Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 93:
Kìm hãm ý muốn nôn mửa, cô vội vàng dùng khăn lụa ẩn thân giấu mình đi, cô chừa lại một phần khăn cho Ninh Túc nhưng lại thấy Ninh Túc đang nhìn vách lò với vẻ mặt thích thú, như thể thưởng thức một bức tranh tường.
Trần Tình: “?”
Ninh Túc cũng phát hiện động tác của Trần Tình, cậu nói: “Tôi không cần, cô để cho Lý Ấn đi.”
Đúng lúc này nghe thấy Trần Thiên nhắc nhở Lý ấn, “Chú ý chút, mấy thứ này vừa sợ vừa hận lửa.”
“Vừa sợ vừa hận lửa… Vậy bọn chúng rất có thể đều là bị thiêu chết trong lò!” Lý Ấn cẩn thận giơ đuốc nói.
Suy đoán này khá hợp lý, nhưng nó lại làm người ta ớn lạnh hơn.
Thậm chí còn cảm thấy thứ dính dính trên trên tay càng thêm khó chịu, không biết có phải là ảo giác không nhưng bên trong dường như có một mùi hôi thối nồng nặc.
Trần Tình cố gắng không ói, dời đi lực chú ý của mình, hỏi Ninh Túc: “Lần trước cậu vào đây cũng vậy sao?”
Ninh Túc: “Tôi không biết, lần ấy tối quá với lại tôi cũng chỉ lo bò về trước.”
“…”
Quả thật, không nhìn thấy có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Trần Tình nhìn chân của Ninh Túc, cố gắng không để tâm đến mấy thứ trên vách lò. Tầm nhìn tập trung, thính giác lại càng nghe rõ những âm thanh xung quanh hơn.
Dưới tình huống này, cô hệt như có thể nghe thấy tiếng khóc ai oán của đám mặt quỷ, xen lẫn với âm thanh của vải quần áo cọ xát vào thành lò nhớp nháp.
Hơi thở lạnh lẽo men theo vành tai chui vào khắp người, Trần Tình càng ngày càng thấy rợn.
“Sao tôi cảm thấy mấy cái tay quỷ này càng ngày càng dài như sắp chạm vào tôi luôn ấy!” Người đằng sau cất cao giọng trong hoảng hốt.
Cơ thể Trần Tình đột nhiên căng chặt, đúng lúc này cô cảm giác được một giọt chất lỏng nặng nề nhỏ xuống cổ, nó giống như loại chất nhờn nào đó dính trên mấy cái tay quỷ kia.
Một mùi hôi thối xông thẳng lên trán, sau gáy truyền đến một cơn đau rát không thể chịu nổi.
Trần Tình thở gấp run rẩy, lo lắng nuốt nước bọt. Chất lỏng có thể thấm qua chiếc khăn lụa của cô đã khiến cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Lý Ấn: “Ahhh shit! Chúng bắt được tôi rồi!”
Trần Tình cũng cảm giác được mắt cá chân bị thứ gì đó dính dính mát lạnh bắt lấy, bàn tay kia quá nhỏ, nói là bắt không bằng nói là bám chặt lấy.
Cô kiềm chế không gào lên, trong lòng thầm đếm từng bàn tay quỷ bé đang bám lấy người mình.
“Đừng hoảng! Mau bò nhanh lên!” Trần Thiên hét lên từ phía trước.
Hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, ra lệnh bằng một giọng cứng rắn để những người phía sau có thể yên ổn hơn một chút.
Trần Tình: “?”
Ninh Túc cũng phát hiện động tác của Trần Tình, cậu nói: “Tôi không cần, cô để cho Lý Ấn đi.”
Đúng lúc này nghe thấy Trần Thiên nhắc nhở Lý ấn, “Chú ý chút, mấy thứ này vừa sợ vừa hận lửa.”
“Vừa sợ vừa hận lửa… Vậy bọn chúng rất có thể đều là bị thiêu chết trong lò!” Lý Ấn cẩn thận giơ đuốc nói.
Suy đoán này khá hợp lý, nhưng nó lại làm người ta ớn lạnh hơn.
Thậm chí còn cảm thấy thứ dính dính trên trên tay càng thêm khó chịu, không biết có phải là ảo giác không nhưng bên trong dường như có một mùi hôi thối nồng nặc.
Trần Tình cố gắng không ói, dời đi lực chú ý của mình, hỏi Ninh Túc: “Lần trước cậu vào đây cũng vậy sao?”
Ninh Túc: “Tôi không biết, lần ấy tối quá với lại tôi cũng chỉ lo bò về trước.”
“…”
Quả thật, không nhìn thấy có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Trần Tình nhìn chân của Ninh Túc, cố gắng không để tâm đến mấy thứ trên vách lò. Tầm nhìn tập trung, thính giác lại càng nghe rõ những âm thanh xung quanh hơn.
Dưới tình huống này, cô hệt như có thể nghe thấy tiếng khóc ai oán của đám mặt quỷ, xen lẫn với âm thanh của vải quần áo cọ xát vào thành lò nhớp nháp.
Hơi thở lạnh lẽo men theo vành tai chui vào khắp người, Trần Tình càng ngày càng thấy rợn.
“Sao tôi cảm thấy mấy cái tay quỷ này càng ngày càng dài như sắp chạm vào tôi luôn ấy!” Người đằng sau cất cao giọng trong hoảng hốt.
Cơ thể Trần Tình đột nhiên căng chặt, đúng lúc này cô cảm giác được một giọt chất lỏng nặng nề nhỏ xuống cổ, nó giống như loại chất nhờn nào đó dính trên mấy cái tay quỷ kia.
Một mùi hôi thối xông thẳng lên trán, sau gáy truyền đến một cơn đau rát không thể chịu nổi.
Trần Tình thở gấp run rẩy, lo lắng nuốt nước bọt. Chất lỏng có thể thấm qua chiếc khăn lụa của cô đã khiến cô cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Lý Ấn: “Ahhh shit! Chúng bắt được tôi rồi!”
Trần Tình cũng cảm giác được mắt cá chân bị thứ gì đó dính dính mát lạnh bắt lấy, bàn tay kia quá nhỏ, nói là bắt không bằng nói là bám chặt lấy.
Cô kiềm chế không gào lên, trong lòng thầm đếm từng bàn tay quỷ bé đang bám lấy người mình.
“Đừng hoảng! Mau bò nhanh lên!” Trần Thiên hét lên từ phía trước.
Hắn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, ra lệnh bằng một giọng cứng rắn để những người phía sau có thể yên ổn hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất