Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 67:
“Suy đoán gì?”
Chúc Song Song nhìn chằm chằm mấy chiếc xe kia, “Đạo sĩ, anh có cảm thấy mấy con xe này có vấn đề không?”
Tô Vãng Sinh nhìn về phía mấy chiếc xe, nhất thời không đoán ra được, “Hmm, hẳn đây đều là xe xịn nhỉ?”
“Đúng vậy, đều là siêu xe hết, nhưng anh nhìn nó là đời nào đi.” Chúc Song Song nói tiếp.
Tô Vãng Sinh đau buồn: “Tôi chỉ là một đạo sĩ nghèo trên núi sao biết mấy cái này được!”
Chúc Song Song: “…”
Cô vội vàng nói: “Lúc chúng ta mới vào thôn cũng gặp phải một đoàn siêu xe, khi ấy tôi có nhìn lướt qua nên cũng đồng ý với Ninh Túc là thôn này rất có tiền, nhưng cũng không đến mức quá giàu.”
Tô Vãng Sinh: “Tức là sao?”
“Ừm thì, như nhà tôi cũng thuộc dạng khá giàu, từ nhỏ tôi đã từng ngồi qua rất nhiều xe, bố và anh trai tôi hầu như cứ cách 2 đến 3 năm là sẽ mua hoặc đổi một chiếc khác, mà đoàn xe cưới đó đều là những chiếc xe đời cũ, khoảng từ 5 năm trước, thậm chí có chiếc đã ra mắt cách đây 7 đến 8 năm.”
Tô Vãng Sinh lựa chọn im lặng, hắn cảm thấy trò chơi này có hơi khinh thường người nghèo.
Chúc Song Song tiếp tục nói: “Lúc đầu tôi không chú ý đến nó, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tôi vào phó bản, tôi không am hiểu nhiều về hệ thống và trò chơi, nghĩ rằng phó bản này là được thiết lập cách đây 5 đến 6 năm trước.”
“Cũng có thể là vì người trong thôn không quá phô trương, giống như những người bạn cùng lớp tôi, nhà họ cũng 6 hoặc 7 năm mới đổi xe một lần.”
Chúc Song Song tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại phát hiện không phải chỉ có vài nhà mà tất cả những chiếc xe trong thôn đều là từ 5 năm trước, bao gồm cả những chiếc của người mới thành niên lái, hơn nữa chúng đều còn mới toanh.”
Tô Vãng Sinh nói: “Tuy trong thôn có nhiều người có tiền, nhưng 5 đến 6 năm không đổi xe khác cũng là chuyện bình thường mà.”
Chúc Song Song gật đầu, chỉ vào mấy chiếc trước mặt: “Có điều anh nhìn đi, hai chiếc này là của 6 người đã đưa phong bì đỏ cho cô dâu vào cuối hôn lễ, họ đều ăn mặc rất sang trọng.”
“Người dân trong thôn đều rất tôn trọng họ và trông họ đúng kiểu không hề tầm thường chút nào hết, nhưng xe của họ đều là những chiếc từ 7 năm trước.”
Tô Vãng Sinh nói: “Vì vậy, có hai giả thiết, một là thiết lập định sẵn của phó này là cách đây 5 hoặc 6 năm trước, hai là thời điểm chúng ta bước vào không phải thế giới thực của thôn này, mà là 5 hoặc 6 năm trước trong thôn.”
Chúc Song Song nhìn chằm chằm mấy chiếc xe kia, “Đạo sĩ, anh có cảm thấy mấy con xe này có vấn đề không?”
Tô Vãng Sinh nhìn về phía mấy chiếc xe, nhất thời không đoán ra được, “Hmm, hẳn đây đều là xe xịn nhỉ?”
“Đúng vậy, đều là siêu xe hết, nhưng anh nhìn nó là đời nào đi.” Chúc Song Song nói tiếp.
Tô Vãng Sinh đau buồn: “Tôi chỉ là một đạo sĩ nghèo trên núi sao biết mấy cái này được!”
Chúc Song Song: “…”
Cô vội vàng nói: “Lúc chúng ta mới vào thôn cũng gặp phải một đoàn siêu xe, khi ấy tôi có nhìn lướt qua nên cũng đồng ý với Ninh Túc là thôn này rất có tiền, nhưng cũng không đến mức quá giàu.”
Tô Vãng Sinh: “Tức là sao?”
“Ừm thì, như nhà tôi cũng thuộc dạng khá giàu, từ nhỏ tôi đã từng ngồi qua rất nhiều xe, bố và anh trai tôi hầu như cứ cách 2 đến 3 năm là sẽ mua hoặc đổi một chiếc khác, mà đoàn xe cưới đó đều là những chiếc xe đời cũ, khoảng từ 5 năm trước, thậm chí có chiếc đã ra mắt cách đây 7 đến 8 năm.”
Tô Vãng Sinh lựa chọn im lặng, hắn cảm thấy trò chơi này có hơi khinh thường người nghèo.
Chúc Song Song tiếp tục nói: “Lúc đầu tôi không chú ý đến nó, bởi vì dù sao đây cũng là lần đầu tôi vào phó bản, tôi không am hiểu nhiều về hệ thống và trò chơi, nghĩ rằng phó bản này là được thiết lập cách đây 5 đến 6 năm trước.”
“Cũng có thể là vì người trong thôn không quá phô trương, giống như những người bạn cùng lớp tôi, nhà họ cũng 6 hoặc 7 năm mới đổi xe một lần.”
Chúc Song Song tiếp tục nói: “Nhưng tôi lại phát hiện không phải chỉ có vài nhà mà tất cả những chiếc xe trong thôn đều là từ 5 năm trước, bao gồm cả những chiếc của người mới thành niên lái, hơn nữa chúng đều còn mới toanh.”
Tô Vãng Sinh nói: “Tuy trong thôn có nhiều người có tiền, nhưng 5 đến 6 năm không đổi xe khác cũng là chuyện bình thường mà.”
Chúc Song Song gật đầu, chỉ vào mấy chiếc trước mặt: “Có điều anh nhìn đi, hai chiếc này là của 6 người đã đưa phong bì đỏ cho cô dâu vào cuối hôn lễ, họ đều ăn mặc rất sang trọng.”
“Người dân trong thôn đều rất tôn trọng họ và trông họ đúng kiểu không hề tầm thường chút nào hết, nhưng xe của họ đều là những chiếc từ 7 năm trước.”
Tô Vãng Sinh nói: “Vì vậy, có hai giả thiết, một là thiết lập định sẵn của phó này là cách đây 5 hoặc 6 năm trước, hai là thời điểm chúng ta bước vào không phải thế giới thực của thôn này, mà là 5 hoặc 6 năm trước trong thôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất