Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Chương 37

Trước Sau
Hải Tú đờ ra hai giây rồi mới vội vàng chạy xuống lầu, mở cửa cho Phong Phi. Trên tóc hắn vẫn còn đọng vài bông tuyết, ấy thế mà vẫn cười nói với cậu: “Năm mới vui vẻ.”

Hải Tú ngẩn người, gương mặt ngập tràn hạnh phúc không cách nào che giấu: “Cậu… Sao lại…”

Phong Phi vừa vào cửa đã thấy Hải Tú đi chân trần, liền bế bổng cậu lên, cười nói: “Tôi đã hứa là sẽ đón năm mới với cậu mà, không nhớ sao? Tôi nói được thì làm được!”

Nhìn hai con ngươi đen nhánh của hắn, cảm nhận được hơi lạnh trên người hắn, suýt nữa cậu đã mất bình tĩnh.

Dù cậu đã cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn lắp ba lắp bắp “Cậu… Sao cậu về rồi? Về bằng cách nào? Cô chú, anh cậu nữa, bọn họ…. Cậu, lỗ tai đỏ hết rồi kìa…”

Phong Phi vừa xuống sân bay là lập tức đón xe về nhà. Không ngờ lại gặp ngay tài xế tay mơ mới vô nghề – người nọ không dám chạy đường núi vì tuyết rơi nhiều quá; thế nên hắn phải đi bộ lên. Đường đi ngập tuyết vô cùng khó khăn, đến giờ hắn vẫn còn thở dốc, cười nói với cậu: “Mấy chuyện đấy nói sau đi… Ông đây nhớ cậu muốn chết!”

Hắn cúi đầu, ngấu nghiến hôn lên môi Hải Tú, ôm người đi lên lầu.

Về phòng rồi, hắn đặt cậu lên giường, hôn mãi không tha.

Phong Phi cứ ôm cậu hôn mãnh liệt như thế, mãi sau mới buông ra. Hắn hít sâu một hơi, cười nói: “Khỏe lại rồi, hết mệt luôn!”

Mặt Hải Tú đỏ bừng, tim đập bùm bùm liên hồi. Cậu lẳng lặng nhìn Phong Phi, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ – cậu vẫn không thể tin được là Phong Phi đã về. Phong Phi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cậu, trong lòng ấm lên hẳn. Hắn cười nói: “Sao vậy? Mới không gặp có mấy ngày, lại không chịu nói chuyện rồi?”

Hải Tú cười cười lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, rồi mới nhớ ra mình còn phải hỏi Phong Phi mấy chuyện, “Sao cậu lại về đây? Nửa tháng nữa cậu mới về mà? Cậu…” Chợt nhớ ra gì đó, Hải Tú vội hỏi: “Người nhà cậu biết không?”

“Không biết.” Phong Phi nở nụ cười xấu xa, “Mấy ngày nay, gia đình tôi đều ở nhà chú út. Tối nay là giao thừa rồi, buổi sáng tôi có nói với mẹ là qua nhà bạn chơi thâu đêm, chắc giờ ba mẹ vẫn nghĩ tôi còn ở dưới quê.”

Hải Tú không tin được, mở to mắt: “Lỡ đâu bọn họ phát hiện được…”

“Không sao, không ai biết đâu.” Hắn nhào lên vò vò mặt Hải Tú, “Trưa nay ăn cơm với người thân họ hàng xong là tôi đi thẳng ra sân bay, đặt vé trước rồi mà vẫn bị hoãn 2 tiếng đấy, do bên kia tuyết cũng rơi. Xém chút nữa là không kịp về đón năm mới cùng cậu rồi.”

Phong Phi ngẩng đầu, nhìn đồng hồ báo thức nho nhỏ đặt trên đầu giường: 23h53.

Tuy hắn hơi mệt mỏi, nhưng con ngươi vẫn sáng rõ, đầy vẻ thâm sâu. Hắn lười biếng nhìn Hải Tú, cười nói: “Thế nào? Anh trai không gạt cậu chứ?”

Hải Tú gật đầu thật mạnh – cậu nhớ hắn đến muốn khóc. Cậu đau lòng hỏi: “Vậy ngày mai… Cậu phải đi sao?”

“Ừ.” Phong Phi cười, “Đừng có lo, lúc về tại sợ trễ giờ nên tôi mới gấp như vậy. Mai thì không có việc gì nữa, tôi cứ thong thả mà đi thôi, không mệt đâu! Tôi đặt vé máy bay rồi, mai về thì giả bộ hôm qua uống say rồi bị đau đầu, trốn vô phòng ngủ thôi.”

Dù hắn nói vậy nhưng Hải Tú vẫn khổ cực thay cho hắn, tự trách nói: “Tại tớ…”

“Tại cậu cái gì? Tự tôi thích vậy mà.” Hắn cúi lại gần cậu, nhẹ giọng cười nói: “Có thể cùng cậu đón năm mới, đừng nói là gấp rút lên đường, bắt tôi leo núi đao tôi cũng vui vẻ leo… Ở nhà còn có người mặc đồ ngủ của tôi ngồi chờ, tôi không về thì sao thấy được đây?”

Nãy giờ Hải Tú vui vẻ cực kì, đã sớm quăng chuyện mình mặc đồ ngủ của Phong Phi sang một bên. Giờ hắn nhắc lại làm cậu xấu hổ quá chừng! Cậu nhìn quần áo trên người, thẹn thùng nói: “Tớ, tớ không biết cậu về nhà…”

“Nhớ tôi lắm hả?” Phong Phi mỉm cười nhìn cậu, “Lúc tôi ở nhà, cậu đâu có ngoan như vậy đâu.”

Mặc dù rất xấu hổ, nhưng Hải Tú vẫn thành thực gật đầu: “Nhớ…”

“Nhớ bao nhiêu?” Hắn siết chặt cổ tay cậu, ngón tay không đứng đắn men vào trong ống tay áo rộng thùng thình, “Nhớ thế nào?”

Hải Tú rụt rụt tay lại, đỏ mặt nói: “Cái này… Nói thế nào đây…”



“Nghĩ thế nào thì nói thế ấy.” Phong Phi cười cười nhìn Hải Tú: “Tôi không quản đường xá xa xôi chạy về với cậu, vậy mà hỏi có một câu cậu cũng không nói? Mau nói đi, nhớ tôi thế nào?”

Hải Tú bối rối: “Từng phút… đều nhớ, vậy… vậy nói thế nào?”

Phong Phi đang bị lạnh nhạt, ai dè lại bất ngờ bị bạn trai nhỏ đút cho một miệng toàn mật, đơ ra hai giây mới phản ứng lại. Đè người ta lên trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mới mấy ngày không gặp mà bản lĩnh ra hẳn nhỉ? Tôi chưa kịp trêu cậu thì cậu đã trêu tôi rồi…”

Hải Tú oan ức quá mà! Phong Phi hỏi gì cậu cũng thành thực trả lời, một chữ cũng không dám cãi mà vẫn bị đè lên giường, còn bị hắn “cẩn thận dạy dỗ” một phen nữa chứ.

Tuy là cậu cũng thích bị “dạy dỗ” lắm… Hải Tú đỏ mặt nghĩ.

Sau khi xuống máy bay, Phong Phi chạy đi mua bánh ngọt rồi mới về nhà. Thời khắc chuyển năm vừa đến, hai đứa cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng. Trên núi có rất nhiều người mua dây pháo về đốt, bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt. Phong Phi và Hải Tú cùng ngồi bên của sổ ăn bánh kem, ngắm pháo hoa. Hắn hỏi cậu: “Năm mới cậu có nguyện vọng gì?”

Hải Tú suy nghĩ một lúc thì xấu hổ không dám nói, cười cười hỏi ngược lại hắn: “Cậu thì sao?”

“Tôi hả…” Phong Phi đút cho Hải Tú cặp dâu tây trên bánh của mình, chợt lắc đầu cười nói: “Không nói đâu, nói ra cứ như tỏ tình ấy, sợ cậu lại nghĩ tôi trêu… Tốt hơn là không nói.”

“Nói, nói đi…” Hải Tú gấp lên, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ chỉ thích nghe cậu nói thôi…”

Phong Phi khẽ nhíu mày: “Thật không? Vẫn chưa bảo cậu, những gì tôi nói trước giờ đều là thật lòng đấy.”

Hải Tú còn chưa kịp đỏ mặt, nghe Phong Phi nói xong thì lòng càng ngứa ngáy hơn, giục hắn: “Nói đi, nói tí xíu thôi…”

Phong Phi nhìn cậu, dịu dàng cười nói: “Năm mới, hy vọng cậu luôn bình an, thuận lợi thi vào trường đại học mà cậu mong muốn, khỏe mạnh đừng để bị bệnh.”

Hải Tú hạnh phúc đến mức muốn chạy ra ngoài đống tuyết lăn mấy vòng o(≧o≦)o.

Cậu cúi đầu, nhai nhai miếng dâu trong miệng, cảm thấy ngọt như ăn đường vậy.

“Tôi không muốn nói một mình đâu.” Phong Phi đá đá chân Hải Tú: “Cậu thì sao?”

Hải Tú vẫn ngại không dám nói. Phong Phi cũng không ép cậu nữa, hắn khẳng định luôn: “Có liên quan đến tôi, đúng chứ?”

Cậu xấu hổ gật đầu, Phong Phi cảm động cười: “Cũng được, coi như cậu có lương tâm, không uổng công tôi chạy về đón năm mới với cậu.”

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu, cậu vui vẻ nói: “Đúng, qua hôm nay là cậu mười tám rồi! Thi bằng lái được rồi! Không phải lái xe trái phép nữa!”

Phong Phi rầu rĩ: “Thì ra nguyện vọng năm mới của cậu là tôi có bằng lái xe ư?!”

Hải Tú ngạc nhiên, vội vàng giải thích: “Không mà không mà, tớ đâu có ước cái này…”

Hắn tỏ vẻ không tin, nhìn cậu: “Vậy sao không nói cho tôi nghe…”

Giờ phút này, Hải Tú có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được oan ức, cậu lo lắng nói: “Tớ mong cậu năm mới bình an…”

Phong Phi mỉm cười nhìn Hải Tú. Lúc này, cậu mới biết mình bị hắn trêu, càng ngượng ngùng hơn. Phong Phi cười cười, xoa đầu cậu rồi nhìn đồng hồ nói: “Mệt không? Ngày mai cậu không phải đi học đúng không, vậy ngủ sớm thôi.”

Hải Tú vẫn còn muốn nhìn Phong Phi lâu hơn, sao có thể ngủ được, liền hỏi: “Mai mấy giờ cậu đi?”

Tính toán một hồi, hắn nói: “Cộng thêm thời gian kẹt xe… Chắc chín giờ đi.”

Vậy là Phong Phi có thể ngủ đến tám giờ lận. Hải Tú không vội, cậu lo hắn chỉ ăn có mấy miếng bánh ngọt thì không no, bèn hỏi: “Cậu đói không? Tớ đi nấu chút gì cho cậu ăn nha?”



Tối nay hắn chưa ăn gì, vốn hắn cũng không thích đồ ngọt nên chỉ ăn bánh ngọt cho vui thôi, lúc này cũng thấy hơi đói, liền gật đầu, Hải Tú suy nghĩ một lát rồi nói: “Ăn mì… được không?”

Phong Phi nói thẳng: “Cậu nấu gì thì tôi ăn nấy.”

Hải Tú cười cười, đứng dậy xuống lầu, Phong Phi đi theo cậu.

Bà giúp việc có nấu một nồi canh gà cho Hải Tú ăn khuya, nhưng cậu chỉ ăn một chút, không ngờ bây giờ lại có ích. Hải Tú hâm canh lại, đợi canh sôi thì cho mì sợi vào, chờ mì chín thì múc ra một tô lớn.

Phong Phi đói bụng lắm, vừa ăn vừa liên tục tán thưởng tay nghề của cậu. Hải Tú được hắn khen thì xấu hổ không thôi, cậu nói: “Không phải… Canh này là bà giúp việc nấu…”

Phong Phi lắc đầu: “Không không, cậu nấu ngon lắm, nhìn mì này, sợi nào sợi nấy đều rất đẹp mắt.”

Hải Tú nhịn cười, Phong Phi vừa ăn vừa nói: “Hôm trước mẹ tôi có khen cậu đó.”

Hải Tú hoảng hốt: “Khen, khen tớ cái gì?”

Phong Phi ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Khen cậu học giỏi, tốt tính, biết nấu cơm, biết chăm sóc cho tôi, quan trọng nhất là còn rất rất thích tôi…”

Hải Tú vừa nghe đã biết hắn nói xạo, bật cười: “Cậu đừng có nói bậy!”

“Khen cậu tốt là thật.” Phong Phi nói, “Tôi nói với mẹ rồi, trước khi tốt nghiệp đã có cậu bên cạnh, bọn họ không cần phải lo lắng nữa.”

Hải Tú cứ nhớ đến việc ba mẹ của Phong Phi phải ra nước ngoài là lại đau lòng. Hắn cười với cậu: “Sau này phải đối xử thật tốt với tôi đấy! Ở đây tôi chỉ còn mình cậu thôi.”

Hải Tú nghiêm túc gật đầu, bảo đảm với hắn: “Tớ… Tớ sẽ quan tâm cậu thật nhiều, chăm sóc cậu thật tốt…”

Phong Phi nhướng mày: “Sau này tôi nói gì cậu cũng nghe hửm?”

Hải Tú đỏ mặt, gật gật đầu: “Nghe.”

Phong Phi vô cùng thỏa mãn, ăn sạch tô mì rồi đem đi rửa, nói: “Cậu đi ngủ trước đi, tôi đi tắm cái đã, vừa đi đường về, toàn là mồ hôi.”

Vừa nghĩ đến việc xém chút nữa là không kịp về đón năm mới cùng Hải Tú, Phong Phi lại tức lên: “Má nó! Ông tài xế lúc nãy sống chết không chịu lái lên, nói gì cũng không được, thêm tiền ổng cũng không chịu. Hại ông đây phải lội tuyết leo lên, khổ không khác gì lên núi cầu con, thêm ba quỳ chín lạy nữa chắc không ai thành kính bằng!”

Hải Tú cười đau cả bụng, đi theo Phong Phi lên lầu. Vừa vào phòng là mắt hắn lại quét qua cậu một vòng, nói: “Đúng rồi, cậu vẫn mặc đồ ngủ của tôi này, để tôi lấy di động chụp mấy tấm hình mai mang đi ngắm nhá.”

Hải Tú không ngờ Phong Phi vẫn nhớ chuyện này, mặt đỏ lên, lắp bắp thương lượng: “Cậu… Cậu nhìn thấy rồi mà…”

“Tôi cũng muốn ‘nhìn đi nhìn lại’ nha.” Khóe miệng hắn cong lên, “Ai là người bắt tôi gửi voice chat để ‘nghe đi nghe lại’ vậy? Tôi đâu cần cậu ghi âm cái gì đâu, chụp mấy tấm hình thôi cũng không được hả?”

Phong Phi cười nhạt: “Tôi đi rồi, lúc nào cũng sợ cậu nhớ tôi, còn chụp hình tự sướng gửi cho cậu cứ như lũ con gái ấy. Anh tôi nhìn thấy đã chửi tôi là đồ tự luyến rồi bệnh thần kinh đó có biết không? Còn cậu thì sao? Chụp cái gì cho tôi?! Hết đề thi lại đến sách!”

Hắn rút di động ra ném cho Hải Tú. Hải Tú bắt lấy, cầm cái điện thoại mà cứ như cầm củ khoai nóng, nhỏ giọng cầu xin: “Cậu, muốn tớ chụp thật sao…”

Hai tay hắn đút túi quần, đi lên một bước, khom người nhìn cậu: “Xấu hổ à? Vậy mới vừa rồi… Ai bảo là tôi nói gì cũng nghe?”

Hải Tú cứng họng, Phong Phi cười nói: “Không ép cậu chụp trước mặt tôi đã là thương cậu lắm rồi nha, bảo bổi…” Hắn nghiêng đầu, thì thầm bên tai cậu: “Nhớ chụp gợi cảm một chút~”

Cậu lập tức ôm lấy lỗ tai đỏ bừng, nom đáng thương như con thỏ nhỏ bị giật mình, viền mắt đỏ lên nhìn Phong Phi. Nhưng hắn chỉ duỗi người, cầm lấy quần lót, huýt sáo đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau