Chương 35: "Vợ ơi, anh khó chịu."
35. "Vợ ơi, anh khó chịu."
"Thất tình?"
Sở Hoài Nghiêm phản ứng một hồi mới hỏi: "Vợ ông chê một tháng 50 ngàn ít quá nên cuối cùng cũng muốn ly hôn với ông rồi?"
Tần Lĩnh: "..."
50 ngàn thì có gì sai hả?
Tần Lĩnh từ từ quay qua, bày vẻ mặt cạn lời 'vợ ông mới muốn ly hôn với ông'.
Sở Hoài Nghiêm vui vẻ: "Tôi có vợ tôi còn ngồi đây uống rượu làm kít gì?"
Nói tiếp: "Không ly hôn thì thất tình kiểu gì? À, ý ông là vợ ông không thích ông."
Sở Hoài Nghiêm vừa cầu hôn thất bại, đang là lúc mọi thứ đều lung lay, suy nghĩ lại chuyện đã qua, lúc lý trí vẫn còn đó.
Anh chàng đưa ý tưởng cho Tần Lĩnh: "Đầu năm nay, cưới vợ cưới được người mình thích đã là ngon rồi, chẳng lẽ còn ép người ta thích mình?"
"Ông không thấy tôi với Mẫn Hằng nói gì khi cầu hôn ở nhà ông à?"
"Chỉ cần em ấy gật đầu đáp ứng, thích tiền là được, tôi không cần em ấy thích tôi."
Tần Lĩnh không muốn nói lời vô nghĩa với 'kẻ thất bại' chỉ cầu hôn thôi cũng không thành.
Anh cắm đầu rót rượu.
Sở Hoài Nghiêm cũng cắm đầu rót rượu: Thất bại là mẹ thành công.
Thôi dẹp mẹ đi, cùng lắm thì cầu hôn lại lần hai!
Lần đầu tiên Tần Lĩnh 'thất tình', nỗi đau này có thể so với thung lũng của nhân sinh.
Anh, một người đã kết hôn, không có gì để nói với một cây gậy đến kết hôn cũng thất bại, uống rượu một lúc, hai người đàn ông rời khỏi quầy bar mỗi người một ngả.
Tần Lĩnh giống y như du hồn, nửa đêm không về nhà, không muốn ngủ, chỉ ngồi ở trên xe lay lắt.
Lay lắt đến con phố cũ mà anh và Đông Bối Bối đã ăn súp đậu, Tần Lĩnh nói chú Trương dừng lại
Chú Trương dừng xe, cảm thấy tâm trạng của Tần Lĩnh không tốt, khuyên nhủ: "Về nhà đi."
Tần Lĩnh mở cửa xe, kéo kéo cổ áo: "Ừm."
Chú Trương không biết chuyện, gần như chú chưa bao giờ thấy Tần Lĩnh có tình trạng thế này, rất lo lắng, vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Muốn mua gì à? Chú đi mua cho."
Tần Lĩnh xuống xe: "Không sao, tôi mua cho Bối Bối một phần cháo đậu, chút nữa sẽ về."
Khi về nhà, trong nhà vẫn không khác gì lúc anh rời đi hai tiếng trước.
Tâm trạng Tần Lĩnh lại càng thêm sa sút.
Anh đặt túi súp đậu đỏ lên bàn, không nói lời nào cũng không gọi Đông Bối Bối, anh cúi đầu, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mình.
Anh cho rằng mình uống không nhiều, nhưng sao trên người lại nặng mùi như vậy.
Là say à? Ánh đèn cũng trở nên mờ nhạt.
Tần Lĩnh không lên lầu, cũng không làm ra bất kỳ động tĩnh nào, anh lẳng lặng ngồi trên sô pha, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhắm mắt.
Chỉ một lúc sau, một lòng bàn tay ấm áp đã áp vào trán anh.
"Khó chịu hửm?"
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên trên đầu Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh không mở mắt, đưa tay nắm tay bạn đời.
Đông Bối Bối cúi đầu, ngửi ngửi: "Vừa ra ngoài xã giao à?"
Tần Lĩnh vẫn còn dựa trên sô pha, mắt nhắm: "Uống vài ly với Sở Hoài Nghiêm."
Đông Bối Bối không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lúc này Tần Lĩnh mới mở mắt: "Ừm."
Đập vào mắt Đông Bối Bối là cặp mắt sáng trong veo, đôi ngươi còn mang theo mấy phần ưu tư
Tần Lĩnh tan nát cõi lòng nhưng vẫn cứ lừa mình mà nghĩ: Em ấy không thích mình, cũng không cần thích mình.
Đông Bối Bối nhìn ra sự khác thường của Tần Lĩnh, chống tay lên lưng ghế sô pha, cúi đầu rủ mắt nhìn Tần Lĩnh: "Trông anh có vẻ mệt."
Tần Lĩnh vẫn ngồi ngửa, lặng yên nhìn lại, không nói gì.
Đông Bối Bối hôn lên trán anh, dịu giọng: "Ngủ sớm chút đi, có gì mai lại nói."
Tần Lĩnh thầm nghĩ sự phiền muộn của hôm nay đến ngày mai có lẽ cũng không khá hơn được.
Đông Bối Bối thấy Tần Lĩnh vẫn bất động, cậu tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu rủ mắt, còn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve má của Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh đắm chìm trong sự dịu dàng này, không muốn nói cũng không muốn động.
Anh có chút 'cam chịu', anh chỉ muốn mãi thế này, anh chỉ muốn Bối Bối vẫn tiếp tục ở cạnh anh.
Âu yêm một lúc, Tần Lĩnh mới nhớ tới thức ăn mình mang về, cuối cùng cũng mở miệng: "Có mang súp đậu đỏ ở ngõ nhà kia về cho em."
Đông Bối Bối: "Ở đâu?"
Quay qua nhìn thì thấy món ăn đặt trên bàn.
Đông Bối Bối quay lại, buông mắt nhìn Tần Lĩnh: "Không phải đi uống rượu à? Sao lại còn đi đến chỗ ấy?"
Tần Lĩnh: "Để chú Trương lái một vòng hóng gió, vừa hay đến đó."
Tần Lĩnh: "Ăn đi, sắp lạnh rồi."
Đông Bối Bối: "Ăn cùng nhé, vừa hay để anh tỉnh rượu."
Tần Lĩnh lắc đầu: "Em ăn đi, anh đi tắm."
Có lẽ hôm nay là ngày mất sức nhất kể từ khi Tần Lĩnh kết hôn đến nay, ngay cả chuyện anh thích làm ban đêm nhất cũng không làm, tắm xong đã lên giường
Trước khi ngủ Đông Bối Bối vẫn hơi lo, đưa tay sờ trán anh, "Không bệnh thật chứ?"
Tần Lĩnh nắm chặt tay Đông Bối Bối, ôm người vào lòng, nhắm mắt lại: "Không có gì."
Đây không chỉ là anh nói cho Đông Bối Bối nghe, mà còn là nói với chính mình, "Ngày mai sẽ ổn thôi."
Ngày hôm sau Tần Lĩnh rời giường vẫn thấy rã rời, cả quá trình trước khi ra cửa đều lộ ra hai chữ 'mệt mỏi'.
Khó được hôm Đông Bối Bối không ngủ nướng, cậu thức dậy theo, còn lấy nhiệt kế đo cho Tần Lĩnh.
Bình thường, không sốt..
Chẳng lẽ là khó chịu ở đâu?
Đông Bối Bối trở nên thận trọng, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi nói: "Em dẫn anh đến bệnh viện khám xem."
Tần Lĩnh lắc đầu: "Không sao, không phải bệnh."
Đông Bối Bối nhấn mạnh: "Trông anh rất không ổn"
Tần Lĩnh gật đầu, tỏ ý đã biết, giải thích: "Không phải vì bệnh."
Trước khi ra ngoài anh vẫn ôm Đông Bối Bối như thường lệ, giọng buồn buồn: "Anh đi làm đây."
Đông Bối Bối càng không yên lòng,
Tần Lĩnh vừa đi, Đông Bối Bối đã nhắn tin cho Lý Mông, bảo cậu chàng hôm nay chú ý đến Tần Lĩnh..
Lý Mông: [Được.]
[Nếu không khỏe, tôi sẽ dẫn sếp Tần đến bệnh viện.]
Đông Bối Bối: [Làm phiền cậu.]
Lý Mông: [Chuyện nên làm.]
[Anh Đông anh khách sáo quá.]
Nhưng ở công ty, lúc Lý Mông trông Tần Lĩnh cũng không thấy vấn đề gì, ông chủ vẫn giống như mọi khi, vẫn tập trung làm việc, vẫn hiệu quả cao, cũng không thấy có chút bệnh tật gì.
Nếu muốn nói có gì không đúng, vậy thì cũng chỉ có ngẩn người trong lúc làm việc nhiều hơn mà thôi.
Nhưng từ lúc kết hôn đến giờ, có lúc nào sếp Tần không thế này đâu?
Quả thật Lý Mông không thấy có bất kỳ vấn đề gì.
—
Liên tiếp một tuần sau đó, Đông Bối Bối được ăn rất nhiều đồ ăn vặt mà cậu thích.
Súp đậu đỏ, bắp nướng, xiên thịt cừu, bánh bao thịt trứng....
Tất cả đều là Tần Lĩnh mua cho cậu.
Mà trong một tuần này, hầu như ngày nào Tần Lĩnh cũng biểu hiện cực kỳ 'mệt mỏi'.
Tần Lĩnh tan tầm về là đã như thế, Đông Bối Bối cho là công việc của Tần Lĩnh quá nhiều.
Tần Lĩnh không nói gì, chỉ ngồi ngửa ra sô pha, khoác tay lên trán, tay kia kéo Đông Bối Bối qua.
Đông Bối Bối: "Mệt lắm không?"
Tần Lĩnh nhắm mắt lại, chỉ "ừm" rồi im lặng không nói gì.
Đêm tối, Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối.
Rõ ràng là thân mật khăng khít, khoảng cách rất gần nhau, nhưng Tần Lĩnh lại có cảm giác một nỗi buồn thương xa xăm nơi chân trời.
Tần Lĩnh lặng lẽ đánh ngực mình dưới đáy lòng.
Hơn ba mươi tuổi, cũng đã là người trưởng thành rồi.
Đã đến tuổi này lại còn thất tình đau khổ y như một chàng thanh niên, thật sự là càng sống càng thụt lùi.
Lúc này Tần Lĩnh cảm thấy dù có tìm ai tâm sự trò chuyện cũng trở thành dư thừa, anh cũng không muốn đối mặt với sự 'thất tình' của mình, vì thế anh dứt khoát lao đầu vào công việc.
Ngày hôm đó, Tần Lĩnh về thì phát hiện Đông Bối Bối không có ở nhà.
Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, bình thường lúc này đừng nói là ở nhà, người cũng đã tắm rửa xong chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Tần Lĩnh gọi cho Đông Bối Bối: "Đi đâu vậy?"
Đông Bối Bối: "Có chút việc, đang ở chỗ Sam Sam."
Tần Lĩnh: "Tần Mộc Sam? Thằng nhóc làm sao?"
Đông Bối Bối: "Thất tình."
"..."
Khi Tần Lĩnh đến trường học, Tần Mộc Sam đã nép vào vai Đông Bối Bối khóc đợt thứ hai.
Từ nhỏ Tần Lĩnh đã không ưng nhìn mấy thằng cu khóc lóc, nhất là em trai mình.
Anh thấy Tần Mộc Sam rưng rưng nước mắt, nước mũi cũng phì bong bóng, đang định nói ngay tại chỗ thì bị ánh mắt của Đông Bối Bối ngăn lại.
Tần Lĩnh nhịn, hai tay đút túi đứng trước mặt Tần Mộc Sam, nâng cằm: "Có chuyện gì."
Tần Mộc Sam ngồi trên ghế, cong lưng, chống khuỷu tay trên đùi, vùi đầu, tay cầm điện thoại lướt lướt.
Tần Lĩnh vừa hỏi, thằng nhóc đã giơ điện thoại lên.
Tần Lĩnh cầm điện thoại lên xem, trên giao diện trò chuyện, từng dòng từng dòng thoại hiện lên, câu từ uyển chuyển nhưng không mất ý, tóm gọn lại là, "Cậu rất tốt nhưng chúng ta không hợp" — đến từ nickname được set là "Nữ thần".
Mắt Tần Lĩnh giật giật.
Anh cầm di động trong tay lắc lắc, hỏi Tần Mộc Sam: "Chỉ vì chút việc này?"
Tần Mộc Sam lại muốn khóc: "Cái gì gọi là chút hả?"
Tần Mộc Sam ngước mắt, mí sưng húp, nhìn Tần Lĩnh: "Em thích cô ấy."
Tần Lĩnh: "Em thích người ta, người ta từ chối thì khóc?"
Tần Mộc Sam: "Đúng đó," vẫn nói lại câu cũ, "Em thích cô ấy."
Tần Mộc Sam nói đầy logic: "Em thích cổ, cổ từ chối em, đương nhiên là em sẽ buồn, buồn thì đương nhiên sẽ khóc."
Tần Lĩnh thầm nghĩ quả là anh em.
Tần Mộc Sam nói xong lại hụ hụ hụ ụp vào vai Đông Bối Bối khóc tiếp, Đông Bối Bối vỗ lưng Tần Mộc Sam: "Được rồi được rồi, khóc đi khóc đi."
Tần Lĩnh cạn lời liếc mắt.
Anh cũng thất tình đây này, anh tìm ai khóc.
Thái độ của Đông Bối Bối với Tần Mộc Sam đang thất tình cực kỳ bao dung ôn hòa, vẫn khuyên nhủ:
"Em thích cô ấy, cô ấy không thích em, vậy chỉ có thể nói tạm thời hai người không có duyên với nhau."
"Em cũng đừng khó chịu quá."
"Buồn thì cứ khóc, muốn khóc thì khóc, khóc xong là được."
"Nhưng cũng đừng vì vậy mà thấy mình không tốt, cũng đừng đi trách con gái người ta, càng không được dây dưa thêm, biết không?"
Tần Mộc Sam nghe đến ngoan ngoãn, nhưng mắt của Tần Lĩnh lại giật lên.
Đừng trách...
Đừng dây dưa...
Tần Lĩnh đút hai tay trong túi đứng đó, con tim băng giá.
Anh hít một hơi thật sâu, rút tay ra quạt gió cho mình, cũng đồng thời tự an ủi bản thân: Không sao, không phải chỉ là anh thích Bối Bối, Bối Bối không thích anh, không thích yêu đương thôi sao.
Anh đã hơn ba mươi chứ không phải chỉ mới mười mấy tuổi, cũng không phải là thằng cu Tần Mộc Sam vắt mũi chưa sạch này, có chuyện gì mà anh không chịu được?
... Đúng, là thế.
Một lúc sau, Đông Bối Bối ngồi trên ghế, trên vai trái là Tần Mộc Sam, sau vai phải là Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối dở khóc dở cười, hỏi Tần Lĩnh: "Anh sao đó?"
Tần Lĩnh nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Anh cũng buồn, cho anh dựa chút."
Đông Bối Bối: "Chuyện công việc à?"
Tần Lĩnh ừ mơ hồ một tiếng.
Đông Bối Bối hỏi anh: "Vậy anh muốn khóc không?"
Tần Lĩnh đưa tay ấn mắt: "Có chút, nhưng anh không khóc được."
Vừa dứt lời, Tần Mộc Sam đã òa lên, khóc đợt ba.
Tối hôm đó, Tần Mộc Sam thất tình bay hồn bay vía được Đông Bối Bối mang về nhà, sắp xếp cho ở phòng khách.
Tần Lĩnh hoài nghi thứ Tần Mộc Sam đánh mất không phải là tình yêu, mà là năng lực tự chăm sóc bản thân —
Đông Bối Bối trải giường trải chiếu cho Tần Mộc Sam, lấy gối mền, đồ dùng vệ sinh, lại còn an ủi trái tim mong manh, cho mượn vai khóc, còn vắt khăn lau mặt cho.
Tần Lĩnh nghẹn một hơi, thầm nghĩ đây là vợ ai hả?
Nhưng Tần Lĩnh nhanh chóng tìm được 'linh cảm thất tình' từ thằng em ngốc nhà mình —
Tần Lĩnh dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Đông Bối Bối cầm khăn từ phòng làm việc phụ đi ra, thấy Tần Lĩnh như thế thì hỏi: "Anh sao vậy?"
Tần Lĩnh 'yếu ớt' đưa tay về phía Đông Bối Bối, gọi, "Vợ ơi."
Đông Bối Bối vội vàng đưa tay qua, Tần Lĩnh nắm chặt: "Vợ ơi, anh khó chịu."
Đông Bối Bối không để ý tới Tần Mộc Sam đang ngồi một bên khác ở sô pha nữa, vội vàng hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Tần Lĩnh: "Choáng."
Đông Bối Bối để khăn lên bàn trà, hoàn toàn không để ý đến Tần Mộc Sam, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Tần Lĩnh, vừa hỏi "Còn khó chịu ở đâu", vừa đỡ Tần Lĩnh dậy khỏi sô pha, đưa người về phòng.
Vẻ lo lắng quan tâm trên mặt Đông Bối Bối đều là thật, lần này Tần Lĩnh cảm thấy vui vui trong lòng:
Mặc dù Bối Bối không thích anh, cũng không cần thích anh, nhưng ít nhất Bối Bối vẫn còn quan tâm anh.
Tần Lĩnh nằm dài trên giường, nhìn Đông Bối Bối lấy nhiệt kế đo nhiệt cho anh, lại áp trán mình vào trán anh để thử nhiệt độ: "Không sốt, còn chóng mặt không?"
Tần Lĩnh nắm chặt tay Đông Bối Bối, vẻ mặt mang đầy vẻ 'mệt mỏi' trong khoảng thời gian này, giọng anh trầm thấp gọi: "Bà xã."
Đông Bối Bối ngồi bên giường: "Em gọi bác sĩ gia đình cho anh nhé?"
Tần Lĩnh lắc đầu.
Đông Bối Bối đang định nói "Như vậy không được", Tần Lĩnh: "Em ở cạnh anh là được rồi."
Tần Lĩnh "không bình thường" đến cả tuần lễ, nên so với Tần Mộc Sam đang thất tình, đương nhiên Đông Bối Bối sẽ càng lo lắng cho Tần Lĩnh hơn.
Đông Bối Bối cúi đầu, dịu giọng mà khuyên, gần như là dỗ: "Anh thấy chưa, trong khoảng thời gian này anh thật sự không ổn."
Tần Lĩnh lắc đầu: "Anh không sao, không phải vấn đề sức khỏe."
Anh vẫn nắm tay Đông Bối Bối nãy giờ: "Em ở cạnh anh là được."
Đông Bối Bối vẫn lo lắng: "Vẫn nên mời bác sĩ đến khám cho anh đi."
Tần Lĩnh lại lắc đầu: "Không cần đâu."
Đông Bối Bối không còn cách nào: "Vậy bây giờ anh thấy khá hơn chút nào chưa?"
Tần Lĩnh gật đầu.
Đông Bối Bối: "Vậy anh ngủ đi."
Tần Lĩnh: "Em ngủ cùng anh."
Đông Bối Bối: "Anh ngủ trước đi, em xuống xem Sam Sam."
Tần Lĩnh không buông tay: "Thằng nhóc lớn tướng vậy rồi."
Có gì mà xem.
Đông Bối Bối đành phải ngồi bên giường ở cạnh Tần Lĩnh.
Ở cạnh một lúc, Đông Bối Bối buồn ngủ ngáp dài, Tần Lĩnh đưa tay kéo người vào trong lòng.
Đông Bối Bối ngáp: "Em còn chưa tắm."
Tần Lĩnh kéo chăn lên, ôm người vào: "Khỏi tắm, mai tắm."
Đông Bối Bối nằm trong lòng Tần Lĩnh.
Mặc dù Đông Bối Bối rất buồn ngủ, mắt cũng nhắm lại, nhưng thấy Tần Lĩnh vẫn chưa ngủ nên cậu ráng gắng gượng khoác một tay lên ngực Tần Lĩnh vỗ về, còn ậm ừ ngâm nga như hát ru, một lúc sau giọng cậu nhỏ dần, ngủ thiếp đi.
Tần Mộc Sam dưới lầu đau thương nằm sấp trên sô pha, ngủ thiêm thiếp còn bị lạnh.
Cậu nhóc run lập cập, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bốn phía, không thấy anh mình, cũng không thấy anh dâu mình.
Đau thương của Tần Mộc Sam ngừng lại ngay lập tức, cậu lặng lẽ đứng dậy, lên lầu, vào phòng.
Ngày mai lại buồn sau vậy, hôm nay cứ thế đi.
Anh dâu TvT... Hụ hụ.
Kết quả là ngày hôm sau, Tần Lĩnh là người cần được chăm sóc hơn là Tần Mộc Sam đang thất tình.
Tần Mộc Sam thấy Đông Bối Bối đi lên đi xuống, dọn bàn, dọn bữa sáng, không còn dư sức để quan tâm đến cậu nhóc chớ đừng nói chi là cho mượn vai dựa vào.
Tần Mộc Sam mờ mịt đứng trong phòng khách gọi Đông Bối Bối: "Anh dâu, anh em bị sao vậy?"
Đông Bối Bối: "À, có lẽ là dạo này anh em đi làm mệt quá nên cả tuần nay không được khỏe."
Cậu ra hiệu với Tần Mộc Sam: "Trên bàn có đồ ăn sáng đó em ăn đi."
Tần Mộc Sam thấy Đông Bối Bối bận bịu đi tới đi lui, hỏi: "Vậy em..."
Đông Bối Bối đi lên lầu, không nghe thấy.
Đông Bối Bối đi xuống.
Tần Mộc Sam: "Vậy anh..."
Đông Bối Bối quay lại: "À, có thể hôm nay anh không chăm sóc em được."
Vừa vội vàng vừa hỏi: "Hôm nay em còn khó chịu không? Còn muốn khóc không?"
"Nếu em muốn khóc thì tự đến sô pha ôm gối khóc trước đi, anh phải chăm cho anh của em trước, rồi chút nữa xuống lau nước mắt cho em."
Tần Mộc Sam: "..."
Tần Mộc Sam cảm thấy, trong tình cảnh này cậu nhóc muốn khóc cũng không khóc được.
Cũng không phải là anh dâu chỉ lo cho anh cậu, mà chủ yếu là không có không khí —Đùa hả, anh dâu đã bận đến chân không chạm đất đây này, còn ai cho nhóc mượn vai, còn ai an ủi cho nhóc chứ.
Tần Mộc Sam tò mò đi lên lầu xem anh mình thế nào.
Cửa phòng ngủ không đóng, cậu nhóc đứng ở ngoài nhìn vào —
Bàn nhỏ và bữa sáng để trên giường, Tần Lĩnh ngồi dựa ở đó, Đông Bối Bối ngồi cách bàn đối diện, tay cầm bát, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng đút từng muỗng từng muỗng cho Tần Lĩnh.
Tần Mộc Sam nhướng mày.
Cậu nhóc lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh mình ăn uống không dùng tay mà chỉ dùng miệng.
Tay ổng gãy hả? Hay cụt?
Không có, tay ổng rõ ràng vẫn còn.
Nhìn lại —
Tần Lĩnh ăn xong một muỗng cháo thì ho khẽ hai tiếng.
Đông Bối Bối: "Đã thành thế này rồi, hôm nay đừng đi làm."
Tần Lĩnh lại ho hai tiếng, còn nắm tay che môi ho sù sụ, yếu ớt nói: "Vậy em cũng đừng đi đâu hết, ở cạnh anh."
Tần Mộc Sam:...???
Cậu nhóc đang mơ hả?
Cái tên Tần - Đại Ngọc - Lĩnh này chắc chắn không phải là anh của cậu!
______
Rêu: Các chị có muốn hùng tiền đúc cho Tần - ảnh đế - Lĩnh cái cúp ảnh đế không (((((. =
"Thất tình?"
Sở Hoài Nghiêm phản ứng một hồi mới hỏi: "Vợ ông chê một tháng 50 ngàn ít quá nên cuối cùng cũng muốn ly hôn với ông rồi?"
Tần Lĩnh: "..."
50 ngàn thì có gì sai hả?
Tần Lĩnh từ từ quay qua, bày vẻ mặt cạn lời 'vợ ông mới muốn ly hôn với ông'.
Sở Hoài Nghiêm vui vẻ: "Tôi có vợ tôi còn ngồi đây uống rượu làm kít gì?"
Nói tiếp: "Không ly hôn thì thất tình kiểu gì? À, ý ông là vợ ông không thích ông."
Sở Hoài Nghiêm vừa cầu hôn thất bại, đang là lúc mọi thứ đều lung lay, suy nghĩ lại chuyện đã qua, lúc lý trí vẫn còn đó.
Anh chàng đưa ý tưởng cho Tần Lĩnh: "Đầu năm nay, cưới vợ cưới được người mình thích đã là ngon rồi, chẳng lẽ còn ép người ta thích mình?"
"Ông không thấy tôi với Mẫn Hằng nói gì khi cầu hôn ở nhà ông à?"
"Chỉ cần em ấy gật đầu đáp ứng, thích tiền là được, tôi không cần em ấy thích tôi."
Tần Lĩnh không muốn nói lời vô nghĩa với 'kẻ thất bại' chỉ cầu hôn thôi cũng không thành.
Anh cắm đầu rót rượu.
Sở Hoài Nghiêm cũng cắm đầu rót rượu: Thất bại là mẹ thành công.
Thôi dẹp mẹ đi, cùng lắm thì cầu hôn lại lần hai!
Lần đầu tiên Tần Lĩnh 'thất tình', nỗi đau này có thể so với thung lũng của nhân sinh.
Anh, một người đã kết hôn, không có gì để nói với một cây gậy đến kết hôn cũng thất bại, uống rượu một lúc, hai người đàn ông rời khỏi quầy bar mỗi người một ngả.
Tần Lĩnh giống y như du hồn, nửa đêm không về nhà, không muốn ngủ, chỉ ngồi ở trên xe lay lắt.
Lay lắt đến con phố cũ mà anh và Đông Bối Bối đã ăn súp đậu, Tần Lĩnh nói chú Trương dừng lại
Chú Trương dừng xe, cảm thấy tâm trạng của Tần Lĩnh không tốt, khuyên nhủ: "Về nhà đi."
Tần Lĩnh mở cửa xe, kéo kéo cổ áo: "Ừm."
Chú Trương không biết chuyện, gần như chú chưa bao giờ thấy Tần Lĩnh có tình trạng thế này, rất lo lắng, vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Muốn mua gì à? Chú đi mua cho."
Tần Lĩnh xuống xe: "Không sao, tôi mua cho Bối Bối một phần cháo đậu, chút nữa sẽ về."
Khi về nhà, trong nhà vẫn không khác gì lúc anh rời đi hai tiếng trước.
Tâm trạng Tần Lĩnh lại càng thêm sa sút.
Anh đặt túi súp đậu đỏ lên bàn, không nói lời nào cũng không gọi Đông Bối Bối, anh cúi đầu, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mình.
Anh cho rằng mình uống không nhiều, nhưng sao trên người lại nặng mùi như vậy.
Là say à? Ánh đèn cũng trở nên mờ nhạt.
Tần Lĩnh không lên lầu, cũng không làm ra bất kỳ động tĩnh nào, anh lẳng lặng ngồi trên sô pha, dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhắm mắt.
Chỉ một lúc sau, một lòng bàn tay ấm áp đã áp vào trán anh.
"Khó chịu hửm?"
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên trên đầu Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh không mở mắt, đưa tay nắm tay bạn đời.
Đông Bối Bối cúi đầu, ngửi ngửi: "Vừa ra ngoài xã giao à?"
Tần Lĩnh vẫn còn dựa trên sô pha, mắt nhắm: "Uống vài ly với Sở Hoài Nghiêm."
Đông Bối Bối không hỏi nhiều, chỉ nói: "Nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lúc này Tần Lĩnh mới mở mắt: "Ừm."
Đập vào mắt Đông Bối Bối là cặp mắt sáng trong veo, đôi ngươi còn mang theo mấy phần ưu tư
Tần Lĩnh tan nát cõi lòng nhưng vẫn cứ lừa mình mà nghĩ: Em ấy không thích mình, cũng không cần thích mình.
Đông Bối Bối nhìn ra sự khác thường của Tần Lĩnh, chống tay lên lưng ghế sô pha, cúi đầu rủ mắt nhìn Tần Lĩnh: "Trông anh có vẻ mệt."
Tần Lĩnh vẫn ngồi ngửa, lặng yên nhìn lại, không nói gì.
Đông Bối Bối hôn lên trán anh, dịu giọng: "Ngủ sớm chút đi, có gì mai lại nói."
Tần Lĩnh thầm nghĩ sự phiền muộn của hôm nay đến ngày mai có lẽ cũng không khá hơn được.
Đông Bối Bối thấy Tần Lĩnh vẫn bất động, cậu tiếp tục duy trì tư thế cúi đầu rủ mắt, còn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve má của Tần Lĩnh.
Tần Lĩnh đắm chìm trong sự dịu dàng này, không muốn nói cũng không muốn động.
Anh có chút 'cam chịu', anh chỉ muốn mãi thế này, anh chỉ muốn Bối Bối vẫn tiếp tục ở cạnh anh.
Âu yêm một lúc, Tần Lĩnh mới nhớ tới thức ăn mình mang về, cuối cùng cũng mở miệng: "Có mang súp đậu đỏ ở ngõ nhà kia về cho em."
Đông Bối Bối: "Ở đâu?"
Quay qua nhìn thì thấy món ăn đặt trên bàn.
Đông Bối Bối quay lại, buông mắt nhìn Tần Lĩnh: "Không phải đi uống rượu à? Sao lại còn đi đến chỗ ấy?"
Tần Lĩnh: "Để chú Trương lái một vòng hóng gió, vừa hay đến đó."
Tần Lĩnh: "Ăn đi, sắp lạnh rồi."
Đông Bối Bối: "Ăn cùng nhé, vừa hay để anh tỉnh rượu."
Tần Lĩnh lắc đầu: "Em ăn đi, anh đi tắm."
Có lẽ hôm nay là ngày mất sức nhất kể từ khi Tần Lĩnh kết hôn đến nay, ngay cả chuyện anh thích làm ban đêm nhất cũng không làm, tắm xong đã lên giường
Trước khi ngủ Đông Bối Bối vẫn hơi lo, đưa tay sờ trán anh, "Không bệnh thật chứ?"
Tần Lĩnh nắm chặt tay Đông Bối Bối, ôm người vào lòng, nhắm mắt lại: "Không có gì."
Đây không chỉ là anh nói cho Đông Bối Bối nghe, mà còn là nói với chính mình, "Ngày mai sẽ ổn thôi."
Ngày hôm sau Tần Lĩnh rời giường vẫn thấy rã rời, cả quá trình trước khi ra cửa đều lộ ra hai chữ 'mệt mỏi'.
Khó được hôm Đông Bối Bối không ngủ nướng, cậu thức dậy theo, còn lấy nhiệt kế đo cho Tần Lĩnh.
Bình thường, không sốt..
Chẳng lẽ là khó chịu ở đâu?
Đông Bối Bối trở nên thận trọng, cậu nhanh chóng thay quần áo rồi nói: "Em dẫn anh đến bệnh viện khám xem."
Tần Lĩnh lắc đầu: "Không sao, không phải bệnh."
Đông Bối Bối nhấn mạnh: "Trông anh rất không ổn"
Tần Lĩnh gật đầu, tỏ ý đã biết, giải thích: "Không phải vì bệnh."
Trước khi ra ngoài anh vẫn ôm Đông Bối Bối như thường lệ, giọng buồn buồn: "Anh đi làm đây."
Đông Bối Bối càng không yên lòng,
Tần Lĩnh vừa đi, Đông Bối Bối đã nhắn tin cho Lý Mông, bảo cậu chàng hôm nay chú ý đến Tần Lĩnh..
Lý Mông: [Được.]
[Nếu không khỏe, tôi sẽ dẫn sếp Tần đến bệnh viện.]
Đông Bối Bối: [Làm phiền cậu.]
Lý Mông: [Chuyện nên làm.]
[Anh Đông anh khách sáo quá.]
Nhưng ở công ty, lúc Lý Mông trông Tần Lĩnh cũng không thấy vấn đề gì, ông chủ vẫn giống như mọi khi, vẫn tập trung làm việc, vẫn hiệu quả cao, cũng không thấy có chút bệnh tật gì.
Nếu muốn nói có gì không đúng, vậy thì cũng chỉ có ngẩn người trong lúc làm việc nhiều hơn mà thôi.
Nhưng từ lúc kết hôn đến giờ, có lúc nào sếp Tần không thế này đâu?
Quả thật Lý Mông không thấy có bất kỳ vấn đề gì.
—
Liên tiếp một tuần sau đó, Đông Bối Bối được ăn rất nhiều đồ ăn vặt mà cậu thích.
Súp đậu đỏ, bắp nướng, xiên thịt cừu, bánh bao thịt trứng....
Tất cả đều là Tần Lĩnh mua cho cậu.
Mà trong một tuần này, hầu như ngày nào Tần Lĩnh cũng biểu hiện cực kỳ 'mệt mỏi'.
Tần Lĩnh tan tầm về là đã như thế, Đông Bối Bối cho là công việc của Tần Lĩnh quá nhiều.
Tần Lĩnh không nói gì, chỉ ngồi ngửa ra sô pha, khoác tay lên trán, tay kia kéo Đông Bối Bối qua.
Đông Bối Bối: "Mệt lắm không?"
Tần Lĩnh nhắm mắt lại, chỉ "ừm" rồi im lặng không nói gì.
Đêm tối, Tần Lĩnh ôm Đông Bối Bối.
Rõ ràng là thân mật khăng khít, khoảng cách rất gần nhau, nhưng Tần Lĩnh lại có cảm giác một nỗi buồn thương xa xăm nơi chân trời.
Tần Lĩnh lặng lẽ đánh ngực mình dưới đáy lòng.
Hơn ba mươi tuổi, cũng đã là người trưởng thành rồi.
Đã đến tuổi này lại còn thất tình đau khổ y như một chàng thanh niên, thật sự là càng sống càng thụt lùi.
Lúc này Tần Lĩnh cảm thấy dù có tìm ai tâm sự trò chuyện cũng trở thành dư thừa, anh cũng không muốn đối mặt với sự 'thất tình' của mình, vì thế anh dứt khoát lao đầu vào công việc.
Ngày hôm đó, Tần Lĩnh về thì phát hiện Đông Bối Bối không có ở nhà.
Nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, bình thường lúc này đừng nói là ở nhà, người cũng đã tắm rửa xong chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Tần Lĩnh gọi cho Đông Bối Bối: "Đi đâu vậy?"
Đông Bối Bối: "Có chút việc, đang ở chỗ Sam Sam."
Tần Lĩnh: "Tần Mộc Sam? Thằng nhóc làm sao?"
Đông Bối Bối: "Thất tình."
"..."
Khi Tần Lĩnh đến trường học, Tần Mộc Sam đã nép vào vai Đông Bối Bối khóc đợt thứ hai.
Từ nhỏ Tần Lĩnh đã không ưng nhìn mấy thằng cu khóc lóc, nhất là em trai mình.
Anh thấy Tần Mộc Sam rưng rưng nước mắt, nước mũi cũng phì bong bóng, đang định nói ngay tại chỗ thì bị ánh mắt của Đông Bối Bối ngăn lại.
Tần Lĩnh nhịn, hai tay đút túi đứng trước mặt Tần Mộc Sam, nâng cằm: "Có chuyện gì."
Tần Mộc Sam ngồi trên ghế, cong lưng, chống khuỷu tay trên đùi, vùi đầu, tay cầm điện thoại lướt lướt.
Tần Lĩnh vừa hỏi, thằng nhóc đã giơ điện thoại lên.
Tần Lĩnh cầm điện thoại lên xem, trên giao diện trò chuyện, từng dòng từng dòng thoại hiện lên, câu từ uyển chuyển nhưng không mất ý, tóm gọn lại là, "Cậu rất tốt nhưng chúng ta không hợp" — đến từ nickname được set là "Nữ thần".
Mắt Tần Lĩnh giật giật.
Anh cầm di động trong tay lắc lắc, hỏi Tần Mộc Sam: "Chỉ vì chút việc này?"
Tần Mộc Sam lại muốn khóc: "Cái gì gọi là chút hả?"
Tần Mộc Sam ngước mắt, mí sưng húp, nhìn Tần Lĩnh: "Em thích cô ấy."
Tần Lĩnh: "Em thích người ta, người ta từ chối thì khóc?"
Tần Mộc Sam: "Đúng đó," vẫn nói lại câu cũ, "Em thích cô ấy."
Tần Mộc Sam nói đầy logic: "Em thích cổ, cổ từ chối em, đương nhiên là em sẽ buồn, buồn thì đương nhiên sẽ khóc."
Tần Lĩnh thầm nghĩ quả là anh em.
Tần Mộc Sam nói xong lại hụ hụ hụ ụp vào vai Đông Bối Bối khóc tiếp, Đông Bối Bối vỗ lưng Tần Mộc Sam: "Được rồi được rồi, khóc đi khóc đi."
Tần Lĩnh cạn lời liếc mắt.
Anh cũng thất tình đây này, anh tìm ai khóc.
Thái độ của Đông Bối Bối với Tần Mộc Sam đang thất tình cực kỳ bao dung ôn hòa, vẫn khuyên nhủ:
"Em thích cô ấy, cô ấy không thích em, vậy chỉ có thể nói tạm thời hai người không có duyên với nhau."
"Em cũng đừng khó chịu quá."
"Buồn thì cứ khóc, muốn khóc thì khóc, khóc xong là được."
"Nhưng cũng đừng vì vậy mà thấy mình không tốt, cũng đừng đi trách con gái người ta, càng không được dây dưa thêm, biết không?"
Tần Mộc Sam nghe đến ngoan ngoãn, nhưng mắt của Tần Lĩnh lại giật lên.
Đừng trách...
Đừng dây dưa...
Tần Lĩnh đút hai tay trong túi đứng đó, con tim băng giá.
Anh hít một hơi thật sâu, rút tay ra quạt gió cho mình, cũng đồng thời tự an ủi bản thân: Không sao, không phải chỉ là anh thích Bối Bối, Bối Bối không thích anh, không thích yêu đương thôi sao.
Anh đã hơn ba mươi chứ không phải chỉ mới mười mấy tuổi, cũng không phải là thằng cu Tần Mộc Sam vắt mũi chưa sạch này, có chuyện gì mà anh không chịu được?
... Đúng, là thế.
Một lúc sau, Đông Bối Bối ngồi trên ghế, trên vai trái là Tần Mộc Sam, sau vai phải là Tần Lĩnh.
Đông Bối Bối dở khóc dở cười, hỏi Tần Lĩnh: "Anh sao đó?"
Tần Lĩnh nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Anh cũng buồn, cho anh dựa chút."
Đông Bối Bối: "Chuyện công việc à?"
Tần Lĩnh ừ mơ hồ một tiếng.
Đông Bối Bối hỏi anh: "Vậy anh muốn khóc không?"
Tần Lĩnh đưa tay ấn mắt: "Có chút, nhưng anh không khóc được."
Vừa dứt lời, Tần Mộc Sam đã òa lên, khóc đợt ba.
Tối hôm đó, Tần Mộc Sam thất tình bay hồn bay vía được Đông Bối Bối mang về nhà, sắp xếp cho ở phòng khách.
Tần Lĩnh hoài nghi thứ Tần Mộc Sam đánh mất không phải là tình yêu, mà là năng lực tự chăm sóc bản thân —
Đông Bối Bối trải giường trải chiếu cho Tần Mộc Sam, lấy gối mền, đồ dùng vệ sinh, lại còn an ủi trái tim mong manh, cho mượn vai khóc, còn vắt khăn lau mặt cho.
Tần Lĩnh nghẹn một hơi, thầm nghĩ đây là vợ ai hả?
Nhưng Tần Lĩnh nhanh chóng tìm được 'linh cảm thất tình' từ thằng em ngốc nhà mình —
Tần Lĩnh dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Đông Bối Bối cầm khăn từ phòng làm việc phụ đi ra, thấy Tần Lĩnh như thế thì hỏi: "Anh sao vậy?"
Tần Lĩnh 'yếu ớt' đưa tay về phía Đông Bối Bối, gọi, "Vợ ơi."
Đông Bối Bối vội vàng đưa tay qua, Tần Lĩnh nắm chặt: "Vợ ơi, anh khó chịu."
Đông Bối Bối không để ý tới Tần Mộc Sam đang ngồi một bên khác ở sô pha nữa, vội vàng hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Tần Lĩnh: "Choáng."
Đông Bối Bối để khăn lên bàn trà, hoàn toàn không để ý đến Tần Mộc Sam, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Tần Lĩnh, vừa hỏi "Còn khó chịu ở đâu", vừa đỡ Tần Lĩnh dậy khỏi sô pha, đưa người về phòng.
Vẻ lo lắng quan tâm trên mặt Đông Bối Bối đều là thật, lần này Tần Lĩnh cảm thấy vui vui trong lòng:
Mặc dù Bối Bối không thích anh, cũng không cần thích anh, nhưng ít nhất Bối Bối vẫn còn quan tâm anh.
Tần Lĩnh nằm dài trên giường, nhìn Đông Bối Bối lấy nhiệt kế đo nhiệt cho anh, lại áp trán mình vào trán anh để thử nhiệt độ: "Không sốt, còn chóng mặt không?"
Tần Lĩnh nắm chặt tay Đông Bối Bối, vẻ mặt mang đầy vẻ 'mệt mỏi' trong khoảng thời gian này, giọng anh trầm thấp gọi: "Bà xã."
Đông Bối Bối ngồi bên giường: "Em gọi bác sĩ gia đình cho anh nhé?"
Tần Lĩnh lắc đầu.
Đông Bối Bối đang định nói "Như vậy không được", Tần Lĩnh: "Em ở cạnh anh là được rồi."
Tần Lĩnh "không bình thường" đến cả tuần lễ, nên so với Tần Mộc Sam đang thất tình, đương nhiên Đông Bối Bối sẽ càng lo lắng cho Tần Lĩnh hơn.
Đông Bối Bối cúi đầu, dịu giọng mà khuyên, gần như là dỗ: "Anh thấy chưa, trong khoảng thời gian này anh thật sự không ổn."
Tần Lĩnh lắc đầu: "Anh không sao, không phải vấn đề sức khỏe."
Anh vẫn nắm tay Đông Bối Bối nãy giờ: "Em ở cạnh anh là được."
Đông Bối Bối vẫn lo lắng: "Vẫn nên mời bác sĩ đến khám cho anh đi."
Tần Lĩnh lại lắc đầu: "Không cần đâu."
Đông Bối Bối không còn cách nào: "Vậy bây giờ anh thấy khá hơn chút nào chưa?"
Tần Lĩnh gật đầu.
Đông Bối Bối: "Vậy anh ngủ đi."
Tần Lĩnh: "Em ngủ cùng anh."
Đông Bối Bối: "Anh ngủ trước đi, em xuống xem Sam Sam."
Tần Lĩnh không buông tay: "Thằng nhóc lớn tướng vậy rồi."
Có gì mà xem.
Đông Bối Bối đành phải ngồi bên giường ở cạnh Tần Lĩnh.
Ở cạnh một lúc, Đông Bối Bối buồn ngủ ngáp dài, Tần Lĩnh đưa tay kéo người vào trong lòng.
Đông Bối Bối ngáp: "Em còn chưa tắm."
Tần Lĩnh kéo chăn lên, ôm người vào: "Khỏi tắm, mai tắm."
Đông Bối Bối nằm trong lòng Tần Lĩnh.
Mặc dù Đông Bối Bối rất buồn ngủ, mắt cũng nhắm lại, nhưng thấy Tần Lĩnh vẫn chưa ngủ nên cậu ráng gắng gượng khoác một tay lên ngực Tần Lĩnh vỗ về, còn ậm ừ ngâm nga như hát ru, một lúc sau giọng cậu nhỏ dần, ngủ thiếp đi.
Tần Mộc Sam dưới lầu đau thương nằm sấp trên sô pha, ngủ thiêm thiếp còn bị lạnh.
Cậu nhóc run lập cập, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn bốn phía, không thấy anh mình, cũng không thấy anh dâu mình.
Đau thương của Tần Mộc Sam ngừng lại ngay lập tức, cậu lặng lẽ đứng dậy, lên lầu, vào phòng.
Ngày mai lại buồn sau vậy, hôm nay cứ thế đi.
Anh dâu TvT... Hụ hụ.
Kết quả là ngày hôm sau, Tần Lĩnh là người cần được chăm sóc hơn là Tần Mộc Sam đang thất tình.
Tần Mộc Sam thấy Đông Bối Bối đi lên đi xuống, dọn bàn, dọn bữa sáng, không còn dư sức để quan tâm đến cậu nhóc chớ đừng nói chi là cho mượn vai dựa vào.
Tần Mộc Sam mờ mịt đứng trong phòng khách gọi Đông Bối Bối: "Anh dâu, anh em bị sao vậy?"
Đông Bối Bối: "À, có lẽ là dạo này anh em đi làm mệt quá nên cả tuần nay không được khỏe."
Cậu ra hiệu với Tần Mộc Sam: "Trên bàn có đồ ăn sáng đó em ăn đi."
Tần Mộc Sam thấy Đông Bối Bối bận bịu đi tới đi lui, hỏi: "Vậy em..."
Đông Bối Bối đi lên lầu, không nghe thấy.
Đông Bối Bối đi xuống.
Tần Mộc Sam: "Vậy anh..."
Đông Bối Bối quay lại: "À, có thể hôm nay anh không chăm sóc em được."
Vừa vội vàng vừa hỏi: "Hôm nay em còn khó chịu không? Còn muốn khóc không?"
"Nếu em muốn khóc thì tự đến sô pha ôm gối khóc trước đi, anh phải chăm cho anh của em trước, rồi chút nữa xuống lau nước mắt cho em."
Tần Mộc Sam: "..."
Tần Mộc Sam cảm thấy, trong tình cảnh này cậu nhóc muốn khóc cũng không khóc được.
Cũng không phải là anh dâu chỉ lo cho anh cậu, mà chủ yếu là không có không khí —Đùa hả, anh dâu đã bận đến chân không chạm đất đây này, còn ai cho nhóc mượn vai, còn ai an ủi cho nhóc chứ.
Tần Mộc Sam tò mò đi lên lầu xem anh mình thế nào.
Cửa phòng ngủ không đóng, cậu nhóc đứng ở ngoài nhìn vào —
Bàn nhỏ và bữa sáng để trên giường, Tần Lĩnh ngồi dựa ở đó, Đông Bối Bối ngồi cách bàn đối diện, tay cầm bát, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng đút từng muỗng từng muỗng cho Tần Lĩnh.
Tần Mộc Sam nhướng mày.
Cậu nhóc lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh mình ăn uống không dùng tay mà chỉ dùng miệng.
Tay ổng gãy hả? Hay cụt?
Không có, tay ổng rõ ràng vẫn còn.
Nhìn lại —
Tần Lĩnh ăn xong một muỗng cháo thì ho khẽ hai tiếng.
Đông Bối Bối: "Đã thành thế này rồi, hôm nay đừng đi làm."
Tần Lĩnh lại ho hai tiếng, còn nắm tay che môi ho sù sụ, yếu ớt nói: "Vậy em cũng đừng đi đâu hết, ở cạnh anh."
Tần Mộc Sam:...???
Cậu nhóc đang mơ hả?
Cái tên Tần - Đại Ngọc - Lĩnh này chắc chắn không phải là anh của cậu!
______
Rêu: Các chị có muốn hùng tiền đúc cho Tần - ảnh đế - Lĩnh cái cúp ảnh đế không (((((. =
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất