Chương 2
Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
"Sống trên đời có ba dịp vui lớn, tiến chức - phát tài - vợ chết, Lục Kế Minh may mắn có được những hai lần."
- ----
Lục Uyên bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh thức. Cậu chôn đầu xuống gối, vươn tay mò mẫm tìm chiếc điều khiển rèm từ xa.
Tần Túc Chinh tựa người vào cửa phòng nhìn cậu. Tay áo ngủ bị cọ xắn lên, lộ ra nửa cánh tay màu trắng trong. Ngón tay nhỏ dài, trên mu bàn tay ẩn hiện vài đường mạch máu màu xanh, đốt ngón tay hãy còn để lại dấu vết bị mình cắn lấy, bọc chăn kín như nhộng lật qua lật lại trên giường.
Tần Túc Chinh bước lên xốc chăn cậu, nhìn cậu cuộn mình như động vật lột xác, hỏi: "Có đau đầu không?"
Lục Uyên nheo mắt, nhìn hắn một cái, ngồi dậy: "Không có."
Tần Túc Chinh cũng không hỏi nhiều, khom lưng đặt dép lê xuống cho cậu: "Vậy dậy ăn cơm."
Lục Uyên nhìn hắn đi ra ngoài, ký ức đêm qua cũng kéo nhau hiện lên trong đầu, lập tức đỏ mặt. Cậu còn nhớ rõ đêm qua mình nắm tay người ta mãi không buông như thế nào, sau đó còn có tiếng thở dốc của Tần Túc Chinh bên tai, bàn tay cực ấm che kín miệng cậu.
Cậu che mặt, vào toilet tắm rửa.
Thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng bếp, Tần Túc Chinh đã làm xong bữa sáng. Cháo được nấu rất dính, trứng cũng được chiên vừa chín. Đống sách vứt lung tung lộn xộn trong phòng khách cũng đã được đặt chỉnh tề lên bàn trà. Lục Uyên không nói gì, nghĩ thầm chỗ này là của loại con gái não ốc nào đây.
Tần Túc Chinh chẳng biết cậu đang nghĩ gì, thấy cậu không động đũa, hắn nghĩ có lẽ là bởi không hợp khẩu vị, bèn hỏi: "Không thích ăn mấy món này sao?"
Lục Uyên không trả lời, húp cháo.
Ăn bữa sáng xong, Tần Túc Chinh thay giày, lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá mặc vào người, cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở cửa ra vào. Lục Uyên đi theo sau tiễn hắn, Tần Túc Chinh xoay người hỏi cậu: "Số điện thoại của em?"
Lục Uyên nhận điện thoại, ấn vào một dãy số rồi trả lại hắn.
Tần Túc Chinh bấm gọi, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ trong phòng ngủ mới vừa lòng ấn tắt. Hắn cất điện thoại vào, đẩy cửa ra: "Nồi đã được rửa nồi, còn chén cứ nhỏ vào máy rửa chén là được. Bên ngoài lạnh, đừng ra."
Lục Uyên đáp một tiếng "ừ", đứng cạnh cửa nhìn hắn cho đến khi lên thang máy mới đóng cửa lại.
Cửa vừa mới đóng, chuông điện thoại trong phòng ngủ lại vang lên. Lục Uyên nhìn điện thoại, là Tiêu Trú Cảnh gọi. Cậu đặt điện thoại lên bàn mở loa ngoài, rồi cầm chén trên bàn đi bỏ vào máy rửa.
Trong giọng nói của Tiêu Trú Cảnh nghe rõ có điều phấn khích: "Uyên Nhi, cảm giác sao?"
Lục Uyên nghĩ thầm, là thẳng nam mà sao thích nhiều chuyện vậy, lạnh nhạt đáp: "Tao nói cảm giác rất tốt thì mày cũng muốn thử với anh ta à?"
Tiêu Trú Cảnh không làm được: "Vậy đâu có được, phải thử với mày một lần trước chứ."
Lục Uyên khẽ cười, trong giọng nói lại như nghe không hiểu: "Được thôi, lần sau tao sẽ làm mày tới mức gọi ba ba trên giường."
Đang nói bỗng nhiên Tả Lập gọi tới, Lục Uyên cúp cuộc gọi bên Tiêu Trú Cảnh, chuyển sang nghe Tả Lập.
"Tiểu Lục." – Tả Lập nghe như cả đêm không ngủ: "Anh gửi địa chỉ của Emily cho chú rồi, hai giờ chiều nay, đừng quên."
Lục Uyên tắt loa ngoài, cầm điện thoại lên: "Được, anh Lập, em biết rồi."
Emily là một kỹ nữ* có quen biết với Tả Lập. Lục Uyên hiện đang là phóng viên điều tra làm việc cho một tạp chí đang trên đà ngừng xuất bản, Tả Lập vừa là thầy vừa là đồng nghiệp của cậu.
[*Lâu phượng 楼凤: những người phụ nữ làm dịch vụ với đàn ông. Họ thường sống một mình các toà nhà dân cư, hôn nhân không hạnh phúc, không có nghề nghiệp ổn định, tuổi tác không còn trẻ trung.]
Cúp điện thoại, Lục Uyên lật xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, lưu lại số của Tần Túc Chinh.
Lục Uyên nhớ, rằng đây cũng không phải lần đầu tiên mình nhìn thấy Tần Túc Chinh.
Mẹ của Lục Uyên phát điên sớm, chết cũng sớm. Năm ấy Lục Uyên 12 tuổi, tang lễ của mẹ ruột còn chưa kết thúc, Lục Kế Minh đã mang Bạch Phương Bình và đứa con nhỏ hơn cậu một tuổi, Bạch Như An, về Lục gia. Mẹ Lục Uyên theo Lục Kế Minh bỏ trốn đến thành phố C, vậy nên đã không còn liên lạc với nhà ngoại từ lâu. Lục Kế Minh dứt khoát biến lễ truy điệu thành một cuộc gặp gỡ xã giao, áo thơm tóc mai* ăn uống linh đình, không khí lúc ấy còn khiến Lục Uyên tưởng rằng Lục Kế Minh đang muốn gióng trống hò ca.
[*Y hương tấn ảnh 衣香鬓影 - thành ngữ Trung Quốc: "y hương (áo thơm)" chỉ mùi thơm của quần áo, "tấn ảnh (tóc mai)" chỉ vẻ đẹp trong cách cư xử của phụ nữ.]
Lục Uyên gặp Tần Túc Chinh lần trước, chính là trong buổi lễ truy điệu không ra thể thống gì này. Cậu nhìn Lục Kế Minh lôi Bạch Như An và Bạch Phương Bình theo bên người từ đầu đến cuối để giới thiệu với khách tới dự, chỉ cảm thấy chuyện đang diễn ra trước mắt mình không khác gì một vở hài kịch. Sống trên đời có ba dịp vui lớn, tiến chức - phát tài - vợ chết, Lục Kế Minh may mắn có được những hai lần, vui vẻ tới nỗi mặt mày đều méo mó cả lên.
Lục Uyên khi nhỏ cũng chẳng yêu thương mẹ mình quá nhiều. Mẹ cậu đã sớm phát điên, bắt đầu từ cái năm Bạch Như An ra đời. Trong mắt bà chỉ có điên cuồng của chính bà, một tình yêu được ăn cả ngã về không. Bà muốn dùng Lục Uyên để níu giữ Lục Kế Minh. Năm Lục Uyên ba tuổi, cậu bị bà đặt ở bên cửa sổ trên sân thượng phơi lạnh suốt một đêm, sốt cao không ngừng. Nhưng dù vậy, Lục Kế Minh vẫn không về nhà. Từ đó, bà đem lòng hận đứa con Lục Uyên "vô dụng" này, động một chút liền nhéo, đánh rồi chửi. Buổi tối trước khi lìa đời, đột nhiên như là tỉnh ngộ, bà dùng đôi tay gầy guộc của mình nắm lấy bàn tay Lục Uyên, khóc lóc muốn Lục Uyên tha thứ cho bà.
Lục Uyên thấy phiền bởi cảnh tượng ầm ĩ này, trốn trong phòng ngủ không chịu ra ngoài. Sau khi Bạch Như An dọn vào nhà, đồ đạc của cậu đã bị Bạch Phương Bình dọn ra khỏi căn phòng đón ánh mặt trời, phía dưới ngoài cửa sổ của căn phòng mới chính là vườn sau. Cậu lục tìm hai điếu thuốc từ quầy rượu và thuốc lá, cầm theo gạt tàn đứng bên cửa sổ. Điếu thuốc không quá cay, nhưng lần đầu hút thuốc của Lục Uyên cậu vẫn bị sặc đến chảy nước mắt.
Chính là vào lúc nước mắt rơi cùng màn khói toả khắp ấy, Lục Uyên xuyên qua tất thảy nhìn thấy Tần Túc Chinh.
Tần Túc Chinh đang nói chuyện với Bạch Như An dưới ngoài cửa sổ.
Bạch Như An nhỏ hơn cậu một tuổi, còn đang phát triển, khi dọn đến Lục gia đã cao đến vành tai Lục Uyên. Nhân phẩm của Lục Kế Minh rất kém, chỉ được có một khuôn mặt nho nhã, mà cả Lục Uyên lẫn Bạch Như An lại không giống lão một chút nào. Nhưng Bạch Như An thì không có dáng dấp hoang dại như Lục Uyên, Bạch Phương Bình và Lục Kế Minh thương nó, được nuôi dạy trong sự cưng chiều, thành một dáng người khoẻ mạnh hoạt bát, mặt trắng quệt ra phấn, lần đầu tiên Lục Uyên gặp nó đã muốn cắn một cái.
Lục Uyên thì không giống vậy. Cậu luôn mang bệnh đến tận lúc lớn, trắng thì có trắng, nhưng trông cả người đều phủ một lớp màu xanh. Từ nhỏ cậu đã bị đối xử như thế, vậy nên gặp ai cũng mang theo lòng đề phòng. Mà cậu lại quen với việc cố làm ra vẻ, Tiêu Trú Cảnh chơi với cậu từ khi còn nhỏ đến nay, cũng chẳng hề hay biết mẹ ruột của cậu là loại người này.
Lục Uyên đứng bên cửa sổ rít lên tiếp một hơi, không nuốt xuống, ngậm trong miệng, rồi lại chậm rãi thở ra. Một làn khói mỏng bay lên, lướt qua hàng mi dài của cậu.
Cậu thấy Tần Túc Chinh xoa đầu Bạch Như An, Bạch Như An trông rất vui vẻ, bổ nhào vào trong lòng ngực, ôm eo hắn.
Tần Túc Chinh không tránh, vừa ôm vừa kéo Bạch Như An vào gian chính.
Lục Uyên như tỉnh lại từ trong mơ, thả tàn thuốc vào gạt tàn.
Đêm hôm sau, sau khi lễ truy điệu kết thúc, Lục Uyên mơ phải một giấc mơ rất lạ. Trong mơ, gương mặt méo mó của mẹ cậu không ngừng thoáng hiện lên, hỏi rằng "con có tha thứ cho mẹ không", còn cha cậu thì mang theo một chiếc rìu loang lổ vết máu đi khắp nơi tìm cậu, trong miệng nói "phải đối tốt với dì Bạch và em trai con, có nghe không". Cậu không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể chạy dọc theo dãy hành lang tối đen, mà ở phía cuối hành lang, xuất hiện một tia sáng rất sáng.
Ánh sáng ấy là cảnh Tần Túc Chinh xoa đầu Bạch Như An lúc chiều.
Lục Uyên bừng tỉnh.
Bạch Phương Bình và Lục Kế Minh đối xử không tốt với Lục Uyên là sự thật, nhưng vẫn còn đỡ hơn là ngược đãi cậu như mẹ ruột. Bọn họ chỉ biến cậu thành người vô hình. Dì giúp việc trong nhà không biết chuyện riêng của chủ, chỉ thấy cậu không được thương yêu nên cũng dần thành thói qua loa với cậu. Nhưng Bạch Như An rất tốt, không biết cặp cha mẹ như vậy sao lại có thể sinh ra được một đứa con trai lương thiện nhẹ nhàng như này. Nó làm nũng với cha mẹ đòi đuổi cái dì khi dễ Lục Uyên đi, lúc Lục Uyên mắc bệnh còn lặng lẽ chui vào phòng chăm sóc, chia sẻ với Lục Uyên những chuyện vui gặp ở trường, còn đưa Lục Uyên đi gặp bạn bè của mình. Thi đại học xong, Lục Uyên dọn ra khỏi nhà, dọn đến căn hộ mà lúc trước mẹ để lại cho cậu trước khi mất. Bạch Như An sợ cậu sống một mình sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, một hai đòi dọn đến ở cùng cậu.
Với Lục Uyên, Bạch Như An là kiểu người tốt nhất trên thế gian này. Cuộc sống hằng ngày của bọn họ rất vui vẻ, vậy nên dẫu nếu chỉ là thương hại người bất hạnh, lòng thương hại này cũng đã khiến cậu luôn tích cực lạc quan mà sống, giống như thế giới luôn có ánh mặt trời xán lạn, làm cho người ta tin rằng nỗi bất hạnh này chỉ là nhất thời. Bọn họ không có năng lực khiến người xung quanh không mảy may nảy sinh ác cảm, họ chỉ muốn bảo vệ sự thẳng thắn và lòng ngây ngô của chính mình.
Làm nghề phóng viên là trời xui đất khiến. Khi dọn ra khỏi Lục gia, Lục Uyên chỉ nghĩ muốn cách xa Lục Kế Minh một chút, rồi dần xa thêm chút nữa, tốt nhất là mãi mãi không có cơ hội giao lưu. Cậu bèn tránh báo danh vào ngành chuyên viên quản lý tài chính, tuỳ tay đổi một ngành mới. Năm ba đi thực tập, bản thảo tạp chí cậu nộp được Tả Lập góp ý, từ đó theo chân Tả Lập học kinh tế chính trị.
Nhưng cậu và Tả Lập không giống nhau. Tả Lập theo chủ nghĩa lý tưởng, tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, vĩnh viễn quang minh chính đại. Lục Uyên làm nghề ba năm, chuyện gặp phải đều là những thứ đen tối dối trá, có đôi khi cậu thậm chí còn cảm thấy, cuộc sống tốt đẹp mới là chuyện không hợp lý.
- ----
Tả Lập 左立
– Lập 立: đứng thẳng; gây dựng
Lục Kế Minh 陆继明
– Kế 继: kế tiếp
– Minh 明: sáng suốt
Bạch Phương Bình 白芳苹
– Phương 芳: mùi thơm; đức hạnh
– Bình 苹: cây rau tần; cây bèo
Bạch Như An 白如安
– Như 如: giống như
– An 安: an bình
"Sống trên đời có ba dịp vui lớn, tiến chức - phát tài - vợ chết, Lục Kế Minh may mắn có được những hai lần."
- ----
Lục Uyên bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh thức. Cậu chôn đầu xuống gối, vươn tay mò mẫm tìm chiếc điều khiển rèm từ xa.
Tần Túc Chinh tựa người vào cửa phòng nhìn cậu. Tay áo ngủ bị cọ xắn lên, lộ ra nửa cánh tay màu trắng trong. Ngón tay nhỏ dài, trên mu bàn tay ẩn hiện vài đường mạch máu màu xanh, đốt ngón tay hãy còn để lại dấu vết bị mình cắn lấy, bọc chăn kín như nhộng lật qua lật lại trên giường.
Tần Túc Chinh bước lên xốc chăn cậu, nhìn cậu cuộn mình như động vật lột xác, hỏi: "Có đau đầu không?"
Lục Uyên nheo mắt, nhìn hắn một cái, ngồi dậy: "Không có."
Tần Túc Chinh cũng không hỏi nhiều, khom lưng đặt dép lê xuống cho cậu: "Vậy dậy ăn cơm."
Lục Uyên nhìn hắn đi ra ngoài, ký ức đêm qua cũng kéo nhau hiện lên trong đầu, lập tức đỏ mặt. Cậu còn nhớ rõ đêm qua mình nắm tay người ta mãi không buông như thế nào, sau đó còn có tiếng thở dốc của Tần Túc Chinh bên tai, bàn tay cực ấm che kín miệng cậu.
Cậu che mặt, vào toilet tắm rửa.
Thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng bếp, Tần Túc Chinh đã làm xong bữa sáng. Cháo được nấu rất dính, trứng cũng được chiên vừa chín. Đống sách vứt lung tung lộn xộn trong phòng khách cũng đã được đặt chỉnh tề lên bàn trà. Lục Uyên không nói gì, nghĩ thầm chỗ này là của loại con gái não ốc nào đây.
Tần Túc Chinh chẳng biết cậu đang nghĩ gì, thấy cậu không động đũa, hắn nghĩ có lẽ là bởi không hợp khẩu vị, bèn hỏi: "Không thích ăn mấy món này sao?"
Lục Uyên không trả lời, húp cháo.
Ăn bữa sáng xong, Tần Túc Chinh thay giày, lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá mặc vào người, cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở cửa ra vào. Lục Uyên đi theo sau tiễn hắn, Tần Túc Chinh xoay người hỏi cậu: "Số điện thoại của em?"
Lục Uyên nhận điện thoại, ấn vào một dãy số rồi trả lại hắn.
Tần Túc Chinh bấm gọi, nghe thấy tiếng chuông vang lên từ trong phòng ngủ mới vừa lòng ấn tắt. Hắn cất điện thoại vào, đẩy cửa ra: "Nồi đã được rửa nồi, còn chén cứ nhỏ vào máy rửa chén là được. Bên ngoài lạnh, đừng ra."
Lục Uyên đáp một tiếng "ừ", đứng cạnh cửa nhìn hắn cho đến khi lên thang máy mới đóng cửa lại.
Cửa vừa mới đóng, chuông điện thoại trong phòng ngủ lại vang lên. Lục Uyên nhìn điện thoại, là Tiêu Trú Cảnh gọi. Cậu đặt điện thoại lên bàn mở loa ngoài, rồi cầm chén trên bàn đi bỏ vào máy rửa.
Trong giọng nói của Tiêu Trú Cảnh nghe rõ có điều phấn khích: "Uyên Nhi, cảm giác sao?"
Lục Uyên nghĩ thầm, là thẳng nam mà sao thích nhiều chuyện vậy, lạnh nhạt đáp: "Tao nói cảm giác rất tốt thì mày cũng muốn thử với anh ta à?"
Tiêu Trú Cảnh không làm được: "Vậy đâu có được, phải thử với mày một lần trước chứ."
Lục Uyên khẽ cười, trong giọng nói lại như nghe không hiểu: "Được thôi, lần sau tao sẽ làm mày tới mức gọi ba ba trên giường."
Đang nói bỗng nhiên Tả Lập gọi tới, Lục Uyên cúp cuộc gọi bên Tiêu Trú Cảnh, chuyển sang nghe Tả Lập.
"Tiểu Lục." – Tả Lập nghe như cả đêm không ngủ: "Anh gửi địa chỉ của Emily cho chú rồi, hai giờ chiều nay, đừng quên."
Lục Uyên tắt loa ngoài, cầm điện thoại lên: "Được, anh Lập, em biết rồi."
Emily là một kỹ nữ* có quen biết với Tả Lập. Lục Uyên hiện đang là phóng viên điều tra làm việc cho một tạp chí đang trên đà ngừng xuất bản, Tả Lập vừa là thầy vừa là đồng nghiệp của cậu.
[*Lâu phượng 楼凤: những người phụ nữ làm dịch vụ với đàn ông. Họ thường sống một mình các toà nhà dân cư, hôn nhân không hạnh phúc, không có nghề nghiệp ổn định, tuổi tác không còn trẻ trung.]
Cúp điện thoại, Lục Uyên lật xem lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, lưu lại số của Tần Túc Chinh.
Lục Uyên nhớ, rằng đây cũng không phải lần đầu tiên mình nhìn thấy Tần Túc Chinh.
Mẹ của Lục Uyên phát điên sớm, chết cũng sớm. Năm ấy Lục Uyên 12 tuổi, tang lễ của mẹ ruột còn chưa kết thúc, Lục Kế Minh đã mang Bạch Phương Bình và đứa con nhỏ hơn cậu một tuổi, Bạch Như An, về Lục gia. Mẹ Lục Uyên theo Lục Kế Minh bỏ trốn đến thành phố C, vậy nên đã không còn liên lạc với nhà ngoại từ lâu. Lục Kế Minh dứt khoát biến lễ truy điệu thành một cuộc gặp gỡ xã giao, áo thơm tóc mai* ăn uống linh đình, không khí lúc ấy còn khiến Lục Uyên tưởng rằng Lục Kế Minh đang muốn gióng trống hò ca.
[*Y hương tấn ảnh 衣香鬓影 - thành ngữ Trung Quốc: "y hương (áo thơm)" chỉ mùi thơm của quần áo, "tấn ảnh (tóc mai)" chỉ vẻ đẹp trong cách cư xử của phụ nữ.]
Lục Uyên gặp Tần Túc Chinh lần trước, chính là trong buổi lễ truy điệu không ra thể thống gì này. Cậu nhìn Lục Kế Minh lôi Bạch Như An và Bạch Phương Bình theo bên người từ đầu đến cuối để giới thiệu với khách tới dự, chỉ cảm thấy chuyện đang diễn ra trước mắt mình không khác gì một vở hài kịch. Sống trên đời có ba dịp vui lớn, tiến chức - phát tài - vợ chết, Lục Kế Minh may mắn có được những hai lần, vui vẻ tới nỗi mặt mày đều méo mó cả lên.
Lục Uyên khi nhỏ cũng chẳng yêu thương mẹ mình quá nhiều. Mẹ cậu đã sớm phát điên, bắt đầu từ cái năm Bạch Như An ra đời. Trong mắt bà chỉ có điên cuồng của chính bà, một tình yêu được ăn cả ngã về không. Bà muốn dùng Lục Uyên để níu giữ Lục Kế Minh. Năm Lục Uyên ba tuổi, cậu bị bà đặt ở bên cửa sổ trên sân thượng phơi lạnh suốt một đêm, sốt cao không ngừng. Nhưng dù vậy, Lục Kế Minh vẫn không về nhà. Từ đó, bà đem lòng hận đứa con Lục Uyên "vô dụng" này, động một chút liền nhéo, đánh rồi chửi. Buổi tối trước khi lìa đời, đột nhiên như là tỉnh ngộ, bà dùng đôi tay gầy guộc của mình nắm lấy bàn tay Lục Uyên, khóc lóc muốn Lục Uyên tha thứ cho bà.
Lục Uyên thấy phiền bởi cảnh tượng ầm ĩ này, trốn trong phòng ngủ không chịu ra ngoài. Sau khi Bạch Như An dọn vào nhà, đồ đạc của cậu đã bị Bạch Phương Bình dọn ra khỏi căn phòng đón ánh mặt trời, phía dưới ngoài cửa sổ của căn phòng mới chính là vườn sau. Cậu lục tìm hai điếu thuốc từ quầy rượu và thuốc lá, cầm theo gạt tàn đứng bên cửa sổ. Điếu thuốc không quá cay, nhưng lần đầu hút thuốc của Lục Uyên cậu vẫn bị sặc đến chảy nước mắt.
Chính là vào lúc nước mắt rơi cùng màn khói toả khắp ấy, Lục Uyên xuyên qua tất thảy nhìn thấy Tần Túc Chinh.
Tần Túc Chinh đang nói chuyện với Bạch Như An dưới ngoài cửa sổ.
Bạch Như An nhỏ hơn cậu một tuổi, còn đang phát triển, khi dọn đến Lục gia đã cao đến vành tai Lục Uyên. Nhân phẩm của Lục Kế Minh rất kém, chỉ được có một khuôn mặt nho nhã, mà cả Lục Uyên lẫn Bạch Như An lại không giống lão một chút nào. Nhưng Bạch Như An thì không có dáng dấp hoang dại như Lục Uyên, Bạch Phương Bình và Lục Kế Minh thương nó, được nuôi dạy trong sự cưng chiều, thành một dáng người khoẻ mạnh hoạt bát, mặt trắng quệt ra phấn, lần đầu tiên Lục Uyên gặp nó đã muốn cắn một cái.
Lục Uyên thì không giống vậy. Cậu luôn mang bệnh đến tận lúc lớn, trắng thì có trắng, nhưng trông cả người đều phủ một lớp màu xanh. Từ nhỏ cậu đã bị đối xử như thế, vậy nên gặp ai cũng mang theo lòng đề phòng. Mà cậu lại quen với việc cố làm ra vẻ, Tiêu Trú Cảnh chơi với cậu từ khi còn nhỏ đến nay, cũng chẳng hề hay biết mẹ ruột của cậu là loại người này.
Lục Uyên đứng bên cửa sổ rít lên tiếp một hơi, không nuốt xuống, ngậm trong miệng, rồi lại chậm rãi thở ra. Một làn khói mỏng bay lên, lướt qua hàng mi dài của cậu.
Cậu thấy Tần Túc Chinh xoa đầu Bạch Như An, Bạch Như An trông rất vui vẻ, bổ nhào vào trong lòng ngực, ôm eo hắn.
Tần Túc Chinh không tránh, vừa ôm vừa kéo Bạch Như An vào gian chính.
Lục Uyên như tỉnh lại từ trong mơ, thả tàn thuốc vào gạt tàn.
Đêm hôm sau, sau khi lễ truy điệu kết thúc, Lục Uyên mơ phải một giấc mơ rất lạ. Trong mơ, gương mặt méo mó của mẹ cậu không ngừng thoáng hiện lên, hỏi rằng "con có tha thứ cho mẹ không", còn cha cậu thì mang theo một chiếc rìu loang lổ vết máu đi khắp nơi tìm cậu, trong miệng nói "phải đối tốt với dì Bạch và em trai con, có nghe không". Cậu không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể chạy dọc theo dãy hành lang tối đen, mà ở phía cuối hành lang, xuất hiện một tia sáng rất sáng.
Ánh sáng ấy là cảnh Tần Túc Chinh xoa đầu Bạch Như An lúc chiều.
Lục Uyên bừng tỉnh.
Bạch Phương Bình và Lục Kế Minh đối xử không tốt với Lục Uyên là sự thật, nhưng vẫn còn đỡ hơn là ngược đãi cậu như mẹ ruột. Bọn họ chỉ biến cậu thành người vô hình. Dì giúp việc trong nhà không biết chuyện riêng của chủ, chỉ thấy cậu không được thương yêu nên cũng dần thành thói qua loa với cậu. Nhưng Bạch Như An rất tốt, không biết cặp cha mẹ như vậy sao lại có thể sinh ra được một đứa con trai lương thiện nhẹ nhàng như này. Nó làm nũng với cha mẹ đòi đuổi cái dì khi dễ Lục Uyên đi, lúc Lục Uyên mắc bệnh còn lặng lẽ chui vào phòng chăm sóc, chia sẻ với Lục Uyên những chuyện vui gặp ở trường, còn đưa Lục Uyên đi gặp bạn bè của mình. Thi đại học xong, Lục Uyên dọn ra khỏi nhà, dọn đến căn hộ mà lúc trước mẹ để lại cho cậu trước khi mất. Bạch Như An sợ cậu sống một mình sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân, một hai đòi dọn đến ở cùng cậu.
Với Lục Uyên, Bạch Như An là kiểu người tốt nhất trên thế gian này. Cuộc sống hằng ngày của bọn họ rất vui vẻ, vậy nên dẫu nếu chỉ là thương hại người bất hạnh, lòng thương hại này cũng đã khiến cậu luôn tích cực lạc quan mà sống, giống như thế giới luôn có ánh mặt trời xán lạn, làm cho người ta tin rằng nỗi bất hạnh này chỉ là nhất thời. Bọn họ không có năng lực khiến người xung quanh không mảy may nảy sinh ác cảm, họ chỉ muốn bảo vệ sự thẳng thắn và lòng ngây ngô của chính mình.
Làm nghề phóng viên là trời xui đất khiến. Khi dọn ra khỏi Lục gia, Lục Uyên chỉ nghĩ muốn cách xa Lục Kế Minh một chút, rồi dần xa thêm chút nữa, tốt nhất là mãi mãi không có cơ hội giao lưu. Cậu bèn tránh báo danh vào ngành chuyên viên quản lý tài chính, tuỳ tay đổi một ngành mới. Năm ba đi thực tập, bản thảo tạp chí cậu nộp được Tả Lập góp ý, từ đó theo chân Tả Lập học kinh tế chính trị.
Nhưng cậu và Tả Lập không giống nhau. Tả Lập theo chủ nghĩa lý tưởng, tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, vĩnh viễn quang minh chính đại. Lục Uyên làm nghề ba năm, chuyện gặp phải đều là những thứ đen tối dối trá, có đôi khi cậu thậm chí còn cảm thấy, cuộc sống tốt đẹp mới là chuyện không hợp lý.
- ----
Tả Lập 左立
– Lập 立: đứng thẳng; gây dựng
Lục Kế Minh 陆继明
– Kế 继: kế tiếp
– Minh 明: sáng suốt
Bạch Phương Bình 白芳苹
– Phương 芳: mùi thơm; đức hạnh
– Bình 苹: cây rau tần; cây bèo
Bạch Như An 白如安
– Như 如: giống như
– An 安: an bình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất