Nhóc Đáng Thương Sứt Đầu Mẻ Trán Ở Tu La Tràng

Chương 4: Tg1 (4)

Trước Sau
Tuyết Úc không tìm được cớ gì hay ho. Phó Dương còn nhìn thấy chút bài xích và bực dọc trong mắt cậu.

Biểu tình lạnh lẽo, Phó Dương nhìn cậu, lặp lại: "Đi nhầm?"

Đôi mắt linh động sạch sẽ chớp chớp. Tuyết Úc nhàn nhạt đáp ừ.

Phó Dương đứng lên. Thân người cao lớp áp bách lại gần Tuyết Úc càng tạo nên sự chênh lệch. Đôi mắt đen đặc hung ác nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú nghiền ngẫm.

"Cậu ở đây bao lâu rồi?"

Nếu dựa theo thiết lập của nguyên chủ, Bùi Tuyết Úc làm gì có chuyện chôn chân đứng đây thành thật trả lời Phó Dương tựa như học sinh tiểu học bị khảo bài thế này. Nhưng cậu biết mình làm sai, lại không muốn tạo phiền toái, liền thuận miệng trả lời.

"Hai tháng."

"Ồ, hai tháng. Ở tận hai tháng mà vẫn đi nhầm phòng."

Tuyết Úc nghe được ẩn ý châm chọc của đối phương. Cậu ngẩng mặt đối diện với đôi mắt sắc bén hung hiểm.

"Ý anh là tôi cố ý?"

Môi mỏng khẽ nhếch, Phó Dương giọng đầy trêu chọc.

"Còn không phải sao?"

Phó Dương vốn là tinh anh trên thương trường. Đôi mắt hắn đã chứng mục nhiều chuyện. Thủ đoạn cực nhiều, thao tác sấm rền gió cuốn, tạo nên tiếng tăm là một đại ma đầu không ai dám trêu chọc. Mỗi khi hắn ta nói chuyện, sẽ như có như không mang theo một khí tràng áp bức khiến người khác phải e dè khiếp sợ.

Thế nhưng người trước mặt hắn vẫn đạm mạc lắc đầu.

"Tự tin thì hay đó. Nhưng mà anh nghĩ nhiều rồi. Dù cho có bóp cổ uy hiếp tôi, tôi cũng không muốn vào phòng anh."

Phó Dương: "..."

Hắn đối diện với ánh mắt xinh đẹp, sau đó thấp giọng trào phúng.

"Phải rồi, cậu thích loại nam nhân mặt quan tài. Hắn ta ở phòng kế bên đấy, cần tôi mở đèn dẫn đường cho cậu không?"

Tuyết Úc cắn môi, không cao hứng quay đầu. Không thèm nhiều lời với loại người này.

Ánh mắt Phó Dương có chút sửng sốt. Giọng nói pha chút ý cười.

"Ha, tính cách còn nóng nảy như vậy."

Ánh đèn bàn mỏng manh hắt ra cửa, chiếu đến đôi chân dài tinh tế mềm mại. Pho Dương vô thức nhớ đến chuyện lúc nãy ở tủ chén. Góc áo bị kéo lên, lộ ra cái eo thon nhỏ xinh đẹp. Bên rãnh eo, là một nốt ruồi son diễm lệ.

Rất đẹp.

Nhưng mà.

Lúc trước, chỗ đó hoàn toàn không có nốt ruồi.

Hắn nhớ rõ, vào ngày tiểu thiếu gia dọn đến. Vì nóng bức, cậu ta liền chẳng kiêng dè thay quần áo trong phòng mà chẳng thèm đóng cửa. Vừa khéo lúc ấy Phó Dương đi ngang từ phòng bếp liền nhìn thấy.



Chẳng lẽ, hắn nhớ nhầm sao?

*

Đồng hồ sinh học của Tuyết Úc réo vang. Khi chuông điểm 10 giờ, cả người cậu liền mơ màng mệt mỏi chỉ muốn lăn lên giường. Xốc chiếc chăn mềm mịn xa xỉ lên, Tuyết Úc chui vào bên trong đệm gối ấm áp, vùi nửa gương mặt vào sự êm ái và nhắm chặt hai mắt. Có lẽ là do đệm chăn êm ấm, hoặc là mùi hương thoang thoảng bên gối, cậu nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Mùa đông thích hợp để ngủ. Tuyết Úc nghĩ mình có thể ngủ đến giữa trưa. Thế nhưng, trời còn chưa sáng hẳn, đã có tiếng gõ cửa.

Tuyết Úc kéo chăn lên đỉnh đầu, như thể làm vậy thì thanh âm kia sẽ biến mất. Nhưng người đang gõ cửa dường như có một sự kiên nhẫn vô tận. Tiếng gõ cửa cứ đều đặn mà nhịp vang. Âm thanh không ầm ĩ nhưng khiến cậu phiền đến chết.

Một lát sau, Tuyết Úc ngồi dậy, mang dép lê bước đến cửa.

Đôi mắt vẫn còn mơ màng híp híp. Cậu gật gù nói với cái người đang đứng trước cửa.

"Phiền quá phiền quá. Không thấy người ta đang ngủ á?"

Phá giấc ngủ của người khác chính là tội ác tương đương với giết người phóng hoả. Thậm chí cậu còn nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát tóm cái kẻ tày trời này lại.

Nói đoạn, tiểu thiếu gia liền loạng choạng quay trở về ổ chăn rúc trong đó. Người đang đứng ở cửa cũng sửng sốt một lát rồi đi đến bên giường.

Chàng trai mặc áo lông màu đen, gương mặt anh tuấn. Trên người chỉ thuần một hắc sắc khiến cả người anh càng trở nên thanh lãnh.

Bước vào phòng, anh còn cẩn thận nhìn giày mình. Xác định giày không làm bẩn sàn nhà mới tiến đến cạnh giường.

Tạ Thanh Vân nhìn người đang hoà làm một với chăn mền. Anh nhíu mày, cố nén lửa giận: "Hôm nay có tiết sớm, cậu dậy đi."

Trong hợp đồng mà Bùi Tuyết Úc vừa đe doạ vừa dụ dỗ anh ký, còn quy định rõ nghĩa vụ. Ngoài chuyện làm theo mọi điều sai khiến của tiểu thiếu gia, anh còn phải đảm bảo sinh hoạt hàng ngày và giúp cậu ghi nhớ những chuyện vụn vặt. Tỷ như, thời khoá biểu lên lớp hàng ngày.

Nếu có lớp thì phải báo cho Tuyết Úc. Vừa phải nhắc nhở, vừa phải đảm bảo cậu ta không đến trễ. Nếu không tiểu thiếu gia sẽ mang oán khí tích tụ được mà đổ lên đầu anh.

Nhớ đến một hồi ức không mấy tốt đẹp, Tạ Thanh Vân lạnh mặt lặp lại: "Cậu nên dậy rồi."

Thế nhưng cục chăn vẫn im lìm bất động.

Tạ Thanh Vân hít thở hai lần để bình ổn cảm xúc, lúc này, anh tiến thêm vài bước vươn tay nắm mép chăn kéo xuống. Gương mặt xinh đẹp đang nhăn chặt mi. Như thể đang chịu điều gì đó cực kỳ uỷ khuất.

Tuyết Úc quơ tay muốn đoạt lại chăn, lại bị Tạ Thanh Vân gắt gao giữ lại. Sau vài lần giãy giụa liền từ bỏ, cậu nhắm chặt hai mắt nằm đó, an tĩnh vô cùng. Nhưng vẫn không chịu thức dậy.

Tạ Thanh Vân lùi về sau vài bước. Lại một lần nữa lặp lại với âm giọng lớn hơn: "Bùi Tuyết Úc, 7 giờ."

Câu nói buồn tẻ được anh lặp đến ba lần mới khiến cho người đang ngủ đông trên giường hơi có phản ứng. Mí mắt ửng hồng mở to nhìn về phía anh.

Yên tĩnh.

Tạ Thanh Vân nhìn Tuyết Úc, mơ hồ nhìn thấy cảm giác sa sút và uất ức tràn ngập. Tiểu thiếu gia có tật xấu mỗi khi rời giường, chuyện này anh đã được lĩnh giáo. Theo bản năng nhìn xuống xương sườn, anh còn nhớ chính mình bị gia hoả này đập mạnh khi cố gọi cậu ta dậy vào mấy hôm trước.

Khi cậu ta lên cơn thì mặc kệ đối phương là ai. Đều sẽ tàn nhẫn quấy phá như vậy.

Tạ Thanh Vân cảm thấy thật buồn cười. Dù biết là tốn công vô ích, anh lại không thể không làm. Không gọi Bùi Tuyết Úc sẽ tức giận, mà gọi thì cậu ta liền đánh người.

Đều là địa ngục.

Bả vai căng chặt, Tạ Thanh Vân đứng đó, hai nắm tay siết lại. Tuyết Úc cử động, bàn tay từ dưới chăn lần mò về hướng tủ đầu giường. Tạ Thanh Vân duỗi mắt nhìn theo.



...Lần này, cậu ta tính ném di động?

Châm chọc kéo khoé môi, anh thầm nghĩ, di động cũng tốt. Ném hư đừng khóc là được.

Như anh nghĩ, Tuyết Úc nắm được di động liền mị đôi mắt chớp vài cái. Tạ Thanh Vân khô cổ họng, trái tim co lại, cả người cương tại chỗ chờ đợi hành động tiếp theo. Anh không ngại bị đau, nhưng việc bị đồ đạc ném vào người thì đương nhiên chẳng hề dễ chịu.

Ánh mắt vẫn dõi theo chờ đợi. Trong đầu Tạ Thanh Vân đã hiện lên vô số cảnh di động ném vào người mình. Thế nhưng, tiểu thiếu gia chỉ mở đồng hồ đếm ngược trên điện thoại, hàm hồ nói.

"... Mười phút..."

Tạ Thanh Vân ngơ ngác: "Cái gì?"

"Mười phút thôi, tôi ngủ mười phút nữa thôi."

Nói xong, Tuyết Úc kéo chăn trùm kín đầu. Âm giọng mũi truyền đến từ bên trong chăn mềm mại đến lạ kỳ, không giống như những gì sẽ được thốt lên từ đôi môi ác độc đó.

Tạ Thanh Vân ngẩn ngơ đứng đó. Hai tay chậm rãi buông lỏng.

Nói là mười phút, chính là mười phút chẳng kém chẳng hơn một giây nào. Tuyết Úc lúc này cuối cùng cũng không tình nguyện rời đi ổ chăn ấm áp. Cậu chỉ đạo Tạ Thanh Vân đứng bên giường.

"Lấy quần áo cho tôi."

Tạ Thanh Vân thần sắc phức tạp. Im lặng một lát, anh tuỳ tiện lấy một bộ quần áo giữ ấm trong tủ đưa cho Tuyết Úc. Tròng vào áo khoác, mắt vẫn còn mơ hồ lim dim, lúc này Tuyết Úc mới lê lết vào nhà tắm. Đánh răng rửa mặt xong, cậu đã nhìn thấy Tạ Thanh Vân yên tĩnh đứng ở huyền quan. Anh cúi đầu nhìn điện thoại, hết sức chuyên nghiệp mà chờ đợi.

"Đi thôi." - Tuyết Úc mỏi mệt cất tiếng. Nếu hệ thống thấy cảnh này, hẳn là sẽ khuyên nhủ Tuyết Úc nên tìm cớ gì đó để gây khó dễ cho thụ chính. Nhưng chuyện là cậu chẳng dậy nổi tinh thần, cả người vẫn mơ màng buồn ngủ, không còn sức lực đâu mà chạy nhiệm vụ.

Tạ Thanh Vân yên lặng theo sau, vẫn như thường ngày duy trì một khoảng cách vừa đủ.

Sau khi lên xe, anh không nhịn được mà liếc nhìn Tuyết Úc.

Nhưng cậu lúc này chẳng thèm để ý điều gì. Cậu uể oải nhắm mắt, biểu tình héo úa chán nản.

Tạ Thanh Vân liền hiểu ra nguyên nhân của sự khác thường này. Là bởi vì không thoải mái, nên cậu ta không gây khó dễ cho anh?

Cả một đoạn đường dài, Tuyết Úc vẫn yên tĩnh như một chú mèo con ngái ngủ, chẳng hề nói chuyện. Vừa xuống xe liền đẩy ba lô cho Tạ Thanh Vân, còn mình thì tay không đi trước.

Xuống xe chậm hơn, Tạ Thanh Vân đóng cửa xe nhìn sang Tuyết Úc, chợt cất tiếng: "Bùi Tuyết Úc___"

Nhưng vẫn chậm, Tuyết Úc lúc này đã va vào một nam sinh đang trượt ván phía trước. Âm mũi mềm mại hừ một tiếng. Nam sinh vốn đang bực dọc, khi mắt chạm đến Tuyết Úc, biểu tình cậu ta lại thoáng trở nên ngẩn ngơ.

Ở đại học, cậu ta đã gặp qua đủ kiểu người đẹp. Nhưng đẹp như người trước mặt thì hoàn toàn khác. Ngũ quan kiêu căng, môi hơi dẩu ra, âm giọng nhỏ nhẹ đáng yêu. Rõ ràng là nam sinh, nhưng da thịt vừa chạm vào hắn lại mềm như có thể véo ra nước.

Vừa mới không cẩn thận va vào nhau một chút thôi, mà cả người hắn đã có cảm giác lâng lâng lạ kỳ. Chỗ tiếp xúc cũng như bị có tia điện giật nhẹ. Nam sinh cúi đầu nhìn gương mặt khiến người khác ngây ngẩng, vô thức nói lắp.

"Xin... xin lỗi, tôi không thấy em. Không làm em bị thương chứ?"

"Là tôi không đúng. Sắp vào lớp rồi nên hơi vội, va phải em. Em có bị thương không, tôi... bồi tiền thuốc men."

Tuyết Úc còn chưa mở miệng, nam sinh liền nhìn thấy một bóng người đi nhanh đến. Vóc dáng rất cao, cả người săn chắc. Đoạn thời gian trước nam sinh vẫn thường lướt trên diễn đàn trường, nên cậu ta nhanh chóng nhận ra người đến là Tạ Thanh Vân.

Chàng trai cao lớn vô hình tạo nên cảm giác áp lực, khiến nam sinh hơi rụt cổ. Nhưng Tạ Thanh Vân dường như không để ý tới hắn ta. Anh hạ mị mắt nhìn Tuyết Úc, cảm thấy cậu ta lại chuẩn bị nổi cơn giông bão nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau