Chương 13
Edit: Ryal
Trai thẳng không ngờ hóa ra miếng ngọc bội ấy nằm trong tay Sở Hà Quân.
Bảo sao ngày ấy cậu quay về tìm mà không tìm được, có lẽ một cung nhân nào đó đã nhặt được rồi giao nộp cho Sở Hà Quân chăng.
Cằm cậu bị người ta nắm lấy, không thể không ngước lên nhìn.
Thực ra cậu rất hiếm khi thấy Sở Hà Quân tức giận.
Từ khi vào cung, phần lớn thời gian Sở Hà Quân chỉ có vẻ lạnh nhạt, con người như tuyết như sương, không dính dáng tới khói lửa.
Nhưng dạo gần đây cậu lại thường xuyên thấy Sở Hà Quân không vui.
Trai thẳng cụp mắt, chẳng biết nên giải thích thế nào.
"Không phải tôi cố ý vứt đâu". Cậu thấp giọng. "Tôi đi đường làm rơi mất, không phát hiện, lúc quay lại tìm thì không thấy".
Sở Hà Quân nhìn sắc mặt cậu như thể đang cân nhắc xem câu nói ấy có phải thật lòng hay chăng.
"Vậy tại sao cậu không chịu gặp ta?".
Trai thẳng vô thức muốn đáp: Không có.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sở Hà Quân, cậu đã biết nói dối cũng vô dụng.
Cậu đột nhiên thấy uể oải.
Cậu không biết tại sao Sở Hà Quân phải cố chấp tới tận cung mình. Theo như những gì cậu tưởng tượng, có lẽ ban đầu Sở Hà Quân cũng để tâm tới cậu đôi chút, nhưng chẳng bao lâu sau hắn sẽ quên mất trong cung có một người như cậu.
Dù sao Sở Hà Quân còn phải lo chuyện quốc gia đại sự, trong lòng hắn cũng giấu kín một vị hôn thê.
Cậu cùng lắm cũng chỉ được coi là một nốt nhạc đệm trong đời Sở Hà Quân thôi.
Nhưng bây giờ Sở Hà Quân lại cố chấp muốn kéo cậu ra khỏi chiếc vỏ ấm áp, muốn cậu đưa ra một đáp án, như thể chuyện cậu biến mất là sự tình gì khủng khiếp lắm vậy.
Lòng trai thẳng thoáng hiện nỗi căm ghét, cậu nhạt giọng đáp: "Không có tại sao, chỉ là tôi không muốn gặp thôi.
Sở Hà Quân đang quan tâm tới cậu, muốn làm hòa với cậu, có lẽ vì hắn vẫn coi cậu là một hậu bối đáng để quan tâm.
Nhưng nếu Sở Hà Quân biết cậu ôm tâm tư gì với hắn thì chắc sẽ xa lánh cậu, có khi còn giới thiệu cho cậu vài cô gái xinh đẹp để cậu "cải tà quy chính".
Nghĩ tới đây, cậu bật cười một tiếng.
Sở Hà Quân không hiểu nổi nụ cười ấy có nghĩa gì.
Cửa sổ mở hé, ngoài kia ánh xuân ngập khắp đất trời, hoa đào đã sắp tàn rụng, cánh hoa hồng nhạt bị gió cuốn xuống bệ cửa sổ, rơi trên lớp áo trắng mềm mại của tiểu Chiêu nghi.
Dưới ánh mặt trời, cậu xinh đẹp tới vô ngần.
Tuy đã mười tám tuổi nhưng cậu vẫn còn khung xương của một thiếu niên, có cảm giác thanh tú mà mị hoặc khó diễn tả thành lời.
Sở Hà Quân đột nhiên thấy những ngón tay đang nắm cằm tiểu Chiêu nghi hơi bỏng rát.
Hắn không phải thằng nhãi vừa mọc lông chẳng biết tình yêu là gì.
Hắn lớn hơn tiểu Chiêu nghi bảy tám tuổi, đã từng thấy cảnh phong nguyệt, chuyện nam nữ gió trăng.
Đương nhiên hắn biết thứ tình cảm đang nhảy nhót trong lồng ngực mình là gì.
Gió xuân nổi lên, một lớp mưa bụi được thổi tới.
Bàn tay hắn nắm cằm tiểu Chiêu nghi bất giác buông lỏng, cọ xát và vuốt ve như cử chỉ giữa cặp tình nhân. Hắn nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vuốt lên má tiểu Chiêu nghi, thậm chí trên gương mặt còn thoáng qua vẻ cô đơn trong nháy mắt.
"Đừng trốn ta". Hắn nhẹ giọng. "Rõ ràng đã hứa sẽ làm bánh hoa đào cho ta, sao lại nuốt lời".
Hắn không nhắc tới chuyện này thì còn may.
Nhóc trai thẳng nghe được ba chữ "bánh hoa đào", mũi lập tức vừa chua vừa xót.
Cậu làm bánh hoa đào rồi.
Chỉ là khi làm xong, cậu đột nhiên phát hiện, có lẽ Sở Hà Quân không cần.
Sau này sớm muộn gì Sở Hà Quân cũng cưới vợ sinh con, có lẽ trong giây phút người đẹp kề bên án sách, nâng khay ngang mày, thê tử của hắn sẽ dâng tặng hắn một đĩa bánh hoa đào.
Cậu cứ ở đây tốn sức quan tâm, thể hiện, cuối cùng chắc chỉ nhận được cùng lắm là một câu anh em thân thiết.
Cậu nhịn mãi, nhịn mãi, nước mắt vẫn lăn xuống trên chóp mũi, rơi xuống mu bàn tay Sở Hà Quân, nóng hôi hổi.
Cậu nhìn Sở Hà Quân mà nói: "Người đừng đòi bánh hoa đào của tôi nữa, sau này người cưới vợ sinh con, động phòng hoa chúc, sẽ có bàn tay khác làm cho người".
Đâu tới lượt cậu.
Dù chẳng có vị hôn thê ấy, Sở Hà Quân cũng sẽ không nhìn thấy cậu đâu.
Nghĩ tới đây, lòng cậu buồn rười rượi.
Mọi ấm ức và đau đớn trong suốt thời gian qua đều xộc lên đỉnh đầu.
Cậu là một nhóc trai thẳng với tình sử đơn sơ, khoảnh khắc mờ ám nhất trong đời là lúc nắm tay ủy viên thể dục ngày còn học cấp hai.
Bây giờ cậu xuyên không, đột nhiên rung động, lại gặp phải một Sở Hà Quân với độ khó kinh hồn.
Cậu càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà gào khóc thật to, khóc tới mức mặt mũi lem luốc.
Sở Hà Quân nghe tiếng khóc ấy mà ngẩn cả người.
Trai thẳng không ngờ hóa ra miếng ngọc bội ấy nằm trong tay Sở Hà Quân.
Bảo sao ngày ấy cậu quay về tìm mà không tìm được, có lẽ một cung nhân nào đó đã nhặt được rồi giao nộp cho Sở Hà Quân chăng.
Cằm cậu bị người ta nắm lấy, không thể không ngước lên nhìn.
Thực ra cậu rất hiếm khi thấy Sở Hà Quân tức giận.
Từ khi vào cung, phần lớn thời gian Sở Hà Quân chỉ có vẻ lạnh nhạt, con người như tuyết như sương, không dính dáng tới khói lửa.
Nhưng dạo gần đây cậu lại thường xuyên thấy Sở Hà Quân không vui.
Trai thẳng cụp mắt, chẳng biết nên giải thích thế nào.
"Không phải tôi cố ý vứt đâu". Cậu thấp giọng. "Tôi đi đường làm rơi mất, không phát hiện, lúc quay lại tìm thì không thấy".
Sở Hà Quân nhìn sắc mặt cậu như thể đang cân nhắc xem câu nói ấy có phải thật lòng hay chăng.
"Vậy tại sao cậu không chịu gặp ta?".
Trai thẳng vô thức muốn đáp: Không có.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Sở Hà Quân, cậu đã biết nói dối cũng vô dụng.
Cậu đột nhiên thấy uể oải.
Cậu không biết tại sao Sở Hà Quân phải cố chấp tới tận cung mình. Theo như những gì cậu tưởng tượng, có lẽ ban đầu Sở Hà Quân cũng để tâm tới cậu đôi chút, nhưng chẳng bao lâu sau hắn sẽ quên mất trong cung có một người như cậu.
Dù sao Sở Hà Quân còn phải lo chuyện quốc gia đại sự, trong lòng hắn cũng giấu kín một vị hôn thê.
Cậu cùng lắm cũng chỉ được coi là một nốt nhạc đệm trong đời Sở Hà Quân thôi.
Nhưng bây giờ Sở Hà Quân lại cố chấp muốn kéo cậu ra khỏi chiếc vỏ ấm áp, muốn cậu đưa ra một đáp án, như thể chuyện cậu biến mất là sự tình gì khủng khiếp lắm vậy.
Lòng trai thẳng thoáng hiện nỗi căm ghét, cậu nhạt giọng đáp: "Không có tại sao, chỉ là tôi không muốn gặp thôi.
Sở Hà Quân đang quan tâm tới cậu, muốn làm hòa với cậu, có lẽ vì hắn vẫn coi cậu là một hậu bối đáng để quan tâm.
Nhưng nếu Sở Hà Quân biết cậu ôm tâm tư gì với hắn thì chắc sẽ xa lánh cậu, có khi còn giới thiệu cho cậu vài cô gái xinh đẹp để cậu "cải tà quy chính".
Nghĩ tới đây, cậu bật cười một tiếng.
Sở Hà Quân không hiểu nổi nụ cười ấy có nghĩa gì.
Cửa sổ mở hé, ngoài kia ánh xuân ngập khắp đất trời, hoa đào đã sắp tàn rụng, cánh hoa hồng nhạt bị gió cuốn xuống bệ cửa sổ, rơi trên lớp áo trắng mềm mại của tiểu Chiêu nghi.
Dưới ánh mặt trời, cậu xinh đẹp tới vô ngần.
Tuy đã mười tám tuổi nhưng cậu vẫn còn khung xương của một thiếu niên, có cảm giác thanh tú mà mị hoặc khó diễn tả thành lời.
Sở Hà Quân đột nhiên thấy những ngón tay đang nắm cằm tiểu Chiêu nghi hơi bỏng rát.
Hắn không phải thằng nhãi vừa mọc lông chẳng biết tình yêu là gì.
Hắn lớn hơn tiểu Chiêu nghi bảy tám tuổi, đã từng thấy cảnh phong nguyệt, chuyện nam nữ gió trăng.
Đương nhiên hắn biết thứ tình cảm đang nhảy nhót trong lồng ngực mình là gì.
Gió xuân nổi lên, một lớp mưa bụi được thổi tới.
Bàn tay hắn nắm cằm tiểu Chiêu nghi bất giác buông lỏng, cọ xát và vuốt ve như cử chỉ giữa cặp tình nhân. Hắn nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vuốt lên má tiểu Chiêu nghi, thậm chí trên gương mặt còn thoáng qua vẻ cô đơn trong nháy mắt.
"Đừng trốn ta". Hắn nhẹ giọng. "Rõ ràng đã hứa sẽ làm bánh hoa đào cho ta, sao lại nuốt lời".
Hắn không nhắc tới chuyện này thì còn may.
Nhóc trai thẳng nghe được ba chữ "bánh hoa đào", mũi lập tức vừa chua vừa xót.
Cậu làm bánh hoa đào rồi.
Chỉ là khi làm xong, cậu đột nhiên phát hiện, có lẽ Sở Hà Quân không cần.
Sau này sớm muộn gì Sở Hà Quân cũng cưới vợ sinh con, có lẽ trong giây phút người đẹp kề bên án sách, nâng khay ngang mày, thê tử của hắn sẽ dâng tặng hắn một đĩa bánh hoa đào.
Cậu cứ ở đây tốn sức quan tâm, thể hiện, cuối cùng chắc chỉ nhận được cùng lắm là một câu anh em thân thiết.
Cậu nhịn mãi, nhịn mãi, nước mắt vẫn lăn xuống trên chóp mũi, rơi xuống mu bàn tay Sở Hà Quân, nóng hôi hổi.
Cậu nhìn Sở Hà Quân mà nói: "Người đừng đòi bánh hoa đào của tôi nữa, sau này người cưới vợ sinh con, động phòng hoa chúc, sẽ có bàn tay khác làm cho người".
Đâu tới lượt cậu.
Dù chẳng có vị hôn thê ấy, Sở Hà Quân cũng sẽ không nhìn thấy cậu đâu.
Nghĩ tới đây, lòng cậu buồn rười rượi.
Mọi ấm ức và đau đớn trong suốt thời gian qua đều xộc lên đỉnh đầu.
Cậu là một nhóc trai thẳng với tình sử đơn sơ, khoảnh khắc mờ ám nhất trong đời là lúc nắm tay ủy viên thể dục ngày còn học cấp hai.
Bây giờ cậu xuyên không, đột nhiên rung động, lại gặp phải một Sở Hà Quân với độ khó kinh hồn.
Cậu càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà gào khóc thật to, khóc tới mức mặt mũi lem luốc.
Sở Hà Quân nghe tiếng khóc ấy mà ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất