Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi

Chương 23:

Trước Sau
Ninh Túc gật đầu, ánh mắt vẫn không dứt ra khỏi bánh bao.

“Còn thừa hai cái, hay là vậy đi, tôi phá lệ cho cậu, cậu có món đồ gì có thể trao đổi với tôi không?”

Khi mới lên xe, người chơi đều không có gì trong tay cả, nhiều nhất chính là đôi bông tai mà Chúc Song Song đeo, nhưng cậu là con trai không có bông tai, còn là một con quỷ nghèo đến từ thời tận thế.

Có điều… Ninh Túc móc tấm card trong túi ra.

Tấm card này có màu đỏ, không biết là làm từ chất liệu gì, bên trên có dãy số lóe sáng nhàn nhạt: 4-0326.

Là nữ tài xế nhét vào trong túi cậu lúc còn ở trên xe.

Người khác có thể chỉ nhìn thấy tài xế đút tay vào túi cậu, nhưng lại không nhìn thấy tài xế nhét cho cậu thứ gì.

“Cái này được không?” Ninh Túc đưa tấm card cho chủ quán.

Chủ quán lười biếng nhìn qua, một người thậm chí còn không có nổi một điểm thì ông ta cũng chẳng hy vọng đối phương có thể cho mình thứ đồ gì, nhưng khi thấy rõ thứ trong tay Ninh Túc, con ngươi của chủ quán đột nhiên co rút.

Chủ quán lại nghiêm túc nhìn về phía Ninh Túc, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể, “Cậu thật sự muốn dùng nó đổi sao?”

Ninh Túc gật đầu, “Ò.”



Chủ quán lật đật cầm lấy tấm card, cho bánh bao vào trong túi giấy rồi nhét vào tay cậu, còn thuận tay lấy thêm chai sữa bò bên cạnh cho cậu, “Coi chừng nghẹn!”

Sợ cậu đổi ý, chủ quán còn khẩn trương nhìn chằm chằm cậu.

Cậu hơi cúi đầu nhìn hai cái bánh bao béo ngậy nóng hổi bên tay trái và chai sữa bò ấm bên tay phải.

Mái tóc mềm mại buông xuống đuôi mắt cậu, hơi của bánh bao phả lên hàng mi thật dài kia làm cho đôi mắt đào hoa càng thêm long lanh.

Mắt đào hoa vốn dĩ là người đa tình, nhanh nhẹn, nhưng cậu lại có phản xạ hơi chậm, ít nói, tuy nhiên kết hợp với gương mặt này lại rất là hài hòa.

Cậu khẽ chớp mắt một cái, ấy vậy mà chủ quán lại có thể nhìn thấy được sự thỏa mãn và hạnh phúc trên mặt cậu.

Chủ quán: “?”

Chủ quán nhìn cậu cắn một miếng bánh bao mềm bên tay trái, lại nhấp một bình sữa bò bên tay phải, nheo mắt lại thỏa mãn rời đi.

Có người đi tới đằng sau chủ quán, vừa nhìn thấy tấm card kia đã hít sâu một hơi, “Thẻ mời do NPC chủ động tặng, chỉ số hấp dẫn này phải cao tới cỡ nào chứ?”

“Cũng có thể là chỉ số tấn công hoặc là dữ liệu tổng cao khủng khiếp mới có thể khiến NPC hưng phấn sinh ra dục vọng tra tấn này.” Chủ quán nói: “Trong game cũng đâu thiếu NPC biến thái đâu.”

Ông ta đưa tấm card cho đối phương, “Mau đưa cho hội trưởng đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau