Chương 42: Điên Rồi
“Được, bây giờ chúng ta tới tính khoản nợ này.” Hàng Cẩm lấy trong túi ra một con dao găm, nhét thẳng vào tay Vương Tề, sau đó nắm lấy tay hắn, đưa đến gần vị trí trái tim của cô: “Cho anh cơ hội này.”
“Giết chết tôi đi.”
“Cô cho rằng tôi không dám sao!” Vương Tề cố gắng chống đỡ không để lộ vẻ sợ hãi, cầm con dao găm không lùi bước.
Từ Tú kinh hoàng kêu lên: “Không được! Vương Tề buông ra!”
Vương Phán Xảo cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy đến ngăn cản: “Buông tay! Vương Tề!”
Cảnh tượng hỗn loạn khiến ngay cả chủ tiệm cà phê cũng phải hoảng sợ, chạy lại hỏi chuyện gì vậy, thấy cảnh này, ông ta lớn tiếng quát Vương Tề: “Đưa con dao cho tôi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Vương Tề trừng mắt nhìn Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm thẳng lưng tiến về phía trước, Vương Tề theo lực kéo của cô lùi về phía sau mấy phần, thấy cô nghiêm túc thế này, mắt hắn trợn trừng.
Hàng Cẩm chế nhạo nhìn hắn: “Khoản nợ này bày ra trước mắt anh, anh dám tính không?”
“Vương Tề!” Từ Tú giật lấy con dao găm, hốt hoảng vỗ vài cái vào lưng hắn: “Mày điên rồi à!”
“Con không điên! Là cô ta điên rồi!” Vương Tề tức giận chỉ vào Hàng Cẩm: “Là cô ta điên rồi!”
Hàng Cẩm nhíu mày, nhìn Vương Tề, sắc mặt lãnh đạm: “Dì Từ, dặn dò con trai dì cẩn thận, nếu không thì lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta sẽ là ở tòa án.”
*
Vào ngày sinh nhật sáu tuổi của Hàng Cẩm, cô đã phải đối mặt với tai ương lớn nhất cuộc đời mình.
Tối hôm đó, bảo mẫu Từ Tú đã lén lút cho chồng mình là Vương Vĩnh Cường vào nhà, có lẽ là muốn mang một ít thức ăn thừa trong tiệc sinh nhật của Hàng Cẩm về cho hai đứa con, cũng có thể là muốn cho chồng biết được môi trường làm việc của mình tốt như thế nào.
Vương Vĩnh Cường ăn uống no say, tiện thể đi lòng vòng một lúc, nhìn thấy những hộp quà chất đống ở cửa, chỉ nhìn qua bao bì cũng biết là đồ đắt tiền.
Nghe Từ Tú nói đây là quà của mọi người tặng cho đại tiểu thư, gã bèn nảy lòng tham, nghĩ thầm nhiều quà như vậy, tùy tiện lấy một hai món chắc cũng không bị phát hiện, thế là gã lén mò vào phòng Hàng Cẩm, lục lọi tìm hộp quà nhỏ trên bàn.
Lúc đó là vào nửa đêm, Hàng Cẩm nằm ngủ thì nghe thấy có tiếng động, thấy có một bóng đen đứng trước bàn, cô giật mình rồi hét lớn với bên ngoài cửa: “BBố mẹ ơi!”
Vương Vĩnh Cường quay người bịt chặt miệng cô: “Suỵt! Đừng kêu!”
Hàng Cẩm chỉ nhớ trong bóng đêm, trên mặt người đó có vết sẹo dữ tợn và đôi mắt đục ngầu, cô sợ đến run rẩy cả người, hai tay hai chân vùng vẫy không ngừng nhưng vẫn không đẩy được gã ra, cô vừa khóc vừa gọi ba mẹ trong lòng bàn tay gã, cuối cùng ngoài cửa cũng sáng đèn, giọng của Hàng Đề Vân vang lên ở ngoài cửa: “Để anh xem thử, chắc là con bé gặp ác mộng rồi.”
Hàng Cẩm khóc to hơn nữa.
Cánh cửa vừa mở ra, Vương Vĩnh Cường co giật rồi ngã xuống người Hàng Cẩm, không động đậy. Hàng Cẩm như bị dọa ngây người, mở to đôi mắt đẫm lệ vì sợ đến cực độ, tứ chi của cô không ngừng run rẩy.
Hàng Đề Vân bật đèn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông gần như nhào tới đẩy Vương Vĩnh Cường xuống đất: “Đây là ai thế? Thục Quân! Gọi cảnh sát nhanh lên!”
Buổi tối hôm đó, đủ loại tiếng động không ngừng tấn công vào não của Hàng Cẩm, Từ Tú khóc chồng, Phùng Thục Quân không ngừng an ủi cô, em trai Hàng Dục mới hai tuổi, bị đánh thức rồi gào khóc không ngừng, ba Hàng Đề Vân vừa bế Hàng Dục vừa liên lạc với cảnh sát.
Vương Vĩnh Cường đã chết, chết vì nhồi máu cơ tim.
“Giết chết tôi đi.”
“Cô cho rằng tôi không dám sao!” Vương Tề cố gắng chống đỡ không để lộ vẻ sợ hãi, cầm con dao găm không lùi bước.
Từ Tú kinh hoàng kêu lên: “Không được! Vương Tề buông ra!”
Vương Phán Xảo cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy đến ngăn cản: “Buông tay! Vương Tề!”
Cảnh tượng hỗn loạn khiến ngay cả chủ tiệm cà phê cũng phải hoảng sợ, chạy lại hỏi chuyện gì vậy, thấy cảnh này, ông ta lớn tiếng quát Vương Tề: “Đưa con dao cho tôi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
Vương Tề trừng mắt nhìn Hàng Cẩm.
Hàng Cẩm thẳng lưng tiến về phía trước, Vương Tề theo lực kéo của cô lùi về phía sau mấy phần, thấy cô nghiêm túc thế này, mắt hắn trợn trừng.
Hàng Cẩm chế nhạo nhìn hắn: “Khoản nợ này bày ra trước mắt anh, anh dám tính không?”
“Vương Tề!” Từ Tú giật lấy con dao găm, hốt hoảng vỗ vài cái vào lưng hắn: “Mày điên rồi à!”
“Con không điên! Là cô ta điên rồi!” Vương Tề tức giận chỉ vào Hàng Cẩm: “Là cô ta điên rồi!”
Hàng Cẩm nhíu mày, nhìn Vương Tề, sắc mặt lãnh đạm: “Dì Từ, dặn dò con trai dì cẩn thận, nếu không thì lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta sẽ là ở tòa án.”
*
Vào ngày sinh nhật sáu tuổi của Hàng Cẩm, cô đã phải đối mặt với tai ương lớn nhất cuộc đời mình.
Tối hôm đó, bảo mẫu Từ Tú đã lén lút cho chồng mình là Vương Vĩnh Cường vào nhà, có lẽ là muốn mang một ít thức ăn thừa trong tiệc sinh nhật của Hàng Cẩm về cho hai đứa con, cũng có thể là muốn cho chồng biết được môi trường làm việc của mình tốt như thế nào.
Vương Vĩnh Cường ăn uống no say, tiện thể đi lòng vòng một lúc, nhìn thấy những hộp quà chất đống ở cửa, chỉ nhìn qua bao bì cũng biết là đồ đắt tiền.
Nghe Từ Tú nói đây là quà của mọi người tặng cho đại tiểu thư, gã bèn nảy lòng tham, nghĩ thầm nhiều quà như vậy, tùy tiện lấy một hai món chắc cũng không bị phát hiện, thế là gã lén mò vào phòng Hàng Cẩm, lục lọi tìm hộp quà nhỏ trên bàn.
Lúc đó là vào nửa đêm, Hàng Cẩm nằm ngủ thì nghe thấy có tiếng động, thấy có một bóng đen đứng trước bàn, cô giật mình rồi hét lớn với bên ngoài cửa: “BBố mẹ ơi!”
Vương Vĩnh Cường quay người bịt chặt miệng cô: “Suỵt! Đừng kêu!”
Hàng Cẩm chỉ nhớ trong bóng đêm, trên mặt người đó có vết sẹo dữ tợn và đôi mắt đục ngầu, cô sợ đến run rẩy cả người, hai tay hai chân vùng vẫy không ngừng nhưng vẫn không đẩy được gã ra, cô vừa khóc vừa gọi ba mẹ trong lòng bàn tay gã, cuối cùng ngoài cửa cũng sáng đèn, giọng của Hàng Đề Vân vang lên ở ngoài cửa: “Để anh xem thử, chắc là con bé gặp ác mộng rồi.”
Hàng Cẩm khóc to hơn nữa.
Cánh cửa vừa mở ra, Vương Vĩnh Cường co giật rồi ngã xuống người Hàng Cẩm, không động đậy. Hàng Cẩm như bị dọa ngây người, mở to đôi mắt đẫm lệ vì sợ đến cực độ, tứ chi của cô không ngừng run rẩy.
Hàng Đề Vân bật đèn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông gần như nhào tới đẩy Vương Vĩnh Cường xuống đất: “Đây là ai thế? Thục Quân! Gọi cảnh sát nhanh lên!”
Buổi tối hôm đó, đủ loại tiếng động không ngừng tấn công vào não của Hàng Cẩm, Từ Tú khóc chồng, Phùng Thục Quân không ngừng an ủi cô, em trai Hàng Dục mới hai tuổi, bị đánh thức rồi gào khóc không ngừng, ba Hàng Đề Vân vừa bế Hàng Dục vừa liên lạc với cảnh sát.
Vương Vĩnh Cường đã chết, chết vì nhồi máu cơ tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất