Chương 88
Phong Phi cứ nghĩ là Hải Tú sẽ nói “đây là anh trai tớ” chứ, tiện cho hắn ăn hiếp cái miệng nhỏ nhắn kia, không ngờ Hải Tú mở miệng nói lại giết người thế kia. Phong Phi cố gắng kiềm chế thú tính, cuối cùng hắn không ăn hiếp cái miệng mà đè Hải Tú lên tường nhào nặn nửa ngày.
Hải Tú không hiểu mình làm gì sai mà chọc giận Phong Phi, nhưng lại không phản kháng, chỉ đỏ mặt để Phong Phi muốn làm gì thì làm. Trong lòng cậu cũng thích lắm, nhưng cũng biết xấu hổ mà không nói thẳng với hắn.
Hai đứa thân mật hồi lâu, Phong Phi mới buông Hải Tú ra, thấp giọng cười nói: “Ba tôi đã có mẹ lo rồi, chắc chắn là không sao đâu. Đợi mẹ với cô thuyết phục được ba là chuyện này coi như xong… Rồi tiếp đến mình làm thủ tục nhập học, xong thì mình đi du lịch nhé, lần này không có gì cản trở nữa rồi.”
Liên quan đến ghi danh thì – hai hôm trước cả hai đứa và Nghê Mai Lâm đã bàn luận, chắc phải đi một ngày đêm.
Mâu thuẫn là ở chỗ – Hải Tú cứ muốn học chung trường với Phong Phi, mà Nghê Mai Lâm và Phong Phi thì không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nghê Mai Lâm là một người bình tĩnh, liền ngồi phân tích tình hình cho cậu nghe, trình bày hết các hậu quả xấu do quyết định hủy hoại tương lai này của cậu gây nên.
Nói hết những lời khó nghe nhất rồi thì Nghê Mai Lâm bắt đầu giới thiệu cho Hải Tú về cuộc sống đại học, bảo cậu là học cùng trường có nhiều bất cập lắm, muốn gặp nhau hằng ngày cũng khó chứ không dễ. Cô lạnh lùng nói: “Trừ phi hai đứa học cùng ngành, và vừa hay được xếp chung một lớp.”
Lúc đó Phong Phi đang gặm quả đào (lấy trong giỏ trái cây mà Nghê Mai Lâm mới đưa bọn họ), nghe vậy thì sặc luôn, vội vàng xua tay nói: “Thôi thôi, con học tài chính, cho cậu ấy học vật lý học đi. Cô mà bắt con học vật lý học thì thôi cho con xuống học lại nguyên năm lớp 12 với cô cũng được.”
Ngành nghề yêu thích của Hải Tú tự dưng bị ghét bỏ, cậu lắp bắp nói: “Tớ học chứng khoán cũng được…”
“Đã nói rồi mà, mẹ cậu cũng bảo là cậu học ngành này không hợp đâu. Cậu hả, chỉ hợp mấy ngành nghề nghiên cứu vô cùng cao thâm thôi, không thì… uổng cái đầu óc thông minh này lắm. Hơn nữa cậu chắc chắn phải học lên tiếp, còn tôi chắc là không học nữa đâu, trong nhà còn có công việc đang đợi tôi nên tôi học tài chính là hợp nhất rồi.” Phong Phi khuyên nhủ, “Chắc chắn là không học cùng ngành được, đã vậy rồi thì chen nhau vào một trường để làm gì? Cậu nghe giáo viên nói không, cùng trường cũng chưa chắc học chung một khu, vậy thì học chung làm gì nữa?”
Dĩ nhiên là Hải Tú biết chứ, chỉ là cậu vẫn không khống chế được mình. Hiện tại chỉ có một điều khiến Hải Tú lấn cấn thôi – đó là sợ Phong Phi sẽ mang mặc cảm tội lỗi vì lo cho cậu.
Cậu không thể để Phong Phi vì chấp niệm của mình mà gánh vác chuyện này được.
Nghê Mai Lâm nắm thóp ngay điều này, mở miệng không nhân nhượng: “Quan tâm Phong Phi làm gì. Một năm nay con đã tốt với nó lắm rồi, giúp nó chuyên tâm học hành. Bây giờ hai đứa tốt nghiệp rồi, điểm cũng có rồi, con còn áp lực gì với nó nữa?”
Phong Phi nhíu mày: “Cô nói gì vậy…”
Nghê Mai Lâm thản nhiên nói tiếp: “Nói sai à? Hải Tú, trưởng thành đi.”
Lòng Hải Tú trầm xuống – đây mãi mãi là điều mà cậu lo lắng nhất.
Phong Phi sợ Nghê Mai Lâm càng nói càng nghiêm trọng, lịch sự nói thêm vài câu nữa rồi dẫn Hải Tú đi. Trên đường về, Hải Tú đã ngồi nghĩ thông suốt, rồi nói xin lỗi Phong Phi, tự mình hối hận vì đã khiến hắn phiền lòng. Phong Phi bèn dừng xe ven đường, cười nói: “Xin lỗi cái gì? Mọi người không hiểu nhưng tôi hiểu mà.”
Hải Tú xấu hổ gật đầu thật mạnh: “Xin lỗi Phong Phi… Tớ không thể học chung một trường với cậu rồi, tớ sợ sau này tớ làm ra chuyện gì không tốt, hoặc là bị người ta ăn hiếp… thì cậu sẽ đau lòng. Tớ… tớ rất muốn học chung với cậu…”
Phong Phi cụng đầu cậu một cái, “Cậu mà không thật lòng thì cũng chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy để trông coi tôi, rồi giúp tôi đạt thành tích thế này… Tôi nói nhé, không có cậu thì đừng nói là tôi thi thấp hơn điểm hiện giờ 100 điểm, nói không chừng còn thi chả được. Tất cả đều là nhờ cậu, không phải sao? Tình hình bây giờ đã tốt lắm rồi, trường học mà hai chúng ta đang chọn ở rất gần nhau, thật tốt đúng không?”
Hải Tú vẫn cảm thấy không có mặt mũi gì để nhìn hắn – đã nói là phải nhanh chọn trường học, mà đến tận phút cuối cùng mình vẫn không chịu đi.
Nhưng trong lòng Phong Phi hiểu rõ – cậu không chịu đi chỉ là vì quá yêu hắn. Mặc dù có hơi xấu xa, nhưng nói thật, hắn thích nhìn Hải Tú xoắn xuýt giãy giụa vì hắn lắm.
Hai ngày sau đó, Phong Phi vừa hưởng thụ bạn trai nhỏ vì mình mà xoắn xuýt, vừa giả bộ vuốt ve trấn an cậu, tranh thủ lợi dụng sờ soạng. Cuối cùng lúc giải quyết xong mâu thuẫn nho nhỏ của Hải Tú, hắn cũng sờ soạng đến sướng tay.
Rốt cuộc thì những vấn đề trở ngại đã được giải quyết hết, Phong Phi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn, cứ ỷ vào việc Khương Dụ Mạn nói không về nhà mà dính lên giường Hải Tú, than thở nói: “Hôm qua ngủ không ngon, tôi nằm đây chợp mặt một lát được không?”
Đương nhiên Hải Tú không thể từ chối, cậu định đi lấy cho hắn gối đầu và chăn mới. Hắn liền kéo luôn người lên giường, cười nói: “Mới cái gì mà mới? Cậu ở nhà tôi không dùng đồ của tôi à?”
“Vậy tớ đi kéo rèm cửa sổ, cậu ngủ đi.” Hải Tú đẩy Phong Phi ra, “TV còn mở, để tớ tắt. Nếu không… mất công cậu lại bị đánh thức.”
Phong Phi bất đắc dĩ buông người ra, Hải Tú lập tức chạy tới chạy lui đi dọn dẹp một vòng, tắt TV, tắt chuông điện thoại, kéo rèm cửa sổ, mở điều hòa lên. Không khí hình như hơi khô, Hải Tú sợ Phong Phi ngủ dậy khát nước, liền rót một ly nước đặt trên tủ đầu giường, lại sợ uống nước không thì nhạt nhẽo quá, bèn bưng một rổ hoa quả lên để kế bên.
Hải Tú nhìn hắn nằm trên giường thì hơi do dự một lát, lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ có mua cho tớ nến giúp dễ ngủ, tớ đốt cho cậu một cái chịu không? Không có mùi gì đâu.”
Phong Phi đáp mà không thèm mở mắt: “Thích thì cậu đốt đi, đốt thêm hai nén nhang nữa.”
Hải Tú chớp chớp mắt, không hiểu hắn đang nói gì.
Phong Phi mở mắt ra, mỉm cười nhìn cậu: “Lát nữa mẹ về thấy trong nhà im lìm, rèm cửa thì kéo hết, tôi nằm trên giường, xung quanh có mấy cây nến và trái cây này nọ. Cậu thấy giống cái gì?”
Hải Tú “phụt” một tiếng, Phong Phi cũng bật cười.
Cậu lúng túng đáp: “Không phải, tớ chỉ muốn cậu…”
“Tôi biết cậu muốn tôi nằm ngủ thoải mái.” Phong Phi túm Hải Tú lên trên giường, ôm vào lòng: “Cậu nằm đây sẽ hiệu quả hơn.”
E rằng thật sự ôm Hải Tú hắn mới ngủ ngon đúng nghĩa được – không lâu sau, hắn đã thực sự ngủ mất.
Tối qua hắn ngủ không ngon, nhưng Hải Tú thì ngược lại.
Hải Tú không buồn ngủ chút nào cả, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám làm, cứ mở to mắt nhìn Phong Phi ngủ, trong lòng không ngừng kêu gào – sao Phong Phi lại đẹp trai đẹp trai đẹp trai như vậy…
Nhìn đủ luôn một tiếng đồng hồ.
Cánh tay của cậu đã bắt đầu tê rần, cố gắng nhẹ nhàng đưa tay vào túi quần.
Điện thoại cậu đang ở bên trong.
Đột nhiên Hải Tú hơi căng thẳng, như đang phảng phất trở về thời điểm lúc hai đứa chưa yêu nhau vậy – mỗi đêm đều chờ Phong Phi ngủ rồi len lén hôn hắn.
Bây giờ đã ở cùng một chỗ, còn được gia đình hai bên đồng ý… Chắc bây giờ không tính là lén lút nữa nhỉ?
Cậu mở camera lên, chỉnh sang chế độ tự động chụp rồi chậm rãi nhích người, chụp mình và Phong Phi một tấm.
Hải Tú rón rén mở hình lên nhìn thử, hài lòng hết sức.
Lúc Phong Phi ngủ thì khí thế hừng hực lúc thường giảm đi rất nhiều, đôi mắt nhắm lại, lông mi rũ xuống, khóe mắt cũng hơi cong lên như là đang cười, nhìn dịu dàng hơn lúc thường nhiều.
Từ lâu Hải Tú đã nuôi ý định chụp trộm Phong Phi lúc đang ngủ.
Cậu không chụp mình nữa, chỉ chăm chú chụp thật nhiều hình Phong Phi. Chụp xong thì xóa đi mấy tấm ánh sáng không tốt hay góc độ không đẹp, còn lại cũng nhiều lắm.
Phong Phi đột nhiên cử động. Hải Tú vội nín thở, chờ một lát, thấy Phong Phi không tỉnh thì lại nhịn không được chụp tiếp… Mới chụp có chính diện thôi, góc nghiêng mình chưa chụp.
Hải Tú cứ chụp mãi không ngừng – trong màn hình, khóe miệng Phong Phi đột nhiên nhếch lên, Hải Tú sợ đến thả tay ra luôn, điện thoại rớt lên trên giường.
Phong Phi miễn cưỡng cười nói: “Cậu định chụp bao nhiêu tấm?”
Hải Tú lắp bắp: “Không có… chụp có mấy tấm à.”
Ngủ hơn một tiếng rồi nên Phong Phi không còn mệt nữa. Hắn duỗi người, ngồi dậy uống ly nước mà Hải Tú đã chuẩn bị cho hắn rồi xòe tay ra, ngón trỏ còn ngoắc ngoắc: “Đưa điện thoại đây.”
Hải Tú lo sợ nói: “Cậu đừng có xóa nha…”
Cuối cùng chịu không nổi, bé ngoan Hải Tú vẫn đưa di động qua.
Phong Phi nhướn mày, nhìn album hình của Hải Tú – tám phần mười là hình của hắn rồi.
Phong Phi hỏi cậu: “Rảnh thì cậu lôi ra ngắm hả?”
Hải Tú đỏ mặt.
Hắn vừa ấn bàn phím vừa nói: “Nhìn ảnh không thì nhìn làm gì…” Vừa dứt lời, hắn đã dựng điện thoại lên trên gối đầu, Hải Tú mờ mịt nhìn sang – Phong Phi đang quay hình!
Hải Tú chưa kịp phản ứng thì hắn đã đè cậu xuống giường rồi hôn lên.
Mặt cậu đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ – còn đang quay hình đó!!!
Cậu khẽ cựa quậy, Phong Phi liền nắm chặt cổ tay cậu, tay kia nâng cằm Hải Tú lên. Hải Tú theo thói quen ngoan ngoãn hé miệng, làm cho Phong Phi hôn sâu hơn.
Hai người hôn đủ mười phút.
Cuối cùng, Phong Phi cũng thỏa mãn cầm điện thoại lên, nhấn nút kết thúc, cười nói: “Trước đây sao tôi không nghĩ tới việc này nhỉ… Chờ sau này mình làm cái gì đó, tôi sẽ ghi âm cậu một đoạn, chịu không?”
Hải Tú chôn mặt trong gối, không muốn gặp ai cả.
Phong Phi còn muốn nói nữa nhưng điện thoại hắn đột nhiên reo lên.
Điện thoại hắn đang để đầu giường, hắn rướn người lấy – là Lữ Hạo Lị.
Hải Tú ngồi dậy, vẻ mặt đầy căng thẳng.
“Suỵt…”
Phong Phi đặt ngón trỏ giữa môi, Hải Tú vội vàng im miệng, Phong Phi ấn nút tắt thu âm.
“Phong Phi à?”
Hắn đáp: “Dạ, mẹ.”
Lữ Hạo Lị thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ vừa gọi cho mẹ Hải Tú.”
Hải Tú: “!!!”
Phong Phi nhìn cậu, nói: “Sao rồi mẹ? Mẹ nói hai ngày nữa mới gọi mà?”
“Anh hai con khuyên mẹ là nên gọi sớm để cho con an tâm, mẹ nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy – chắc mẹ nó là người hiểu chuyện nên nói chuyện cũng dễ thôi, quả nhiên…” Lữ Hạo Lị cười nói: “Mẹ nói chuyện với mẹ nó ổn lắm, con đừng lo quá, dù sao mẹ nó cũng không quá cứng rắn, còn giải thích cho mẹ tại sao lại như vậy.”
Hải Tú nuốt nước miếng, thầm nghĩ – xin lỗi cô nhiều, mẹ cháu biết lâu rồi.
Lữ Hạo Lị cứ nghĩ là mình vừa giải quyết được một phiền toái to lớn cho con trai nên rất vui vẻ, giọng nói cũng thoải mái hơn, “Mẹ Hải Tú cũng rất khó xử, ban đầu không chấp nhận con là chuyện bình thường, nhưng chuyện này… lâu ngày thì sinh tình thôi, con mẹ tốt như thế, cô ấy nhìn ra thì sẽ thích con ngay thôi.”
Phong Phi nở nụ cười, hắn không dám biểu hiện quá rõ ràng, kiềm chế nói: “Vâng.”
“Cho nên cũng phải dựa vào chính con nữa,” Lữ Hạo Lị nói: “Aizzz, mới nói thôi mà mẹ lại muốn khóc… Đợi mọi người nói chuyện xong với nhau, hai ngày nữa hẹn ăn chung một bữa cơm.”
Phong Phi vội vàng nói: “Đúng đúng, mẹ… cực khổ mẹ rồi.”
“Nói thừa.” Lữ Hạo Lị cúp điện thoại.
Vừa cúp xong thì Hải Tú hưng phấn đến mức to gan đánh Phong Phi một cái: “Đồng ý đồng ý đồng ý….”
Phong Phi cười to, lại đè Hải Tú lên giường.
Hải Tú không hiểu mình làm gì sai mà chọc giận Phong Phi, nhưng lại không phản kháng, chỉ đỏ mặt để Phong Phi muốn làm gì thì làm. Trong lòng cậu cũng thích lắm, nhưng cũng biết xấu hổ mà không nói thẳng với hắn.
Hai đứa thân mật hồi lâu, Phong Phi mới buông Hải Tú ra, thấp giọng cười nói: “Ba tôi đã có mẹ lo rồi, chắc chắn là không sao đâu. Đợi mẹ với cô thuyết phục được ba là chuyện này coi như xong… Rồi tiếp đến mình làm thủ tục nhập học, xong thì mình đi du lịch nhé, lần này không có gì cản trở nữa rồi.”
Liên quan đến ghi danh thì – hai hôm trước cả hai đứa và Nghê Mai Lâm đã bàn luận, chắc phải đi một ngày đêm.
Mâu thuẫn là ở chỗ – Hải Tú cứ muốn học chung trường với Phong Phi, mà Nghê Mai Lâm và Phong Phi thì không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nghê Mai Lâm là một người bình tĩnh, liền ngồi phân tích tình hình cho cậu nghe, trình bày hết các hậu quả xấu do quyết định hủy hoại tương lai này của cậu gây nên.
Nói hết những lời khó nghe nhất rồi thì Nghê Mai Lâm bắt đầu giới thiệu cho Hải Tú về cuộc sống đại học, bảo cậu là học cùng trường có nhiều bất cập lắm, muốn gặp nhau hằng ngày cũng khó chứ không dễ. Cô lạnh lùng nói: “Trừ phi hai đứa học cùng ngành, và vừa hay được xếp chung một lớp.”
Lúc đó Phong Phi đang gặm quả đào (lấy trong giỏ trái cây mà Nghê Mai Lâm mới đưa bọn họ), nghe vậy thì sặc luôn, vội vàng xua tay nói: “Thôi thôi, con học tài chính, cho cậu ấy học vật lý học đi. Cô mà bắt con học vật lý học thì thôi cho con xuống học lại nguyên năm lớp 12 với cô cũng được.”
Ngành nghề yêu thích của Hải Tú tự dưng bị ghét bỏ, cậu lắp bắp nói: “Tớ học chứng khoán cũng được…”
“Đã nói rồi mà, mẹ cậu cũng bảo là cậu học ngành này không hợp đâu. Cậu hả, chỉ hợp mấy ngành nghề nghiên cứu vô cùng cao thâm thôi, không thì… uổng cái đầu óc thông minh này lắm. Hơn nữa cậu chắc chắn phải học lên tiếp, còn tôi chắc là không học nữa đâu, trong nhà còn có công việc đang đợi tôi nên tôi học tài chính là hợp nhất rồi.” Phong Phi khuyên nhủ, “Chắc chắn là không học cùng ngành được, đã vậy rồi thì chen nhau vào một trường để làm gì? Cậu nghe giáo viên nói không, cùng trường cũng chưa chắc học chung một khu, vậy thì học chung làm gì nữa?”
Dĩ nhiên là Hải Tú biết chứ, chỉ là cậu vẫn không khống chế được mình. Hiện tại chỉ có một điều khiến Hải Tú lấn cấn thôi – đó là sợ Phong Phi sẽ mang mặc cảm tội lỗi vì lo cho cậu.
Cậu không thể để Phong Phi vì chấp niệm của mình mà gánh vác chuyện này được.
Nghê Mai Lâm nắm thóp ngay điều này, mở miệng không nhân nhượng: “Quan tâm Phong Phi làm gì. Một năm nay con đã tốt với nó lắm rồi, giúp nó chuyên tâm học hành. Bây giờ hai đứa tốt nghiệp rồi, điểm cũng có rồi, con còn áp lực gì với nó nữa?”
Phong Phi nhíu mày: “Cô nói gì vậy…”
Nghê Mai Lâm thản nhiên nói tiếp: “Nói sai à? Hải Tú, trưởng thành đi.”
Lòng Hải Tú trầm xuống – đây mãi mãi là điều mà cậu lo lắng nhất.
Phong Phi sợ Nghê Mai Lâm càng nói càng nghiêm trọng, lịch sự nói thêm vài câu nữa rồi dẫn Hải Tú đi. Trên đường về, Hải Tú đã ngồi nghĩ thông suốt, rồi nói xin lỗi Phong Phi, tự mình hối hận vì đã khiến hắn phiền lòng. Phong Phi bèn dừng xe ven đường, cười nói: “Xin lỗi cái gì? Mọi người không hiểu nhưng tôi hiểu mà.”
Hải Tú xấu hổ gật đầu thật mạnh: “Xin lỗi Phong Phi… Tớ không thể học chung một trường với cậu rồi, tớ sợ sau này tớ làm ra chuyện gì không tốt, hoặc là bị người ta ăn hiếp… thì cậu sẽ đau lòng. Tớ… tớ rất muốn học chung với cậu…”
Phong Phi cụng đầu cậu một cái, “Cậu mà không thật lòng thì cũng chẳng lãng phí nhiều thời gian như vậy để trông coi tôi, rồi giúp tôi đạt thành tích thế này… Tôi nói nhé, không có cậu thì đừng nói là tôi thi thấp hơn điểm hiện giờ 100 điểm, nói không chừng còn thi chả được. Tất cả đều là nhờ cậu, không phải sao? Tình hình bây giờ đã tốt lắm rồi, trường học mà hai chúng ta đang chọn ở rất gần nhau, thật tốt đúng không?”
Hải Tú vẫn cảm thấy không có mặt mũi gì để nhìn hắn – đã nói là phải nhanh chọn trường học, mà đến tận phút cuối cùng mình vẫn không chịu đi.
Nhưng trong lòng Phong Phi hiểu rõ – cậu không chịu đi chỉ là vì quá yêu hắn. Mặc dù có hơi xấu xa, nhưng nói thật, hắn thích nhìn Hải Tú xoắn xuýt giãy giụa vì hắn lắm.
Hai ngày sau đó, Phong Phi vừa hưởng thụ bạn trai nhỏ vì mình mà xoắn xuýt, vừa giả bộ vuốt ve trấn an cậu, tranh thủ lợi dụng sờ soạng. Cuối cùng lúc giải quyết xong mâu thuẫn nho nhỏ của Hải Tú, hắn cũng sờ soạng đến sướng tay.
Rốt cuộc thì những vấn đề trở ngại đã được giải quyết hết, Phong Phi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn, cứ ỷ vào việc Khương Dụ Mạn nói không về nhà mà dính lên giường Hải Tú, than thở nói: “Hôm qua ngủ không ngon, tôi nằm đây chợp mặt một lát được không?”
Đương nhiên Hải Tú không thể từ chối, cậu định đi lấy cho hắn gối đầu và chăn mới. Hắn liền kéo luôn người lên giường, cười nói: “Mới cái gì mà mới? Cậu ở nhà tôi không dùng đồ của tôi à?”
“Vậy tớ đi kéo rèm cửa sổ, cậu ngủ đi.” Hải Tú đẩy Phong Phi ra, “TV còn mở, để tớ tắt. Nếu không… mất công cậu lại bị đánh thức.”
Phong Phi bất đắc dĩ buông người ra, Hải Tú lập tức chạy tới chạy lui đi dọn dẹp một vòng, tắt TV, tắt chuông điện thoại, kéo rèm cửa sổ, mở điều hòa lên. Không khí hình như hơi khô, Hải Tú sợ Phong Phi ngủ dậy khát nước, liền rót một ly nước đặt trên tủ đầu giường, lại sợ uống nước không thì nhạt nhẽo quá, bèn bưng một rổ hoa quả lên để kế bên.
Hải Tú nhìn hắn nằm trên giường thì hơi do dự một lát, lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ có mua cho tớ nến giúp dễ ngủ, tớ đốt cho cậu một cái chịu không? Không có mùi gì đâu.”
Phong Phi đáp mà không thèm mở mắt: “Thích thì cậu đốt đi, đốt thêm hai nén nhang nữa.”
Hải Tú chớp chớp mắt, không hiểu hắn đang nói gì.
Phong Phi mở mắt ra, mỉm cười nhìn cậu: “Lát nữa mẹ về thấy trong nhà im lìm, rèm cửa thì kéo hết, tôi nằm trên giường, xung quanh có mấy cây nến và trái cây này nọ. Cậu thấy giống cái gì?”
Hải Tú “phụt” một tiếng, Phong Phi cũng bật cười.
Cậu lúng túng đáp: “Không phải, tớ chỉ muốn cậu…”
“Tôi biết cậu muốn tôi nằm ngủ thoải mái.” Phong Phi túm Hải Tú lên trên giường, ôm vào lòng: “Cậu nằm đây sẽ hiệu quả hơn.”
E rằng thật sự ôm Hải Tú hắn mới ngủ ngon đúng nghĩa được – không lâu sau, hắn đã thực sự ngủ mất.
Tối qua hắn ngủ không ngon, nhưng Hải Tú thì ngược lại.
Hải Tú không buồn ngủ chút nào cả, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám làm, cứ mở to mắt nhìn Phong Phi ngủ, trong lòng không ngừng kêu gào – sao Phong Phi lại đẹp trai đẹp trai đẹp trai như vậy…
Nhìn đủ luôn một tiếng đồng hồ.
Cánh tay của cậu đã bắt đầu tê rần, cố gắng nhẹ nhàng đưa tay vào túi quần.
Điện thoại cậu đang ở bên trong.
Đột nhiên Hải Tú hơi căng thẳng, như đang phảng phất trở về thời điểm lúc hai đứa chưa yêu nhau vậy – mỗi đêm đều chờ Phong Phi ngủ rồi len lén hôn hắn.
Bây giờ đã ở cùng một chỗ, còn được gia đình hai bên đồng ý… Chắc bây giờ không tính là lén lút nữa nhỉ?
Cậu mở camera lên, chỉnh sang chế độ tự động chụp rồi chậm rãi nhích người, chụp mình và Phong Phi một tấm.
Hải Tú rón rén mở hình lên nhìn thử, hài lòng hết sức.
Lúc Phong Phi ngủ thì khí thế hừng hực lúc thường giảm đi rất nhiều, đôi mắt nhắm lại, lông mi rũ xuống, khóe mắt cũng hơi cong lên như là đang cười, nhìn dịu dàng hơn lúc thường nhiều.
Từ lâu Hải Tú đã nuôi ý định chụp trộm Phong Phi lúc đang ngủ.
Cậu không chụp mình nữa, chỉ chăm chú chụp thật nhiều hình Phong Phi. Chụp xong thì xóa đi mấy tấm ánh sáng không tốt hay góc độ không đẹp, còn lại cũng nhiều lắm.
Phong Phi đột nhiên cử động. Hải Tú vội nín thở, chờ một lát, thấy Phong Phi không tỉnh thì lại nhịn không được chụp tiếp… Mới chụp có chính diện thôi, góc nghiêng mình chưa chụp.
Hải Tú cứ chụp mãi không ngừng – trong màn hình, khóe miệng Phong Phi đột nhiên nhếch lên, Hải Tú sợ đến thả tay ra luôn, điện thoại rớt lên trên giường.
Phong Phi miễn cưỡng cười nói: “Cậu định chụp bao nhiêu tấm?”
Hải Tú lắp bắp: “Không có… chụp có mấy tấm à.”
Ngủ hơn một tiếng rồi nên Phong Phi không còn mệt nữa. Hắn duỗi người, ngồi dậy uống ly nước mà Hải Tú đã chuẩn bị cho hắn rồi xòe tay ra, ngón trỏ còn ngoắc ngoắc: “Đưa điện thoại đây.”
Hải Tú lo sợ nói: “Cậu đừng có xóa nha…”
Cuối cùng chịu không nổi, bé ngoan Hải Tú vẫn đưa di động qua.
Phong Phi nhướn mày, nhìn album hình của Hải Tú – tám phần mười là hình của hắn rồi.
Phong Phi hỏi cậu: “Rảnh thì cậu lôi ra ngắm hả?”
Hải Tú đỏ mặt.
Hắn vừa ấn bàn phím vừa nói: “Nhìn ảnh không thì nhìn làm gì…” Vừa dứt lời, hắn đã dựng điện thoại lên trên gối đầu, Hải Tú mờ mịt nhìn sang – Phong Phi đang quay hình!
Hải Tú chưa kịp phản ứng thì hắn đã đè cậu xuống giường rồi hôn lên.
Mặt cậu đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ – còn đang quay hình đó!!!
Cậu khẽ cựa quậy, Phong Phi liền nắm chặt cổ tay cậu, tay kia nâng cằm Hải Tú lên. Hải Tú theo thói quen ngoan ngoãn hé miệng, làm cho Phong Phi hôn sâu hơn.
Hai người hôn đủ mười phút.
Cuối cùng, Phong Phi cũng thỏa mãn cầm điện thoại lên, nhấn nút kết thúc, cười nói: “Trước đây sao tôi không nghĩ tới việc này nhỉ… Chờ sau này mình làm cái gì đó, tôi sẽ ghi âm cậu một đoạn, chịu không?”
Hải Tú chôn mặt trong gối, không muốn gặp ai cả.
Phong Phi còn muốn nói nữa nhưng điện thoại hắn đột nhiên reo lên.
Điện thoại hắn đang để đầu giường, hắn rướn người lấy – là Lữ Hạo Lị.
Hải Tú ngồi dậy, vẻ mặt đầy căng thẳng.
“Suỵt…”
Phong Phi đặt ngón trỏ giữa môi, Hải Tú vội vàng im miệng, Phong Phi ấn nút tắt thu âm.
“Phong Phi à?”
Hắn đáp: “Dạ, mẹ.”
Lữ Hạo Lị thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ vừa gọi cho mẹ Hải Tú.”
Hải Tú: “!!!”
Phong Phi nhìn cậu, nói: “Sao rồi mẹ? Mẹ nói hai ngày nữa mới gọi mà?”
“Anh hai con khuyên mẹ là nên gọi sớm để cho con an tâm, mẹ nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy – chắc mẹ nó là người hiểu chuyện nên nói chuyện cũng dễ thôi, quả nhiên…” Lữ Hạo Lị cười nói: “Mẹ nói chuyện với mẹ nó ổn lắm, con đừng lo quá, dù sao mẹ nó cũng không quá cứng rắn, còn giải thích cho mẹ tại sao lại như vậy.”
Hải Tú nuốt nước miếng, thầm nghĩ – xin lỗi cô nhiều, mẹ cháu biết lâu rồi.
Lữ Hạo Lị cứ nghĩ là mình vừa giải quyết được một phiền toái to lớn cho con trai nên rất vui vẻ, giọng nói cũng thoải mái hơn, “Mẹ Hải Tú cũng rất khó xử, ban đầu không chấp nhận con là chuyện bình thường, nhưng chuyện này… lâu ngày thì sinh tình thôi, con mẹ tốt như thế, cô ấy nhìn ra thì sẽ thích con ngay thôi.”
Phong Phi nở nụ cười, hắn không dám biểu hiện quá rõ ràng, kiềm chế nói: “Vâng.”
“Cho nên cũng phải dựa vào chính con nữa,” Lữ Hạo Lị nói: “Aizzz, mới nói thôi mà mẹ lại muốn khóc… Đợi mọi người nói chuyện xong với nhau, hai ngày nữa hẹn ăn chung một bữa cơm.”
Phong Phi vội vàng nói: “Đúng đúng, mẹ… cực khổ mẹ rồi.”
“Nói thừa.” Lữ Hạo Lị cúp điện thoại.
Vừa cúp xong thì Hải Tú hưng phấn đến mức to gan đánh Phong Phi một cái: “Đồng ý đồng ý đồng ý….”
Phong Phi cười to, lại đè Hải Tú lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất