Chương 8: Trận thi đấu bạo lực
Buổi sáng đi học, mọi chuyện vẫn yên bình khiến cô thả lỏng tinh thần. Tiết cuối là thể dục, mặc trên người đồng phục thể dục cô cảm thấy thoải mái khi vận động. Hôm nay lớp cô xui xẻo thế nào lại học cùng lớp đám Cao Ly. Đã vậy hai bên còn có tiết mục thi đấu bóng ném với nhau. Cô biết trò này do ai đề xuất, lớp cô lo lắng, đưa ánh mắt không được tốt đẹp về phía cô và Vân Hạ. Hầu như trong trường đều đã biết vụ việc xảy ra ở căn teen, nên đều đoán được là do cô và Vân Hạ liên lụy đến lớp phải chịu trận chung. Lớp Cao Ly đặt điều quy tắc, chọn ra đúng hai tên nam ẻo lả nhất trong lớp cô, còn lại là 10 nữ. Còn lớp cô ta thì chọn 6 nam 6 nữ. Nam thì toàn tên cao to có kinh nghiệm chơi bóng chuyền. Ai nhìn cũng biết đây là đang muốn lợi dụng cuộc thi mà xử cô với Vân Hạ. Một bạn lớp Cao Ly đứng ra làm trọng tài, bắt đầu thông báo luật chơi:
- Mỗi đội chơi sẽ gồm có 12 người, đội A là đội Cao Ly, đội B là đội lớp Mộc Nhan. Nếu bị đội bạn ném bóng vào 3 lần thì sẽ bị loại ra khỏi sân cho đến người chơi cuối cùng. Đội nào bị loại hết trước sẽ thua cuộc và phải chấp nhận mọi hình phạt mà đội thắng đưa ra. Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!
Mộc Nhan do được tuyển chọn làm đội trưởng nên sẽ đứng dưới cuối quan sát, chỉ đạo đội hình và đồng thời tham gia thi. Cô thấy có chút sai sai, hai tên ẻo lả đội cô lại đứng giữa, còn phía trên là các bạn nữ, Vân Hạ thì đứng đầu. Cô có chút lo lắng. Đội bên kia Cao Ly và Tiểu Thanh đứng giữa cùng một số bạn nữ, đằng trước và đằng dưới đều là các học sinh nam chắn cho. Thế này thì mấy người ở giữa chỉ việc đứng nhìn. Thi đấu diễn ra được 10 phút. Đội cô bị loại 5 người bao gồm cả hai tên nam sinh ẻo lả. Họ dường như chịu trận để cho bên kia ném vào người. Hiện tại trên sân còn cô, Vân Hạ và 5 bạn nữ khác. Họ sợ hãi như muốn chạy trốn khi chứng kiến một màn vừa rồi. Năm người vừa rồi đều ba phát ăn ngay, mỗi cú ném đều chứa một lực đạo rất mạnh, ai cũng đều bị ném vào chỗ hiểm, người bị tím mắt, người chảy máu mũi, người thì ôm bụng phun một ngụm máu, người thì ngất ngay tại chỗ. Thật sự là đủ ác độc, đây khác gì bạo lực học đường theo cách mới chứ. Cao Ly và Tiểu Thanh đứng bên kia nhàn nhã xem kịch mà cảm thấy hả hê. Hai ả muốn bóng ném trúng ai thì trúng người đó, không ai có thể tránh được. Hiện đang là giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khiến người ta khó chịu. Một quả bóng ném đến trúng phóc vào người Vân Hạ, khiến cô nàng choáng váng suýt đứng không vững. Mộc Nhan vốn muốn để chuyện này qua, cố gắng chịu trận một chút để đổi lấy yên bình nhưng khi nhìn trên trán Vân Hạ, máu bắt đầu rỉ ra nhưng cô nàng vẫn cam chịu đứng đó. Đội bên kia hả hê cười vui vẻ, những kẻ cổ vũ bên ngoài như xem thú vui mà hò reo không ngừng, chỉ có lớp cô là đứng cúi đầu đầy uất ức. Mộc Nhan thở ra hơi lạnh, nhìn quả bóng sắp ném đến Vân Hạ lần hai, đôi chân nhanh nhẹn chạy lên kéo cô nàng sang một bên, một tay chuẩn xác bắt lấy quả bóng. Đội bên kia có chút ngạc nhiên mà dừng lại động tác, những kẻ cổ vũ bên ngoài cũng chết lặng. Mộc Nhan nhếch mép cười nói:
- Giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu!
Chưa để bên kia hiểu vấn đề, Mộc Nhan tháo chiếc kính dầy cộp ra đưa cho Vân Hạ nói:
- Đứng một bên xem kịch nhé!
Còn không quên nháy mắt với cô nàng một cái khiến không chỉ Vân Hạ mà cả những bạn nữ đứng gần đó đỏ mặt. Mộc Nhan tháo kính ra nhìn thật sự xinh!
Mộc Nhan cầm bóng trên tay làm độc tác xoay người 180 độ, quả bóng nhẹ nhàng bay sang phía đối phương với tốc độ không kiểm soát. Bốp! Chưa kịp nhìn thấy vị trí quả bóng rơi xuống, một học sinh nam cao to của đội bên cứ thế ngã xuống ôm cánh tay phải đầy đau đớn. Cảm giác gân cốt như muốn đứt ra. Một nam sinh khác thấy bạn mình bị vậy, tức giận cầm bóng ném thật mạnh về phía cô, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng dùng chân đỡ lấy rồi đá lên không trung để tay ra đỡ bóng. Cầm bóng trong tay mà trêu đùa, Mộc Nhan dùng tay còn lại đếm từng người bên kia:
- Một...hai...ba...cũng không nhiều lắm. Năm phút thôi nhỉ, không như vậy nhẹ nhàng quá. Mười phút đi.
Cao Ly tức giận rống lên:
- Liễu Mộc Nhan! May dám chơi bọn tao.
Mộc Nhan đưa ánh mắt cao thượng nhất nhìn Cao Ly nói:
- Tôi sẽ không giết bọn cậu, nên đừng lo! Chỉ là trả đủ những gì các cậu làm với lớp chúng tôi thôi.
Vừa kết thúc lời nói, Mộc Nhan dùng chân bật nhảy lên không trung, một động tác như ba lê được phô ra, quả bóng xoay 360 độ đập mạnh vào chân trái của một nam sinh, một tiếng kêu giòn tan vang lên. Quả bóng không nằm im đó mà bật lên đập vào bụng của một nam sinh khác rồi bật lại về phía Mộc Nhan. Ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên, Mộc Nhan cầm bóng trong tay từ tốn nói:
- Đã muốn đối phương không thể phản kháng lại thì phải nhắm vào tay, chân mà đánh. Không thể hoạt động được thì phản kháng lại kiểu gì. Chỉ biết bất lực mà nhận thua...
Vừa nói xong bóng lại bay lên, lần này là đáp thẳng vào mặt Cao Ly mà rơi xuống, cô ả chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một bên mặt cháy rát. Cô ả sợ hãi mà hét lên:
- A!!!! Con khốn dám đánh vào mặt tao.
Tiểu Thanh sợ hãi nhìn mặt Cao Ly nói:
- Cao Ly! Mặt cậu! Mặt cậu bị bỏng một mảng luôn rồi!
Đúng vậy, cô điều chỉnh lực bóng khiến bóng ma sát trên mặt Cao Ly vài giây rồi rơi xuống, chính là cho cô ả nếm chút mùi vị xấu xí.
Cao Ly sợ hãi mà ngất đi, Tiểu Thanh cũng không khá khẩm là bao, hai bên mặt bị Mộc Nhan đá bóng vào đến sưng phù nề. Lần lượt từng người bị Mộc Nhan hạ một đòn mà phải cúi đầu nhận thua. Mộc Nhan dõng dạc nói:
- Đây cũng là lời cảnh cáo cho những ai động đến thành viên lớp tôi. Bớt làm phiền tôi lại.
Nói xong cô đỡ Vân Hạ đến phòng y tế. Những người chứng kiến cảnh này có đủ cảm xúc. Người thì sợ hãi cô, người thì nể phục cũng có người thì tò mò,...
- Mỗi đội chơi sẽ gồm có 12 người, đội A là đội Cao Ly, đội B là đội lớp Mộc Nhan. Nếu bị đội bạn ném bóng vào 3 lần thì sẽ bị loại ra khỏi sân cho đến người chơi cuối cùng. Đội nào bị loại hết trước sẽ thua cuộc và phải chấp nhận mọi hình phạt mà đội thắng đưa ra. Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!
Mộc Nhan do được tuyển chọn làm đội trưởng nên sẽ đứng dưới cuối quan sát, chỉ đạo đội hình và đồng thời tham gia thi. Cô thấy có chút sai sai, hai tên ẻo lả đội cô lại đứng giữa, còn phía trên là các bạn nữ, Vân Hạ thì đứng đầu. Cô có chút lo lắng. Đội bên kia Cao Ly và Tiểu Thanh đứng giữa cùng một số bạn nữ, đằng trước và đằng dưới đều là các học sinh nam chắn cho. Thế này thì mấy người ở giữa chỉ việc đứng nhìn. Thi đấu diễn ra được 10 phút. Đội cô bị loại 5 người bao gồm cả hai tên nam sinh ẻo lả. Họ dường như chịu trận để cho bên kia ném vào người. Hiện tại trên sân còn cô, Vân Hạ và 5 bạn nữ khác. Họ sợ hãi như muốn chạy trốn khi chứng kiến một màn vừa rồi. Năm người vừa rồi đều ba phát ăn ngay, mỗi cú ném đều chứa một lực đạo rất mạnh, ai cũng đều bị ném vào chỗ hiểm, người bị tím mắt, người chảy máu mũi, người thì ôm bụng phun một ngụm máu, người thì ngất ngay tại chỗ. Thật sự là đủ ác độc, đây khác gì bạo lực học đường theo cách mới chứ. Cao Ly và Tiểu Thanh đứng bên kia nhàn nhã xem kịch mà cảm thấy hả hê. Hai ả muốn bóng ném trúng ai thì trúng người đó, không ai có thể tránh được. Hiện đang là giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khiến người ta khó chịu. Một quả bóng ném đến trúng phóc vào người Vân Hạ, khiến cô nàng choáng váng suýt đứng không vững. Mộc Nhan vốn muốn để chuyện này qua, cố gắng chịu trận một chút để đổi lấy yên bình nhưng khi nhìn trên trán Vân Hạ, máu bắt đầu rỉ ra nhưng cô nàng vẫn cam chịu đứng đó. Đội bên kia hả hê cười vui vẻ, những kẻ cổ vũ bên ngoài như xem thú vui mà hò reo không ngừng, chỉ có lớp cô là đứng cúi đầu đầy uất ức. Mộc Nhan thở ra hơi lạnh, nhìn quả bóng sắp ném đến Vân Hạ lần hai, đôi chân nhanh nhẹn chạy lên kéo cô nàng sang một bên, một tay chuẩn xác bắt lấy quả bóng. Đội bên kia có chút ngạc nhiên mà dừng lại động tác, những kẻ cổ vũ bên ngoài cũng chết lặng. Mộc Nhan nhếch mép cười nói:
- Giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu!
Chưa để bên kia hiểu vấn đề, Mộc Nhan tháo chiếc kính dầy cộp ra đưa cho Vân Hạ nói:
- Đứng một bên xem kịch nhé!
Còn không quên nháy mắt với cô nàng một cái khiến không chỉ Vân Hạ mà cả những bạn nữ đứng gần đó đỏ mặt. Mộc Nhan tháo kính ra nhìn thật sự xinh!
Mộc Nhan cầm bóng trên tay làm độc tác xoay người 180 độ, quả bóng nhẹ nhàng bay sang phía đối phương với tốc độ không kiểm soát. Bốp! Chưa kịp nhìn thấy vị trí quả bóng rơi xuống, một học sinh nam cao to của đội bên cứ thế ngã xuống ôm cánh tay phải đầy đau đớn. Cảm giác gân cốt như muốn đứt ra. Một nam sinh khác thấy bạn mình bị vậy, tức giận cầm bóng ném thật mạnh về phía cô, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng dùng chân đỡ lấy rồi đá lên không trung để tay ra đỡ bóng. Cầm bóng trong tay mà trêu đùa, Mộc Nhan dùng tay còn lại đếm từng người bên kia:
- Một...hai...ba...cũng không nhiều lắm. Năm phút thôi nhỉ, không như vậy nhẹ nhàng quá. Mười phút đi.
Cao Ly tức giận rống lên:
- Liễu Mộc Nhan! May dám chơi bọn tao.
Mộc Nhan đưa ánh mắt cao thượng nhất nhìn Cao Ly nói:
- Tôi sẽ không giết bọn cậu, nên đừng lo! Chỉ là trả đủ những gì các cậu làm với lớp chúng tôi thôi.
Vừa kết thúc lời nói, Mộc Nhan dùng chân bật nhảy lên không trung, một động tác như ba lê được phô ra, quả bóng xoay 360 độ đập mạnh vào chân trái của một nam sinh, một tiếng kêu giòn tan vang lên. Quả bóng không nằm im đó mà bật lên đập vào bụng của một nam sinh khác rồi bật lại về phía Mộc Nhan. Ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên, Mộc Nhan cầm bóng trong tay từ tốn nói:
- Đã muốn đối phương không thể phản kháng lại thì phải nhắm vào tay, chân mà đánh. Không thể hoạt động được thì phản kháng lại kiểu gì. Chỉ biết bất lực mà nhận thua...
Vừa nói xong bóng lại bay lên, lần này là đáp thẳng vào mặt Cao Ly mà rơi xuống, cô ả chưa kịp phản ứng đã cảm thấy một bên mặt cháy rát. Cô ả sợ hãi mà hét lên:
- A!!!! Con khốn dám đánh vào mặt tao.
Tiểu Thanh sợ hãi nhìn mặt Cao Ly nói:
- Cao Ly! Mặt cậu! Mặt cậu bị bỏng một mảng luôn rồi!
Đúng vậy, cô điều chỉnh lực bóng khiến bóng ma sát trên mặt Cao Ly vài giây rồi rơi xuống, chính là cho cô ả nếm chút mùi vị xấu xí.
Cao Ly sợ hãi mà ngất đi, Tiểu Thanh cũng không khá khẩm là bao, hai bên mặt bị Mộc Nhan đá bóng vào đến sưng phù nề. Lần lượt từng người bị Mộc Nhan hạ một đòn mà phải cúi đầu nhận thua. Mộc Nhan dõng dạc nói:
- Đây cũng là lời cảnh cáo cho những ai động đến thành viên lớp tôi. Bớt làm phiền tôi lại.
Nói xong cô đỡ Vân Hạ đến phòng y tế. Những người chứng kiến cảnh này có đủ cảm xúc. Người thì sợ hãi cô, người thì nể phục cũng có người thì tò mò,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất