Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 92:
Trong giây phút đó, một người đã trải qua rất nhiều phó bản và tâm lý cũng đủ vững vàng như hắn mà vẫn cảm thấy da đầu mình tê dại.
Những người phía sau chuẩn bị bò vào, tay Ninh Túc cũng đã đặt lên hai bên cửa lò, nhưng lúc này giọng nói không ổn định của Trần Thiên lại vang lên từ bên trong.
“Mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, vách tường nơi đây đều là… Mặt quỷ và tay quỷ.”
“?”
Ninh Túc lập tức bò vào.
“Ninh Túc, đợi đã!” Trần Tình vội cởi khăn lụa đuổi theo.
Trần Thiên nhắm nghiền mắt, rồi mở mắt ra lần nữa nhìn con đường này.
Nó không tính là lớn, mỗi lần chỉ đủ cho một người bò.
Trên vách lò hình tròn có những khuôn mặt quỷ méo mó với đủ nét mặt dữ tợn không ngừng vặn vẹo, bao gồm mặt người, mặt chó, mặt lợn, mặt bò, mặt dê, mặt mèo, cái gì cũng có đủ.
Trên lớp màng có máu và dầu cùng với những mảnh vụn nhỏ không rõ là gì.
Chúng nó đang không ngừng giãy dụa ở bên trong lớp màng, nét mặt của chúng biến dạng như người trong bức tranh ‘Tiếng Thét’ nổi tiếng.
Trong khoảng trống giữa những cái mặt quỷ, có vô số bàn tay nhỏ đến mức không tưởng được, chính vì quá nhỏ nên nhìn đám mặt quỷ đang vặn vẹo kia lại càng trở nên dày đặc và ghê tởm hơn.
Huống chi chúng nó còn không ngừng duỗi ra, mang theo chất lỏng dính nhớp xuyên thấu qua lớp màng, như cố gắng bắt lấy thứ gì đó.
Trần Thiên nhớ lại Ninh Túc từng nói loại dính này giống như là bị hút, chẳng lẽ chính là do bị vô số bàn tay quỷ kỳ dị này nắm lấy sao?
Hắn lại nghĩ đến lời Chúc Song Song, lò thiêu chính là nơi dẫn đến địa ngục.
Trần Thiên rụt cây đuốc về phía sau, không phải hắn lùi bước mà là bởi vì trên lớp màng này có dầu. Hắn biết, dù thế nào đi nữa vẫn phải bò qua con đường này.
Trần Thiên căng da đầu bò vào trong.
Những cái mặt quỷ và tay quỷ này hình như rất sợ lửa, lúc cây đuốc tới gần, mấy bàn tay quỷ sẽ rụt về, mặt quỷ sẽ khóc la không thành tiếng.
Đồng thời bọn chúng cũng có vẻ rất hận lửa, sau khi cây đuốc lướt qua, mặt quỷ sẽ càng trở nên dữ tợn và hung hăng hơn, tay quỷ xung quanh cũng sẽ vươn ra một đoạn dài, gần như có thể chạm vào người hắn.
Trần Thiên đè cùi chỏ lên vách tường dính nhớp, bò về phía trước một cách khó khăn và cẩn thận.
Ninh Túc theo sát phía sau hắn, cậu giơ đèn pin lên và cũng thấy rõ tình huống ở bên trong.
Tiếp theo là Trần Tình, vừa thấy vách lò, thiếu chút nữa đã ói ra.
Những người phía sau chuẩn bị bò vào, tay Ninh Túc cũng đã đặt lên hai bên cửa lò, nhưng lúc này giọng nói không ổn định của Trần Thiên lại vang lên từ bên trong.
“Mọi người nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, vách tường nơi đây đều là… Mặt quỷ và tay quỷ.”
“?”
Ninh Túc lập tức bò vào.
“Ninh Túc, đợi đã!” Trần Tình vội cởi khăn lụa đuổi theo.
Trần Thiên nhắm nghiền mắt, rồi mở mắt ra lần nữa nhìn con đường này.
Nó không tính là lớn, mỗi lần chỉ đủ cho một người bò.
Trên vách lò hình tròn có những khuôn mặt quỷ méo mó với đủ nét mặt dữ tợn không ngừng vặn vẹo, bao gồm mặt người, mặt chó, mặt lợn, mặt bò, mặt dê, mặt mèo, cái gì cũng có đủ.
Trên lớp màng có máu và dầu cùng với những mảnh vụn nhỏ không rõ là gì.
Chúng nó đang không ngừng giãy dụa ở bên trong lớp màng, nét mặt của chúng biến dạng như người trong bức tranh ‘Tiếng Thét’ nổi tiếng.
Trong khoảng trống giữa những cái mặt quỷ, có vô số bàn tay nhỏ đến mức không tưởng được, chính vì quá nhỏ nên nhìn đám mặt quỷ đang vặn vẹo kia lại càng trở nên dày đặc và ghê tởm hơn.
Huống chi chúng nó còn không ngừng duỗi ra, mang theo chất lỏng dính nhớp xuyên thấu qua lớp màng, như cố gắng bắt lấy thứ gì đó.
Trần Thiên nhớ lại Ninh Túc từng nói loại dính này giống như là bị hút, chẳng lẽ chính là do bị vô số bàn tay quỷ kỳ dị này nắm lấy sao?
Hắn lại nghĩ đến lời Chúc Song Song, lò thiêu chính là nơi dẫn đến địa ngục.
Trần Thiên rụt cây đuốc về phía sau, không phải hắn lùi bước mà là bởi vì trên lớp màng này có dầu. Hắn biết, dù thế nào đi nữa vẫn phải bò qua con đường này.
Trần Thiên căng da đầu bò vào trong.
Những cái mặt quỷ và tay quỷ này hình như rất sợ lửa, lúc cây đuốc tới gần, mấy bàn tay quỷ sẽ rụt về, mặt quỷ sẽ khóc la không thành tiếng.
Đồng thời bọn chúng cũng có vẻ rất hận lửa, sau khi cây đuốc lướt qua, mặt quỷ sẽ càng trở nên dữ tợn và hung hăng hơn, tay quỷ xung quanh cũng sẽ vươn ra một đoạn dài, gần như có thể chạm vào người hắn.
Trần Thiên đè cùi chỏ lên vách tường dính nhớp, bò về phía trước một cách khó khăn và cẩn thận.
Ninh Túc theo sát phía sau hắn, cậu giơ đèn pin lên và cũng thấy rõ tình huống ở bên trong.
Tiếp theo là Trần Tình, vừa thấy vách lò, thiếu chút nữa đã ói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất