Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 90:
Chúc Song Song nói: “Trong mắt của người bình thường, lò thiêu là nơi dẫn đến cánh cửa địa ngục của cái chết, nhưng ở nơi này lại là dẫn đến một cuộc sống khác, thú vị thật đấy.”
Trần Thiên nói: “Xem ra thế giới bên trong chính là mấu chốt để chúng ta giải mã, hôm nay đã là ngày thứ ba, chúng ta phải lập tức đến đó ngay.”
“Đồng thời cũng không thể bỏ qua chỗ cô dâu, phải theo sát cả tang lễ của cô dâu nữa.” Trần Thiên nói, “Thế giới bên trong có thể rất nguy hiểm, chúng ta sẽ phân thêm người đi thăm dò, bên cô dâu vẫn để Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nhé.”
Chúc Song Song không thành vấn đề.
Vừa nhắc đến lò thiêu, lông tơ của cô đã dựng hết lên, độ nhạy cảm của cô quá cao, mới vào lò mổ đã thấy khó chịu rồi thì huống chi là chui vô lò thiêu, Trần Thiên sắp xếp như vậy rất phù hợp với cô.
Tô Vãng Sinh đương nhiên cũng không có vấn đề gì, hắn nói: “Mọi người nhớ cẩn thận một chút.”
Trần Thiên gật đầu, “Nếu có thể trở về, buổi tối chúng ta nhất định phải trao đổi manh mối.”
“Còn nếu bọn tôi không trở về.” Trần Thiên im lặng nói: “Mọi người nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Áp lực nặng nề từ trò chơi lập tức đè nặng lên đôi vai của hai người.
Bây giờ bọn họ mới thực sự cảm nhận được tình huống bất cứ lúc nào cũng đều có thể sinh ly tử biệt trong trò chơi.
Chúc Song Song tháo dây cột tóc buộc lên cổ tay Ninh Túc, nói với Trần Thiên và Trần Tình, “Nếu Ninh Túc biến thành heo, xin mọi người hãy nhất định phải tìm được cậu ấy.”
Ninh Túc: “…”
Cô gần như khẩn cầu với Trần Thiên và Trần Tình, lặp lại một lần nữa: “Xin mọi người đấy.”
Ninh Túc cúi đầu nhìn dây cột tóc ruy băng trên cổ tay, nền đen viền trắng, dưới cùng có thêu logo đơn giản của thương hiệu.
Lúc Ninh Túc vừa mở mắt ra trên xe tang, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là chiếc cột tóc này, sau đó chiếc cột tóc còn suýt bị gã cơ bắp giật đứt.
Chúc Song Song đã khóc rất nhiều dưới tay của gã cơ bắp, không ngừng vùng vẫy và đánh lại gã, nhưng cũng chưa từng nói một lời van xin nào với gã ta.
Ninh Túc mím môi, “Hai người đi nhanh đi.”
Trần Thiên gật đầu với Chúc Song Song, “Hai người mau đi đi, bọn tôi cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.”
Sau khi hai người rời đi, Trần Thiên nói: “Nếu muốn bò trong lò thiêu, mọi người đều nên mặc quần áo tay dài.”
Hắn quay đầu lại hỏi Ninh Túc, “Trong lò trông như thế nào vậy?”
Trần Thiên nói: “Xem ra thế giới bên trong chính là mấu chốt để chúng ta giải mã, hôm nay đã là ngày thứ ba, chúng ta phải lập tức đến đó ngay.”
“Đồng thời cũng không thể bỏ qua chỗ cô dâu, phải theo sát cả tang lễ của cô dâu nữa.” Trần Thiên nói, “Thế giới bên trong có thể rất nguy hiểm, chúng ta sẽ phân thêm người đi thăm dò, bên cô dâu vẫn để Chúc Song Song và Tô Vãng Sinh nhé.”
Chúc Song Song không thành vấn đề.
Vừa nhắc đến lò thiêu, lông tơ của cô đã dựng hết lên, độ nhạy cảm của cô quá cao, mới vào lò mổ đã thấy khó chịu rồi thì huống chi là chui vô lò thiêu, Trần Thiên sắp xếp như vậy rất phù hợp với cô.
Tô Vãng Sinh đương nhiên cũng không có vấn đề gì, hắn nói: “Mọi người nhớ cẩn thận một chút.”
Trần Thiên gật đầu, “Nếu có thể trở về, buổi tối chúng ta nhất định phải trao đổi manh mối.”
“Còn nếu bọn tôi không trở về.” Trần Thiên im lặng nói: “Mọi người nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Áp lực nặng nề từ trò chơi lập tức đè nặng lên đôi vai của hai người.
Bây giờ bọn họ mới thực sự cảm nhận được tình huống bất cứ lúc nào cũng đều có thể sinh ly tử biệt trong trò chơi.
Chúc Song Song tháo dây cột tóc buộc lên cổ tay Ninh Túc, nói với Trần Thiên và Trần Tình, “Nếu Ninh Túc biến thành heo, xin mọi người hãy nhất định phải tìm được cậu ấy.”
Ninh Túc: “…”
Cô gần như khẩn cầu với Trần Thiên và Trần Tình, lặp lại một lần nữa: “Xin mọi người đấy.”
Ninh Túc cúi đầu nhìn dây cột tóc ruy băng trên cổ tay, nền đen viền trắng, dưới cùng có thêu logo đơn giản của thương hiệu.
Lúc Ninh Túc vừa mở mắt ra trên xe tang, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là chiếc cột tóc này, sau đó chiếc cột tóc còn suýt bị gã cơ bắp giật đứt.
Chúc Song Song đã khóc rất nhiều dưới tay của gã cơ bắp, không ngừng vùng vẫy và đánh lại gã, nhưng cũng chưa từng nói một lời van xin nào với gã ta.
Ninh Túc mím môi, “Hai người đi nhanh đi.”
Trần Thiên gật đầu với Chúc Song Song, “Hai người mau đi đi, bọn tôi cũng phải nhanh chóng chuẩn bị.”
Sau khi hai người rời đi, Trần Thiên nói: “Nếu muốn bò trong lò thiêu, mọi người đều nên mặc quần áo tay dài.”
Hắn quay đầu lại hỏi Ninh Túc, “Trong lò trông như thế nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất