Chương 6
Edit: Ryal
Sở Hà Quân xử lí công việc xong mới phát hiện nhóc trai thẳng đã chạy mất rồi.
Trong cung này hắn có thể coi như kẻ quyền cao chức trọng, Như Tần đã năm lần bảy lượt trốn ra ngoài, chẳng bao lâu sau hắn cũng điều tra được rằng nhóc trai thẳng đã chạy theo y.
Sở Hà Quân không nghiêm khắc với người trong cung, hắn biết chuyện vài cung phi thỉnh thoảng trốn ra ngoài vì chẳng ngồi không được, lòng chưa coi đó là chuyện to tát, chỉ bảo các thị vệ canh chừng họ.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Nhưng nghe tin nhóc trai thẳng cũng đi theo Như Tần, chẳng hiểu sao lòng hắn lại chìm xuống, không nhẹ không nặng, hệt như có cục đá rơi vào hồ nước.
"Được rồi, lui xuống đi". Sở Hà Quân không hề biến sắc. "Khi nào Chiêu nghi về thì báo lại cho ta".
Dứt lời, hắn cũng quay về thư phòng đọc bài tập tiểu Hoàng đế vừa mới nộp – chẳng có gì bất ngờ, vẫn lộn xộn như cũ.
Sở Hà Quân viết mấy lời bình, ngẩng đầu lên, lại trông thấy bức tượng gỗ nhỏ mà mấy hôm trước nhóc trai thẳng chẳng biết kiếm được từ đâu ra rồi tặng hắn với vẻ mặt tha thiết mong chờ: một bức điêu khắc cảnh nước non, giờ phút này đang đặt trên án thư của hắn.
Ngòi bút thoáng dừng lại trên mặt giấy trắng như tuyết, một giọt mực rơi xuống, làm bẩn những con chữ nguệch ngoạc của tiểu Hoàng đế.
Hắn nghĩ, hình như tiểu Chiêu nghi cũng không tới học được mấy ngày rồi.
Dù sao cũng là thiếu niên, phải đọc sách thì ủ rũ mặt mày, viết sai hết bài này tới bài khác cũng chẳng sao, một lòng chỉ muốn trốn học.
Ngày trước hắn ghét nhất là đám con ông cháu cha bướng bỉnh như thế, mấy đứa em họ trong tộc bị bắt gặp đang trốn học cũng phải ăn mắng một hồi.
Nhưng trong thư phòng tĩnh lặng giữa đêm khuya, hắn thất thần nhìn ngọn đèn, nhớ tới những khi tiểu Chiêu nghi nằm trên đầu gối mình ăn gian, xin được giảm bớt mấy bài tập, lại không tự chủ được mà khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Hắn cúi đầu tiếp tục làm việc, lòng không vui mà nghĩ: mình thấy tiểu Chiêu nghi còn nhỏ tuổi nên chăm sóc như em ruột, tiếc là đứa bé này chỉ thích chạy qua chạy lại, ngày trước còn xoay quanh hắn mà giờ đã dính lấy Như Tần trạc tuổi rồi.
Tâm tính thiếu niên đúng là chẳng vững vàng.
Nhóc trai thẳng và Chúc Lăng chơi ở ngoài đến tận nửa đêm mới mò về.
Chúc Lăng muốn ở lại bên ngoài luôn, lầu xanh nhiều phòng, ngủ bừa một chỗ rồi sáng sớm về cũng được.
Nhóc trai thẳng lại nhất quyết không chịu.
Cậu bị Chúc Lăng rót cho một đống rượu, mặt đỏ tưng bừng, bờ môi cũng mềm mại kiều diễm, rõ là say rồi.
Nhưng dường như cậu vẫn giữ được chút tỉnh táo.
"Đệ không, không được ở lại bên ngoài, phải về". Nhóc trai thẳng ợ ra một hơi rượu. "Sở Hà Quân... Sở Hà Quân còn đang chờ đệ, đệ muốn, tới chỗ người".
Chúc Lăng cũng say, nghe thế thì lấy làm lạ: "Đệ nghĩ gì thế... Sở Hà Quân chờ đệ làm gì, chắc chắn ngài ấy ngủ từ lâu rồi".
Nhóc trai thẳng nghe không lọt tai chữ nào, lảo đảo chạy đi.
Cơ thể hiện giờ của cậu còn nhỏ tuổi, mặc bộ quần áo màu thiên thanh, khuôn mặt lại tuấn tú, giữa hai mày có sắc xuân ghẹo người vì men say, ở chốn ong bướm này thì khó nói sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hai thị vệ theo hầu không dám thả lỏng, bám đuôi cậu thật sát.
Chúc Lăng cũng bó tay, chỉ đành xuống khỏi lầu hai, vừa đuổi theo vừa gọi: "Đệ chờ ta với chứ, vội làm gì, Sở Hà Quân cũng có chạy mất đâu".
Hai tên quỷ say rượu lảo đảo về cung.
Chúc Lăng vừa bước vào cung mình đã không chịu được mà ngủ thiếp đi, nhóc trai thẳng ngồi trên ghế một hồi lâu, uống nước mật ong các cung tỳ dâng tới, dường như đã tỉnh lại mà lập tức chạy tới cung điện của Sở Hà Quân.
Các cung tỳ không ngăn nổi, bó tay với tiểu Chiêu nghi say rượu, đành tới thông báo cho Sở Hà Quân trước.
Sở Hà Quân đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tin tiểu Chiêu nghi say rồi mà vẫn đòi tới đây thì nhướng mày một cái, chẳng biết có cảm giác thế nào.
"Được rồi, cho cậu ấy vào đi". Hắn buông cuốn sách trong tay.
Khi hắn đang trò chuyện với cung tỳ, nhóc trai thẳng đã mò được tới tẩm điện.
Kẻ uống say thì đâu còn lí trí.
Đặc biệt là những ai khốn khổ vì tình.
Nhóc trai thẳng đẩy cửa phòng Sở Hà Quân cái ầm, dõi mắt trông thấy hắn đang nhàn nhã ngồi trên chiếc giường nhỏ, cửa sổ sau lưng mở một nửa, ngoài kia là cây hoa lê trắng như tuyết. Sở Hà Quân cũng mặc trường sam trắng như màu mặt trăng, khuôn mặt tuấn tú vô song dưới ánh trăng lộ vẻ lạnh nhạt như sương tuyết, ánh mắt mang khí chất thanh nhã và đoan chính khó tả.
Trong nháy mắt, nhóc trai thẳng quên mất mình định nói gì, cứ thế ngơ ngác đứng trước cửa.
Cậu và Chúc Lăng uống rượu ở lầu xanh nhưng thực ra cũng chẳng làm gì, chỉ ngắm nhìn điệu múa mềm mại uyển chuyển của các nàng vũ nữ mà thôi.
Dù kiếp trước khi xem ca múa cậu cũng rất vui, nhưng dường như niềm vui ấy còn thiếu một chút gì đó.
Những vũ nữ ấy đều rất đẹp và nhiệt tình như lửa, thậm chí còn có giai nhân tới từ Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, vòng eo thon trắng như tuyết.
Nhưng cậu nhìn những khuôn mặt điểm trang tỉ mỉ ấy mà lại nhớ tới dáng vẻ Sở Hà Quân ngồi thưởng mai dưới ánh trăng.
Cao ngạo, quạnh quẽ.
Hoa mai đầu cành lạnh giá, Sở Hà Quân lại càng lạnh lùng.
Ánh trăng dìu dịu, hắn còn thanh tao hơn cả ánh trăng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Hà Quân trong vườn mai ngày ấy khiến hai mươi năm cuộc đời ngày trước của cậu đều biến mất.
Cuộc đời như bị chia làm hai nửa.
Một nửa là những năm tháng không có Sở Hà Quân.
Và một nửa là vài tháng tương tư Sở Hà Quân.
Nhưng đâu phải cậu không biết, từ đầu đến cuối Sở Hà Quân chẳng hề thích mình tẹo nào.
Lòng cậu hi vọng là có.
Nhưng lí trí lại biết rõ là có hay không.
Cậu uống một ngụm rượu, hớp rượu lạnh như băng trôi xuống cổ họng, dường như tiếng ca múa rộn ràng cũng trôi đi thật xa trong một giây phút nào đó.
Chúc Lăng dẫn cậu xuất cung chơi để giúp cậu vui vẻ, nhưng Sở Hà Quân không ở cạnh bên, mọi sự náo nhiệt đều như thiếu mất điều gì.
Hôm nay cậu về thôi, về chốn hoàng cung có Sở Hà Quân.
Sở Hà Quân ngồi bên cửa sổ nhìn cậu.
Các cung tỳ nhận được sự ám chỉ của hắn mà lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn hai người, một cây hoa lê ngoài cửa sổ và ánh trăng vương đầy mặt đất.
"Cậu còn đứng đó làm gì?". Sở Hà Quân khẽ nghiêng đầu, rồi đứng lên, bước tới chỗ cậu. "Say rồi ư?".
Sở Hà Quân đi tới trước mặt cậu.
Nhóc trai thẳng ngơ ngác ngẩng đầu.
Sở Hà Quân rất cao. Hắn là một nam tử vô cùng tuấn tú, thân hình đã trưởng thành cao gầy và thẳng tắp, cánh tay dưới lớp trường sam không chỉ biết nhấc bút chấm mực mà còn có thể kéo căng chiếc cung dài.
Nhóc trai thẳng mở to mắt ngắm nhìn.
Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Sở Hà Quân.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hà Quân, cậu đã có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Nhưng giờ đại não bị men say khống chế, cậu lại chẳng thốt ra được câu nào đầy đủ.
Cậu chỉ ngốc nghếch nhìn Sở Hà Quân, mỉm cười, lẩm bẩm: "Người đẹp quá".
Sau đó, chưa đợi Sở Hà Quân lắng tai nghe, cậu đã níu vai hắn mà nhón chân lên.
Cậu đặt một nụ hôn lên môi Sở Hà Quân.
Nụ hôn ấy mang theo vị rượu trắng, mùi hoa lê.
Thanh thanh, trầm lắng, lâu dài.
Như tâm sự không thể thốt nên thành tiếng nói.
Sở Hà Quân xử lí công việc xong mới phát hiện nhóc trai thẳng đã chạy mất rồi.
Trong cung này hắn có thể coi như kẻ quyền cao chức trọng, Như Tần đã năm lần bảy lượt trốn ra ngoài, chẳng bao lâu sau hắn cũng điều tra được rằng nhóc trai thẳng đã chạy theo y.
Sở Hà Quân không nghiêm khắc với người trong cung, hắn biết chuyện vài cung phi thỉnh thoảng trốn ra ngoài vì chẳng ngồi không được, lòng chưa coi đó là chuyện to tát, chỉ bảo các thị vệ canh chừng họ.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Nhưng nghe tin nhóc trai thẳng cũng đi theo Như Tần, chẳng hiểu sao lòng hắn lại chìm xuống, không nhẹ không nặng, hệt như có cục đá rơi vào hồ nước.
"Được rồi, lui xuống đi". Sở Hà Quân không hề biến sắc. "Khi nào Chiêu nghi về thì báo lại cho ta".
Dứt lời, hắn cũng quay về thư phòng đọc bài tập tiểu Hoàng đế vừa mới nộp – chẳng có gì bất ngờ, vẫn lộn xộn như cũ.
Sở Hà Quân viết mấy lời bình, ngẩng đầu lên, lại trông thấy bức tượng gỗ nhỏ mà mấy hôm trước nhóc trai thẳng chẳng biết kiếm được từ đâu ra rồi tặng hắn với vẻ mặt tha thiết mong chờ: một bức điêu khắc cảnh nước non, giờ phút này đang đặt trên án thư của hắn.
Ngòi bút thoáng dừng lại trên mặt giấy trắng như tuyết, một giọt mực rơi xuống, làm bẩn những con chữ nguệch ngoạc của tiểu Hoàng đế.
Hắn nghĩ, hình như tiểu Chiêu nghi cũng không tới học được mấy ngày rồi.
Dù sao cũng là thiếu niên, phải đọc sách thì ủ rũ mặt mày, viết sai hết bài này tới bài khác cũng chẳng sao, một lòng chỉ muốn trốn học.
Ngày trước hắn ghét nhất là đám con ông cháu cha bướng bỉnh như thế, mấy đứa em họ trong tộc bị bắt gặp đang trốn học cũng phải ăn mắng một hồi.
Nhưng trong thư phòng tĩnh lặng giữa đêm khuya, hắn thất thần nhìn ngọn đèn, nhớ tới những khi tiểu Chiêu nghi nằm trên đầu gối mình ăn gian, xin được giảm bớt mấy bài tập, lại không tự chủ được mà khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Hắn cúi đầu tiếp tục làm việc, lòng không vui mà nghĩ: mình thấy tiểu Chiêu nghi còn nhỏ tuổi nên chăm sóc như em ruột, tiếc là đứa bé này chỉ thích chạy qua chạy lại, ngày trước còn xoay quanh hắn mà giờ đã dính lấy Như Tần trạc tuổi rồi.
Tâm tính thiếu niên đúng là chẳng vững vàng.
Nhóc trai thẳng và Chúc Lăng chơi ở ngoài đến tận nửa đêm mới mò về.
Chúc Lăng muốn ở lại bên ngoài luôn, lầu xanh nhiều phòng, ngủ bừa một chỗ rồi sáng sớm về cũng được.
Nhóc trai thẳng lại nhất quyết không chịu.
Cậu bị Chúc Lăng rót cho một đống rượu, mặt đỏ tưng bừng, bờ môi cũng mềm mại kiều diễm, rõ là say rồi.
Nhưng dường như cậu vẫn giữ được chút tỉnh táo.
"Đệ không, không được ở lại bên ngoài, phải về". Nhóc trai thẳng ợ ra một hơi rượu. "Sở Hà Quân... Sở Hà Quân còn đang chờ đệ, đệ muốn, tới chỗ người".
Chúc Lăng cũng say, nghe thế thì lấy làm lạ: "Đệ nghĩ gì thế... Sở Hà Quân chờ đệ làm gì, chắc chắn ngài ấy ngủ từ lâu rồi".
Nhóc trai thẳng nghe không lọt tai chữ nào, lảo đảo chạy đi.
Cơ thể hiện giờ của cậu còn nhỏ tuổi, mặc bộ quần áo màu thiên thanh, khuôn mặt lại tuấn tú, giữa hai mày có sắc xuân ghẹo người vì men say, ở chốn ong bướm này thì khó nói sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hai thị vệ theo hầu không dám thả lỏng, bám đuôi cậu thật sát.
Chúc Lăng cũng bó tay, chỉ đành xuống khỏi lầu hai, vừa đuổi theo vừa gọi: "Đệ chờ ta với chứ, vội làm gì, Sở Hà Quân cũng có chạy mất đâu".
Hai tên quỷ say rượu lảo đảo về cung.
Chúc Lăng vừa bước vào cung mình đã không chịu được mà ngủ thiếp đi, nhóc trai thẳng ngồi trên ghế một hồi lâu, uống nước mật ong các cung tỳ dâng tới, dường như đã tỉnh lại mà lập tức chạy tới cung điện của Sở Hà Quân.
Các cung tỳ không ngăn nổi, bó tay với tiểu Chiêu nghi say rượu, đành tới thông báo cho Sở Hà Quân trước.
Sở Hà Quân đang chuẩn bị đi ngủ, nghe tin tiểu Chiêu nghi say rồi mà vẫn đòi tới đây thì nhướng mày một cái, chẳng biết có cảm giác thế nào.
"Được rồi, cho cậu ấy vào đi". Hắn buông cuốn sách trong tay.
Khi hắn đang trò chuyện với cung tỳ, nhóc trai thẳng đã mò được tới tẩm điện.
Kẻ uống say thì đâu còn lí trí.
Đặc biệt là những ai khốn khổ vì tình.
Nhóc trai thẳng đẩy cửa phòng Sở Hà Quân cái ầm, dõi mắt trông thấy hắn đang nhàn nhã ngồi trên chiếc giường nhỏ, cửa sổ sau lưng mở một nửa, ngoài kia là cây hoa lê trắng như tuyết. Sở Hà Quân cũng mặc trường sam trắng như màu mặt trăng, khuôn mặt tuấn tú vô song dưới ánh trăng lộ vẻ lạnh nhạt như sương tuyết, ánh mắt mang khí chất thanh nhã và đoan chính khó tả.
Trong nháy mắt, nhóc trai thẳng quên mất mình định nói gì, cứ thế ngơ ngác đứng trước cửa.
Cậu và Chúc Lăng uống rượu ở lầu xanh nhưng thực ra cũng chẳng làm gì, chỉ ngắm nhìn điệu múa mềm mại uyển chuyển của các nàng vũ nữ mà thôi.
Dù kiếp trước khi xem ca múa cậu cũng rất vui, nhưng dường như niềm vui ấy còn thiếu một chút gì đó.
Những vũ nữ ấy đều rất đẹp và nhiệt tình như lửa, thậm chí còn có giai nhân tới từ Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, vòng eo thon trắng như tuyết.
Nhưng cậu nhìn những khuôn mặt điểm trang tỉ mỉ ấy mà lại nhớ tới dáng vẻ Sở Hà Quân ngồi thưởng mai dưới ánh trăng.
Cao ngạo, quạnh quẽ.
Hoa mai đầu cành lạnh giá, Sở Hà Quân lại càng lạnh lùng.
Ánh trăng dìu dịu, hắn còn thanh tao hơn cả ánh trăng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Sở Hà Quân trong vườn mai ngày ấy khiến hai mươi năm cuộc đời ngày trước của cậu đều biến mất.
Cuộc đời như bị chia làm hai nửa.
Một nửa là những năm tháng không có Sở Hà Quân.
Và một nửa là vài tháng tương tư Sở Hà Quân.
Nhưng đâu phải cậu không biết, từ đầu đến cuối Sở Hà Quân chẳng hề thích mình tẹo nào.
Lòng cậu hi vọng là có.
Nhưng lí trí lại biết rõ là có hay không.
Cậu uống một ngụm rượu, hớp rượu lạnh như băng trôi xuống cổ họng, dường như tiếng ca múa rộn ràng cũng trôi đi thật xa trong một giây phút nào đó.
Chúc Lăng dẫn cậu xuất cung chơi để giúp cậu vui vẻ, nhưng Sở Hà Quân không ở cạnh bên, mọi sự náo nhiệt đều như thiếu mất điều gì.
Hôm nay cậu về thôi, về chốn hoàng cung có Sở Hà Quân.
Sở Hà Quân ngồi bên cửa sổ nhìn cậu.
Các cung tỳ nhận được sự ám chỉ của hắn mà lặng lẽ lui ra ngoài.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn hai người, một cây hoa lê ngoài cửa sổ và ánh trăng vương đầy mặt đất.
"Cậu còn đứng đó làm gì?". Sở Hà Quân khẽ nghiêng đầu, rồi đứng lên, bước tới chỗ cậu. "Say rồi ư?".
Sở Hà Quân đi tới trước mặt cậu.
Nhóc trai thẳng ngơ ngác ngẩng đầu.
Sở Hà Quân rất cao. Hắn là một nam tử vô cùng tuấn tú, thân hình đã trưởng thành cao gầy và thẳng tắp, cánh tay dưới lớp trường sam không chỉ biết nhấc bút chấm mực mà còn có thể kéo căng chiếc cung dài.
Nhóc trai thẳng mở to mắt ngắm nhìn.
Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Sở Hà Quân.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hà Quân, cậu đã có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Nhưng giờ đại não bị men say khống chế, cậu lại chẳng thốt ra được câu nào đầy đủ.
Cậu chỉ ngốc nghếch nhìn Sở Hà Quân, mỉm cười, lẩm bẩm: "Người đẹp quá".
Sau đó, chưa đợi Sở Hà Quân lắng tai nghe, cậu đã níu vai hắn mà nhón chân lên.
Cậu đặt một nụ hôn lên môi Sở Hà Quân.
Nụ hôn ấy mang theo vị rượu trắng, mùi hoa lê.
Thanh thanh, trầm lắng, lâu dài.
Như tâm sự không thể thốt nên thành tiếng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất