Nhóc Tang Thi Không Muốn Bị Đánh
Chương 2
Thấy nhà mình không những bị phá bỏ, còn phải bị xóa sổ, Dụ An vươn tay túm lấy góc áo Bùi Tư.
Bùi Tư nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt nâu của Dụ An hơi mở to, cậu trả lại viên kẹo còn lại trong túi cho Bùi Tư, lúc đưa kẹo ra tay còn run run.
"Cho, cho anh."
Kẹo này cậu không muốn nữa.
Bùi Tư nhìn viên kẹo, nhướng mày, anh bóc lớp đường bọc bên ngoài, dùng bàn tay to lớn véo má Dụ An, thừa dịp cậu bị ép mở miệng thì nhét kẹo vào.
"Trước khi vào anh đã ăn rồi, không cần giữ lại cho anh đâu."
Bùi Tư nhét kẹo xong, xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu, nói thầm: "Nhóc này cũng ngoan đấy."
"Bản thân đói bụng, còn biết giữ lại kẹo cho anh ăn."
Dụ An: "..."
Ý của Dụ An bị hiểu sai, cậu kiềm chế lời nói của mình, tiếp tục đóng vai nhóc điếc.
Vừa rồi, một đường đi tới, viện nghiên cứu Mật Thuẫn vẫn gọn gàng sạch sẽ như ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn, nơi này đầy rẫy những quái vật gặm nhấm bất cứ ai mà chúng nhìn thấy.
Bùi Tư nói, những quái vật này được gọi là Ô Nhiễm Giả*.
*Chỉ những kẻ gây ô nhiễm, lan truyền bệnh.
Ngoài cái tên này, chúng còn có một cái tên thường được công chúng gọi hơn-----
Tang thi.
Không rõ nguồn gốc lây nhiễm ban đầu, chúng cực kỳ hung dữ và không hề biết đau đớn. Muốn giải quyết bọn chúng, chỉ có một biện pháp đó chính là đánh vào đầu.
*Ở đây là lời bé thụ nên mình sẽ để thành bạo đầu thay cho đánh đầu nha, cũng có nghĩa là cho đánh nổ đầu tang thi.
Lúc Bùi Tư nói đến đoạn đó, Dụ An vô thức chạm vào đầu mình.
May mà.
Cậu không bị lây nhiễm, sẽ không bị bạo đầu.
Sau khi triển khai một kế hoạch chiến đấu đơn giản, Bùi Tư dẫn tiểu đội tiến về phía trước.
Dụ An đi theo sau cùng, bên cạnh là Mạnh Hàn phụ tá của Bùi Tư. Cả nhóm giống như thật sự được tăng thêm may mắn, trước khi đến phòng sinh vật số 1, mặc dù gặp phải một số nguy hiểm, nhưng không có bất kỳ tổn thất nào.
Cửa vào phòng sinh vật số 1.
Mạnh Hàn ở gần Dụ An nhất, thừa dịp Bùi Tư không nhìn tới, lén véo mặt Dụ An nói: "Tiểu Phúc Tinh, phù hộ chúng tôi lát nữa đều bình an nha."
Vẻ mặt Dụ lộ rõ sự bối rối.
Bọn họ đến phá nhà cậu còn không nói, giờ còn muốn cho chủ nhà là cậu đây phù hộ nữa chớ.
"Mọi người cẩn thận một chút."
Bùi Tư không chớp mắt kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, anh gần như là ngừng thở, nhẹ giọng nói: "Trong phòng sinh vật số 1 tổng cộng có mười sinh mệnh thể*, cho dù bọn chúng ở trạng thái nào, đều phải đem bọn chúng toàn bộ xóa bỏ."
*Sinh mệnh thể = dạng sống = sinh vật đang còn sống.
Nghe vậy, những người còn lại cũng căng thẳng thần kinh, bọn họ liều mạng tới đây chỉ vì một khắc này.
Dụ An bị đẩy vào 1 góc tương đối an toàn, mắt cậu không nhìn cửa, mà nhìn về phía Bùi Tư.
Bùi Tư đã nói sai rồi.
Sinh mệnh thể trong phòng sinh vật số 1, không phải mười mà là mười một.
Cậu và mười Tể Tể* dễ thương mà được nhặt về.
*Tể Tể = tên được đặt vậy, thực chẩt được gọi là con, đàn con, con trai, nói chung là con.
Tể Tể có chút khác biệt so với cậu.
Chúng có khả năng bắt chước các động vật khác nhau, một số con có đôi tai đầy lông xù và một số con thì có đuôi lớn.
Còn có một ấu tể không thích đôi cánh ngắn của mình, sẽ luôn đem mặt chôn ở trong ngực cậu, khóc hu hu. Còn có con bạch tuộc nhỏ bên cạnh vừa thấy nhóc đó khóc, sẽ đập nhóc đó.
Con bạch tuộc có tám xúc tu nhỏ, chiếm ưu thế lớn trong chiến đấu, là lão đại trong đám Tể Tể.
Selina nói với cậu, những Tể Tể này là dị nhân sau khi dung hợp với gen động vật bị nhiễu sóng.
Dị nhân chỉ có sinh hoạt trong phòng thí nghiệm mới là an toàn nhất. Một khi lưu lạc ở bên ngoài, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có cái chết.
Trong phòng một mảnh yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bùi Tư liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa, sẽ có xe bên ngoài phòng thí nghiệm đến tiếp ứng bọn họ.
Anh không chần chừ nữa, giơ súng đẩy cửa ra.
Cánh cửa mở.
Đập vào mắt là một đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất quay lưng về phía họ. Nói là trẻ con cũng không thích hợp, dù sao không có đứa trẻ nào có ba cái đầu, trên mặt mọc đầy vảy.
Đứa trẻ bộ dáng quái dị cúi đầu chơi mô hình máy bay màu đỏ, miệng đột nhiên chậm rãi ngâm nga một bài hát.
"Tờ giấy nhỏ, xếp máy bay."
"Hu la la, bay lên."
"Đón anh trai, về nhà chơi."
Bàn tay nhỏ bé khô héo như cành cây khô, cố gắng vẫy chiếc máy bay, giọng ngâm nga đồng dao trong miệng càng lúc càng to hơn.
Mọi người nhìn chằm chằm một màn quỷ dị này, sau lưng đều đỗ mồ hôi lạnh.
Dụ An chợt thở phào nhẹ nhõm.
Con ba đầu này, không phải con của cậu, mà là sinh vật phòng số 2 giữa dị biến thể.
Sự khác thường của các sinh vật số 2 rất kỳ lạ và khó dạy. Selina không bao giờ cho phép bất cứ ai đến gần.
Dụ An nhớ rõ trước khi bò vào khoang ngủ đã từng nhìn thấy nó một lần. Nhưng lúc ấy nó còn chưa lớn như bây giờ.
Mới chỉ là ngủ một giấc, Dụ An cảm thấy rất nhiều thứ đều có chút xa lạ.
Bùi Tư không bị dị biến trước mắt hù dọa, anh giơ tay, nhanh nhẹn bóp cò.
"Bang bang bang!"
Ba tiếng liên tiếp, vang dội.
Tài thiện xạ của Bùi Tư được Tạ Trì Uyên tự mình huấn luyện ở trại huấn luyện Trầm Ngư, ngoại trừ Tạ Trì Uyên, không ai có thể so sánh được với cây súng của anh.
"Hu la la, bay lên. Đón anh trai, về nhà chơi."
"Đón anh trai, về nhà chơi."
Đứa trẻ bị bắn vào trán, tiếng ngâm nga càng ngày càng gấp gáp, lời bài đồng dao cứ thế không ngừng lặp đi lại một câu cuối cùng.
Âm thanh non nớt của nó khiến người nghe nổi cả da gà, chóp mũi Mạnh Hàn toát ra mồ hôi lạnh: "Bùi ca, nó làm sao bắn không chết?"
Bùi Tư không vội không hoảng, giơ tay tiếp tục nạp đạn vào súng.
Từng viên đạn được bắn ra, vào trán, cổ, mắt và những nơi qua trọng khác của đứa bé.
Nhìn thấy thủ pháp nổ đầu của Bùi Tư, Dụ An nâng tay che đầu mình.
Đứa bé bị bắn một phát, trên đầu gần như thành một lỗ máu. Nó giơ bàn tay nhỏ bé lên, lần lượt sờ sờ đầu mình.
Cái đầu thứ nhất hỏi cái đầu thứ hai: "Có đói không?"
Cái đầu thứ hai hét lên: "Tôi sắp nôn!"
Cái đầu thứ ba cáu kỉnh xen vào: "Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn nhãn cầu nhúng huyết*, tôi muốn nhãn cầu còn tươi."
Mấy cái đầu đối thoại, rơi vào lỗ tai mọi người trong đội, mọi người rất rõ ràng.
Con quái vật này nó có thể ăn thịt người.
Dụ An cũng nghe ra.
Cậu nhìn vào căn phòng quen thuộc nhất của mình, phát hiện vẫn còn những mảnh vụn tứ chi* nằm rải rác trên thảm. Chiếc chăn in hoa văn hoạt hình đã thấm đẫm máu nên nhìn không rõ hình dáng ban đầu.
*Nhãn cầu= con mắt nhún máu + Tứ chi = hai tay hai chân.
Dụ An nhăn mặt bĩu môi, không vui.
Chiếc chăn này, là Tiểu Thập Tể tự mình dệt cho cậu, đã mất ba tháng trời để dệt nó!
Bùi Tư và những người trong đội vẫn còn đang tấn công tiểu dị hình, tiểu dị hình đã từ trên thảm đứng lên, nó không có chân, trong quần chứa đầy dây leo dày đặc.
Dây leo chống đỡ thân thể dị dạng, làm cho ba cái đầu giống như lỗ máu của nó đồng thời lao về phía Bùi Tư.
Bùi Tư xoay người tránh thoát, cùng nó giao đấu.
Diện tích phòng sinh vật số 1 rất lớn, thấy tình cảnh hỗn loạn, Dụ An dựa tường chạy vào.
Cậu chạy thẳng vào trong.
Tận cùng bên trong mới là nơi cậu ngủ cùng với kho dinh dưỡng của đám Tể Tể.
Dụ An chạy thật nhanh, sợ chạy chậm sẽ không nhìn thấy đám Tể Tể.
"Dụ An! Trở về!"
Bùi Tư tinh mắt thoáng nhìn thân ảnh hắn, ở phía sau quát lớn: "Bên trong rất nguy hiểm!"
Dụ An cái gì cũng không nghe, đã chạy vào trong.
Mười kho dinh dưỡng xếp ngay ngắn chỉnh tề toàn bộ đều trống rỗng. Thậm chí, ở trên kho dinh dưỡng của Tiểu Thập, Dụ An còn thấy được một tầng bụi thật dày.
"Đại Tể."
"Nhị Tể."
"Tam Tể."
Dụ An gọi từng con một, nhưng không nghe thấy ai đáp lời.
Trong kho dinh dưỡng của Tiểu Thập, cậu tìm được một quyển nhật ký.
Trên da quyển nhật ký viết sáu chữ thật to: "Nhật ký cho anh trai."
Nhật ký ngày đầu tiên là ngày 5 tháng 6 năm 2180 ngày đó sinh nhật lần thứ mười tám của cậu.
[Ca ca lại ngủ rồi, lão đại nói, ca ca lần này phải ngủ thật lâu nha.]
Ngày 16 tháng 6 năm 2180.
[Ô ô ô, Tiểu Bát lại đánh tui, nó muốn dùng xúc tu siết chết tui! Nó nói tui là con tâm cơ, cố ý quấn lấy anh trai, tui ghét Tiểu Bát.]
Ngày 28 tháng 10 năm 2180.
[Ta cắn đứt xúc tu của Tiểu Bát, tuy rằng nó đã mọc lại, nhưng lần sau ta còn muốn cắn. Ôi, ca ca khi nào mới có thể tỉnh đây.]
Ngày 5 tháng 6 năm 2185.
[Lão đại chạy rồi, người trong phòng thí nghiệm rất tức giận, ca ca, hôm nay em đau quá.]
Nhật ký không phải theo ngày ghi chép, thường xuyên sẽ có một khoảng cách thời gian, Dụ An nhanh chóng lật xem.
Năm 2185, Đại Tể chạy, kế tiếp mấy năm sau, Nhị Tể, Tam Tể bọn họ đều từng cái từng cái chạy rồi.
Ngày 1 tháng 4 năm 2190, trang cuối của cuốn nhật ký.
[Tiểu Ngũ muốn bảo ta đi, ta không muốn đi, ta muốn ở cùng ca ca.]
[Tiểu Bát nói với ta, nó có biện pháp làm cho ca ca tỉnh lại, ta muốn đi theo nó nhìn xem, ca ca, anh phải chờ em về nhà nha.]
Nhật ký dừng lại ở những lời này, còn lại đều trống không.
Dụ An đặt quyển nhật ký vào lòng, vừa quay người lại, Mạnh Hàn cả người đầy máu ngã tới gần cậu.
Miệng và mũi Mạnh Hàn đều chảy máu, anh ho khan kịch liệt, càng ho máu chảy càng nhiều.
Dụ An thấy thế, sải bước chạy tới, muốn cầm máu cho anh.
Mạnh Hàn lại trực tiếp đẩy cậu ra: "Đừng đợi tôi! Mau Đi tìm Bùi ca!"
Trên má phải Mạnh Hàn đã bị gặm mất một mảng thịt nhỏ.
Anh chịu đựng thân thể và tâm lý sợ hãi, đẩy Dụ An tới bên cạnh Bùi Tư. Các thành viên vừa rồi còn rất khỏe mạnh, hiện giờ chỉ còn lại ba người.
Trong ba ngày, Mạnh Hàn bị gặm còn bị thương ở mặt.
Bùi Tư nhanh tay lẹ mắt kéo Dụ An ra sau lưng, hô hấp nặng nề.
Tay cầm súng của anh nhuốm đày máu, bởi vì nổ súng quá nhiều, xung lực mang đến khiến tay anh run nhẹ.
"Bùi ca, Tiểu Quái Vật này ăn trông ngon thật." Mạnh Hàn cũng đeo đồng hồ đeo tay, bọn họ đều đang vội: "Chỉ còn mười phút nữa thôi, các anh nếu không đi sẽ không còn kịp."
Nơi này tiếng động quá lớn, tang thi rất nất nhanh sẽ bị hấp dẫn đến.
Nét mặt Bùi Tư bình tĩnh. Anh nhìn chằm chằm vào Dị Hình vẫn còn đang gặm thi thể, tay sờ về phía trong túi.
Bên trong có một quả bom mini.
Không phải vạn bất đắc dĩ, anh không có ý định sử dụng cái này.
Đây là cơ sở nghiên cứu hàng đầu thế giới về nghiên cứu sinh vật học và y dược, quân đội rất coi trọng nơi này.
Một khi cho nổ, còn phải trở về..
"Còn muốn ăn còn muốn ăn!" Tiểu dị hình nuốt xuống một ngón tay, nhào thẳng vào mặt Bùi Tư.
Trong chớp mắt sắc mặt Bùi Tư trầm xuống, làm ra quyết định.
"Rút lui!" Anh hạ lệnh. Tiểu dị hình ăn tất cả mọi thứ, sinh mệnh thể trong phòng này rất có thể đã bị nó ăn hết!
Hiện tại anh chỉ cần nổ tung dị hình Thao Thiết này, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Chú thích: Thao thiết là tên một thần thú háu ăn nha.
Dụ An lại bị Bùi Tư ném ra ngoài cửa, hộ tống chạy ra ngoài. Ngoài cửa có tang thi, Bùi Tư coi tang thi như bao cát tự nhiên chặn trước mặt dị hình.
Mạnh Hàn bị thương được Bùi Tư cõng trên lưng, cùng nhau chạy ra ngoài.
Mấy phút sau, ở một lối ra, Bùi Tư đột nhiên dừng lại, anh giơ tay, nặng nề xoa xoa tóc Dụ An.
"Dụ An, hãy sống sót đi ra ngoài."
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Mạnh Hàn: "Mạnh Hàn, trước khi cậu mất khống chế, tự mình kết thúc đi."
Mạnh Hàn bị cắn vào mặt, nhưng tạm thời không có triệu chứng lây nhiễm, Bùi Tư sẽ không giết anh ta vào lúc này.
Ngắn gọn để lại hai câu, Bùi Tư xoay người, không chút do dự quay lại.
Anh chân trước mới vừa chạy, Dụ An kịp phản ứng, tựa như con ghẻ chạy theo sau. Mạnh Hàn được đồng đội đỡ, dù không muốn cũng không thể không ra tay.
Vài phút sau.
Một tiếng nổ vang lên, đồng đội duy nhất còn lại Đỗ Miễu Miễu khụy xuống, bên cạnh là Mạnh Hàn vừa mới bị nhiễm bệnh, sau đó tự mình nổ tung đầu.
"Bùi ca, Dụ An."
Đồng đội nghẹn ngào, lúc này mới vài phút, tất cả mọi người bên cạnh cậu ta đã không còn.
Tiếng nổ mang đến dư âm còn đang xung động, đồng đội rút lui hướng về phía máy gọi gào khóc: "Tạ lão đại! Bùi ca không còn, Bùi ca không còn!"
"Hu hu, Túi May Mắn nhỏ cũng không còn."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
An tể: Cảm ơn, còn chưa ngoẻo QAQ!
Bùi Tư nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt nâu của Dụ An hơi mở to, cậu trả lại viên kẹo còn lại trong túi cho Bùi Tư, lúc đưa kẹo ra tay còn run run.
"Cho, cho anh."
Kẹo này cậu không muốn nữa.
Bùi Tư nhìn viên kẹo, nhướng mày, anh bóc lớp đường bọc bên ngoài, dùng bàn tay to lớn véo má Dụ An, thừa dịp cậu bị ép mở miệng thì nhét kẹo vào.
"Trước khi vào anh đã ăn rồi, không cần giữ lại cho anh đâu."
Bùi Tư nhét kẹo xong, xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu, nói thầm: "Nhóc này cũng ngoan đấy."
"Bản thân đói bụng, còn biết giữ lại kẹo cho anh ăn."
Dụ An: "..."
Ý của Dụ An bị hiểu sai, cậu kiềm chế lời nói của mình, tiếp tục đóng vai nhóc điếc.
Vừa rồi, một đường đi tới, viện nghiên cứu Mật Thuẫn vẫn gọn gàng sạch sẽ như ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn, nơi này đầy rẫy những quái vật gặm nhấm bất cứ ai mà chúng nhìn thấy.
Bùi Tư nói, những quái vật này được gọi là Ô Nhiễm Giả*.
*Chỉ những kẻ gây ô nhiễm, lan truyền bệnh.
Ngoài cái tên này, chúng còn có một cái tên thường được công chúng gọi hơn-----
Tang thi.
Không rõ nguồn gốc lây nhiễm ban đầu, chúng cực kỳ hung dữ và không hề biết đau đớn. Muốn giải quyết bọn chúng, chỉ có một biện pháp đó chính là đánh vào đầu.
*Ở đây là lời bé thụ nên mình sẽ để thành bạo đầu thay cho đánh đầu nha, cũng có nghĩa là cho đánh nổ đầu tang thi.
Lúc Bùi Tư nói đến đoạn đó, Dụ An vô thức chạm vào đầu mình.
May mà.
Cậu không bị lây nhiễm, sẽ không bị bạo đầu.
Sau khi triển khai một kế hoạch chiến đấu đơn giản, Bùi Tư dẫn tiểu đội tiến về phía trước.
Dụ An đi theo sau cùng, bên cạnh là Mạnh Hàn phụ tá của Bùi Tư. Cả nhóm giống như thật sự được tăng thêm may mắn, trước khi đến phòng sinh vật số 1, mặc dù gặp phải một số nguy hiểm, nhưng không có bất kỳ tổn thất nào.
Cửa vào phòng sinh vật số 1.
Mạnh Hàn ở gần Dụ An nhất, thừa dịp Bùi Tư không nhìn tới, lén véo mặt Dụ An nói: "Tiểu Phúc Tinh, phù hộ chúng tôi lát nữa đều bình an nha."
Vẻ mặt Dụ lộ rõ sự bối rối.
Bọn họ đến phá nhà cậu còn không nói, giờ còn muốn cho chủ nhà là cậu đây phù hộ nữa chớ.
"Mọi người cẩn thận một chút."
Bùi Tư không chớp mắt kiểm tra cửa ra vào và cửa sổ, anh gần như là ngừng thở, nhẹ giọng nói: "Trong phòng sinh vật số 1 tổng cộng có mười sinh mệnh thể*, cho dù bọn chúng ở trạng thái nào, đều phải đem bọn chúng toàn bộ xóa bỏ."
*Sinh mệnh thể = dạng sống = sinh vật đang còn sống.
Nghe vậy, những người còn lại cũng căng thẳng thần kinh, bọn họ liều mạng tới đây chỉ vì một khắc này.
Dụ An bị đẩy vào 1 góc tương đối an toàn, mắt cậu không nhìn cửa, mà nhìn về phía Bùi Tư.
Bùi Tư đã nói sai rồi.
Sinh mệnh thể trong phòng sinh vật số 1, không phải mười mà là mười một.
Cậu và mười Tể Tể* dễ thương mà được nhặt về.
*Tể Tể = tên được đặt vậy, thực chẩt được gọi là con, đàn con, con trai, nói chung là con.
Tể Tể có chút khác biệt so với cậu.
Chúng có khả năng bắt chước các động vật khác nhau, một số con có đôi tai đầy lông xù và một số con thì có đuôi lớn.
Còn có một ấu tể không thích đôi cánh ngắn của mình, sẽ luôn đem mặt chôn ở trong ngực cậu, khóc hu hu. Còn có con bạch tuộc nhỏ bên cạnh vừa thấy nhóc đó khóc, sẽ đập nhóc đó.
Con bạch tuộc có tám xúc tu nhỏ, chiếm ưu thế lớn trong chiến đấu, là lão đại trong đám Tể Tể.
Selina nói với cậu, những Tể Tể này là dị nhân sau khi dung hợp với gen động vật bị nhiễu sóng.
Dị nhân chỉ có sinh hoạt trong phòng thí nghiệm mới là an toàn nhất. Một khi lưu lạc ở bên ngoài, chờ đợi bọn họ cũng chỉ có cái chết.
Trong phòng một mảnh yên lặng, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bùi Tư liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa, sẽ có xe bên ngoài phòng thí nghiệm đến tiếp ứng bọn họ.
Anh không chần chừ nữa, giơ súng đẩy cửa ra.
Cánh cửa mở.
Đập vào mắt là một đứa trẻ đang ngồi trên mặt đất quay lưng về phía họ. Nói là trẻ con cũng không thích hợp, dù sao không có đứa trẻ nào có ba cái đầu, trên mặt mọc đầy vảy.
Đứa trẻ bộ dáng quái dị cúi đầu chơi mô hình máy bay màu đỏ, miệng đột nhiên chậm rãi ngâm nga một bài hát.
"Tờ giấy nhỏ, xếp máy bay."
"Hu la la, bay lên."
"Đón anh trai, về nhà chơi."
Bàn tay nhỏ bé khô héo như cành cây khô, cố gắng vẫy chiếc máy bay, giọng ngâm nga đồng dao trong miệng càng lúc càng to hơn.
Mọi người nhìn chằm chằm một màn quỷ dị này, sau lưng đều đỗ mồ hôi lạnh.
Dụ An chợt thở phào nhẹ nhõm.
Con ba đầu này, không phải con của cậu, mà là sinh vật phòng số 2 giữa dị biến thể.
Sự khác thường của các sinh vật số 2 rất kỳ lạ và khó dạy. Selina không bao giờ cho phép bất cứ ai đến gần.
Dụ An nhớ rõ trước khi bò vào khoang ngủ đã từng nhìn thấy nó một lần. Nhưng lúc ấy nó còn chưa lớn như bây giờ.
Mới chỉ là ngủ một giấc, Dụ An cảm thấy rất nhiều thứ đều có chút xa lạ.
Bùi Tư không bị dị biến trước mắt hù dọa, anh giơ tay, nhanh nhẹn bóp cò.
"Bang bang bang!"
Ba tiếng liên tiếp, vang dội.
Tài thiện xạ của Bùi Tư được Tạ Trì Uyên tự mình huấn luyện ở trại huấn luyện Trầm Ngư, ngoại trừ Tạ Trì Uyên, không ai có thể so sánh được với cây súng của anh.
"Hu la la, bay lên. Đón anh trai, về nhà chơi."
"Đón anh trai, về nhà chơi."
Đứa trẻ bị bắn vào trán, tiếng ngâm nga càng ngày càng gấp gáp, lời bài đồng dao cứ thế không ngừng lặp đi lại một câu cuối cùng.
Âm thanh non nớt của nó khiến người nghe nổi cả da gà, chóp mũi Mạnh Hàn toát ra mồ hôi lạnh: "Bùi ca, nó làm sao bắn không chết?"
Bùi Tư không vội không hoảng, giơ tay tiếp tục nạp đạn vào súng.
Từng viên đạn được bắn ra, vào trán, cổ, mắt và những nơi qua trọng khác của đứa bé.
Nhìn thấy thủ pháp nổ đầu của Bùi Tư, Dụ An nâng tay che đầu mình.
Đứa bé bị bắn một phát, trên đầu gần như thành một lỗ máu. Nó giơ bàn tay nhỏ bé lên, lần lượt sờ sờ đầu mình.
Cái đầu thứ nhất hỏi cái đầu thứ hai: "Có đói không?"
Cái đầu thứ hai hét lên: "Tôi sắp nôn!"
Cái đầu thứ ba cáu kỉnh xen vào: "Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn nhãn cầu nhúng huyết*, tôi muốn nhãn cầu còn tươi."
Mấy cái đầu đối thoại, rơi vào lỗ tai mọi người trong đội, mọi người rất rõ ràng.
Con quái vật này nó có thể ăn thịt người.
Dụ An cũng nghe ra.
Cậu nhìn vào căn phòng quen thuộc nhất của mình, phát hiện vẫn còn những mảnh vụn tứ chi* nằm rải rác trên thảm. Chiếc chăn in hoa văn hoạt hình đã thấm đẫm máu nên nhìn không rõ hình dáng ban đầu.
*Nhãn cầu= con mắt nhún máu + Tứ chi = hai tay hai chân.
Dụ An nhăn mặt bĩu môi, không vui.
Chiếc chăn này, là Tiểu Thập Tể tự mình dệt cho cậu, đã mất ba tháng trời để dệt nó!
Bùi Tư và những người trong đội vẫn còn đang tấn công tiểu dị hình, tiểu dị hình đã từ trên thảm đứng lên, nó không có chân, trong quần chứa đầy dây leo dày đặc.
Dây leo chống đỡ thân thể dị dạng, làm cho ba cái đầu giống như lỗ máu của nó đồng thời lao về phía Bùi Tư.
Bùi Tư xoay người tránh thoát, cùng nó giao đấu.
Diện tích phòng sinh vật số 1 rất lớn, thấy tình cảnh hỗn loạn, Dụ An dựa tường chạy vào.
Cậu chạy thẳng vào trong.
Tận cùng bên trong mới là nơi cậu ngủ cùng với kho dinh dưỡng của đám Tể Tể.
Dụ An chạy thật nhanh, sợ chạy chậm sẽ không nhìn thấy đám Tể Tể.
"Dụ An! Trở về!"
Bùi Tư tinh mắt thoáng nhìn thân ảnh hắn, ở phía sau quát lớn: "Bên trong rất nguy hiểm!"
Dụ An cái gì cũng không nghe, đã chạy vào trong.
Mười kho dinh dưỡng xếp ngay ngắn chỉnh tề toàn bộ đều trống rỗng. Thậm chí, ở trên kho dinh dưỡng của Tiểu Thập, Dụ An còn thấy được một tầng bụi thật dày.
"Đại Tể."
"Nhị Tể."
"Tam Tể."
Dụ An gọi từng con một, nhưng không nghe thấy ai đáp lời.
Trong kho dinh dưỡng của Tiểu Thập, cậu tìm được một quyển nhật ký.
Trên da quyển nhật ký viết sáu chữ thật to: "Nhật ký cho anh trai."
Nhật ký ngày đầu tiên là ngày 5 tháng 6 năm 2180 ngày đó sinh nhật lần thứ mười tám của cậu.
[Ca ca lại ngủ rồi, lão đại nói, ca ca lần này phải ngủ thật lâu nha.]
Ngày 16 tháng 6 năm 2180.
[Ô ô ô, Tiểu Bát lại đánh tui, nó muốn dùng xúc tu siết chết tui! Nó nói tui là con tâm cơ, cố ý quấn lấy anh trai, tui ghét Tiểu Bát.]
Ngày 28 tháng 10 năm 2180.
[Ta cắn đứt xúc tu của Tiểu Bát, tuy rằng nó đã mọc lại, nhưng lần sau ta còn muốn cắn. Ôi, ca ca khi nào mới có thể tỉnh đây.]
Ngày 5 tháng 6 năm 2185.
[Lão đại chạy rồi, người trong phòng thí nghiệm rất tức giận, ca ca, hôm nay em đau quá.]
Nhật ký không phải theo ngày ghi chép, thường xuyên sẽ có một khoảng cách thời gian, Dụ An nhanh chóng lật xem.
Năm 2185, Đại Tể chạy, kế tiếp mấy năm sau, Nhị Tể, Tam Tể bọn họ đều từng cái từng cái chạy rồi.
Ngày 1 tháng 4 năm 2190, trang cuối của cuốn nhật ký.
[Tiểu Ngũ muốn bảo ta đi, ta không muốn đi, ta muốn ở cùng ca ca.]
[Tiểu Bát nói với ta, nó có biện pháp làm cho ca ca tỉnh lại, ta muốn đi theo nó nhìn xem, ca ca, anh phải chờ em về nhà nha.]
Nhật ký dừng lại ở những lời này, còn lại đều trống không.
Dụ An đặt quyển nhật ký vào lòng, vừa quay người lại, Mạnh Hàn cả người đầy máu ngã tới gần cậu.
Miệng và mũi Mạnh Hàn đều chảy máu, anh ho khan kịch liệt, càng ho máu chảy càng nhiều.
Dụ An thấy thế, sải bước chạy tới, muốn cầm máu cho anh.
Mạnh Hàn lại trực tiếp đẩy cậu ra: "Đừng đợi tôi! Mau Đi tìm Bùi ca!"
Trên má phải Mạnh Hàn đã bị gặm mất một mảng thịt nhỏ.
Anh chịu đựng thân thể và tâm lý sợ hãi, đẩy Dụ An tới bên cạnh Bùi Tư. Các thành viên vừa rồi còn rất khỏe mạnh, hiện giờ chỉ còn lại ba người.
Trong ba ngày, Mạnh Hàn bị gặm còn bị thương ở mặt.
Bùi Tư nhanh tay lẹ mắt kéo Dụ An ra sau lưng, hô hấp nặng nề.
Tay cầm súng của anh nhuốm đày máu, bởi vì nổ súng quá nhiều, xung lực mang đến khiến tay anh run nhẹ.
"Bùi ca, Tiểu Quái Vật này ăn trông ngon thật." Mạnh Hàn cũng đeo đồng hồ đeo tay, bọn họ đều đang vội: "Chỉ còn mười phút nữa thôi, các anh nếu không đi sẽ không còn kịp."
Nơi này tiếng động quá lớn, tang thi rất nất nhanh sẽ bị hấp dẫn đến.
Nét mặt Bùi Tư bình tĩnh. Anh nhìn chằm chằm vào Dị Hình vẫn còn đang gặm thi thể, tay sờ về phía trong túi.
Bên trong có một quả bom mini.
Không phải vạn bất đắc dĩ, anh không có ý định sử dụng cái này.
Đây là cơ sở nghiên cứu hàng đầu thế giới về nghiên cứu sinh vật học và y dược, quân đội rất coi trọng nơi này.
Một khi cho nổ, còn phải trở về..
"Còn muốn ăn còn muốn ăn!" Tiểu dị hình nuốt xuống một ngón tay, nhào thẳng vào mặt Bùi Tư.
Trong chớp mắt sắc mặt Bùi Tư trầm xuống, làm ra quyết định.
"Rút lui!" Anh hạ lệnh. Tiểu dị hình ăn tất cả mọi thứ, sinh mệnh thể trong phòng này rất có thể đã bị nó ăn hết!
Hiện tại anh chỉ cần nổ tung dị hình Thao Thiết này, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Chú thích: Thao thiết là tên một thần thú háu ăn nha.
Dụ An lại bị Bùi Tư ném ra ngoài cửa, hộ tống chạy ra ngoài. Ngoài cửa có tang thi, Bùi Tư coi tang thi như bao cát tự nhiên chặn trước mặt dị hình.
Mạnh Hàn bị thương được Bùi Tư cõng trên lưng, cùng nhau chạy ra ngoài.
Mấy phút sau, ở một lối ra, Bùi Tư đột nhiên dừng lại, anh giơ tay, nặng nề xoa xoa tóc Dụ An.
"Dụ An, hãy sống sót đi ra ngoài."
Dứt lời, anh lại nhìn về phía Mạnh Hàn: "Mạnh Hàn, trước khi cậu mất khống chế, tự mình kết thúc đi."
Mạnh Hàn bị cắn vào mặt, nhưng tạm thời không có triệu chứng lây nhiễm, Bùi Tư sẽ không giết anh ta vào lúc này.
Ngắn gọn để lại hai câu, Bùi Tư xoay người, không chút do dự quay lại.
Anh chân trước mới vừa chạy, Dụ An kịp phản ứng, tựa như con ghẻ chạy theo sau. Mạnh Hàn được đồng đội đỡ, dù không muốn cũng không thể không ra tay.
Vài phút sau.
Một tiếng nổ vang lên, đồng đội duy nhất còn lại Đỗ Miễu Miễu khụy xuống, bên cạnh là Mạnh Hàn vừa mới bị nhiễm bệnh, sau đó tự mình nổ tung đầu.
"Bùi ca, Dụ An."
Đồng đội nghẹn ngào, lúc này mới vài phút, tất cả mọi người bên cạnh cậu ta đã không còn.
Tiếng nổ mang đến dư âm còn đang xung động, đồng đội rút lui hướng về phía máy gọi gào khóc: "Tạ lão đại! Bùi ca không còn, Bùi ca không còn!"
"Hu hu, Túi May Mắn nhỏ cũng không còn."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
An tể: Cảm ơn, còn chưa ngoẻo QAQ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất