Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 48:
Chú rể nhìn thấy vạt áo cô dâu dính chút bụi thì quỳ xuống đất phủi cho cô dâu, sau đó nhìn về phía chân của cô dâu, ngẩng đầu hỏi: “Em có mệt không? Hay là chúng ta đổi sang giày đế bệt nhé?”
Cô dâu mỉm cười, “Không cần đâu anh, em muốn mang giày cao gót xinh đẹp trong hôn lễ.”
Chú rể cưng chiều cười, “Được thôi.”
Chú rể nhìn cô dâu bằng ánh mắt dịu dàng, thẳng thắn nói với cô dâu: “Chỗ anh nó hơi cổ hủ, rất để ý đến hình thức hôn lễ, hôm nay vất vả cho em rồi.”
“Anh nói gì vậy, đây là hôn lễ của tụi mình mà.” Cô dâu nắm lấy cánh tay chú rể cười ngọt ngào, “Càng để ý thì càng quan tâm mà đúng không? Sao em có thể thấy vất vả chứ.”
Chú rể và cô dâu nhìn nhau cười, trên gò má cô dâu hiện lên một lớp ửng đỏ.
Phù dâu cười: “Thiệt tình, lại phát cơm chó nữa rồi đó, đúng là hết nói nổi, nào nào mau vào thôi, có thể bắt đầu được rồi.”
Nhà trai được trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập sắc màu vui tươi, hoa mẫu đơn đỏ rực đang nở rộ, chân nến chạm khắc bằng vàng mang đến sự phú quý và tốt lành, có rất nhiều người đang đứng ở bên trong.
Chẳng mấy chốc họ đã biết cổ hủ trong miệng chú rể là như thế nào và tại sao cô dâu lại phải thấy vất vả.
Truyền thống ở thôn này là vào ngày nam nữ kết hôn, họ hàng nhà trai sẽ tặng cho cô dâu một phong bao lì xì, coi như công nhận cô dâu là thành viên trong gia đình, cô dâu nhận lấy bao lì xì sẽ phải dập đầu với đối phương một cái, nhận bậc trưởng bối nhà trai là trưởng bối của mình.
Cô dâu mặc váy cưới màu đỏ, đội vương miện hình phượng hoàng nặng trĩu trên đầu, quỳ trước một chậu đồng thật lớn.
Người đầu tiên là bố của chú rể, ông ta bỏ một phong bì thật dày màu đỏ vào trong chậu đồng.
Cô dâu lập tức dập đầu một cái.
Người chủ trì đám cưới cười nói: “Cái dập đầu này của cô dâu rất tốt, tôi còn nghe thấy được cả tiếng vang, ở thôn chúng tôi dập đầu càng to thì chứng tỏ càng chân thành, càng thân thiết với nhà chồng.”
Cô dâu sững sờ trong giây lát, lại dập thêm một cái thật mạnh với bố chú rể.
Bố chú rể cười nói: “Tốt, tốt lắm!”
Cô dâu vốn hơi hồi hộp, lúc này cũng lộ ra một nụ cười yên tâm, cô đổi giọng gọi: “Ba.”
Bố chú rể cười cười, không đáp.
Tiếp theo là mẹ chú rể, vẫn là một phong bao lì xì thật dày.
Sau khi dập đầu với bố vang như vậy thì đến lượt mẹ lại càng không thể kém hơn, cô dâu lại dập thêm một cái lớn tiếng.
Cô dâu mỉm cười, “Không cần đâu anh, em muốn mang giày cao gót xinh đẹp trong hôn lễ.”
Chú rể cưng chiều cười, “Được thôi.”
Chú rể nhìn cô dâu bằng ánh mắt dịu dàng, thẳng thắn nói với cô dâu: “Chỗ anh nó hơi cổ hủ, rất để ý đến hình thức hôn lễ, hôm nay vất vả cho em rồi.”
“Anh nói gì vậy, đây là hôn lễ của tụi mình mà.” Cô dâu nắm lấy cánh tay chú rể cười ngọt ngào, “Càng để ý thì càng quan tâm mà đúng không? Sao em có thể thấy vất vả chứ.”
Chú rể và cô dâu nhìn nhau cười, trên gò má cô dâu hiện lên một lớp ửng đỏ.
Phù dâu cười: “Thiệt tình, lại phát cơm chó nữa rồi đó, đúng là hết nói nổi, nào nào mau vào thôi, có thể bắt đầu được rồi.”
Nhà trai được trang hoàng lộng lẫy, tràn ngập sắc màu vui tươi, hoa mẫu đơn đỏ rực đang nở rộ, chân nến chạm khắc bằng vàng mang đến sự phú quý và tốt lành, có rất nhiều người đang đứng ở bên trong.
Chẳng mấy chốc họ đã biết cổ hủ trong miệng chú rể là như thế nào và tại sao cô dâu lại phải thấy vất vả.
Truyền thống ở thôn này là vào ngày nam nữ kết hôn, họ hàng nhà trai sẽ tặng cho cô dâu một phong bao lì xì, coi như công nhận cô dâu là thành viên trong gia đình, cô dâu nhận lấy bao lì xì sẽ phải dập đầu với đối phương một cái, nhận bậc trưởng bối nhà trai là trưởng bối của mình.
Cô dâu mặc váy cưới màu đỏ, đội vương miện hình phượng hoàng nặng trĩu trên đầu, quỳ trước một chậu đồng thật lớn.
Người đầu tiên là bố của chú rể, ông ta bỏ một phong bì thật dày màu đỏ vào trong chậu đồng.
Cô dâu lập tức dập đầu một cái.
Người chủ trì đám cưới cười nói: “Cái dập đầu này của cô dâu rất tốt, tôi còn nghe thấy được cả tiếng vang, ở thôn chúng tôi dập đầu càng to thì chứng tỏ càng chân thành, càng thân thiết với nhà chồng.”
Cô dâu sững sờ trong giây lát, lại dập thêm một cái thật mạnh với bố chú rể.
Bố chú rể cười nói: “Tốt, tốt lắm!”
Cô dâu vốn hơi hồi hộp, lúc này cũng lộ ra một nụ cười yên tâm, cô đổi giọng gọi: “Ba.”
Bố chú rể cười cười, không đáp.
Tiếp theo là mẹ chú rể, vẫn là một phong bao lì xì thật dày.
Sau khi dập đầu với bố vang như vậy thì đến lượt mẹ lại càng không thể kém hơn, cô dâu lại dập thêm một cái lớn tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất