Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

Chương 2:

Trước Sau
Chương 2

Tên diễn viên đã quen với việc được người khác vây quanh, vừa nghe thấy vậy thì nụ cười của hắn như muốn nứt ra, sửng cồ nhìn người đàn ông vest.

Nhưng khi hắn nhìn thấy cúc áo cài trên chiếc áo vest của người đàn ông thì chợt giật mình một cái, nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc.

Sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, hàng mi dài còn bất an run lên.

Cả hai đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên cho nên tên diễn viên có thể thấy rõ được cúc áo của đối phương.

Mặc dù Ninh Túc ngồi ở hàng thứ năm nhưng thị lực của cậu tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên cũng thấy được cúc áo kia.

Cúc áo này nhìn qua không mấy nổi bật, cũng không biết là được làm từ chất liệu gì mà màu xám bạc kia lại tạo cho người ta một cảm giác lạnh lạnh, bên trên có khắc một chữ “Quý”.

Dù được khắc trên chiếc cúc nhỏ và cứng như vậy, nhưng chữ ‘Quý’ viết theo kiểu thư pháp kia vẫn toát ra khí thế không thể coi thường.

Hiển nhiên đây không phải bộ vest mà người bình thường có thể mặc chứ đừng nói là một diễn viên quần chúng.

Hai người có thân phận đằng trước im lặng, cả hai đều có suy nghĩ riêng, nhưng dưới tình huống không thể giải thích này vẫn sẽ sinh ra cảm giác bất an và bồn chồn, ai cũng không thể kiềm chế được cảm xúc giống bọn họ.



Người đàn ông trung niên đô con ngồi hàng thứ tư mặc kệ sự im lặng của họ, gào lên: “Đéo mẹ, mau dừng xe!”

Chiếc xe vẫn lăn bánh như cũ.

Gã vén tay áo lên đi về phía tài xế vẫn luôn im lặng nãy giờ, trên cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, vẻ mặt khiến người ta phải e ngại, “Tao bảo mày dừng xe kia mà, mày đéo nghe tao nói à? Tao còn phải đuổi theo con mụ vợ bỏ trốn kia nữa!”

Tên diễn viên đứng ở lối đi bị gã gạt ra, hắn khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về hướng tài xế.

Khi gã cơ bắp sắp đi tới chỗ tài xế thì một tiếng thét chói tai chợt vang lên trong xe.

“A! —— Aaaaaaaa!”

Tiếng hét đó phát ra từ cô gái buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước Ninh Túc.

Người trong xe đều nhìn cô, bao gồm cả gã cơ bắp đang muốn đi tìm tài xế khi nãy, hắn cất giọng hằn học nói: “Mày hét cái đéo gì vậy!”

Trong xe vốn đã bị bầu không khí lo âu và rối rắm bao phủ, một tiếng hét này càng làm tim mọi người giật thót lên, phá vỡ sự bình tĩnh mà họ cố duy trì nãy giờ, sự nôn nóng và cáu gắt dường như muốn tràn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau