Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 4:
Chương 4
Từng chi tiết thốt ra như vậy khiến gã cơ bắp hơi khựng lại, đồng thời cũng khiến những người xung quanh bắt đầu xào xáo không ngừng, trong xe bắt đầu ồn ào trở lại.
Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lạnh lặng lẽ đặt lên vai Ninh Túc.
Ninh Túc sững người một chút, sau đó nhìn chằm chằm bàn tay tái nhợt với những chiếc móng thật dài kia vài giây rồi quay đầu ra phía sau.
Cậu chỉ nhìn những người đằng trước, còn đằng sau thì không để ý lắm, cậu vừa mới nghiêng đầu đã đối diện với một gương mặt tươi cười.
Ngồi đằng sau cậu là một thanh niên ngoài hai mươi, hắn búi tóc cao trên đầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng thần thái còn hơn cả tên diễn viên tóc dài chấm eo và mặc đồ cổ trang khi nãy.
Người đằng sau cũng hơi sửng sốt khi đối mặt với cậu, lời nói đang trên đà ra khỏi miệng cũng ngậm lại, đến khi Ninh Túc hoang mang chớp mắt, hắn mới nói: “Tôi cảm thấy cô gái kia không nói dối, nơi này không bình thường, tôi cảm nhận được âm khí rất mạnh mẽ.”
Ninh Túc không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn bằng đôi mắt đen lạnh lùng.
Người nọ sờ sờ mũi: “Thật đó, tôi là đạo sĩ mà, đạo sĩ chính thống đấy nha.”
“Tôi cảm nhận được âm khí rất nặng, đặc biệt là ở phía trước, tôi thấy tài xế kia có vấn đề.”
Ninh Túc im lặng, âm thầm kéo quần áo lại kỹ hơn để che bản thân mình.
“Ò.”
Đạo sĩ nhìn cậu một cách nghi ngờ, tại sao hắn lại có cảm giác chữ “ò” này có hơi chột dạ nhỉ?
Không đợi cho hắn nghĩ nhiều, phía trước lại vang lên một tiếng ‘rầm’ thu hút sự chú ý trong xe.
Sắc mặt gã cơ bắp vô cùng khó coi mà nắm lấy tóc của cô gái ấn mạnh vào cửa sổ xe.
Gã tiến lại gần mặt cô gái nói, “Nó dí sát lại cửa sổ cười với mày à? Ha ha ha là dí sát như thế này đúng không em gái?”
Khuôn mặt Chúc Song Song bị biến dạng dưới sức ép, khi gã cơ bắp kề mặt đến, cô nhắm chặt hai mắt lại, ngửi thấy mùi thối do thuốc lá và rượu bia quanh năm trong miệng gã, hàng mi không nhịn được mà run lên.
Mặc dù như vậy cô vẫn không khóc ra thành tiếng.
Trong xe không có một ai đứng ra thay mặt cho cô.
Khi bọn họ vừa mở mắt ra, bọn họ đã rất rối rắm vì chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây, mặt ai cũng ngơ ngác, trong tình huống khó hiểu như vậy họ sẽ cảm thấy bứt rứt, cáu kỉnh, nên dường như sẽ chẳng có ai tử tế được vào lúc này.
Hơn nữa dưới tình cảnh chưa rõ ràng như này, sẽ không có ai dám đắc tội với gã cơ bắp đáng sợ đó vì cô cả.
Từng chi tiết thốt ra như vậy khiến gã cơ bắp hơi khựng lại, đồng thời cũng khiến những người xung quanh bắt đầu xào xáo không ngừng, trong xe bắt đầu ồn ào trở lại.
Đúng lúc này, một bàn tay lạnh lạnh lặng lẽ đặt lên vai Ninh Túc.
Ninh Túc sững người một chút, sau đó nhìn chằm chằm bàn tay tái nhợt với những chiếc móng thật dài kia vài giây rồi quay đầu ra phía sau.
Cậu chỉ nhìn những người đằng trước, còn đằng sau thì không để ý lắm, cậu vừa mới nghiêng đầu đã đối diện với một gương mặt tươi cười.
Ngồi đằng sau cậu là một thanh niên ngoài hai mươi, hắn búi tóc cao trên đầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng thần thái còn hơn cả tên diễn viên tóc dài chấm eo và mặc đồ cổ trang khi nãy.
Người đằng sau cũng hơi sửng sốt khi đối mặt với cậu, lời nói đang trên đà ra khỏi miệng cũng ngậm lại, đến khi Ninh Túc hoang mang chớp mắt, hắn mới nói: “Tôi cảm thấy cô gái kia không nói dối, nơi này không bình thường, tôi cảm nhận được âm khí rất mạnh mẽ.”
Ninh Túc không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn bằng đôi mắt đen lạnh lùng.
Người nọ sờ sờ mũi: “Thật đó, tôi là đạo sĩ mà, đạo sĩ chính thống đấy nha.”
“Tôi cảm nhận được âm khí rất nặng, đặc biệt là ở phía trước, tôi thấy tài xế kia có vấn đề.”
Ninh Túc im lặng, âm thầm kéo quần áo lại kỹ hơn để che bản thân mình.
“Ò.”
Đạo sĩ nhìn cậu một cách nghi ngờ, tại sao hắn lại có cảm giác chữ “ò” này có hơi chột dạ nhỉ?
Không đợi cho hắn nghĩ nhiều, phía trước lại vang lên một tiếng ‘rầm’ thu hút sự chú ý trong xe.
Sắc mặt gã cơ bắp vô cùng khó coi mà nắm lấy tóc của cô gái ấn mạnh vào cửa sổ xe.
Gã tiến lại gần mặt cô gái nói, “Nó dí sát lại cửa sổ cười với mày à? Ha ha ha là dí sát như thế này đúng không em gái?”
Khuôn mặt Chúc Song Song bị biến dạng dưới sức ép, khi gã cơ bắp kề mặt đến, cô nhắm chặt hai mắt lại, ngửi thấy mùi thối do thuốc lá và rượu bia quanh năm trong miệng gã, hàng mi không nhịn được mà run lên.
Mặc dù như vậy cô vẫn không khóc ra thành tiếng.
Trong xe không có một ai đứng ra thay mặt cho cô.
Khi bọn họ vừa mở mắt ra, bọn họ đã rất rối rắm vì chẳng hiểu sao lại xuất hiện ở đây, mặt ai cũng ngơ ngác, trong tình huống khó hiểu như vậy họ sẽ cảm thấy bứt rứt, cáu kỉnh, nên dường như sẽ chẳng có ai tử tế được vào lúc này.
Hơn nữa dưới tình cảnh chưa rõ ràng như này, sẽ không có ai dám đắc tội với gã cơ bắp đáng sợ đó vì cô cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất