Chương 40: Đừng Quay Lại
Cô thất thần một lúc ngắn ngủi, nghe tiếng Hàng Đề Vân gào thét, cô lại hoàn hồn.
“Anh không cần con bé phải chăm chỉ làm việc như vậy! Anh chỉ muốn nó tìm một người đàn ông để gả đi! Như vậy anh mới an tâm! Anh làm gì sai chứ?! Anh làm cha, anh không đúng sao?! Anh không đau lòng sao?! Anh còn đau lòng hơn bất cứ ai cơ mà?! Nhưng nó thì sao? Nó có đau lòng cho chúng ta không chứ?! Mỗi lần gặp nhau, nó chẳng khác nào một con rô bốt, chẳng có chút tình cảm nào hết!” Nói xong, Hàng Đề Vân chỉ vào mặt cô: “Cuối cùng con có gì bất mãn với chúng ta? Hả?! Tại sao con lại như vậy?!”
Hàng Cẩm đứng dậy: “Con ăn no rồi.”
Hàng Đề Vân hét lớn: “Đứng lại cho ba!”
Hàng Cẩm đi thẳng đến chỗ ghế sofa, cầm lấy túi xách của mình, cô do dự một chút rồi lấy từ trong túi xách tờ biên lai chuyển khoản, mở ra đưa tới trước mặt Hàng Đề Vân: “Còn ba thì sao? Tại sao ba còn muốn đưa tiền cho họ?”
Phùng Thục Quân nhận lấy tờ biên lai nhìn xem, bà há hốc miệng giải thích: “A Cẩm, mẹ có thể giải thích với con chuyện này, chính là ba con muốn mua sự an toàn, không muốn có bất kỳ ai làm phiền con nên mới...”
“Vậy tức là lỗi tại con sao?” Hàng Cẩm hỏi.
“Không phải, không phải, mẹ không có ý đó, là...” Phùng Thục Quân định giải thích thêm nhưng Hàng Đề Vân đã ngắt lời bà: “Ba đã nói với con từ trước rồi, trên thế giới này không chỉ có đúng và sai! Con so đo đúng sai có ý nghĩa gì?”
Hàng Cẩm tự giễu nói: “Hoá ra là không có ý nghĩa sao?”
“A Cẩm, con đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến con đâu.” Phùng Thục Quân đưa tay đặt lên vai cô định trấn an, nhưng Hàng Cẩm đã tránh khỏi sự đụng chạm của bà, cầm túi xách rồi quay người ra huyền quan thay giày.
“Hàng Cẩm!” Hàng Đề Vân quát lớn: “Con đi! Đi rồi thì đừng có quay lại!”
Hàng Cẩm chẳng thèm dừng lại, vừa lấy điện thoại đang rung trong túi xách ra lướt lên nghe máy, vừa thản nhiên mở cửa rời đi.
Lên xe, cô ném điện thoại sang một bên mặc cho nó rung lên rồi nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới mở tập tài liệu trong túi xách, tìm một số điện thoại từ bên trong, ấn gọi.
“Tôi là Hàng Cẩm, ngày mai gặp mặt một lát.”
*
Ngày 26 tháng 12, sinh nhật của Hàng Cẩm.
Cô ghét nhất là sinh nhật.
Rất ghét.
Email và Wechat bị nhồi nhét những lời chúc mừng sinh nhật, bạn bè trong giới liên tục gọi điện chúc mừng, lễ tân công ty chất đầy quà tặng sinh nhật và bó hoa của cô, Lục Vận Phục đã sớm đặt khách sạn, kéo băng rôn qua mấy toà nhà cao tầng, màn hình quảng cáo trên xe taxi đều phát đoạn chúc mừng: [Chúc Hàng Cẩm sinh nhật vui vẻ.]
Ít nhất hơn phân nửa số người ở Bắc Kinh đều biết hôm nay là sinh nhật của Hàng Cẩm, cho dù không biết thì trên vòng bạn bè cũng sẽ thấy được tiệc sinh nhật của Hàng Cẩm – tiệc rượu xa hoa tráng lệ ở tầng thượng, có cả khinh khí cầu chúc mừng và pháo hoa hoành tráng kéo dài bốn tiếng vì cô mà bắn lên bầu trời.
Quà tặng và lời chúc vô số kể, chiếc bánh cao tới hai mét, những người nổi tiếng thượng lưu mặc trang phục vest và váy đầm, tất cả mọi người trong bữa tiệc xa hoa này đều hân hoan chúc mừng, còn Hàng Cẩm ở giữa vòng vây ấy, chỉ lộ mặt một chút, uống hai ly rượu vang rồi lặng lẽ rời đi.
“Anh không cần con bé phải chăm chỉ làm việc như vậy! Anh chỉ muốn nó tìm một người đàn ông để gả đi! Như vậy anh mới an tâm! Anh làm gì sai chứ?! Anh làm cha, anh không đúng sao?! Anh không đau lòng sao?! Anh còn đau lòng hơn bất cứ ai cơ mà?! Nhưng nó thì sao? Nó có đau lòng cho chúng ta không chứ?! Mỗi lần gặp nhau, nó chẳng khác nào một con rô bốt, chẳng có chút tình cảm nào hết!” Nói xong, Hàng Đề Vân chỉ vào mặt cô: “Cuối cùng con có gì bất mãn với chúng ta? Hả?! Tại sao con lại như vậy?!”
Hàng Cẩm đứng dậy: “Con ăn no rồi.”
Hàng Đề Vân hét lớn: “Đứng lại cho ba!”
Hàng Cẩm đi thẳng đến chỗ ghế sofa, cầm lấy túi xách của mình, cô do dự một chút rồi lấy từ trong túi xách tờ biên lai chuyển khoản, mở ra đưa tới trước mặt Hàng Đề Vân: “Còn ba thì sao? Tại sao ba còn muốn đưa tiền cho họ?”
Phùng Thục Quân nhận lấy tờ biên lai nhìn xem, bà há hốc miệng giải thích: “A Cẩm, mẹ có thể giải thích với con chuyện này, chính là ba con muốn mua sự an toàn, không muốn có bất kỳ ai làm phiền con nên mới...”
“Vậy tức là lỗi tại con sao?” Hàng Cẩm hỏi.
“Không phải, không phải, mẹ không có ý đó, là...” Phùng Thục Quân định giải thích thêm nhưng Hàng Đề Vân đã ngắt lời bà: “Ba đã nói với con từ trước rồi, trên thế giới này không chỉ có đúng và sai! Con so đo đúng sai có ý nghĩa gì?”
Hàng Cẩm tự giễu nói: “Hoá ra là không có ý nghĩa sao?”
“A Cẩm, con đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan đến con đâu.” Phùng Thục Quân đưa tay đặt lên vai cô định trấn an, nhưng Hàng Cẩm đã tránh khỏi sự đụng chạm của bà, cầm túi xách rồi quay người ra huyền quan thay giày.
“Hàng Cẩm!” Hàng Đề Vân quát lớn: “Con đi! Đi rồi thì đừng có quay lại!”
Hàng Cẩm chẳng thèm dừng lại, vừa lấy điện thoại đang rung trong túi xách ra lướt lên nghe máy, vừa thản nhiên mở cửa rời đi.
Lên xe, cô ném điện thoại sang một bên mặc cho nó rung lên rồi nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới mở tập tài liệu trong túi xách, tìm một số điện thoại từ bên trong, ấn gọi.
“Tôi là Hàng Cẩm, ngày mai gặp mặt một lát.”
*
Ngày 26 tháng 12, sinh nhật của Hàng Cẩm.
Cô ghét nhất là sinh nhật.
Rất ghét.
Email và Wechat bị nhồi nhét những lời chúc mừng sinh nhật, bạn bè trong giới liên tục gọi điện chúc mừng, lễ tân công ty chất đầy quà tặng sinh nhật và bó hoa của cô, Lục Vận Phục đã sớm đặt khách sạn, kéo băng rôn qua mấy toà nhà cao tầng, màn hình quảng cáo trên xe taxi đều phát đoạn chúc mừng: [Chúc Hàng Cẩm sinh nhật vui vẻ.]
Ít nhất hơn phân nửa số người ở Bắc Kinh đều biết hôm nay là sinh nhật của Hàng Cẩm, cho dù không biết thì trên vòng bạn bè cũng sẽ thấy được tiệc sinh nhật của Hàng Cẩm – tiệc rượu xa hoa tráng lệ ở tầng thượng, có cả khinh khí cầu chúc mừng và pháo hoa hoành tráng kéo dài bốn tiếng vì cô mà bắn lên bầu trời.
Quà tặng và lời chúc vô số kể, chiếc bánh cao tới hai mét, những người nổi tiếng thượng lưu mặc trang phục vest và váy đầm, tất cả mọi người trong bữa tiệc xa hoa này đều hân hoan chúc mừng, còn Hàng Cẩm ở giữa vòng vây ấy, chỉ lộ mặt một chút, uống hai ly rượu vang rồi lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất