Chương 32: Chẳng lẽ là vì điều này?
32. Chẳng lẽ là vì điều này?
Trên giường phòng ngủ, Đông Bối Bối cho là mình nhìn lầm.
Khi Tần Lĩnh hôn xong nâng cổ lên, cậu khẳng định vành tai của Tần Lĩnh thật sự đã đỏ.
?
Cậu cảm thấy có hơi lạ, khi cậu vòng tay ôm vai Tần Lĩnh còn nhéo nhéo.
Tần Lĩnh đang vùi vào giữa cổ cậu để điều chỉnh hơi thở, chuẩn bị chút nữa rời giường đi làm.
Anh cảm nhận được Bối Bối lại nhéo tai anh, anh nghiêng đầu, "Hửm?"
Đông Bối Bối: "Tai anh đỏ."
Tần Lĩnh vùi đầu trở về, ngửi mùi thơm của người dưới thân: "Ừm."
Đâu chỉ thế.
Tần Lĩnh nghĩ: Tim anh đập cũng rất nhanh, là sự rung động khi đối mặt với người mình thích.
Tần Lĩnh nằm trên người Đông Bối Bối, không nỡ: "Trưa cùng ăn cơm không?"
Đông Bối Bối: "Trưa em phải qua chỗ Danny, không kịp."
Tần Lĩnh: "Tối?"
Đông Bối Bối: "Hẹn Mẫn Hằng ăn cơm."
Tần Lĩnh có hơi bất mãn, cắn tai Đông Bối Bối: "Chừa chút thời gian cho anh."
Đông Bối Bối vươn tay cầm điện thoại trên giường xem giờ, "Ông chủ Tần ơi, chín giờ năm mươi rồi, nếu anh không đi nữa thì có thể ở nhà ăn trưa luôn."
Tần Lĩnh nghe thế nâng cổ lên, hôn hai cái lên môi Đông Bối Bối rồi dậy.
Ngồi dậy, anh lại cúi xuống hôn thêm ba bốn cái.
Đông Bối Bối bị hôn đến bật cười, thúc giục anh, "Được rồi được rồi."
Tần Lĩnh đi làm, Đông Bối Bối dọn dẹp một chút rồi lên đường đến chỗ Danny.
Khi tập yoga, Đông Bối Bối có thể cảm nhận rõ ràng cơn ê ẩm sau lưng, Danny thấu rõ hồng trần, ngồi xuống giúp Đông Bối Bối chỉnh lại động tác, còn nói một câu: "Buổi tối 'hạnh phúc' quá nhỉ?"
?
Danny chậc chậc: "Nhìn dấu sau vai ông đi."
Danny: "Chồng ông là chó à, cắn tới độ này."
Đông Bối Bối bị nói đến nóng cả mặt.
Kết thúc giờ học, Danny lại hàn huyên với cậu.
"Chắc chắn chồng ông cảm thấy ông siêu 'khỏe' siêu 'dẻo' nhỉ?"
"Chắc luôn!"
"Ông biết trong những động tác này của tụi mình ít nhiều gì cũng được dùng để rèn luyện cơ bắp."
"Chờ đến khi dùng nó, vậy tuyệt đối là 'làm ít công nhiều'!"
"..."
Đông Bối Bối chợt nghĩ, gần đây Tần Lĩnh cần cù như thế chẳng lẽ là vì điều này?
Tối đó ăn cơm với Mẫn Hằng, Mẫn Hằng nói tới Sở Hoài Nghiêm: "Dạo này tên ngốc kia có hơi lạ."
Đông Bối Bối: "Sao vậy?"
Mẫn Hằng: "Ổng vậy mà hỏi tui có muốn bao du thuyền không, ngoài thuyền bắn pháo hoa, trong thuyền bắn pháo tui."
Đông Bối Bối sặc súp.
Mẫn Hằng nghĩ sao cũng thấy gần đây Sở Hoài Nghiêm rất lạ.
Đông Bối Bối nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Hai người... thường lắm hở?"
"Hở?"
Bình thường Mẫn Hằng và Đông Bối Bối gần như không trò chuyện về những điều này, nhưng Mẫn Hằng ấy hả, là con người cái gì cũng nói được, nếu Đông Bối Bối đã hỏi, cậu chàng cũng trả lời: "Ừa hứa," Ngước mắt nhìn Đông Bối Bối, "Tui cũng nói với ông rồi, tui với ổng chẳng hợp gì hết, chỉ hợp trên giường."
Đông Bối Bối: "Nếu hợp, thì sẽ rất muốn làm hở?"
Mẫn Hằng vừa ăn cơm vừa lấy làm lạ nhìn Bối Bối: "Sao lại hỏi cái này."
"À ~~" Mẫn Hằng đã hiểu.
Mẫn Hằng nhỏ giọng, đá mắt mấy cái: "Có phải ông với anh xã nhà ông cũng hợp lắm không."
Đông Bối Bối hơi xấu hổ khi trò chuyện về những điều này, cậu rủ mắt xuống.
Mẫn Hằng lại rất thoải mái: "Hợp với nhau đương nhiên sẽ thường làm, đàn ông mà, tới tới lui lui cũng chỉ có nhiêu đó."
Đông Bối Bối thầm nghĩ, quả nhiên là vì cái này nên gần đây Tần Lĩnh mới vồ vập như thế.
Thường cũng có cái tốt của thường – Đông Bối Bối cũng có nhu cầu của mình, cũng rất hưởng thụ.
Đương nhiên cũng có không tốt — Đông Bối Bối làm bé lười quen rồi, chuyện gì cũng phải coi trọng 'đủ' và 'thoải mái'.
Cuộc sống hạnh phúc trong mơ của cậu là 'vận động' một chút trước khi ngủ, 'vận động' xong thì vừa rạng sáng, vậy là ngủ đủ mười tiếng.
Nhưng gần đây, ngày nào Tần Lĩnh cũng quần cậu đến hơn mười hai mới được ngủ.
Bé lười cảm thấy có hơi nhiều, ngủ hổng no.
Đông Bối Bối hỏi Mẫn Hằng: "Vậy khi nào tần suất sẽ giảm xuống."
Mẫn Hằng nhún vai: "Làm đủ thôi, đủ rồi sẽ không nhiều nữa."
Cậu chàng cười trêu: "Hai người mới cưới được mấy tháng, giờ mới tới đâu cơ chứ."
Đông Bối Bối: Ỏ?
Mẫn Hằng nhìn thẳng Đông Bối Bối bằng cặp mắt yêu tinh xinh đẹp như mèo: "Chưa kể loại 'hàng ngon' như cưng, chắc chắn đàn ông không bao giờ thấy đủ đâu."
"Ông còn mong 'giảm tần suất'?"
"Đừng có mơ."
"Tui mà là chồng ông, một ngày 24 tiếng 'thịt' ông không ngơi một phút."
"..."
Đông Bối Bối đưa tay ra hiệu dừng lại.
"Được rồi, chúng ta nói cái khác đi."
Nhưng trên thực tế, 'tần suất' của Tần Lĩnh không chỉ biểu hiện ở mỗi phương diện này, chỉ là bây giờ anh thật sự quá bận, đi công tác nhiều, cộng thêm bé lười nghĩ đơn giản, nên Đông Bối Bối mới không phát giác ra cái 'khác thường' đó.
Ngày tháng cứ thế xuôi gió xuôi nước trôi qua êm đềm.
Giữa tháng 5, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối dọn về nhà mới.
Hôm dọn nhà, Tần Lĩnh đi công tác, Đông Bối Bối tìm công ty vận chuyển cùng chú Trương, rồi lại kêu hai thằng quỷ nhỏ Đông Tiểu Truyện và Tần Mộc Sam tới phụ.
Công ty dọn nhà này của Nhật, dù bạn chuyển cái gì họ cũng sẽ đóng thùng đúng cách để tránh va chạm.
Nhưng dù thế, có vài đồ dùng cá nhân cũng không tiện để công ty dọn nhà xử lý, Đông Bối Bối gọi Đông Tiểu Truyện và Tần Mộc Sam đến phân công, mọi người phối hợp với nhau, tốc độ rất nhanh.
Lúc Đông Tiểu Truyện dọn đến phòng chứa đồ thì la lên: "Anh, mấy thứ trong kho còn xài không vậy? Không xài thì bỏ đi?"
Giọng của Đông Bối Bối từ phòng ngủ truyền đến: "Đừng bỏ, xài hết."
Đông Tiểu Truyện lấy hai thùng đóng gói của bên công ty dọn nhà.
Lúc dọn đến hai cái thùng trong hộc tủ, Đông Tiểu Truyện mở ra nhìn, thấy bên trong nào mũ bảo hộ, thước cuộn, thì lấy làm lạ.
Sao trong nhà lại có cái này.
Tần Mộc Sam đi qua, nhìn trong thùng rồi nói: "Của anh tôi."
"Còn xài không?"
"Xài chứ, chắc chắn xài."
Đông Tiểu Truyện đưa thùng cho người bên công ty vận chuyển để bọn họ đóng gói, thì thầm trong miệng: "Mấy thứ này toàn là đồ cũ mà? Sao còn giữ lại chứ, chiếm chỗ."
Tần Mộc Sam: "Thằng cu miệng còn hôi sữa như nhóc thì biết gì đó, cái đó toàn là gia sản năm đó 'giành thiên hạ', không giữ lại mà được à."
Đông Tiểu Truyện: "Anh mới là thằng cu!"
Tần Mộc Sam: "Thằng quỷ nhỏ."
Đông Tiểu Truyện: "Anh mới là thằng quỷ nhỏ!"
Đông Bối Bối: "Hai đứa quỷ cãi cái gì?"
Dọn rồi dọn, lại tìm thấy một đống túi hàng xịn chưa mở ở phòng ngủ thứ hai.
Bên trong có gì không ai biết, nhưng chỉ nhìn logo mới tinh trên túi là biết đồ bên trong khè ra lửa.
Đông Tiểu Truyện tò mò: "Cái gì dọ?"
Tần Mộc Sam: "Còn gì nữa, đây là anh của anh mua cho anh dâu đấy."
Đông Tiểu Truyện: "Sao còn chưa mở."
Tần Mộc Sam đắc ý: "Đương nhiên là mua nhiều quá chưa mở kịp, anh của anh thương vợ lắm."
Sau khi tất cả đồ đạc được dọn đến nhà mới, Đông Bối Bối bỏ ra một tuần để dọn dẹp từng chút một, khi dọn phòng, cậu chuyển tất cả quần áo của Tần Lĩnh để lên cái giường 780 ngàn, còn mình thì qua phòng ngủ kế bên.
Một điều nữa:
Chiếc xe 2 triệu Tần Lĩnh mua hồi tết đã đến.
Đông Bối Bối đón xe mới, đậu xe mới và chiếc xe xanh nhỏ ở bãi đậu xe ngầm của nhà mới.
Cậu sờ chiếc xe xanh mà đùa: Tìm chồng cho cưng rồi nè.
Từ đó, cuộc sống hôn nhân chồng chồng của hai người bước sang một chương mới.
Khi Tần Lĩnh đi công tác về, về thẳng nhà mới của hai người.
Anh hôn Đông Bối Bối trước bức tranh to từ trần đến sàn ở phòng khách: "Nhớ anh không?"
Đông Bối Bối thành thật: "Gần đây bận dọn nhà nên không nhớ nhiều."
Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối hôn: "Anh rất nhớ em."
Đông Bối Bối nghe mấy lời ngọt ngào này đến đong đầy trong lòng.
Nhưng cậu không ngờ rằng sau khi hôn xong, Tần Lĩnh ra chiêu.
"Đây là sổ nhà, hóa đơn điện nước."
Không biết Tần Lĩnh lấy đâu ra một xấp đồ, Đông Bối Bối to mắt mà nhìn.
"Thẻ này chịu trách nhiệm cho tất cả chi phí trong nhà."
"Thẻ này là tiền tiêu vặt của em."
"Sổ nhà của căn 380 bên Kim Hằng cũng ở đây, em giữ đi."
"Đây là thẻ lương của tôi."
Nghe thấy hai chữ 'thẻ lương', Đông Bối Bối vội vã kêu dừng: "Stop!"
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối: "Em có mấy căn nhà trống, cửa hàng, văn phòng," là bên nhà họ Đông cho, "Giao cho bên bất động sản xử lý."
Đông Bối Bối: "Tiền mặt em cũng có rất nhiều." Có nhà họ Đông cho, có tiền của cậu, còn có của Tần Lĩnh cho cậu lúc trước để trang trí nhà cửa.
Đông Bối Bối nói chân thành: "Những cái này cũng đủ để em xoay một thời gian."
Cho bé lười chút thời gian rảnh đi mà.
Được rồi.
Tần Lĩnh hỏi tình hình trong nhà: "Nhà rộng thế này nên mời dì dọn dẹp đi."
Đông Bối Bối: "Đã mời rồi. Là hộ lý lúc trước của mẹ em khi nằm viện, một tuần em để dì đến ba ngày."
Tần Lĩnh gật đầu, ôm vai Đông Bối Bối: "Trong nhà phải phiền em lo rồi."
Đông Bối Bối không thấy phiền, toàn là chuyện đơn giản.
Sau khi xử lý trong nhà xong xuôi, bởi vì nơi này rộng hơn căn ở Kim Hằng rất nhiều, nên phòng khách có thể nằm có thể làm ổ, còn có thể trải thảm tập yoga, lúc rảnh còn có thể tưới hoa làm này nọ.
Cuộc sống thật sự rất thoải mái.
Chỉ là —
Buổi tối, Đông Bối Bối đang muốn tắt đèn đi ngủ thì Tần Lĩnh vừa lau tóc vừa đẩy cửa bước vào.
Đông Bối Bối ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Phòng anh ở kế bên."
Tần Lĩnh ngồi ở cuối giường, giọng điệu rất bình tĩnh: "Sao lại phải ngủ riêng."
Đông Bối Bối giải thích: "Giường đó em cố tình mua cho anh."
Tần Lĩnh nhớ: "À, cái giường 780 ngàn."
Tần Lĩnh bất động.
Đông Bối Bối: "Ngủ thử xem."
780 ngàn, đắt như vậy thì không được lãng phí.
Tần Lĩnh lau tóc, đưa mắt mời mọc: "Ngủ cùng."
Đông Bối Bối: "Em không đâu."
Vừa dứt lời, Tần Lĩnh đã đứng dậy đến gần, cúi xuống bế cả Đông Bối Bối và chăn lên.
Đông Bối Bối giật nảy mình, kêu thành tiếng, Tần Lĩnh đã ôm cậu đi mấy bước tới cửa, đưa chân đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Đi thêm mấy bước đến cửa phòng kế bên, sau khi đặt Đông Bối Bối lên chiếc giường 780 ngàn, anh thuận thế đè lên.
Tần Lĩnh: "Bà xã."
Đông Bối Bối hiểu ngay, có hơi ngượng mà nói: "Vừa về, anh không mệt hở?"
Tần Lĩnh cúi đầu nhẹ hôn lên môi Đông Bối Bối, mắt anh lấp lánh: "Không mệt."
"Nhưng em mệt mà." Đông Bối Bối quấn người trong chăn, nhỏ giọng rầm rì, "Chuyển nhà rồi dọn nhà, bận hết cả tuần lễ."
Tần Lĩnh hôn Đông Bối Bối, thấp giọng dỗ dành: "Anh sẽ làm nhẹ, còn cố gắng nhanh nữa."
Đông Bối Bối đang định nói nhưng Tần Lĩnh không cho cậu cơ hội.
Ngày hôm sau, Đông Bối Bối không biết Tần Lĩnh cảm nhận thế nào khi ngủ trên chiếc giường này, còn cậu thì thấy tiền này xài không phí — eo đỡ ê hơn.
Hóa ra lúc trước ê người không phải là do Tần Lĩnh mà là do giường dỏm á?
Trên giường phòng ngủ, Đông Bối Bối cho là mình nhìn lầm.
Khi Tần Lĩnh hôn xong nâng cổ lên, cậu khẳng định vành tai của Tần Lĩnh thật sự đã đỏ.
?
Cậu cảm thấy có hơi lạ, khi cậu vòng tay ôm vai Tần Lĩnh còn nhéo nhéo.
Tần Lĩnh đang vùi vào giữa cổ cậu để điều chỉnh hơi thở, chuẩn bị chút nữa rời giường đi làm.
Anh cảm nhận được Bối Bối lại nhéo tai anh, anh nghiêng đầu, "Hửm?"
Đông Bối Bối: "Tai anh đỏ."
Tần Lĩnh vùi đầu trở về, ngửi mùi thơm của người dưới thân: "Ừm."
Đâu chỉ thế.
Tần Lĩnh nghĩ: Tim anh đập cũng rất nhanh, là sự rung động khi đối mặt với người mình thích.
Tần Lĩnh nằm trên người Đông Bối Bối, không nỡ: "Trưa cùng ăn cơm không?"
Đông Bối Bối: "Trưa em phải qua chỗ Danny, không kịp."
Tần Lĩnh: "Tối?"
Đông Bối Bối: "Hẹn Mẫn Hằng ăn cơm."
Tần Lĩnh có hơi bất mãn, cắn tai Đông Bối Bối: "Chừa chút thời gian cho anh."
Đông Bối Bối vươn tay cầm điện thoại trên giường xem giờ, "Ông chủ Tần ơi, chín giờ năm mươi rồi, nếu anh không đi nữa thì có thể ở nhà ăn trưa luôn."
Tần Lĩnh nghe thế nâng cổ lên, hôn hai cái lên môi Đông Bối Bối rồi dậy.
Ngồi dậy, anh lại cúi xuống hôn thêm ba bốn cái.
Đông Bối Bối bị hôn đến bật cười, thúc giục anh, "Được rồi được rồi."
Tần Lĩnh đi làm, Đông Bối Bối dọn dẹp một chút rồi lên đường đến chỗ Danny.
Khi tập yoga, Đông Bối Bối có thể cảm nhận rõ ràng cơn ê ẩm sau lưng, Danny thấu rõ hồng trần, ngồi xuống giúp Đông Bối Bối chỉnh lại động tác, còn nói một câu: "Buổi tối 'hạnh phúc' quá nhỉ?"
?
Danny chậc chậc: "Nhìn dấu sau vai ông đi."
Danny: "Chồng ông là chó à, cắn tới độ này."
Đông Bối Bối bị nói đến nóng cả mặt.
Kết thúc giờ học, Danny lại hàn huyên với cậu.
"Chắc chắn chồng ông cảm thấy ông siêu 'khỏe' siêu 'dẻo' nhỉ?"
"Chắc luôn!"
"Ông biết trong những động tác này của tụi mình ít nhiều gì cũng được dùng để rèn luyện cơ bắp."
"Chờ đến khi dùng nó, vậy tuyệt đối là 'làm ít công nhiều'!"
"..."
Đông Bối Bối chợt nghĩ, gần đây Tần Lĩnh cần cù như thế chẳng lẽ là vì điều này?
Tối đó ăn cơm với Mẫn Hằng, Mẫn Hằng nói tới Sở Hoài Nghiêm: "Dạo này tên ngốc kia có hơi lạ."
Đông Bối Bối: "Sao vậy?"
Mẫn Hằng: "Ổng vậy mà hỏi tui có muốn bao du thuyền không, ngoài thuyền bắn pháo hoa, trong thuyền bắn pháo tui."
Đông Bối Bối sặc súp.
Mẫn Hằng nghĩ sao cũng thấy gần đây Sở Hoài Nghiêm rất lạ.
Đông Bối Bối nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Hai người... thường lắm hở?"
"Hở?"
Bình thường Mẫn Hằng và Đông Bối Bối gần như không trò chuyện về những điều này, nhưng Mẫn Hằng ấy hả, là con người cái gì cũng nói được, nếu Đông Bối Bối đã hỏi, cậu chàng cũng trả lời: "Ừa hứa," Ngước mắt nhìn Đông Bối Bối, "Tui cũng nói với ông rồi, tui với ổng chẳng hợp gì hết, chỉ hợp trên giường."
Đông Bối Bối: "Nếu hợp, thì sẽ rất muốn làm hở?"
Mẫn Hằng vừa ăn cơm vừa lấy làm lạ nhìn Bối Bối: "Sao lại hỏi cái này."
"À ~~" Mẫn Hằng đã hiểu.
Mẫn Hằng nhỏ giọng, đá mắt mấy cái: "Có phải ông với anh xã nhà ông cũng hợp lắm không."
Đông Bối Bối hơi xấu hổ khi trò chuyện về những điều này, cậu rủ mắt xuống.
Mẫn Hằng lại rất thoải mái: "Hợp với nhau đương nhiên sẽ thường làm, đàn ông mà, tới tới lui lui cũng chỉ có nhiêu đó."
Đông Bối Bối thầm nghĩ, quả nhiên là vì cái này nên gần đây Tần Lĩnh mới vồ vập như thế.
Thường cũng có cái tốt của thường – Đông Bối Bối cũng có nhu cầu của mình, cũng rất hưởng thụ.
Đương nhiên cũng có không tốt — Đông Bối Bối làm bé lười quen rồi, chuyện gì cũng phải coi trọng 'đủ' và 'thoải mái'.
Cuộc sống hạnh phúc trong mơ của cậu là 'vận động' một chút trước khi ngủ, 'vận động' xong thì vừa rạng sáng, vậy là ngủ đủ mười tiếng.
Nhưng gần đây, ngày nào Tần Lĩnh cũng quần cậu đến hơn mười hai mới được ngủ.
Bé lười cảm thấy có hơi nhiều, ngủ hổng no.
Đông Bối Bối hỏi Mẫn Hằng: "Vậy khi nào tần suất sẽ giảm xuống."
Mẫn Hằng nhún vai: "Làm đủ thôi, đủ rồi sẽ không nhiều nữa."
Cậu chàng cười trêu: "Hai người mới cưới được mấy tháng, giờ mới tới đâu cơ chứ."
Đông Bối Bối: Ỏ?
Mẫn Hằng nhìn thẳng Đông Bối Bối bằng cặp mắt yêu tinh xinh đẹp như mèo: "Chưa kể loại 'hàng ngon' như cưng, chắc chắn đàn ông không bao giờ thấy đủ đâu."
"Ông còn mong 'giảm tần suất'?"
"Đừng có mơ."
"Tui mà là chồng ông, một ngày 24 tiếng 'thịt' ông không ngơi một phút."
"..."
Đông Bối Bối đưa tay ra hiệu dừng lại.
"Được rồi, chúng ta nói cái khác đi."
Nhưng trên thực tế, 'tần suất' của Tần Lĩnh không chỉ biểu hiện ở mỗi phương diện này, chỉ là bây giờ anh thật sự quá bận, đi công tác nhiều, cộng thêm bé lười nghĩ đơn giản, nên Đông Bối Bối mới không phát giác ra cái 'khác thường' đó.
Ngày tháng cứ thế xuôi gió xuôi nước trôi qua êm đềm.
Giữa tháng 5, Tần Lĩnh và Đông Bối Bối dọn về nhà mới.
Hôm dọn nhà, Tần Lĩnh đi công tác, Đông Bối Bối tìm công ty vận chuyển cùng chú Trương, rồi lại kêu hai thằng quỷ nhỏ Đông Tiểu Truyện và Tần Mộc Sam tới phụ.
Công ty dọn nhà này của Nhật, dù bạn chuyển cái gì họ cũng sẽ đóng thùng đúng cách để tránh va chạm.
Nhưng dù thế, có vài đồ dùng cá nhân cũng không tiện để công ty dọn nhà xử lý, Đông Bối Bối gọi Đông Tiểu Truyện và Tần Mộc Sam đến phân công, mọi người phối hợp với nhau, tốc độ rất nhanh.
Lúc Đông Tiểu Truyện dọn đến phòng chứa đồ thì la lên: "Anh, mấy thứ trong kho còn xài không vậy? Không xài thì bỏ đi?"
Giọng của Đông Bối Bối từ phòng ngủ truyền đến: "Đừng bỏ, xài hết."
Đông Tiểu Truyện lấy hai thùng đóng gói của bên công ty dọn nhà.
Lúc dọn đến hai cái thùng trong hộc tủ, Đông Tiểu Truyện mở ra nhìn, thấy bên trong nào mũ bảo hộ, thước cuộn, thì lấy làm lạ.
Sao trong nhà lại có cái này.
Tần Mộc Sam đi qua, nhìn trong thùng rồi nói: "Của anh tôi."
"Còn xài không?"
"Xài chứ, chắc chắn xài."
Đông Tiểu Truyện đưa thùng cho người bên công ty vận chuyển để bọn họ đóng gói, thì thầm trong miệng: "Mấy thứ này toàn là đồ cũ mà? Sao còn giữ lại chứ, chiếm chỗ."
Tần Mộc Sam: "Thằng cu miệng còn hôi sữa như nhóc thì biết gì đó, cái đó toàn là gia sản năm đó 'giành thiên hạ', không giữ lại mà được à."
Đông Tiểu Truyện: "Anh mới là thằng cu!"
Tần Mộc Sam: "Thằng quỷ nhỏ."
Đông Tiểu Truyện: "Anh mới là thằng quỷ nhỏ!"
Đông Bối Bối: "Hai đứa quỷ cãi cái gì?"
Dọn rồi dọn, lại tìm thấy một đống túi hàng xịn chưa mở ở phòng ngủ thứ hai.
Bên trong có gì không ai biết, nhưng chỉ nhìn logo mới tinh trên túi là biết đồ bên trong khè ra lửa.
Đông Tiểu Truyện tò mò: "Cái gì dọ?"
Tần Mộc Sam: "Còn gì nữa, đây là anh của anh mua cho anh dâu đấy."
Đông Tiểu Truyện: "Sao còn chưa mở."
Tần Mộc Sam đắc ý: "Đương nhiên là mua nhiều quá chưa mở kịp, anh của anh thương vợ lắm."
Sau khi tất cả đồ đạc được dọn đến nhà mới, Đông Bối Bối bỏ ra một tuần để dọn dẹp từng chút một, khi dọn phòng, cậu chuyển tất cả quần áo của Tần Lĩnh để lên cái giường 780 ngàn, còn mình thì qua phòng ngủ kế bên.
Một điều nữa:
Chiếc xe 2 triệu Tần Lĩnh mua hồi tết đã đến.
Đông Bối Bối đón xe mới, đậu xe mới và chiếc xe xanh nhỏ ở bãi đậu xe ngầm của nhà mới.
Cậu sờ chiếc xe xanh mà đùa: Tìm chồng cho cưng rồi nè.
Từ đó, cuộc sống hôn nhân chồng chồng của hai người bước sang một chương mới.
Khi Tần Lĩnh đi công tác về, về thẳng nhà mới của hai người.
Anh hôn Đông Bối Bối trước bức tranh to từ trần đến sàn ở phòng khách: "Nhớ anh không?"
Đông Bối Bối thành thật: "Gần đây bận dọn nhà nên không nhớ nhiều."
Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối hôn: "Anh rất nhớ em."
Đông Bối Bối nghe mấy lời ngọt ngào này đến đong đầy trong lòng.
Nhưng cậu không ngờ rằng sau khi hôn xong, Tần Lĩnh ra chiêu.
"Đây là sổ nhà, hóa đơn điện nước."
Không biết Tần Lĩnh lấy đâu ra một xấp đồ, Đông Bối Bối to mắt mà nhìn.
"Thẻ này chịu trách nhiệm cho tất cả chi phí trong nhà."
"Thẻ này là tiền tiêu vặt của em."
"Sổ nhà của căn 380 bên Kim Hằng cũng ở đây, em giữ đi."
"Đây là thẻ lương của tôi."
Nghe thấy hai chữ 'thẻ lương', Đông Bối Bối vội vã kêu dừng: "Stop!"
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối.
Đông Bối Bối: "Em có mấy căn nhà trống, cửa hàng, văn phòng," là bên nhà họ Đông cho, "Giao cho bên bất động sản xử lý."
Đông Bối Bối: "Tiền mặt em cũng có rất nhiều." Có nhà họ Đông cho, có tiền của cậu, còn có của Tần Lĩnh cho cậu lúc trước để trang trí nhà cửa.
Đông Bối Bối nói chân thành: "Những cái này cũng đủ để em xoay một thời gian."
Cho bé lười chút thời gian rảnh đi mà.
Được rồi.
Tần Lĩnh hỏi tình hình trong nhà: "Nhà rộng thế này nên mời dì dọn dẹp đi."
Đông Bối Bối: "Đã mời rồi. Là hộ lý lúc trước của mẹ em khi nằm viện, một tuần em để dì đến ba ngày."
Tần Lĩnh gật đầu, ôm vai Đông Bối Bối: "Trong nhà phải phiền em lo rồi."
Đông Bối Bối không thấy phiền, toàn là chuyện đơn giản.
Sau khi xử lý trong nhà xong xuôi, bởi vì nơi này rộng hơn căn ở Kim Hằng rất nhiều, nên phòng khách có thể nằm có thể làm ổ, còn có thể trải thảm tập yoga, lúc rảnh còn có thể tưới hoa làm này nọ.
Cuộc sống thật sự rất thoải mái.
Chỉ là —
Buổi tối, Đông Bối Bối đang muốn tắt đèn đi ngủ thì Tần Lĩnh vừa lau tóc vừa đẩy cửa bước vào.
Đông Bối Bối ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Phòng anh ở kế bên."
Tần Lĩnh ngồi ở cuối giường, giọng điệu rất bình tĩnh: "Sao lại phải ngủ riêng."
Đông Bối Bối giải thích: "Giường đó em cố tình mua cho anh."
Tần Lĩnh nhớ: "À, cái giường 780 ngàn."
Tần Lĩnh bất động.
Đông Bối Bối: "Ngủ thử xem."
780 ngàn, đắt như vậy thì không được lãng phí.
Tần Lĩnh lau tóc, đưa mắt mời mọc: "Ngủ cùng."
Đông Bối Bối: "Em không đâu."
Vừa dứt lời, Tần Lĩnh đã đứng dậy đến gần, cúi xuống bế cả Đông Bối Bối và chăn lên.
Đông Bối Bối giật nảy mình, kêu thành tiếng, Tần Lĩnh đã ôm cậu đi mấy bước tới cửa, đưa chân đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Đi thêm mấy bước đến cửa phòng kế bên, sau khi đặt Đông Bối Bối lên chiếc giường 780 ngàn, anh thuận thế đè lên.
Tần Lĩnh: "Bà xã."
Đông Bối Bối hiểu ngay, có hơi ngượng mà nói: "Vừa về, anh không mệt hở?"
Tần Lĩnh cúi đầu nhẹ hôn lên môi Đông Bối Bối, mắt anh lấp lánh: "Không mệt."
"Nhưng em mệt mà." Đông Bối Bối quấn người trong chăn, nhỏ giọng rầm rì, "Chuyển nhà rồi dọn nhà, bận hết cả tuần lễ."
Tần Lĩnh hôn Đông Bối Bối, thấp giọng dỗ dành: "Anh sẽ làm nhẹ, còn cố gắng nhanh nữa."
Đông Bối Bối đang định nói nhưng Tần Lĩnh không cho cậu cơ hội.
Ngày hôm sau, Đông Bối Bối không biết Tần Lĩnh cảm nhận thế nào khi ngủ trên chiếc giường này, còn cậu thì thấy tiền này xài không phí — eo đỡ ê hơn.
Hóa ra lúc trước ê người không phải là do Tần Lĩnh mà là do giường dỏm á?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất