Nhóc Zombie Chỉ Muốn An Nhàn Thôi
Chương 98:
Trần Thiên xé áo trên người xuống quấn quanh những vết thương và lỗ thủng tương đối nặng của Trần Tình.
Thấy đồ tể không ư hử gì, cả ba cẩn thận đi đến bên miệng giếng trong lò mổ, rửa sạch chất nhầy ở trên người.
Không biết chất nhầy này cụ thể là cái gì, vừa trơn vừa dính, bỏng hết cả da.
Thấy Ninh Túc nhìn cánh tay lành lặn không chút sứt mẻ của mình, Trần Thiên nói: “Kỹ năng của tôi là mình đồng da sắt.”
Ninh Túc: “.”
Sướng dữ dọ.
Trần Thiên chân thành nói: “Cảm ơn cậu đã cứu hai em anh tôi, về sau cậu muốn vật phẩm gì của bọn tôi thì cứ việc nói.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Tình cũng nói.
Thật ra cô rất tò mò, tại sao những cái tay quỷ dưới thân Ninh Túc lại khô héo, nhưng bây giờ Ninh Túc là ân nhân cứu mạng của họ, Trần Tình cũng không định tọc mạch chuyện riêng của cậu.
Ninh Túc: “Không cần cảm ơn, hai người chết thì lấy ai giải mã.”
“…”
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Ba người sửa sang lại một chút, thấy đồ tể vẫn chìm đắm trong việc chặt thịt mà chẳng mảy may để ý đến họ, nên khẽ khàng đi về phía cửa lò mổ.
Thời gian gấp gáp, bọn họ phải mau chóng thăm dò thế giới này.
Một lần nữa nhìn thấy thịt người trắng hếu mà đồ tể đang chặt, Trần Tình lại muốn nôn thốc lần hai.
Cô ngoảnh mặt đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Khi ba người ra đến cửa, đồ tể bỗng dưng ngừng chặt thịt, hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười hệt như ở cái đêm bên sông.
Vừa bước ra ngoài, Trần Thiên nhìn lên bầu trời vàng như nến kia mở miệng nói: “Thời gian ở đây động bộ với thế giới bên ngoài, hiện tại đã hơn 8 giờ sáng.”
Trần Tình quan sát đường phố và dãy biệt thự bên ngoài, “Nơi đây giống hệt với thôn Hòe Dương.”
Trần Thiên nói: “Đây là thôn Hòe Dương, nhưng nó có thể là một thời không khác mà trước đây chưa ai từng nhìn thấy và có sự đồng bộ hóa với thôn Hòe Dương ở thế giới ngoài.”
Có điều đường xa nơi đây vắng tanh, dân cư thưa thớt.
Trong lúc Trần Thiên và Trần Tình nói chuyện, họ bắt gặp một người đang hoảng loạn chạy về phía họ.
Chân gã hình như bị gãy nên chạy rất khó khăn, vừa kéo lê chân chạy vừa sợ hãi quay đầu lại.
Khi nhìn thấy ba người họ, gã như vớt được phao cứu hộ, hai mắt trợn to gào lên: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
Trần Tình thấy hắn chạy rất vất vả, theo bản năng muốn tiến lên đỡ hắn nhưng lại bị Trần Thiên giữ lại.
“Em nhìn trên mặt đất đi.” Trần Thiên hạ giọng nói.
Ninh Túc và Trần Tình cùng nhìn xuống đất.
Trên đất không có bóng.
Thấy đồ tể không ư hử gì, cả ba cẩn thận đi đến bên miệng giếng trong lò mổ, rửa sạch chất nhầy ở trên người.
Không biết chất nhầy này cụ thể là cái gì, vừa trơn vừa dính, bỏng hết cả da.
Thấy Ninh Túc nhìn cánh tay lành lặn không chút sứt mẻ của mình, Trần Thiên nói: “Kỹ năng của tôi là mình đồng da sắt.”
Ninh Túc: “.”
Sướng dữ dọ.
Trần Thiên chân thành nói: “Cảm ơn cậu đã cứu hai em anh tôi, về sau cậu muốn vật phẩm gì của bọn tôi thì cứ việc nói.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Tình cũng nói.
Thật ra cô rất tò mò, tại sao những cái tay quỷ dưới thân Ninh Túc lại khô héo, nhưng bây giờ Ninh Túc là ân nhân cứu mạng của họ, Trần Tình cũng không định tọc mạch chuyện riêng của cậu.
Ninh Túc: “Không cần cảm ơn, hai người chết thì lấy ai giải mã.”
“…”
Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.
Ba người sửa sang lại một chút, thấy đồ tể vẫn chìm đắm trong việc chặt thịt mà chẳng mảy may để ý đến họ, nên khẽ khàng đi về phía cửa lò mổ.
Thời gian gấp gáp, bọn họ phải mau chóng thăm dò thế giới này.
Một lần nữa nhìn thấy thịt người trắng hếu mà đồ tể đang chặt, Trần Tình lại muốn nôn thốc lần hai.
Cô ngoảnh mặt đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Khi ba người ra đến cửa, đồ tể bỗng dưng ngừng chặt thịt, hắn ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười hệt như ở cái đêm bên sông.
Vừa bước ra ngoài, Trần Thiên nhìn lên bầu trời vàng như nến kia mở miệng nói: “Thời gian ở đây động bộ với thế giới bên ngoài, hiện tại đã hơn 8 giờ sáng.”
Trần Tình quan sát đường phố và dãy biệt thự bên ngoài, “Nơi đây giống hệt với thôn Hòe Dương.”
Trần Thiên nói: “Đây là thôn Hòe Dương, nhưng nó có thể là một thời không khác mà trước đây chưa ai từng nhìn thấy và có sự đồng bộ hóa với thôn Hòe Dương ở thế giới ngoài.”
Có điều đường xa nơi đây vắng tanh, dân cư thưa thớt.
Trong lúc Trần Thiên và Trần Tình nói chuyện, họ bắt gặp một người đang hoảng loạn chạy về phía họ.
Chân gã hình như bị gãy nên chạy rất khó khăn, vừa kéo lê chân chạy vừa sợ hãi quay đầu lại.
Khi nhìn thấy ba người họ, gã như vớt được phao cứu hộ, hai mắt trợn to gào lên: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
Trần Tình thấy hắn chạy rất vất vả, theo bản năng muốn tiến lên đỡ hắn nhưng lại bị Trần Thiên giữ lại.
“Em nhìn trên mặt đất đi.” Trần Thiên hạ giọng nói.
Ninh Túc và Trần Tình cùng nhìn xuống đất.
Trên đất không có bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất