Chương 9: "Mộc Nhan"
Tại nhà ăn, Nguyệt Linh nhìn Lục Tuyết nói:
- Con nhỏ Liễu Mộc Nhan đó không ngờ giấu bản chất thật. Nó làm cho Cao Ly vào Tiểu Thanh nhập viện rồi. Tớ nhất định phải trả thù giúp họ.
Lục Tuyết không nói gì chỉ từ tốn ăn cơm. Nguyệt Linh nhìn, thầm ghét bỏ nghĩ: Tỏ vẻ thanh cao cái gì chứ, không phải vì cô tôi mới có thể tiếp cận với Vũ Lã Tần thì tôi đã cho cô đi đời rồi.
Lục Tuyết thừa biết cô ta có thành kiến với mình nhưng vẫn để cô ta lợi dụng đơn giản vì thế lực của nhà cô ấy không bằng cô ta và nhờ cô ta, Lục Tuyết cũng có thể tránh sự làm phiền từ Vũ Lã Tần, tên đó cậy có vẻ ngoài đẹp trai thì tỏ ra ngoan hiền nhưng cô ấy biết thừa hắn ta có bao nhiêu cặn bã. Chỉ là vì hứng thú nhất thời với cô ấy mà tỏ ra yêu đương chân thành theo đuổi cô ấy. Lục Tuyết khinh thường. Vừa nhắc đến tên cái là liền xuất hiện, Nguyệt Linh vui vẻ ra mặt vẫy gọi hắn:
- Lã Tần, bọn em ở đây!
Lã Tần quay ra nở nụ cười ấm áp đi về phía này, xung quanh bao nhiêu nữ sinh vì nụ cười này mà quên luôn cả việc ăn. Lã Tần ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyết mà không để Nguyệt Linh vào mắt, cô ta bên trong ghét bỏ nhưng vẫn tỏ ra thân thiện nói:
- Lã Tần, sáng giờ anh ở đâu vậy, bọn em không thấy anh đến tìm.
Lã Tần cười nhìn Lục Tuyết đáp lại lời nói của Nguyệt Linh:
- Công ty có chút chuyện nên anh qua đó giúp ba xử lý.
Nguyệt Linh cười nói:
- Ôi trời! Đúng là phó tổng bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn phải đến đây để hoàn thành nốt bằng cao học.
Lã Tần cười đáp:
- Còn một năm nữa là hoàn thành rồi, không sao!
Lục Tuyết nhàn nhã ăn nốt miếng thịt còn lại rồi nói:
- Lặn lội xa xôi ra căn teen của phổ thông ăn, không sợ chết đói sao?
Nguyệt Linh nhăn mặt nói:
- Kìa Lục Tuyết! Anh ấy đã cất công qua đây, cậu nói khách sáo chút.
Lã Tần không vì câu nói của Lục Tuyết mà giận, còn tỏ ra vui vẻ nói:
- Không sao! Anh quen rồi! Chỉ là hơi đau lòng chút thôi!
Lục Tuyết lau miệng đứng dậy nhìn Lã Tần lạnh nhạt nói:
- Theo tôi một chút, tôi có chuyện cần nói.
Lục Tuyết bước đi, Lã Tần thấy vậy vui vẻ đi theo. Bỏ một mình Nguyệt Linh ngồi đó, mắt ả ta tàn nhẫn nhìn theo hai người tự nói với bản thân:
- Lã Tần rốt cuộc vì sao lại không để ý đến em. Ba năm trước trong mắt anh chỉ có Mộc Nhan, mãi mới khiến cô ta rời khỏi anh. Rồi Lục Tuyết lại xuất hiện cướp anh khỏi em. Đợi em đạt được mục đích, sẽ khiến cô ta biến mất mãi mãi. Để xem lúc đó anh còn không dám để ý đến em.
Nói xong cô ta tức giận bỏ đi, Nguyệt Linh chỉ biết vẻ mặt điển trai ấm áp của hắn ta mà không biết ác ma đằng sau vẻ đẹp đó nó sẽ khiến cô ta hối hận như thế nào.
Dừng chân tại khu vườn hoa sau tòa lớp học, thấy không có ai, Lục Tuyết dừng lại quay ra nhìn Lã Tần nói:
- Là anh đưa tin đồn tôi và anh đính ước?
Lã Tần tỏ ra bình thản nói:
- Trước sau gì anh với em cũng đính ước thôi. Công bố trước cho mọi người có sao đâu.
Lục Tuyết khó chịu nói:
- Nếu không phải biết bộ mặt thật của anh, Lục Tuyết tôi cũng thấy hạnh phúc đến chết rồi.
Lã Tần bật cười nói:
- Bộ mặt thật gì chứ? Em nói nhảm gì vậy?
Lục Tuyết cười khinh nói:
- Đừng cố lừa tôi với vẻ bề ngoài đó, chả tác dụng gì đâu.
Lã Tần lại gần đưa tay chạm vào mặt Lục Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Giống thật đấy! Không sao, anh vẫn sẽ yêu em!
Lục Tuyết nhíu mày trước lời nói khó hiểu của hắn, gạt tay hắn ra khỏi mặt mình:
- Tên điên!
Lục Tuyết quay người định đi thì bị hắn nắm tay kéo lại ép cô vào tường. Do bị bất ngờ, cú va đập khá mạnh khiến lưng Lục Tuyết đau đớn. Cô ấy nhăn mày nghiến răng nói:
- Buông ra! Anh làm tôi đau đó.
Lã Tần cợt nhả nói:
- Chúng ta có nên làm chút chuyện gì thú vị tại đây không?
Lục Tuyết bắt đầu thấy sợ hãi, dù cô ấy vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, hắn quá khỏe. Cô ấy bất lực nhìn hắn định lên tiếng cầu xin thì một thân ảnh nhỏ bé nhanh như chớp dơ chân đạp hắn một cái. Vì bất ngờ nên Lã Tần chỉ kịp đưa tay đỡ nhưng lực đạo đối phương khá mạnh, hắn bị đẩy lùi về sau vài bước. Mộc Nhan chắn trước Lục Tuyết nhìn Lã Tần nói:
- Bắt nạt con gái có đáng mặt nam nhân không?
Lục Tuyết bất ngờ khi người cứu mình lại là Mộc Nhan, cô ấy mỉm cười yên tâm núp sau người Mộc Nhan. Lã Tần bất ngờ nhìn người con gái trước mặt, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Liễu Mộc Nhan? Không ngờ sau bao năm biệt tích lại xuất hiện trước mặt anh.
Mộc Nhan nhíu mày, cô có quen hắn trước đó sao, lời vừa nghĩ liền được cho ra khỏi miệng:
- Tôi có quen anh sao?
Lã Tần bất ngờ nhìn biển cảm đầy xa lạ của Mộc Nhan, cô gái nhỏ bé yếu đuối lúc nào cũng lẽo đẽo theo hắn, một tiếng học trưởng, hai tiếng học trưởng. Luôn dựa dẫm vào hắn khi ở trường nay như một người hoàn toàn khác. Cô mạnh mẽ, kiên cường mà xa lạ. Hắn bật cười nói:
- Đúng là xa mặt cách lòng. Chúng ta giờ cũng không còn liên quan, tránh sang một bên đi đừng can thiệp vào chuyện của anh và bạn gái.
Lục Tuyết khinh bỉ nói:
- Bạn gái? Tôi và anh quen nhau lúc nào sao tôi không biết vậy?
Lã Tần đen mặt gằn giọng nói:
- Lục Tuyết! Đừng thách thức giới hạn của anh!
Mộc Nhan thở dài nói:
- Cô ấy nói vậy rồi thì anh đừng mặt dày đi theo người ta nữa, không thấy xấu hổ à.
Lã Tần lạnh mặt cảnh cáo:
- Mộc Nhan! Tốt nhất đừng xen vào chuyện của anh.
Mộc Nhan cũng không ngần ngại mà đáp trả lại:
- Cô gái này tôi bảo vệ là cái chắc rồi! Anh định làm gì nào?
Lã Tần lại gần định đưa tay kéo Lục Tuyết lại, Mộc Nhan nắm tay dùng lực mạnh đấm vào mặt hắn. Nhưng Lã Tần cũng không phải công tử bột. Hắn cũng biết võ, nhanh nhẹn mà tránh được. Lục Tuyết muốn ngăn cản, bởi cô ấy biết Lã Tần hắn ngoài kinh doanh còn là lão đại của băng đảng xã hội đen. Mộc Nhan dù biết võ cũng không thể nào mà thắng được người to khỏe như hắn được. Nhưng không kịp, Mộc Nhan và Lã Tần bắt đầu một màn đấu võ. Mộc Nhan điêu luyện né các đòn tấn công của hắn, cô cũng không biết rõ loại võ mình sử dụng, chỉ biết trong tiềm thức cô rất quen thuộc với nó vì vậy mà khoảng thời gian đi du học cô đã luyện đi luyện lại đến thuần thục. Lã Tần ngạc nhiên nói:
- Sát thủ?
Mộc Nhan không hiểu hắn nói gì, vẫn tiếp tục ra chiêu với hắn. Nhưng cô cảm giác hắn đang không dùng hết lực, nếu hắn dùng, cô chắc chắn thua. Nên cô phải tìm cách lừa hắn rồi kéo Lục Tuyết chạy ra chỗ đông người là được. Khẽ đưa mắt ra dấu hiệu với Lục Tuyết, Lục Tuyết như hiểu ý của cô mà bắt đầu né sang bên góc khuất.
Lã Tần càng đánh càng cảm thấy người trước mặt giống hệt người con gái đó, người con gái mà khiến hắn điên cuồng tìm kiếm suốt chục năm nay. Nhưng hắn và Mộc Nhan quen biết cũng được hai năm, hắn đã chắc chắn không phải cô ấy. Nhưng bây giờ hắn lại có chút hoang mang.
Mộc Nhan thấy Lã Tần phân tâm, nhanh chóng dùng cước xoay vòng đá vào vai hắn khiến hắn lùi lại về sau vài bước. Nhân lúc này cô kéo tay Lục Tuyết chạy về phía sân trường. Lã Tần không đuổi theo, hắn suy tư đi về phía tòa cao học.
- Con nhỏ Liễu Mộc Nhan đó không ngờ giấu bản chất thật. Nó làm cho Cao Ly vào Tiểu Thanh nhập viện rồi. Tớ nhất định phải trả thù giúp họ.
Lục Tuyết không nói gì chỉ từ tốn ăn cơm. Nguyệt Linh nhìn, thầm ghét bỏ nghĩ: Tỏ vẻ thanh cao cái gì chứ, không phải vì cô tôi mới có thể tiếp cận với Vũ Lã Tần thì tôi đã cho cô đi đời rồi.
Lục Tuyết thừa biết cô ta có thành kiến với mình nhưng vẫn để cô ta lợi dụng đơn giản vì thế lực của nhà cô ấy không bằng cô ta và nhờ cô ta, Lục Tuyết cũng có thể tránh sự làm phiền từ Vũ Lã Tần, tên đó cậy có vẻ ngoài đẹp trai thì tỏ ra ngoan hiền nhưng cô ấy biết thừa hắn ta có bao nhiêu cặn bã. Chỉ là vì hứng thú nhất thời với cô ấy mà tỏ ra yêu đương chân thành theo đuổi cô ấy. Lục Tuyết khinh thường. Vừa nhắc đến tên cái là liền xuất hiện, Nguyệt Linh vui vẻ ra mặt vẫy gọi hắn:
- Lã Tần, bọn em ở đây!
Lã Tần quay ra nở nụ cười ấm áp đi về phía này, xung quanh bao nhiêu nữ sinh vì nụ cười này mà quên luôn cả việc ăn. Lã Tần ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyết mà không để Nguyệt Linh vào mắt, cô ta bên trong ghét bỏ nhưng vẫn tỏ ra thân thiện nói:
- Lã Tần, sáng giờ anh ở đâu vậy, bọn em không thấy anh đến tìm.
Lã Tần cười nhìn Lục Tuyết đáp lại lời nói của Nguyệt Linh:
- Công ty có chút chuyện nên anh qua đó giúp ba xử lý.
Nguyệt Linh cười nói:
- Ôi trời! Đúng là phó tổng bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn phải đến đây để hoàn thành nốt bằng cao học.
Lã Tần cười đáp:
- Còn một năm nữa là hoàn thành rồi, không sao!
Lục Tuyết nhàn nhã ăn nốt miếng thịt còn lại rồi nói:
- Lặn lội xa xôi ra căn teen của phổ thông ăn, không sợ chết đói sao?
Nguyệt Linh nhăn mặt nói:
- Kìa Lục Tuyết! Anh ấy đã cất công qua đây, cậu nói khách sáo chút.
Lã Tần không vì câu nói của Lục Tuyết mà giận, còn tỏ ra vui vẻ nói:
- Không sao! Anh quen rồi! Chỉ là hơi đau lòng chút thôi!
Lục Tuyết lau miệng đứng dậy nhìn Lã Tần lạnh nhạt nói:
- Theo tôi một chút, tôi có chuyện cần nói.
Lục Tuyết bước đi, Lã Tần thấy vậy vui vẻ đi theo. Bỏ một mình Nguyệt Linh ngồi đó, mắt ả ta tàn nhẫn nhìn theo hai người tự nói với bản thân:
- Lã Tần rốt cuộc vì sao lại không để ý đến em. Ba năm trước trong mắt anh chỉ có Mộc Nhan, mãi mới khiến cô ta rời khỏi anh. Rồi Lục Tuyết lại xuất hiện cướp anh khỏi em. Đợi em đạt được mục đích, sẽ khiến cô ta biến mất mãi mãi. Để xem lúc đó anh còn không dám để ý đến em.
Nói xong cô ta tức giận bỏ đi, Nguyệt Linh chỉ biết vẻ mặt điển trai ấm áp của hắn ta mà không biết ác ma đằng sau vẻ đẹp đó nó sẽ khiến cô ta hối hận như thế nào.
Dừng chân tại khu vườn hoa sau tòa lớp học, thấy không có ai, Lục Tuyết dừng lại quay ra nhìn Lã Tần nói:
- Là anh đưa tin đồn tôi và anh đính ước?
Lã Tần tỏ ra bình thản nói:
- Trước sau gì anh với em cũng đính ước thôi. Công bố trước cho mọi người có sao đâu.
Lục Tuyết khó chịu nói:
- Nếu không phải biết bộ mặt thật của anh, Lục Tuyết tôi cũng thấy hạnh phúc đến chết rồi.
Lã Tần bật cười nói:
- Bộ mặt thật gì chứ? Em nói nhảm gì vậy?
Lục Tuyết cười khinh nói:
- Đừng cố lừa tôi với vẻ bề ngoài đó, chả tác dụng gì đâu.
Lã Tần lại gần đưa tay chạm vào mặt Lục Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Giống thật đấy! Không sao, anh vẫn sẽ yêu em!
Lục Tuyết nhíu mày trước lời nói khó hiểu của hắn, gạt tay hắn ra khỏi mặt mình:
- Tên điên!
Lục Tuyết quay người định đi thì bị hắn nắm tay kéo lại ép cô vào tường. Do bị bất ngờ, cú va đập khá mạnh khiến lưng Lục Tuyết đau đớn. Cô ấy nhăn mày nghiến răng nói:
- Buông ra! Anh làm tôi đau đó.
Lã Tần cợt nhả nói:
- Chúng ta có nên làm chút chuyện gì thú vị tại đây không?
Lục Tuyết bắt đầu thấy sợ hãi, dù cô ấy vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, hắn quá khỏe. Cô ấy bất lực nhìn hắn định lên tiếng cầu xin thì một thân ảnh nhỏ bé nhanh như chớp dơ chân đạp hắn một cái. Vì bất ngờ nên Lã Tần chỉ kịp đưa tay đỡ nhưng lực đạo đối phương khá mạnh, hắn bị đẩy lùi về sau vài bước. Mộc Nhan chắn trước Lục Tuyết nhìn Lã Tần nói:
- Bắt nạt con gái có đáng mặt nam nhân không?
Lục Tuyết bất ngờ khi người cứu mình lại là Mộc Nhan, cô ấy mỉm cười yên tâm núp sau người Mộc Nhan. Lã Tần bất ngờ nhìn người con gái trước mặt, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Liễu Mộc Nhan? Không ngờ sau bao năm biệt tích lại xuất hiện trước mặt anh.
Mộc Nhan nhíu mày, cô có quen hắn trước đó sao, lời vừa nghĩ liền được cho ra khỏi miệng:
- Tôi có quen anh sao?
Lã Tần bất ngờ nhìn biển cảm đầy xa lạ của Mộc Nhan, cô gái nhỏ bé yếu đuối lúc nào cũng lẽo đẽo theo hắn, một tiếng học trưởng, hai tiếng học trưởng. Luôn dựa dẫm vào hắn khi ở trường nay như một người hoàn toàn khác. Cô mạnh mẽ, kiên cường mà xa lạ. Hắn bật cười nói:
- Đúng là xa mặt cách lòng. Chúng ta giờ cũng không còn liên quan, tránh sang một bên đi đừng can thiệp vào chuyện của anh và bạn gái.
Lục Tuyết khinh bỉ nói:
- Bạn gái? Tôi và anh quen nhau lúc nào sao tôi không biết vậy?
Lã Tần đen mặt gằn giọng nói:
- Lục Tuyết! Đừng thách thức giới hạn của anh!
Mộc Nhan thở dài nói:
- Cô ấy nói vậy rồi thì anh đừng mặt dày đi theo người ta nữa, không thấy xấu hổ à.
Lã Tần lạnh mặt cảnh cáo:
- Mộc Nhan! Tốt nhất đừng xen vào chuyện của anh.
Mộc Nhan cũng không ngần ngại mà đáp trả lại:
- Cô gái này tôi bảo vệ là cái chắc rồi! Anh định làm gì nào?
Lã Tần lại gần định đưa tay kéo Lục Tuyết lại, Mộc Nhan nắm tay dùng lực mạnh đấm vào mặt hắn. Nhưng Lã Tần cũng không phải công tử bột. Hắn cũng biết võ, nhanh nhẹn mà tránh được. Lục Tuyết muốn ngăn cản, bởi cô ấy biết Lã Tần hắn ngoài kinh doanh còn là lão đại của băng đảng xã hội đen. Mộc Nhan dù biết võ cũng không thể nào mà thắng được người to khỏe như hắn được. Nhưng không kịp, Mộc Nhan và Lã Tần bắt đầu một màn đấu võ. Mộc Nhan điêu luyện né các đòn tấn công của hắn, cô cũng không biết rõ loại võ mình sử dụng, chỉ biết trong tiềm thức cô rất quen thuộc với nó vì vậy mà khoảng thời gian đi du học cô đã luyện đi luyện lại đến thuần thục. Lã Tần ngạc nhiên nói:
- Sát thủ?
Mộc Nhan không hiểu hắn nói gì, vẫn tiếp tục ra chiêu với hắn. Nhưng cô cảm giác hắn đang không dùng hết lực, nếu hắn dùng, cô chắc chắn thua. Nên cô phải tìm cách lừa hắn rồi kéo Lục Tuyết chạy ra chỗ đông người là được. Khẽ đưa mắt ra dấu hiệu với Lục Tuyết, Lục Tuyết như hiểu ý của cô mà bắt đầu né sang bên góc khuất.
Lã Tần càng đánh càng cảm thấy người trước mặt giống hệt người con gái đó, người con gái mà khiến hắn điên cuồng tìm kiếm suốt chục năm nay. Nhưng hắn và Mộc Nhan quen biết cũng được hai năm, hắn đã chắc chắn không phải cô ấy. Nhưng bây giờ hắn lại có chút hoang mang.
Mộc Nhan thấy Lã Tần phân tâm, nhanh chóng dùng cước xoay vòng đá vào vai hắn khiến hắn lùi lại về sau vài bước. Nhân lúc này cô kéo tay Lục Tuyết chạy về phía sân trường. Lã Tần không đuổi theo, hắn suy tư đi về phía tòa cao học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất