Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 79:
Khi bọn họ trở về biệt thự, đã hơn hai giờ đêm.
Nghĩ đến tối qua tiểu quỷ kia bò ra từ phòng tắm, Tô Vãng Sinh phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể bước vào trong, đồng thời còn thả ngoài cửa một con thần thú nhãn hiệu Ninh Túc để canh chừng.
Hắn xả nước rất nhỏ, vừa tắm vừa tán dóc với Ninh Túc, đặc biệt là lúc nhắm mắt gội đầu, nhất định phải có âm thanh xung quanh.
Ninh Túc nói: “Anh đừng sợ, tôi đã nói nó đừng chui vào phòng tắm nữa rồi.”
Tô Vãng Sinh mới vừa thở phào một hơi, đã nghe thấy Ninh Túc nói tiếp: “Thay vào đó, tôi sẽ mời nó đến chơi vào buổi tối.”
“…”
Không thể nói hết trong một câu được hả?
Ninh Túc lại nói với hắn: “Là một đạo sĩ, anh cũng đâu sợ quỷ đâu đúng không, chắc anh chỉ lo nó gặm móng tay anh thôi chứ gì?”
Tô Vãng Sinh: “… Ờ.”
Ninh Túc: “Anh yên tâm, tối nay nó no rồi nên sẽ không gặm móng tay anh nữa đâu, tôi còn nói với nó chỉ được bò lên giường chỗ tôi thôi.”
Tô Vãng Sinh xin phép không hỏi tiểu quỷ kia ăn cái gì mà no.
Ninh Túc: “Tôi chỉ muốn trả mắt và tay cho nó, giờ mấy cái đó còn đang nằm dưới gối tôi. Mặc dù thằng nhóc đó một mắt trông sẽ càng dễ thương hơn, nhưng không biết có phải do tầm nhìn không cân bằng mà nó đi đường cứ xiêu xiêu vẹo vẹo ấy.”
Tô Vãng Sinh: “…”
Hắn không biết nên nói cái gì.
Nhưng lại không thể thiếu mất âm thanh.
Hắn mạnh mẽ dời đề tài, “Tên béo giết chó đen liền biến thành chó đen vào tối qua, vậy cậu đoán xem đêm nay có người nào sẽ biến thành động vật trong lúc ngủ nữa hay không?”
“Trước mắt vẫn chưa xác định được liệu chúng ta ăn thịt có vi phạm vào nguyên tắc bình đẳng của chúng sinh hay không, trong tiệc cưới ngày hôm qua tôi đã ăn khá nhiều thịt dê.”
Ninh Túc lập tức tỏ thái độ: “Anh cứ yên tâm, nếu anh biến thành dê thì tôi tuyệt đối sẽ không ăn anh đâu, tôi chắc chắn sẽ không đụng vào chân dê nướng nữa!”
Tô Vãng Sinh: “?”
Người bình thường sẽ an ủi như vậy sao?
Tô Vãng Sinh mất đi ham muốn nói chuyện.
Ninh Túc: “Tôi còn một chuyện này muốn nói với anh.”
Tô Vãng Sinh mệt mỏi: “Để tôi bình ổn lại rồi hẵng nói.”
Sau khi hắn ra khỏi phòng tắm, Ninh Túc đang định đi vào thì có tiếng gõ cửa gấp gáp.
Dưới ánh trăng trắng xóa mờ ảo, giữa những bông hoa đăng tiêu đỏ tươi ngoài cửa sổ, có một đứa bé chỉ có một mắt, một tay và hai chân đang bám vào những sợi dây leo của hoa đăng tiêu màu đỏ đen đầy sức sống và leo lên trên từng chút một.
Nghĩ đến tối qua tiểu quỷ kia bò ra từ phòng tắm, Tô Vãng Sinh phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể bước vào trong, đồng thời còn thả ngoài cửa một con thần thú nhãn hiệu Ninh Túc để canh chừng.
Hắn xả nước rất nhỏ, vừa tắm vừa tán dóc với Ninh Túc, đặc biệt là lúc nhắm mắt gội đầu, nhất định phải có âm thanh xung quanh.
Ninh Túc nói: “Anh đừng sợ, tôi đã nói nó đừng chui vào phòng tắm nữa rồi.”
Tô Vãng Sinh mới vừa thở phào một hơi, đã nghe thấy Ninh Túc nói tiếp: “Thay vào đó, tôi sẽ mời nó đến chơi vào buổi tối.”
“…”
Không thể nói hết trong một câu được hả?
Ninh Túc lại nói với hắn: “Là một đạo sĩ, anh cũng đâu sợ quỷ đâu đúng không, chắc anh chỉ lo nó gặm móng tay anh thôi chứ gì?”
Tô Vãng Sinh: “… Ờ.”
Ninh Túc: “Anh yên tâm, tối nay nó no rồi nên sẽ không gặm móng tay anh nữa đâu, tôi còn nói với nó chỉ được bò lên giường chỗ tôi thôi.”
Tô Vãng Sinh xin phép không hỏi tiểu quỷ kia ăn cái gì mà no.
Ninh Túc: “Tôi chỉ muốn trả mắt và tay cho nó, giờ mấy cái đó còn đang nằm dưới gối tôi. Mặc dù thằng nhóc đó một mắt trông sẽ càng dễ thương hơn, nhưng không biết có phải do tầm nhìn không cân bằng mà nó đi đường cứ xiêu xiêu vẹo vẹo ấy.”
Tô Vãng Sinh: “…”
Hắn không biết nên nói cái gì.
Nhưng lại không thể thiếu mất âm thanh.
Hắn mạnh mẽ dời đề tài, “Tên béo giết chó đen liền biến thành chó đen vào tối qua, vậy cậu đoán xem đêm nay có người nào sẽ biến thành động vật trong lúc ngủ nữa hay không?”
“Trước mắt vẫn chưa xác định được liệu chúng ta ăn thịt có vi phạm vào nguyên tắc bình đẳng của chúng sinh hay không, trong tiệc cưới ngày hôm qua tôi đã ăn khá nhiều thịt dê.”
Ninh Túc lập tức tỏ thái độ: “Anh cứ yên tâm, nếu anh biến thành dê thì tôi tuyệt đối sẽ không ăn anh đâu, tôi chắc chắn sẽ không đụng vào chân dê nướng nữa!”
Tô Vãng Sinh: “?”
Người bình thường sẽ an ủi như vậy sao?
Tô Vãng Sinh mất đi ham muốn nói chuyện.
Ninh Túc: “Tôi còn một chuyện này muốn nói với anh.”
Tô Vãng Sinh mệt mỏi: “Để tôi bình ổn lại rồi hẵng nói.”
Sau khi hắn ra khỏi phòng tắm, Ninh Túc đang định đi vào thì có tiếng gõ cửa gấp gáp.
Dưới ánh trăng trắng xóa mờ ảo, giữa những bông hoa đăng tiêu đỏ tươi ngoài cửa sổ, có một đứa bé chỉ có một mắt, một tay và hai chân đang bám vào những sợi dây leo của hoa đăng tiêu màu đỏ đen đầy sức sống và leo lên trên từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất