Chương 15
Edit: Ryal
Tới khi Sở Hà Quân buông ra, đầu nhóc trai thẳng đã sắp bốc khói. Một thiếu niên vốn thanh tú trắng trẻo giờ lại như bị ngốc, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Hà Quân, như thể đến chức năng ngôn ngữ cũng đã biến mất rồi.
Tâm trạng Sở Hà Quân thì không tệ.
Hắn không hay cười, nhưng giờ đây gương mặt lại trở nên dịu dàng, đôi mắt đầy niềm vui như mặt hồ ngày đông đã tan băng tuyết, chỉ còn vụn băng va chạm, tạo thành những xúc cảm không hề nông cạn và cũng không hề nhẹ tênh.
Hắn ngắm nhìn cái vẻ ngơ ngác của tiểu Chiêu nghi một chốc, thân mật nhéo khẽ vành tai cậu, hỏi: "Sao lại ngẩn ra thế này?".
Lúc này ba hồn bảy vía của nhóc trai thẳng mới quay về.
Cậu nhìn Sở Hà Quân, mặt đỏ như nhỏ máu, nghĩ thầm: ai cũng nói người thời xưa vừa cổ hủ vừa cứng nhắc, sao người ấy hôn mình tự nhiên thế, bảo cong là cong luôn, sách thánh hiền vứt hết cho chó gặm rồi ư?
Cậu nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lại chẳng dám thốt ra chữ nào, chỉ rầm rì hỏi: "Sao tự dưng người... lại hôn tôi?". Truyện Full
Câu hỏi ấy cũng mập mờ không rõ.
Sở Hà Quân nhìn cậu: "Em còn giả ngốc nữa. Chẳng phải ta đang nói cho em người ta thích là ai hay sao? Ta chỉ hôn người ta thích thôi".
Trời đất, nhóc trai thẳng trợn mắt há mồm, người thời xưa biết chọc ghẹo thế ư?
Ai cũng từng là trai thẳng, sao khác biệt lại lớn tới vậy.
Nhưng khi cậu thấy Sở Hà Quân mỉm cười nhìn vào mắt mình, hoa đào ngoài kia đương độ rực rỡ, một mảng hồng phấn như mây. Chim tước ríu rít dưới hiên nhà, dường như xa xa kia còn có tiếng các cung nữ cười đùa vọng lại.
Cậu lại không tự chủ được mà cong khóe miệng, cười với hắn.
Thì ra người ấy thích mình, cậu thầm nghĩ, thì ra, mối tình này là song phương.
Không có thanh mai trúc mã nhớ mãi không quên, cũng không có động phòng hoa chúc của mai sau, con cháu đầy đàn dưới gối.
Chỉ có người trước mắt đây, một người bình thường, trong trẻo, tao nhã, nhìn cậu với ánh nhìn chân thành, dịu dàng và tha thiết.
Tiểu Chiêu nghi thấy Sở Hà Quân cầm tay cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
Sở Hà Quân nói: "Ta không biết nói lời đa tình, cũng không hiểu phải lấy lòng nam tử ra sao. Nhưng ta muốn ở bên em tới khi răng long đầu bạc".
Trong khoảnh khắc ấy.
Nhóc trai thẳng bỗng nghe được âm thanh của hàng vạn đóa hoa nở rộ nơi khu vườn ngoài kia.
Tới khi Sở Hà Quân buông ra, đầu nhóc trai thẳng đã sắp bốc khói. Một thiếu niên vốn thanh tú trắng trẻo giờ lại như bị ngốc, chỉ ngơ ngác nhìn Sở Hà Quân, như thể đến chức năng ngôn ngữ cũng đã biến mất rồi.
Tâm trạng Sở Hà Quân thì không tệ.
Hắn không hay cười, nhưng giờ đây gương mặt lại trở nên dịu dàng, đôi mắt đầy niềm vui như mặt hồ ngày đông đã tan băng tuyết, chỉ còn vụn băng va chạm, tạo thành những xúc cảm không hề nông cạn và cũng không hề nhẹ tênh.
Hắn ngắm nhìn cái vẻ ngơ ngác của tiểu Chiêu nghi một chốc, thân mật nhéo khẽ vành tai cậu, hỏi: "Sao lại ngẩn ra thế này?".
Lúc này ba hồn bảy vía của nhóc trai thẳng mới quay về.
Cậu nhìn Sở Hà Quân, mặt đỏ như nhỏ máu, nghĩ thầm: ai cũng nói người thời xưa vừa cổ hủ vừa cứng nhắc, sao người ấy hôn mình tự nhiên thế, bảo cong là cong luôn, sách thánh hiền vứt hết cho chó gặm rồi ư?
Cậu nghĩ thì nghĩ vậy nhưng lại chẳng dám thốt ra chữ nào, chỉ rầm rì hỏi: "Sao tự dưng người... lại hôn tôi?". Truyện Full
Câu hỏi ấy cũng mập mờ không rõ.
Sở Hà Quân nhìn cậu: "Em còn giả ngốc nữa. Chẳng phải ta đang nói cho em người ta thích là ai hay sao? Ta chỉ hôn người ta thích thôi".
Trời đất, nhóc trai thẳng trợn mắt há mồm, người thời xưa biết chọc ghẹo thế ư?
Ai cũng từng là trai thẳng, sao khác biệt lại lớn tới vậy.
Nhưng khi cậu thấy Sở Hà Quân mỉm cười nhìn vào mắt mình, hoa đào ngoài kia đương độ rực rỡ, một mảng hồng phấn như mây. Chim tước ríu rít dưới hiên nhà, dường như xa xa kia còn có tiếng các cung nữ cười đùa vọng lại.
Cậu lại không tự chủ được mà cong khóe miệng, cười với hắn.
Thì ra người ấy thích mình, cậu thầm nghĩ, thì ra, mối tình này là song phương.
Không có thanh mai trúc mã nhớ mãi không quên, cũng không có động phòng hoa chúc của mai sau, con cháu đầy đàn dưới gối.
Chỉ có người trước mắt đây, một người bình thường, trong trẻo, tao nhã, nhìn cậu với ánh nhìn chân thành, dịu dàng và tha thiết.
Tiểu Chiêu nghi thấy Sở Hà Quân cầm tay cậu, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
Sở Hà Quân nói: "Ta không biết nói lời đa tình, cũng không hiểu phải lấy lòng nam tử ra sao. Nhưng ta muốn ở bên em tới khi răng long đầu bạc".
Trong khoảnh khắc ấy.
Nhóc trai thẳng bỗng nghe được âm thanh của hàng vạn đóa hoa nở rộ nơi khu vườn ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất