Chương 48: Không Thể Thiếu Ớt
Diệp Dao đứng dậy, nhấc nắp lên. Hơi nước trắng xóa lập tức phả vào mặt. Mùi thơm của gà hầm nấm tre lan tỏa khắp căn bếp nhỏ, chui vào miệng mũi, khơi dậy con sâu thèm ăn trong bụng.
Nước súp trong nồi có màu vàng óng đậm đà, nấm tre tươi giòn sau khi hầm được hút no nước súp biến thành màu vàng nhạt, mềm mềm. Nấm mối xé thành sợi dài nổi trên mặt nước, một cái đùi gà mọng nước mượt mà bướng bỉnh khẽ vểnh chân lên, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Diệp Ninh không thể đợi thêm nữa, canh gà vừa đặt lên bàn đá, cậu bé lập tức cầm đũa gắp.
Đầu tiên cậu bé gắp một miếng nấm tre, nấm tre tươi mềm, thân xốp nhẹ. Sau khi hầm, miếng nấm thấm đẫm nước canh, gắp lên rất trầm tay, thỉnh thoảng còn có nước canh nhỏ ra từ miếng nấm.
Diệp Ninh cắn một miếng thật lớn, hai mắt cậu bé lập tức sáng rỡ.
Miếng nấm nhìn thì có vẻ mềm nhưng ăn vào miệng cực kỳ giòn, cắn xuống còn có thể nghe thấy tiếng vang. Không chỉ thế, nước súp ẩn giấu trong miếng nấm mới chính là tinh hoa!
Một dòng nước súp ngọt ngào thanh thanh tuôn ra từ trong miếng nấm trúc, nổ tung trong miệng. Diệp Ninh đột nhiên không kịp phòng bị bị nóng bỏng lưỡi.
“Ô ô ô nóng nóng quá!” Cậu bé há to miệng không ngừng hà hơi, dùng đôi tay nhỏ cố gắng quạt gió cho bớt nóng. Diệp Ninh bị nóng đến chảy cả nước mắt nhưng vẫn không thấy cậu bé nhổ ra.
Diệp Ninh nhai ngấu nghiến mấy cái, sau đó nuốt xuống.
“Ngươi ăn chậm một chút, nóng quá thì cứ nhổ ra đi.” Diệp Dao cầm bát nước chấm vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Ngươi ăn chậm thôi. Nấm tre này giống với tiểu long bao, đều giấu nước canh.”
Diệp Ninh cười tươi rói, nhón mũi chân đưa cho Diệp Dao một chén canh, nịnh nọt: “Ngon đến mức ta không muốn nhổ ra.”
Diệp Dao bất đắc dĩ, bưng chén canh của mình lên, thổi lớp mỡ vàng óng bên trên ra, nhấp một ngụm nước canh.
Nước cốt gà vốn đã có vị đậm đà, bây giờ lại được trung hòa bởi vị ngọt thanh của nấm tre, càng làm tăng thêm hương vị của món canh, thật sự là ngon đến thè lưỡi.
Hương vị thơm ngon nhanh chóng lan từ đầu lưỡi ra khắp khoang miệng, cơn lạnh lẽo khi ngâm nước lạnh rửa nấm vừa rồi lập tức tan biến. Diệp Dao vui mừng phát hiện, cổ họng khô khốc lúc này cũng thoải mái cực kỳ.
Cô bé nhìn nấm tre trong bát, nấm tre có tác dụng nhuận phổi, giảm ho, thanh nhiệt, cũng có công dụng với bệnh viêm thanh quản. Nấm tre nấu theo kiểu này quả thực đã phát huy công hiệu tới cực hạn.
Diệp Dao có dự cảm, chén canh gà này của cô bé đã đạt tới trình độ dược thiện giống với chén trà gừng ngày hôm đó.
Nấm mối tươi rói, mọng nước. Diệp Ninh ăn một miếng đã kinh ngạc đến không nói nên lời.
“Nấm —— nấm mối này, thật sự có vị thịt gà!” Hai má cậu bé đầy thức ăn, nhìn y hệt con hamster. Nhưng vẫn không quên giơ ngón tay cái với Diệp Dao.
Diệp Dao mỉm cười: “Nào có khoa trương như thế, đây là canh gà đương nhiên phải có vị gà rồi. Hôm nào ta lại nấu cho ngươi một món khác.”
Có điều nấm mối quả thật rất xuất sắc. Nó hoàn toàn không bị hương vị của gà và nấm tre át mất mà vẫn giữ được hương vị đặc trưng của mình. Nấm mối dai dai, ngọt thanh, mùi hương êm dịu hơn thịt gà. Cắn một miếng nấm thấm đẫm nước canh, thật sự có cảm giác như đang ăn thịt gà.
Lại gắp một miếng thịt gà, da gà dai giòn, lúc cắn xuống còn có nước canh bắn ra. Thịt gà non mềm, nước canh ngấm vào từng thớ thịt, chấm vào nước chấm chua chua mặn mặn, ăn cực kỳ thỏa mãn.
Diệp Ninh vô cùng thích nấm mối và nấm tre, cậu bé ăn hết miếng này đến miếng khác. Trong khi đó Diệp Dao lại chậm rì rì gặm cánh gà, vừa cắn một miếng to vừa cảm khái, thịt vẫn là số một.
Chỉ là nước chấm này có hơi đáng tiếc, nếu có thêm ớt cay thì tốt rồi, không biết thế giới này có ớt không nhỉ?
Hai đứa nhỏ ăn xong xoa cái bụng căng tròn, không hẹn mà cùng nằm bò ra bàn đá, cả người ấm áp ước gì có thể lập tức ngủ một giấc. Diệp Ninh lấy tay gối đầu, thoải mái đến ngón chân cũng cuộn lên.
Diệp Dao nhìn hộp đồ ăn chỉ còn lại nửa con gà, lười biếng suy tư nói: “Nửa con gà này nấu kiểu gì nhỉ?”
Diệp Ninh không chút do dự: “Hầm nấm trúc.”
“Ta muốn đổi món. Nếu có ớt cay thì tốt quá, có thể làm gà cay, gà hấp, gà cay tê……”
Diệp Ninh ngẩng phắt đầu, trong mắt tràn đầy khao khát và cổ vũ. Mặc dù không biết mấy món Diệp Dao là cái gì, nhưng chắc chắn là ăn ngon.
“À đúng rồi.” Diệp Dao sực nhớ ra, cô bé quay sang hỏi Diệp Ninh: “Ngươi có biết ớt cay Không?Trong cung có ớt không?”
Ớt cay cũng do sư tổ phái thực tu phát hiện ra, vị sư tổ thiên tài kia đã sáng tạo ra các món ăn nấu với ớt. Hồi còn ở Tu chân giới, Diệp Dao rất thích hương vị kích thích nóng bỏng này.
Cứ nghĩ đến mấy lát thịt lợn luộc cay, đầu cá hấp với ớt xắt nhỏ, còn có thỏ tiêu cay, malatang, đặc biệt là lẩu mỡ bò,.... Diệp Dao không nhịn được thòm thèm liếm môi.
Mấy món này không thể thiếu ớt cay được!
Nước súp trong nồi có màu vàng óng đậm đà, nấm tre tươi giòn sau khi hầm được hút no nước súp biến thành màu vàng nhạt, mềm mềm. Nấm mối xé thành sợi dài nổi trên mặt nước, một cái đùi gà mọng nước mượt mà bướng bỉnh khẽ vểnh chân lên, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Diệp Ninh không thể đợi thêm nữa, canh gà vừa đặt lên bàn đá, cậu bé lập tức cầm đũa gắp.
Đầu tiên cậu bé gắp một miếng nấm tre, nấm tre tươi mềm, thân xốp nhẹ. Sau khi hầm, miếng nấm thấm đẫm nước canh, gắp lên rất trầm tay, thỉnh thoảng còn có nước canh nhỏ ra từ miếng nấm.
Diệp Ninh cắn một miếng thật lớn, hai mắt cậu bé lập tức sáng rỡ.
Miếng nấm nhìn thì có vẻ mềm nhưng ăn vào miệng cực kỳ giòn, cắn xuống còn có thể nghe thấy tiếng vang. Không chỉ thế, nước súp ẩn giấu trong miếng nấm mới chính là tinh hoa!
Một dòng nước súp ngọt ngào thanh thanh tuôn ra từ trong miếng nấm trúc, nổ tung trong miệng. Diệp Ninh đột nhiên không kịp phòng bị bị nóng bỏng lưỡi.
“Ô ô ô nóng nóng quá!” Cậu bé há to miệng không ngừng hà hơi, dùng đôi tay nhỏ cố gắng quạt gió cho bớt nóng. Diệp Ninh bị nóng đến chảy cả nước mắt nhưng vẫn không thấy cậu bé nhổ ra.
Diệp Ninh nhai ngấu nghiến mấy cái, sau đó nuốt xuống.
“Ngươi ăn chậm một chút, nóng quá thì cứ nhổ ra đi.” Diệp Dao cầm bát nước chấm vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Ngươi ăn chậm thôi. Nấm tre này giống với tiểu long bao, đều giấu nước canh.”
Diệp Ninh cười tươi rói, nhón mũi chân đưa cho Diệp Dao một chén canh, nịnh nọt: “Ngon đến mức ta không muốn nhổ ra.”
Diệp Dao bất đắc dĩ, bưng chén canh của mình lên, thổi lớp mỡ vàng óng bên trên ra, nhấp một ngụm nước canh.
Nước cốt gà vốn đã có vị đậm đà, bây giờ lại được trung hòa bởi vị ngọt thanh của nấm tre, càng làm tăng thêm hương vị của món canh, thật sự là ngon đến thè lưỡi.
Hương vị thơm ngon nhanh chóng lan từ đầu lưỡi ra khắp khoang miệng, cơn lạnh lẽo khi ngâm nước lạnh rửa nấm vừa rồi lập tức tan biến. Diệp Dao vui mừng phát hiện, cổ họng khô khốc lúc này cũng thoải mái cực kỳ.
Cô bé nhìn nấm tre trong bát, nấm tre có tác dụng nhuận phổi, giảm ho, thanh nhiệt, cũng có công dụng với bệnh viêm thanh quản. Nấm tre nấu theo kiểu này quả thực đã phát huy công hiệu tới cực hạn.
Diệp Dao có dự cảm, chén canh gà này của cô bé đã đạt tới trình độ dược thiện giống với chén trà gừng ngày hôm đó.
Nấm mối tươi rói, mọng nước. Diệp Ninh ăn một miếng đã kinh ngạc đến không nói nên lời.
“Nấm —— nấm mối này, thật sự có vị thịt gà!” Hai má cậu bé đầy thức ăn, nhìn y hệt con hamster. Nhưng vẫn không quên giơ ngón tay cái với Diệp Dao.
Diệp Dao mỉm cười: “Nào có khoa trương như thế, đây là canh gà đương nhiên phải có vị gà rồi. Hôm nào ta lại nấu cho ngươi một món khác.”
Có điều nấm mối quả thật rất xuất sắc. Nó hoàn toàn không bị hương vị của gà và nấm tre át mất mà vẫn giữ được hương vị đặc trưng của mình. Nấm mối dai dai, ngọt thanh, mùi hương êm dịu hơn thịt gà. Cắn một miếng nấm thấm đẫm nước canh, thật sự có cảm giác như đang ăn thịt gà.
Lại gắp một miếng thịt gà, da gà dai giòn, lúc cắn xuống còn có nước canh bắn ra. Thịt gà non mềm, nước canh ngấm vào từng thớ thịt, chấm vào nước chấm chua chua mặn mặn, ăn cực kỳ thỏa mãn.
Diệp Ninh vô cùng thích nấm mối và nấm tre, cậu bé ăn hết miếng này đến miếng khác. Trong khi đó Diệp Dao lại chậm rì rì gặm cánh gà, vừa cắn một miếng to vừa cảm khái, thịt vẫn là số một.
Chỉ là nước chấm này có hơi đáng tiếc, nếu có thêm ớt cay thì tốt rồi, không biết thế giới này có ớt không nhỉ?
Hai đứa nhỏ ăn xong xoa cái bụng căng tròn, không hẹn mà cùng nằm bò ra bàn đá, cả người ấm áp ước gì có thể lập tức ngủ một giấc. Diệp Ninh lấy tay gối đầu, thoải mái đến ngón chân cũng cuộn lên.
Diệp Dao nhìn hộp đồ ăn chỉ còn lại nửa con gà, lười biếng suy tư nói: “Nửa con gà này nấu kiểu gì nhỉ?”
Diệp Ninh không chút do dự: “Hầm nấm trúc.”
“Ta muốn đổi món. Nếu có ớt cay thì tốt quá, có thể làm gà cay, gà hấp, gà cay tê……”
Diệp Ninh ngẩng phắt đầu, trong mắt tràn đầy khao khát và cổ vũ. Mặc dù không biết mấy món Diệp Dao là cái gì, nhưng chắc chắn là ăn ngon.
“À đúng rồi.” Diệp Dao sực nhớ ra, cô bé quay sang hỏi Diệp Ninh: “Ngươi có biết ớt cay Không?Trong cung có ớt không?”
Ớt cay cũng do sư tổ phái thực tu phát hiện ra, vị sư tổ thiên tài kia đã sáng tạo ra các món ăn nấu với ớt. Hồi còn ở Tu chân giới, Diệp Dao rất thích hương vị kích thích nóng bỏng này.
Cứ nghĩ đến mấy lát thịt lợn luộc cay, đầu cá hấp với ớt xắt nhỏ, còn có thỏ tiêu cay, malatang, đặc biệt là lẩu mỡ bò,.... Diệp Dao không nhịn được thòm thèm liếm môi.
Mấy món này không thể thiếu ớt cay được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất