Nhóc Lười Kết Hôn

Chương 30: Thích, giống như anh đối với Đông Bối Bối

Trước Sau
30. Thích, giống như anh đối với Đông Bối Bối.

Sở Hoài Nghiêm voice chat lại: "Người anh em, ông hỏi đúng người rồi."

Sở Hoài Nghiêm: "Lấy tôi với người yêu cũ làm ví dụ đi."

Sở Hoài Nghiêm: "Thích, tuyệt đối chính là thích bị ngược."

Tần Lĩnh: [...]

Tần Lĩnh: [Nói đàng hoàng.]

Sở Hoài Nghiêm: ['Thích' là 'phá vỡ bản thân'.]

Sở Hoài Nghiêm: [Chuyện trước kia ông không làm, nhưng vì thích một người, ông lại làm chẳng hề nghĩ ngợi, cái này gọi là 'thích'.]

Sở Hoài Nghiêm: [Chuyện trước kia ông sẽ làm, nhưng vì một người, ông lại không làm chẳng hề nghĩ ngợi, cái này gọi là 'thích'.]

Sở Hoài Nghiêm: [Cậu ấy muốn gì, ông sẽ cho cậu ấy gấp trăm lần, đó gọi là 'thích'.]

Sở Hoài Nghiêm: [Cậu ấy không muốn cái gì, ông không nhịn được cho cậu ấy gấp trăm lần, cái này cũng gọi là 'thích'.]

Sáng sớm, sau khi Tần Lĩnh đọc hết tin nhắn Sở Hoài Nghiêm trả lời, anh cúi đầu thơm lên mặt bạn đời vẫn còn ngủ say của mình, vén chăn, xuống giường.

Khi Đông Bối Bối rời giường, cậu cho rằng Tần Lĩnh đã đi làm từ sớm, cậu vừa duỗi người vừa đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, chợt cậu bắt gặp ánh mắt bắn tới từ phòng khách, cậu khựng lại.

Đông Bối Bối bỏ cánh tay đang vươn vai xuống, chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã mười giờ rồi, "Anh không đi làm à?"

Tần Lĩnh không nói gì, chỉ nhìn Đông Bối Bối bằng ánh mắt thật sâu.

?

Đông Bối Bối: "Sao vậy?"

Tần Lĩnh lắc đầu, tỏ ý không có gì, ra hiệu về phía bàn: "Ăn sáng đi."

"À," Đông Bối Bối đi qua bàn, hỏi lại lần nữa, "Anh không đi làm à, hôm nay công ty không bận hở?"

Kéo ghế ra, ngồi xuống.

Tần Lĩnh vẫn im lặng như cũ, chỉ "ừm" một tiếng, đi theo ngồi xuống bàn ăn, mặt đối mặt.

Đông Bối Bối ăn sáng, Tần Lĩnh nhìn.

Đông Bối Bối măm măm, ngước mắt, Tần Lĩnh nhìn lại cậu.

Đông Bối Bối cảm thấy hình như có gì đó không đúng, lộ vẻ khó hiểu.

Tần Lĩnh nhìn cậu chăm chú: "Ăn đi."

Đông Bối Bối nói chuyện với anh: "Hôm nay công ty không bận hở?"

Tần Lĩnh: "Vẫn được."

Đông Bối Bối: "Vậy hôm nay anh còn đến công ty không?"

Từ đầu đến cuối Tần Lĩnh vẫn nhìn Đông Bối Bối chăm chú: "Để xem."

Đông Bối Bối suy nghĩ, thoải mái đề nghị: "Nếu chiều anh không đến công ty vậy chúng ta cùng đi xem phim đi."

Tần Lĩnh đưa tay, lau vệt sữa bên khóe môi thay Đông Bối Bối: "Muốn xem gì?"

Đông Bối Bối: "Gần đây có một bộ phim chiếu rạp, nghe nói khá hay."

Tần Lĩnh đưa tay nhìn đồng hồ: "Vậy chiều nay anh không đến công ty."

Đông Bối Bối thấy lạ trong lòng: Vậy là không cần đến công ty nên đi xem phim với cậu, hay là vì đi xem phim với cậu nên không đến công ty?

Đông Bối Bối hỏi lại lần nữa: "Hôm nay không bận thật à?"

Tần Lĩnh: "Ừm."

Dù có bận đến đâu cũng sẽ rảnh.

Đông Bối Bối vui vẻ: "Được, vậy chúng ta đi xem phim."

Ăn sáng nhanh, đứng dậy vào phòng thay quần áo.

Vào rạp phim, Đông Bối Bối ôm một hộp bắp rang.

Từ lúc rạp phim tắt đèn, ánh mắt của Tần Lĩnh vẫn luôn dừng trên mặt Đông Bối Bối.

Bước ra khỏi rạp, Đông Bối Bối thấy rất vui, trên mặt tràn đầy ý cười.

Tần Lĩnh nhìn cậu, môi cũng cong lên.

Đông Bối Bối quay lại nhìn Tần Lĩnh, cậu cảm thấy hôm nay bạn đời của mình lạ lắm.

"Sao vậy?" Cậu hỏi.

Thấy Tần Lĩnh vẫn nhìn mình, tưởng rằng trên mặt mình có gì, cậu đưa tay sờ.

"Không có gì cả."

Tần Lĩnh đưa tay nắm chặt lấy tay cậu, dẫn ra ngoài.

Thời gian còn sớm, hai người xuống lầu shopping.

Đi dạo đến cửa hàng bán piano, thấy ở cửa có một cây đàn đang mở nắp.

Đông Bối Bối đi đến cạnh đàn, chơi một đoạn <Für Elise> bằng một tay.

Chơi xong cậu quay lại, nhìn Tần Lĩnh cười.

Tần Lĩnh mỉm cười nhìn cậu.

Đến chiều thật sự không còn chỗ nào để đi nữa, hai người mới cùng nhau đến công ty.

Đông Bối Bối vẫn như trước mang tai nghe cầm máy tính bảng của Tần Lĩnh xem phim, Tần Lĩnh ngồi sau bàn làm việc, trên tay cầm tài liệu, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào đó mà dừng trên mặt của Đông Bối Bối.

Tần Lĩnh đi họp, họp rồi họp, anh giơ tay lên kiểm tra thời gian, nhớ tới buổi chiều Đông Bối Bối vẫn chưa ăn gì, khi trở lại văn phòng thì mang một ly nước giải khát cho cậu.

Đến giờ ăn tối, Lý Mông đến gõ cửa, hỏi buổi tối bọn họ muốn ăn gì, cậu chàng sẽ đặt rồi cho người mang đến.

Lý Mông nhìn về phía Tần Lĩnh, Tần Lĩnh giương mắt nhìn Đông Bối Bối, Lý Mông nhìn theo về phía Đông Bối Bối.

Đông Bối Bối suy nghĩ rồi nói: "Đồ Trung đi, chọn vài món là được."

Lý Mông gật đầu: "Vâng."

Vừa định ra ngoài thì nghe Tần Lĩnh nhắc: "Đừng cay."

Lý Mông cười: "Vâng."

Tối đó về nhà, xe đậu trong bãi, hai người không xuống xe đã trực tiếp triền miên bên trong.

Đông Bối Bối vừa đẩy vừa từ chối hôn: "Đừng, lên lầu."

Tần Lĩnh lại càng hôn mê đắm hơn, hôn trán, mũi, mặt, cằm, hôn khắp nơi.

Đông Bối Bối bị chọc cho cười không ngừng.

Lên lầu, quần áo, quần tây, cà vạt vương vãi khắp trên đất, hai đôi chân chồng chéo nhau tiến vào phòng ngủ, ngã xuống giường.

Tần Lĩnh trầm giọng thở dốc, không đủ, vẫn không đủ.

Tần Lĩnh luôn rất thông minh.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, anh đã hiểu cái gì gọi là thích.

Thích là muốn ở cạnh em ấy.

Thích là luôn dõi theo em ấy.

Thích là khi em ấy ở trước mặt, vẫn sẽ nhớ tới em ấy.

Thích là lấy nhu cầu của em ấy làm chủ.

Thích là mê muội em ấy, là người trước mặt, người trong lòng, người dưới thân, dù cho em ấy đã hoàn toàn thuộc về anh, triền miên cùng anh, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ, căn bản không đủ.

Thích, là giống như anh đối với Bối Bối.

Hóa ra anh đã thích bạn đời của mình.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tần Lĩnh.

Bởi vì anh chưa bao giờ tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, với 'yêu', anh cũng có một thái độ cực kỳ bảo thủ.

Anh vốn luôn cho rằng, anh và Bối Bối sẽ dần phát triển thành mối quan hệ chồng chồng ổn định hòa bình giữa những người trưởng thành trong quá trình sống chung.

Trong ý thức của anh, loại tình cảm này thiên về thân tình đồng hành cùng nhau, mà không phải là tình yêu.

Nhưng bây giờ...

Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối trong lòng, cảm nhận được nhịp đập khác thường và lạ lẫm này.

Anh cảm nhận được nó một cách cẩn thận.

Sau đó, Tần Lĩnh nghĩ, bước kế tiếp anh nên làm gì?

Tần Lĩnh lại hỏi ý kiến của Sở Hoài Nghiêm lần nữa: [Bước tiếp theo của thích là gì?]

Sở Hoài Nghiêm: [Theo đuổi.]

[À không.]

Sở Hoài Nghiêm: [Đại ca à! Gần đây ông toàn hỏi tôi cái quái gì vậy?]

[Bước kế tiếp của thích thì liên quan đết gì tới ông?]

[Ông đã có một người vợ nam đã kết hôn rồi đó!]

Tần Lĩnh:...

Tần Lĩnh: [Vì sao tôi không thể thích?]

Tần Lĩnh: [Thích vợ mình thì sao?]

Sở Hoài Nghiêm: [Ông thích Đông Bối Bối? Thật á?]

Sở Hoài Nghiêm: [Ông đừng có mà chém gió với tôi.]

Sở Hoài Nghiêm: [Làm gì có chuyện điều tốt gì trên thế giới cũng để ông gặp hết?]

Sở Hoài Nghiêm: [Cưới được vợ tốt, vợ còn là người ông thích. Há!]

Tần Lĩnh: [Ờ, là thế đấy.]

Sở Hoài Nghiêm chưa trả lời.

Năm phút sau —

Sở Hoài Nghiêm gửi voice chat đến: "Tôi đệt á! Cùng là dân làm ăn với nhau, tại sao mọi chuyện tốt đẹp trên đời đều đổ hết lên đầu họ Tần nhà ông!?"

Sở Hoài Nghiêm hùng hổ: "Kiếp trước ông cứu trái đất hay toàn bộ nhân loại hả!?"

Sở Hoài Nghiêm dành chút thời gian ra khỏi lịch trình bận rộn của mình để đến gặp Tần Lĩnh.



Uống rượu ở quán bar thường đến.

Hai chiếc ly miệng rộng chạm nhẹ vào nhau, Sở Hoài Nghiêm nhấp rượu, trên mặt đầy vẻ hóng hớt, hỏi Tần Lĩnh: "Ài, con người theo ánh sáng của đảng như ông là sao vậy, nói tôi nghe chút xem."

"Sao lại thích?"

"Tôi chỉ thấy cậu bạn kia của Mẫn Hằng thích hợp chung sống thôi, không thấy có sức hút mấy á."

Hai người ngồi ở quầy bar, Tần Lĩnh âm u nhìn Sở Hoài Nghiêm: "Không có sức hút?"

"Ầy," Sở Hoài Nghiêm sửa lại, "Ý tôi là trông như."

Cầm ly chạm vào ly của Tần Lĩnh, tự phạt, "Đàn ông đã kết hôn sao nhạy cảm dữ vậy."

Tần Lĩnh đếm điểm tốt một cách lý trí khách quan, "Bối Bối có xuất thân tốt, tốt nghiệp trường giỏi, tốt tính, biết vẽ biết đàn hiểu nghệ thuật, EQ cũng cao, còn rất biết sống."

Nói xong anh quay qua nhìn Sở Hoài Nghiêm, ngụ ý, nhiều ưu điểm là thế, sao có thể nói là không có sức hút, sao không thể thích cho được?

Sở Hoài Nghiêm không ngờ Đông Bối Bối có nhiều ưu điểm như vậy, đù mè một tiếng: "Tôi nào có biết cậu ấy ưu tú thế."

"Cái vận ông nó kiểu gì vậy, người mình cưới là người mình thích."

Thở dài thườn thượt: "Không giống tôi, người tôi thích chỉ muốn ngủ tôi, ngay cả tắm còn không chịu tắm cùng."

Tần Lĩnh nghe xong cảm thấy Sở Hoài Nghiêm nói đúng, nhưng lại dường như có gì đó sai sai.

Cho đến khi Sở Hoài Nghiêm hỏi một câu: "Vậy bây giờ vợ ông có thích ông không?"

Tần Lĩnh:....

Sở Hoài Nghiêm nhìn Tần Lĩnh, nhướng mày, cười vui vẻ: "Không phải chứ?"

Tần Lĩnh cầm ly rượu trong tay, quay đầu nhíu mày: "Ông cười cái gì?"

Sở Hoài Nghiêm cười không thèm giấu: "Tôi vui á, tôi tưởng chỉ có mình tôi cô đơn, hóa ra bây giờ ông lại chung trại với tôi."

Tần Lĩnh: "Ai chung trại với ông?"

Sở Hoài Nghiêm nói toạc ra: "Chung trại 'You thích người không thích you' á."

"..."

Tần Lĩnh muốn tọng mấy cục đá trong ly rượu vào họng Sở Hoài Nghiêm.

Sở Hoài Nghiêm vui vẻ, vừa uống rượu vừa cười há há, hấp dẫn ánh mắt người ta quay lại nhìn, cũng dẫn tới ánh mắt như dao của Tần Lĩnh.

Sở Hoài Nghiêm vừa cười vừa nói với Tần Lĩnh: "Ông nhìn tôi như vậy cũng vô dụng thôi, có nhìn tôi nữa thì giờ vợ ông cũng chỉ xem ông như đồng đội."

"..."

Đồng đội.

Lần này Tần Lĩnh muốn tọng cái ly.

Sở Hoài Nghiêm thở dài thườn thượt, vươn tay vỗ vai Tần Lĩnh cảm khái, "Nhưng nói chung, số ông cũng may lắm."

Sở Hoài Nghiêm: "Ít ra ông còn có cơ hội cưới trước yêu sau, không giống tôi, không thích tôi thì thôi, còn xem tôi như gậy massage."

Câu 'gậy massage' này của Sở Hoài Nghiêm quả thật là có độc.

Đêm đó, khi Tần Lĩnh đang chăm chỉ cần cù cày cấy, không biết sao bên tai vang lên tiếng "Không thích tôi thì thôi, còn xem tôi như gậy massage" "Không thích tôi thì thôi, còn xem tôi như gậy massage".

Tần Lĩnh: "..."

Đông Bối Bối cảm giác được Tần Lĩnh ngừng lại, cậu buồn bực ngẩng đầu lên.

Tần Lĩnh đối diện với ánh mắt nhuốm màu ẩm ướt của Đông Bối Bối, bên tai lại là câu "Không thích tôi thì thôi, còn xem tôi như gậy massage".

"..."

Tần Lĩnh chửi Sở Hoài Nghiêm trong lòng: Mẹ kiếp ông mới là gậy.

Đông Bối Bối bị đau: "A!"

Sau khi kết thúc, Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối, anh không nói nhưng trong lòng không thể không bi ai thừa nhân: Trên lý thuyết, có vẻ anh cũng giống thế.

Tần Lĩnh: "..."

Tối hôm sau, quán bar, hai ly rượu chạm vào nhau, Tần Lĩnh ngồi ở quầy bar vẻ mặt vô cảm uống rượu, Sở Hoài Nghiêm ngồi bên cạnh cũng vô cảm uống rượu.

Sau khi uống xong, Sở Hoài Nghiêm đưa tay che miệng, bày ra dáng vẻ khóc sướt mướt nức nở: "Mẹ kiếp tối qua ông đây lại làm gậy thọc." Hu hu!

"..."

Tần Lĩnh thở hắt ra, không nói gì, chỉ cầm ly chạm ly với Sở Hoài Nghiêm, ngửa đầu, uống cạn rượu.

Uống xong bị Sở Hoài Nghiêm kéo đi tấu hài —

Sở Hoài Nghiêm: "Gậy của chúng ta cũng có tôn nghiêm!"

Tần Lĩnh: Chỉ có ông là gậy.

Sở Hoài Nghiêm vỗ Tần Lĩnh: "Nhưng ông tốt hơn tôi, tốt xấu gì cũng có tư cách bạn đời hợp pháp."

Tần Lĩnh cảm thấy thân phận ông chồng này của mình khi đến miệng Sở Hoài Nghiêm cũng trở thành đáng thương biết bao.

Sở Hoài Nghiêm nói tiếp: "Nhưng gậy của chúng ta, không thể chỉ thỏa mãn làm gậy!"

"Chúng ta phải có lý tưởng!"

"Có chiến lược!"

Tần Lĩnh không thèm để ý đến khẩu hiệu vang dội của Sở Hoài Nghiêm, "Chiến lược gì."

Sở Hoài Nghiêm: "Bắt lấy trái tim!"

"Tôi nói ông này, chiến lược này của tôi tôi thử lửa rồi, có chút thành quả đó."

"Ông vừa gia nhập thì tranh thủ thời gian dùng đi."

"Chiến lược bắt lấy trái tim" trong miệng Sở Hoài Nghiêm chính là ba bước theo đuổi người khác: Đắp nặn hình tượng, tạo sự lãng mạn, chiều ý em trăm phần trăm.

Sở Hoài Nghiêm công bố chiêu này có hiệu quả, cái gọi là 'hiệu quả' chính là đêm đó Mẫn Hằng cho anh ta ngủ lại trong nhà.

Tần Lĩnh sahara lời: "... Không đi công tác thì ngày nào tôi cũng về nhà."

Sở Hoài Nghiêm: "... Biết ông kết hôn rồi, mẹ nó ít có khoe khoang với tôi đi!"

Nhưng bước đầu tiên trong 'ba bước' của Sở Hoài Nghiêm hoàn toàn mất hiệu lực ở chỗ Đông Bối Bối —

Ngày nào Tần Lĩnh cũng âu phục cà vạt, Đông Bối Bối đã quen rồi, chưa kể buổi sáng cậu dậy trễ, lúc cậu dậy Tần Lĩnh đã đi làm.

Đắp nặn hình tượng x, thất bại.

Một lần thất bại, Tần Lĩnh bừng tỉnh.

Cái trình độ làm người mình thích trở thành bạn trai cũ như Sở Hoài Nghiêm, anh nghe theo đúng là có quỷ!

Nhưng hai cái còn lại 'tạo sự lãng mạn' 'chiều em trăm phần trăm', Tần Lĩnh đã khiêm tốn tiếp thu.

Mắt thấy sắp đến sinh nhật của Đông Bối Bối, Tần Lĩnh hỏi cậu muốn đón sinh nhật thế nào.

Đông Bối Bối suy nghĩ: "Lúc mẹ còn sống em đều đón với mẹ, sau khi mẹ mất thì khi Mẫn Hằng rảnh em sẽ ăn một bữa với Mẫn Hằng, Mẫn Hằng không rảnh thì em một mình."

Tần Lĩnh nhẹ giọng: "Năm nay có anh."

Đông Bối Bối vui vẻ gật đầu: "Ừm."

Tần Lĩnh: "Có muốn gì không?"

Đông Bối Bối suy nghĩ, nên có đã có, quả thật không thiếu gì.

Cậu lắc đầu: "Cái gì em cũng có hết rồi, không cần gì đâu."

Theo ý tưởng ban đầu của Đông Bối Bối, đến ngày sinh nhật của cậu, Tần Lĩnh hẳn là nên dành thời gian đi chơi, mua quà cho cậu, tối đến tìm một nhà hàng có không khí tốt và món ăn ngon để ăn một bữa tối cùng nhau.

Kết quả là vào ngày hôm ấy, đầu tiên Tần Lĩnh đi xem triển lãm tranh cùng Đông Bối Bối, sau khi đi triển lãm xong thì lái xe đến công viên.

Khi đi vào đường hầm dưới hồ, Đông Bối Bối mới nhận ra bọn họ đến công viên, cậu hỏi Tần Lĩnh: "Đi ăn trong công viên à?"

Tần Lĩnh: "Đến đó em sẽ biết."

Xuống xe, thấy xe ngừng ở bãi đậu xe của khu phố thương mại nổi tiếng gần hồ, Đông Bối Bối cho là mình đã đoán đúng.

Nhưng Tần Lĩnh dẫn cậu càng đi càng xa, rời khỏi cả khu thương mại.

Đông Bối Bối:?

Cuối cùng, cả hai đến bến tàu ven hồ sẽ đóng cửa lúc 6 giờ chiều.

Lúc này, bến tàu không những không đóng, mà còn có một chiếc du thuyền đang đậu ở đó.

Đông Bối Bối kinh ngạc, nhân viên chờ bên hồ mỉm cười nhìn sang.

Đông Bối Bối quay lại nhìn Tần Lĩnh: "Anh bao du thuyền?"

Tần Lĩnh nắm chặt tay Đông Bối Bối, dẫn cậu đi đến du thuyền, vừa đi vừa nói: "Anh nghĩ nhà hàng bình thường không đủ bầu không khí, cảnh đêm trên hồ ở đây sẽ đẹp hơn."

Đâu chỉ có cảnh đêm đẹp, du thuyền còn được trang trí hoàn toàn mới —

Trên boong phủ đầy cánh hoa, đèn đuốc tinh xảo duyên dáng, khi ánh đèn chiếu vào vừa lung linh vừa có không khí.

Đông Bối Bối hỏi Tần Lĩnh: "Những thứ này anh cho người làm à?"

Tần Lĩnh: "Anh chỉ mua hoa, để anh làm anh chỉ biết rải hoa trên đất."

"Cho nên anh hỏi cô Miêu, cô Miêu thiết kế giúp anh."

Tần Lĩnh quay qua nhìn Đông Bối Bối: "Thích không?"

Trong mắt Đông Bối Bối tràn đầy kinh ngạc, cậu cười gật đầu: "Ừm, thích."

Bước vào nhà hàng, toàn bộ sảnh trừ một bàn ăn bên cửa sổ ra, còn lại đều tràn ngập sắc hoa trang trí.

Đông Bối Bối lại tràn đầy kinh ngạc lần nữa, miệng cũng há hốc ra, cảm thán từ trong tim, nhẹ nhàng "wow" một tiếng.

Tần Lĩnh mỉm cười.

Đông Bối Bối lấy điện thoại: "Chờ chút em chụp mấy tấm."

Đông Bối Bối giơ điện thoại chụp khắp nơi, ngay cả những chỗ hẻo lánh cũng chụp không sót.

Chụp xong đi về bàn ăn, Tần Lĩnh lịch thiệp kéo ghế cho Đông Bối Bối, Đông Bối Bối ngồi xuống, "Cảm ơn."

Tần Lĩnh ngồi theo, nói: "Đồ Pháp, được chứ?"

Đông Bối Bối gật đầu, thân sĩ nói bằng tiếng Pháp: "Đương nhiên."

Một người phục vụ mang găng tay trắng mặc vest bưng rượu đi tới.

Tần Lĩnh nói với Đông Bối Bối: "Hôm nay uống chút nhé."

Đông Bối Bối: "Được."

Vang đã được thở được rót vào ly đế cao sáng trong, thể hiện sự sang trọng tao nhã.



Hai ly rượu chạm nhẹ vào nhau, trên bàn bày những món ăn tinh xảo.

Ngoài cửa sổ, cảnh đêm gần hồ đẹp vô cùng – ánh đèn neon nơi thành thị xa xa giống như một bức tranh sơn dầu hiện đại trống rỗng, không còn không khí ồn ào hối hả của ban ngày, chỉ có ánh đèn leo lét đầy màu sắc, và một màu đen trong màn đêm yên tĩnh.

Đông Bối Bối cảm thấy bữa ăn cơm này rất long trọng, đầy đủ nghi thức nhưng cũng rất lãng mạn, làm cậu rất ngạc nhiên.

Cậu vừa ăn vừa trò chuyện với Tần Lĩnh: "Hôm nay em cho rằng chỉ ăn đại ở đâu đó, không ngờ lại lãng mạn thế này."

Tần Lĩnh: "Em thích không? Thích là được."

Đông Bối Bối cười gật đầu: "Anh có lòng, cảm ơn."

Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối, trái tim đong đầy.

Anh nghĩ, đây có lẽ là cảm giác thích một người: Người ấy vui, bản thân anh cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nhưng thật ra cho đến lúc bọn họ lên thuyền, ngoài vẻ mặt vui mừng trước đó của Đông Bối Bối, trong lòng Tần Lĩnh vẫn không chắc lắm.

Anh không xác định được, không biết bạn đời của anh có thích hay không.

Có thể thấy quá xa hoa, hoặc là cảm thấy không cần thiết?

Anh không rõ lắm, anh luôn cảm thấy mình biết quá ít về Đông Bối Bối.

Trước khi đến nơi này, nếu dùng từ 'thấp thỏm' để hình dung tâm trạng của anh cũng không quá.

Tần Lĩnh thầm nghĩ, thích một người có lẽ cũng là thế này: Sợ mình làm không đủ, lại sợ mình làm quá mức.

Bây giờ thấy Bối Bối thích, cuối cùng trái tim của Tần Lĩnh cũng trở về đúng chỗ.

Nhưng ngồi mặt đối mặt thế này, anh lại chợt không biết phải nói gì, như thể đột nhiên mất đi khả năng trò chuyện bình thường với bạn đời.

Tần Lĩnh cầm dao nĩa, rũ mắt xuống, lại nhanh chóng nâng mắt lên.

Đông Bối Bối nhìn anh: "Hửm?"

Tần Lĩnh tìm đề tài: "Có phải chúng ta sắp dọn nhà rồi không?"

Để dao nĩa xuống, cầm ly rượu lên uống, cố gắng che đậy bản thân mình.

Đông Bối Bối: "Nhà không có gì, mở cửa lâu thế rồi chắc mùi cũng sắp tan hết, chủ yếu là đồ đạc trong nhà."

"Nửa năm có hơi lâu, khoảng ba bốn tháng là được, vậy, cỡ giữa tháng năm chúng ta có thể chuyển nhà."

Tần Lĩnh lại nhấp thêm ngụm rượu, lại không biết nên nói gì.

Đông Bối Bối nhận thấy được, hôm nay Tần Lĩnh có hơi im lặng.

Là vì anh đi làm quá mệt, lại còn phải vừa đi xem triển lãm cùng cậu, vừa phải chạy thật xa để đưa cậu đi ăn tối hở.

Đông Bối Bối tri kỷ: "Ăn xong chúng ta về nhà đi."

Tần Lĩnh uống rượu: "Không vội."

Đông Bối Bối: "Mệt không?"

Tần Lĩnh nghe vậy thì nhướng mày: "Nhìn anh mệt lắm à?"

Đông Bối Bối nhìn Tần Lĩnh: "Hôm nay anh hơi ít nói."

Tần Lĩnh thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên anh thích một người, cũng có lúc anh không biết nên nói gì.

Đông Bối Bối chủ động: "Vậy chúng ta cứ yên lặng ăn cơm, dùng mắt để thưởng thức giống như buổi triển lãm vừa xem ấy."

Tần Lĩnh gật đầu.

Sự tinh tế của Bối Bối đã giải quyết nan đề của anh.

Nhưng ánh mắt của Tần Lĩnh không thể rời khỏi Đông Bối Bối đang ngồi diện.

Anh không muốn bỏ lỡ bạn đời trước mặt mình dù chỉ một giây.

Anh tự hỏi làm sao Bối Bối lại có thể xinh đẹp thế này.

Sở Hoài Nghiêm nói đúng, nhất định kiếp trước anh đã cứu nhân loại, nên kiếp này mới có thể lấy được Đông Bối Bối.

Bối Bối...

Đông Bối Bối biết Tần Lĩnh đang nhìn mình.

Cậu lại bắt đầu cảm thấy lạ.

Tần Lĩnh thích nhìn cậu vậy à?

Hay là anh cảm thấy khung cảnh bên ngoài không đẹp?

Đông Bối Bối vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu cảm thấy cảnh đêm trước mắt quả thật rất đẹp.

Hiếm khi được nhìn nên phải nhìn nhiều hơn, ghi nhớ trong lòng.

Điều Đông Bối Bối ngờ tới chính là, sinh nhật của cậu Tần Lĩnh không chỉ sắp xếp bấy nhiêu đây.

Chín giờ, một chùm pháo hoa thật lớn xuất hiện trên bầu trời đêm.

Đông Bối Bối vẫn luôn biết lễ tết này họ sẽ có bắn pháo hoa trên hồ, cậu cho rằng hôm nay cũng thế, sau khi ngây ngẩn nhìn, cậu ngạc nhiên ra hiệu với Tần Lĩnh: "Nhìn kìa, có pháo hoa."

Tần Lĩnh đứng dậy, đưa tay về phía cậu: "Đi thôi, lên boong xem."

Trên boong, pháo hoa lần lượt nổ tung dưới vòm trời rộng lớn, rất đẹp.

Đông Bối Bối ngẩng đầu, pháo hoa như những vì sao lấp lánh phản chiếu trong đôi ngươi sáng ngời của cậu, nhìn đến phấn khởi, trên mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

Tần Lĩnh nhìn thấy, chỉ cong môi cười, không nói gì.

Cho đến khi từng chùm từng chùm pháo hoa có hình dạng khác nhau nở rộ trong màn đêm đen xuất hiện hai chữ "Bối Bối".

Đông Bối Bối kinh ngạc.

Cậu nhìn về phía Tần Lĩnh.

Tần Lĩnh ra hiệu cho cậu nhìn tiếp.

Đông Bối Bối nhìn lên bầu trời, chỉ thấy sau khi hai chữ Bối Bối xuất hiện, tiếp sau đó là "Sinh nhật vui vẻ."

Một đám người hai bên bờ hồ vây quanh quan sát, sau khi nhìn thấy cái này cuối cùng cũng có người hiểu được đây là đại gia bỏ một đống tiền ra để chúc mừng sinh nhật người yêu.

"Không biết bắn pháo hoa trên hồ này phải tốn bao nhiêu tiền." Có người nói.

"Nghe nói một giây ba ngàn."

"Wow ~!"

"Pháo hoa bắn bao lâu rồi?"

"Ít nhất cũng mười phút."

...

Đông Bối Bối ngẩng đầu nhìn trời.

Cậu hỏi Tần Lĩnh: "Đây cũng là anh hỏi cô U Lam hở, cô ấy thiết kế cho anh?"

Tần Lĩnh trịnh trọng: "Đây là ý tưởng của anh."

Đôi mắt Đông Bối Bối tràn ngập cảm xúc, cậu đặt tay lên cánh tay Tần Lĩnh: "Cảm ơn ông xã."

Tần Lĩnh: "Thích không?"

Đông Bối Bối gật đầu thật mạnh: "Ừm."

Pháo hoa nở trên trời, Tần Lĩnh vòng tay ôm vai Đông Bối Bối.

Bước tiếp theo của thích một người là gì?

Đối với Tần Lĩnh mà nói, là móc tim móc phổi, mang tất cả những gì anh có thể nghĩ được đến cho Bối Bối của anh.

Vẫn chưa kết thúc.

"Quà?"

Sau khi xuống thuyền, Đông Bối Bối nghi ngờ hỏi: "Không phải màn bắn pháo hoa đã là quà rồi sao?"

Tần Lĩnh nắm tay Đông Bối Bối, còn nói rất thành thật: "Nổ vài cái đã không còn gì, sao có thể coi là quà được."

Hai người đi đến nhà mới.

Trong thang máy, Đông Bối Bối nghi hoặc: "Sao lại để quà ở đây?"

Tần Lĩnh: "Lớn quá."

?

Vào cửa, Đông Bối Bối vô thức nhìn bàn ăn, bàn trà bên sô pha, không, không có gì cả.

Đông Bối Bối vừa vào cửa vừa nghĩ, chẳng lẽ để trên lầu?

Đừng bảo là nội thất gì chứ?

Vô tình lia mắt nhìn thấy một thứ gì đó dư ra bên cạnh tường phòng khách, cậu to mắt vì kinh ngạc.

Piano!?

Đông Bối Bối đi qua, đưa tay sờ đàn, cậu kinh ngạc nhìn Tần Lĩnh: "Sao anh biết?"

Biết cậu muốn mua một cây piano?

Con tim trật nhịp của Tần Lĩnh lại về đúng chỗ thêm lần nữa, may mà đoán đúng.

"Đoán. Hôm đi dạo sau khi xem phim, thấy em liếc nhìn mấy lần cây đàn trong cửa hàng, còn chơi thử, nên nghĩ là em sẽ thích."

Còn một điều nữa là, anh nhớ Bối Bối từng nói mẹ cậu có dạy đàn trước khi mất.

Anh nghĩ Bối Bối biết chơi đàn cũng là được mẹ dạy.

Có piano, lúc nhớ mẹ thì có thể chơi.

Tần Lĩnh xác nhận lần nữa: "Thích không?"

Còn vui hơn so với khi nhìn thấy du thuyền và phát hiện pháo hoa là dành tặng mình, cậu quay lại bước nhanh về phía Tần Lĩnh, ôm lấy anh.

"Thích, rất thích, cảm ơn."

Đàn khi đó mẹ dạy học sinh đều là thuê, họ không mua nổi.

Từ nhỏ cậu đã muốn có một cây piano của riêng mình, ban đầu cậu muốn tiết kiệm tiền để mua một cây sau khi tốt nghiệp, cậu có thể đàn, mẹ cũng có thể dùng để dạy học, nhưng chẳng bao lâu mẹ đã mất, cậu cũng không đánh đàn nữa, cũng không có suy nghĩ muốn mua đàn.

Giờ đây, cậu đã có đàn của riêng mình.

Đông Bối Bối vòng tay ôm cổ Tần Lĩnh, ôm thật chặt, nghĩ về trước kia, nghĩ về mẹ, trong lòng cậu xúc động bùi ngùi mãi không thôi, cảm xúc lại ùa về.

Cậu đỏ hoe đôi mắt, nghẹn ngào: "Cảm ơn, cảm ơn anh."

Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối, vỗ về lưng cậu trấn an: "Sinh nhật vui vẻ, Bối Bối."

Sau này em còn có tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau