Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 100:
Lần này vẫn là 8 giờ sáng, bọn họ vừa mới đặt chân vào thế giới bên trong, lại được mời đi ăn cưới.
Ninh Túc gật đầu, “Được.”
Cậu nhìn thoáng qua đứa trẻ mặt dê hình người kia, không còn bất cứ hy vọng được ăn thịt.
‘Người phụ nữ’ che miệng cười khúc khích, tiếng cười lạnh lạnh quỷ dị, “Vậy đi theo tôi nào.”
Cả ba im lặng hai giây, đi theo cô ta.
Bọn họ đều biết, hôn lễ ở thế giới bên ngoài rất quan trọng, đương nhiên nơi này cũng sẽ quan trọng không kém, nếu muốn giải mã thì phải cần thiết tham dự.
Thôn Hòe Dương được bao phủ dưới ánh nắng vàng sậm cùng với làn sương nhè nhẹ, khiến nó trông trở nên ảm đạm và mờ ảo hơn.
‘Người phụ nữ’ đi đằng trước bước đi thật uyển chuyển, giống như đang trôi nổi trên mặt đất, đúng là họ cũng không nhìn thấy chân cô ta dưới chiếc váy xếp ly màu đỏ dài kia.
Bên kia, nam quỷ và đứa trẻ mặt dê cũng đi theo cô ta, nam quỷ gục đầu trong tuyệt vọng, quỷ vốn không có thực thể, nhưng thân thể hắn lại nhìn như rất nặng nề.
Nhận thấy bọn họ đang nhìn mình, nam quỷ cũng quay lại nhìn họ và nở một nụ cười đau khổ và tuyệt vọng.
Ninh Túc: “Anh zai, anh họ gì vậy?”
Trần Thiên Trần Tình: “…”
Nam quỷ hình như cũng rất bất ngờ khi nghe Ninh Túc hỏi như vậy, chua xót nói: “À, tôi họ Vương.”
Ninh Túc: “Ò.”
“Nghe nói thôn Hòe Dương các anh chỉ có họ Vương, Lý, Triệu, Tôn và Ngô, anh là người… Là quỷ nhà họ Vương nhỉ?”
Trần Thiên và Trần Tình rùng mình, lập tức nhìn thẳng nam quỷ.
Nam quỷ ủ rũ cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Tôi ước gì không phải.”
Ninh Túc lại ‘ò’ một tiếng, cậu nhìn về phía đứa trẻ đi bên cạnh nam quỷ, đứa trẻ rất giống con dê, hai tay hai chân đều chấm đất bước đi.
Thằng nhóc kia từ đầu cũng chỉ biết bò trên đất, là bởi vì những đứa trẻ ở đây đều đi như vậy sao?
Đi được một đoạn đường dài, suy đoán của Ninh Túc cuối cùng cũng được xác thực.
Xuyên qua con đường từ lò mổ, chính là quảng trường nhỏ của thôn Hòe Dương, nơi này có rất nhiều ‘người’.
Sau khi thấy cảnh tượng trước mặt, da đầu ba người đều tê rần, đặc biệt là Ninh Túc và Trần Thiên. Đây là lần đầu tiên Ninh Túc không giữ được bình tĩnh, dù cậu là cái gì đi nữa thì giới tính của cậu vẫn là nam.
Tất cả “người” và “động vật” trong quảng trường đều nhìn họ.
Bắt mắt nhất trong số đó vẫn chính là mấy đứa trẻ, miễn cưỡng có thể gọi là ‘thú nhân’.
Bọn họ một là mặt chó thân người, mặt trâu thân người, hoặc là mặt người thân thú, cũng có ‘người’ toàn thân mọc đầy lông động vật.
Ninh Túc gật đầu, “Được.”
Cậu nhìn thoáng qua đứa trẻ mặt dê hình người kia, không còn bất cứ hy vọng được ăn thịt.
‘Người phụ nữ’ che miệng cười khúc khích, tiếng cười lạnh lạnh quỷ dị, “Vậy đi theo tôi nào.”
Cả ba im lặng hai giây, đi theo cô ta.
Bọn họ đều biết, hôn lễ ở thế giới bên ngoài rất quan trọng, đương nhiên nơi này cũng sẽ quan trọng không kém, nếu muốn giải mã thì phải cần thiết tham dự.
Thôn Hòe Dương được bao phủ dưới ánh nắng vàng sậm cùng với làn sương nhè nhẹ, khiến nó trông trở nên ảm đạm và mờ ảo hơn.
‘Người phụ nữ’ đi đằng trước bước đi thật uyển chuyển, giống như đang trôi nổi trên mặt đất, đúng là họ cũng không nhìn thấy chân cô ta dưới chiếc váy xếp ly màu đỏ dài kia.
Bên kia, nam quỷ và đứa trẻ mặt dê cũng đi theo cô ta, nam quỷ gục đầu trong tuyệt vọng, quỷ vốn không có thực thể, nhưng thân thể hắn lại nhìn như rất nặng nề.
Nhận thấy bọn họ đang nhìn mình, nam quỷ cũng quay lại nhìn họ và nở một nụ cười đau khổ và tuyệt vọng.
Ninh Túc: “Anh zai, anh họ gì vậy?”
Trần Thiên Trần Tình: “…”
Nam quỷ hình như cũng rất bất ngờ khi nghe Ninh Túc hỏi như vậy, chua xót nói: “À, tôi họ Vương.”
Ninh Túc: “Ò.”
“Nghe nói thôn Hòe Dương các anh chỉ có họ Vương, Lý, Triệu, Tôn và Ngô, anh là người… Là quỷ nhà họ Vương nhỉ?”
Trần Thiên và Trần Tình rùng mình, lập tức nhìn thẳng nam quỷ.
Nam quỷ ủ rũ cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: “Tôi ước gì không phải.”
Ninh Túc lại ‘ò’ một tiếng, cậu nhìn về phía đứa trẻ đi bên cạnh nam quỷ, đứa trẻ rất giống con dê, hai tay hai chân đều chấm đất bước đi.
Thằng nhóc kia từ đầu cũng chỉ biết bò trên đất, là bởi vì những đứa trẻ ở đây đều đi như vậy sao?
Đi được một đoạn đường dài, suy đoán của Ninh Túc cuối cùng cũng được xác thực.
Xuyên qua con đường từ lò mổ, chính là quảng trường nhỏ của thôn Hòe Dương, nơi này có rất nhiều ‘người’.
Sau khi thấy cảnh tượng trước mặt, da đầu ba người đều tê rần, đặc biệt là Ninh Túc và Trần Thiên. Đây là lần đầu tiên Ninh Túc không giữ được bình tĩnh, dù cậu là cái gì đi nữa thì giới tính của cậu vẫn là nam.
Tất cả “người” và “động vật” trong quảng trường đều nhìn họ.
Bắt mắt nhất trong số đó vẫn chính là mấy đứa trẻ, miễn cưỡng có thể gọi là ‘thú nhân’.
Bọn họ một là mặt chó thân người, mặt trâu thân người, hoặc là mặt người thân thú, cũng có ‘người’ toàn thân mọc đầy lông động vật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất