Nhớ Em (H)

Chương 43: Không Hiểu

Trước Sau
Năm nay Hàng Cẩm mới sáu tuổi, thực ra cô không hiểu chết là gì, nhưng cô biết sợ là gì.

Cô không dám tắt đèn ngủ, càng không dám ngủ trên giường, trong suốt những năm tháng trước khi trưởng thành, cô gần như luôn chui vào tủ để ngủ, Phùng Thục Quân thậm chí còn không dám gõ cửa phòng cô vào ban đêm, bọn họ vô số lần hối hận vì đã chọn người bảo mẫu như vậy, khiến con gái gặp phải chuyện bất trắc, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, bọn họ không thể thay đổi, chỉ có thể cố gắng đền bù cho cô.

Nhưng vô dụng.

Mất ngủ kèm theo ác mộng đã trở thành nỗi ám ảnh của Hàng Cẩm trong suốt nhiều năm, cô đã đi khám bác sĩ tâm lý, uống thuốc, điều trị bằng vật lý cả đông y và tây y nhưng kết quả không mấy khả quan, theo thời gian, cô bắt đầu tự mình đối mặt với nỗi sợ hãi của bản thân, cô buộc bản thân phải ngủ trên giường, buộc bản thân phải che mắt rồi chìm vào bóng tối, buộc bản thân từng chút một thích nghi với nỗi sợ hãi của bản thân.

Cô tưởng mọi thứ rồi sẽ qua.

Cho đến một ngày về đến nhà, cô phát hiện có người để vòng hoa trước cửa nhà cô, ba cô Hàng Đề Vân nói sẽ giải quyết, bảo Hàng Cẩm không cần để tâm, bảo rằng có thể là hàng xóm để nhầm chỗ, Hàng Cẩm tự mình đi xem camera, thấy khuôn mặt giống Vương Vĩnh Cường của Vương Tề.

Cô cũng nhìn thấy máu gà chảy ròng ròng trên cửa và trên tường tiểu khu có dòng chữ “Hàng Cẩm không được chết tử tế”

Sau đó nữa, cô thực sự không thấy vòng hoa ở cửa, vì mỗi tháng Hàng Đề Vân đều chuyển tiền cho họ.

Năm ngoái Hàng Cẩm phát hiện ra được chuyện này, cô đơn giản nói với Hàng Đề Vân một câu, mong ông đừng nhúng tay vào chuyện đó nữa, cô có thể giải quyết được, Hàng Đề Vân miệng thì đồng ý nhưng trên hành động vẫn không dừng chuyện chuyển khoản tiền cho con của Từ Tú.

Ông nói, trên đời này không chỉ có đúng và sai.

Hàng Cẩm không hiểu.

Người sai không phải là cô, tại sao cô phải chịu khổ sở và tra tấn này.

Cô không hiểu.



Rõ ràng là kẻ trộm là Vương Vĩnh Cường, tại sao đến cuối cùng, người trả tiền đền bù cho bọn họ, còn chu cấp cho họ nhiều năm tiền sinh hoạt lại là ba cô Hàng Đề Vân.

Cô không hiểu.

Phùng Thục Quân khuyên cô đừng so đo với người chết, nhưng người đó không phải chết trước mặt Hàng Cẩm 28 tuổi mà là trước mặt Hàng Cẩm 6 tuổi.

Cô đã mất gần 22 năm để bản thân thoát khỏi nỗi sợ bóng tối, nhưng cô vẫn thất bại——Khi đã say, cô vẫn sẽ vô thức chui vào trong tủ quần áo, đó là nơi an toàn nhất sâu thẳm trong lòng cô.

Cường độ làm việc cao cũng không thể xóa bỏ được những tạp niệm trong đầu cô, thỉnh thoảng cô vẫn mơ thấy quá khứ đó, khoảnh khắc bị bóng tối bao trùm, cảm giác sợ hãi quen thuộc ập đến toàn thân, trước khi tỉnh giấc, cô luôn chìm trong cảm giác ngạt thở gần như chết đuối.

Mỗi lần như vậy cô đều cho rằng mình sắp chết.

Nhưng khi mở mắt ra, cô vẫn còn sống.

Hàng Cẩm lái xe đến ven bờ sông, trước hàng rào bảo vệ không ít người đang chụp ảnh, cô tìm một nơi ít người, dựa vào lan can nhìn dòng nước sông cuồn cuộn chảy bên dưới.

Có người đến bắt chuyện, hỏi cô đi một mình sao? Có muốn cùng hắn đến khách sạn gần đó ngồi không?

Cô không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào dòng nước sông, nói với hắn: “Cút đi.”

Người đó ngượng ngùng rời đi.

Chưa được bao lâu, lại có một người tiến đến gần, cô lạnh mặt quay đầu lại, chưa kịp nói lời nào thì đã thấy người đó quàng khăn choàng vào cổ cô.

“Không lạnh sao?” Cậu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau