Chương 4
Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi
Lục Uyên nghe thấy Tần Túc Chinh cười khẽ một tiếng, cánh tay bị một sức lực mạnh mẽ đánh úp, cậu bị Tần Túc Chinh nhét về phía sau.
- ----
Tả Lập do dự cả đêm, cuối cùng vẫn đưa địa chỉ mới cho Lục Uyên.
Lục Uyên bị tiếng báo email đánh thức. Tần Túc Chinh không biết đã rời đi từ khi nào. Dưới điện thoại có một mảnh giấy, có mấy con chữ móc sắt vệt bạc: "Sữa đậu nành trên bàn, trứng chiên trong nồi."
[*Thiết câu ngân hoa 铁钩银划 – tạm chuyển ngữ: móc sắt vệt bạc.]
Lục Uyên rửa mặt ăn ngon xong hết thảy vẫn không biết nên coi như bữa sáng hay bữa trưa.
Địa chỉ mới mà Tả Lập đưa cách không xa chỗ của Emily, cùng một toà nhà nhưng khác tầng. Lục Uyên đậu xe vào ga-ra, đốt một điếu thuốc, mở bút ghi âm cất vào túi rồi kéo khoá lại. Thời gian làm việc 3 giờ chiều, trong ga-ra rất im ắng. Lục Uyên tìm được lối đi an toàn, không lên thang máy mà đi dọc theo lối đó.
Rất nhanh đã đến tầng sáu. Cánh cửa nằm ở cuối lối nhỏ, Lục Uyên đang muốn mở ra, tiếng mở cửa sát vách đột nhiên vang lên.
Tim Lục Uyên đập dữ dội.
Nhưng kia lại không phải người trong dự đoán của Lục Uyên, chỉ là một lão bà cầm theo một túi đồ ăn.
Lục Uyên nhìn lão bà nọ, cười tự nhiên, đặt tay lên gõ cửa.
Lão bà nhanh chóng đi đến thang máy, Lục Uyên cũng không chần chừ mà đẩy cửa đi vào.
Có lẽ là bởi vừa rồi bị doạ nên Lục Uyên có dự cảm với chuyện sắp sửa diễn ra tiếp theo. Cậu nghiêm túc quan sát đánh giá căn nhà này.
Căn phòng không lớn, chiếm phần lớn không gian là một chiếc giường. Đối diện giường có một bộ sô pha, tấm bao sô pha có vẻ như đã rất lâu không được thay mới, dính một lớp bụi đen kịt. So với căn phòng của Emily, gian nhà này nhỏ hơn, cũng cũ hơn. Phòng tắm trong góc sáng đèn, bóng người mờ ảo chiếu lên mặt kính.
Lục Uyên nhớ tới dòng miêu tả chủ phòng trong email của Tả Lập: Phục vụ tạm được, nhưng không thể nhìn mặt.
Người trong phòng tắm nhanh chóng bước ra. Tả Lập có vẻ đã tính tới đường chạy cho cậu nên đầu tiên đã giao ước cho chị Lý không mặc quần áo.
Chị Lý quấn khăn tắm, nhưng lại thong dong hơn cả người ăn mặc chỉnh tề như Lục Uyên.
"Cậu không phải tới để chơi." – Chị Lý ngồi ở mép giường đánh giá cậu.
Lục Uyên không nhúc nhích, mặc cho ả nhìn: "Chị biết?"
Chị Lý nghiêng đầu xoa tóc nghịch điện thoại: "Đêm qua ông chủ báo là có cảnh sát tới điều tra." – Lại hỏi cậu: "Cậu thật sự là cảnh sát?"
Lục Uyên không trả lời.
Chị Lý cũng không thèm để ý, chỉ tự mình nói: "Tôi một mình nuôi con, cái nào kiếm tiền nhanh thì đương nhiên sẽ làm. Các người không bắt mấy tên giết người phóng hoả, bắt chúng tôi thì giỏi lắm. Bắt đi, đưa tới cục cảnh sát đi, để cho tất cả mọi người biết tôi làm là nghề bán thân, cậu muốn con tôi sau này phải sống thế nào đây?"
Ả dừng động tác, quay sang nhìn kỹ khuôn mặt Lục Uyên, như là nổi lên lòng trắc ẩn, khuyên cậu: "Cậu đi đi, đừng tra nữa, thủ hạ dưới trướng ông chủ có tới mấy chục người."
Lục Uyên không đi, mở cửa đứng ở cửa, xem động tĩnh xung quanh.
Cậu đang đợi những người đứng sau tổ chức. Mục đích của việc cậu cố tình bị bại lộ đó chính là muốn nhìn thấy bọn họ. Mấy cô kỹ nữ này là thành viên tầng thấp nhất, chỉ phụ trách giao dịch xác thịt, chuyện khác thì hoàn toàn không biết. Cậu để những người này nghĩ mình là cảnh sát, vậy thì bọn họ sẽ không trực tiếp động thủ, hơn nữa còn có thể uy hiếp hoặc hối lộ cậu nhằm che giấu chuyện này. Chị Lý khi nãy có lẽ đã gọi điện thoại báo tin cho cấp trên, bọn họ hẳn là đang trên đường tới.
Một chút động tĩnh cũng không có.
Lục Uyên quay đầu lại nhìn, chị Lý đã mặc áo choàng tắm, cười như không cười nhìn cậu.
Lục Uyên căng thẳng trong lòng, đóng cửa lại, vào thang máy xuống dưới lầu.
Nếu bọn họ không ở cách vách, vậy thì nhất định đang ở ga-ra. Giờ này trong ga-ra sẽ không có ai, Lục Uyên không biết mọi chuyện liệu có phát triển giống như tưởng tượng của cậu hay không. Cậu mở khoá điện thoại trong túi, vờ như tự nhiên mà ra khỏi thang máy.
Quả nhiên có người đang đợi cậu.
Một người đàn ông mặc áo khoác da đang đứng ở lối ra thang máy, trong miệng cắn một điếu thuốc. Ánh sáng ở ga-ra không được tốt, tàn thuốc màu đỏ thoắt cháy thoắt tan. Còn có hai người đang đứng bên cạnh chiếc xe của cậu đang đậu ở đằng xa, không thấy rõ mặt. Túi áo trong ngực của một người hơi phình lên, như đang đựng thứ gì.
Lục Uyên tính toán khoảng cách trong lòng. Lúc cậu xuống xe cũng không khóa cửa xe.
Người đàn ông mặc áo da chỉ hút thuốc không nói chuyện. Lục Uyên đoán chừng Tả Lập đã nhận được cuộc gọi, mở miệng trước: "Các người đều là người ở mười hai toà nhà?"
Người đàn ông mặc áo da ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát: "Rất chuyên nghiệp nha tiểu đồng chí, bây giờ mà còn hỏi thăm tình huống của chúng tôi cơ đấy."
Lục Uyên không trả lời câu hỏi của gã: "Trong ga-ra quá lạnh, ra ngoài nói?"
Người đàn ông mặc áo da đập gót giày vào tường: "Đừng nha, trời đông lạnh mới tỉnh táo, cậu thấy sao?"
Lục Uyên chờ gã nói tiếp, bất động thanh sắc đi về hướng chiếc xe.
Người đàn ông không cản cậu, hai người khác đứng chặn bên cửa xe.
"Cậu cũng thấy rồi, đều là anh tình tôi nguyện, chúng tôi không ép mấy ả." – Người đàn ông mặc áo da cười như không cười: "Ồ, đúng rồi, hai ngày nay cậu vậy là đã tiêu tiền không uổng phí rồi, không hiểu cũng bình thường thôi, đừng nóng vội, anh mời cậu thưởng thụ một chút nhé?"
Lục Uyên nhìn hắn: "Chị Lý quá già rồi."
Người đàn ông lộ cười càng rõ ràng hơn: "Cậu đến cùng cũng chỉ trẻ hơn tôi."
Lục Uyên thăm dò gã: "Một đôi trẻ tuổi không phải tốt hơn sao? Các người cũng đâu có thiếu."
Người đàn ông dần thu ý cười lại: "Nếu không đi theo ông chủ thì đến ăn cơm bá vương cũng không có chỗ để khóc." – Gã lại ra hiệu ý bảo Lục Uyên đi theo: "Đi thôi."
Hai người đứng cạnh cửa xe lúc nãy đi theo phía sau Lục Uyên như uy hiếp.
Lục Uyên đi theo người đàn ông mặc áo da vào thang máy. Nút ấn tầng 7 sáng lên, Lục Uyên lẩm bẩm một câu: "Tầng 7."
Người đàn ông mặc áo da chỉ xem như Lục Uyên đang hỏi gã, điệu bộ ý bảo thủ hạ coi chừng Lục Uyên: "Lên tầng 7 trước, vẫn còn kẻ chướng mắt."
Lục Uyên không lên tiếng, đi theo bọn họ đến gõ cửa căn phòng ngày hôm qua của Emily.
Căn phòng lớn hơn gấp ba lần phòng của chị Lý, một cái máy mạt chược chạy bằng điện dựng bên cửa sổ, phía cạnh cửa là một bộ sô pha và bàn trà, trên bàn có vài lon bia, có vẻ đã uống hết rồi, bị bóp thành hình dáng vặn vẹo. Gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc, bức tường phía sau sô pha bị khói xông thành màu đen vàng.
Người đàn ông mặc áo da mời Lục Uyên ngồi, rồi đến đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại, tiếng địa phương, Lục Uyên nghe không hiểu lắm, có vẻ là đang phân phó thuộc hạ mang một cô tiểu thư nào đó tới.
Lục Uyên ngồi trên sô pha, suy nghĩ biện pháp thoát thân. Cũng không thể ngủ với nhau thật, Lục Uyên đồng tính luyến ái trời sinh, dù cô gái kia có cởi ra hết cậu cũng không thể dựng lên nổi. Đột nhiên cậu lại nhớ tới dấu vết trên người bị Tần Túc Chinh giày vò. Tần Túc Chinh có lẽ là có tập, hai tay rất khoẻ. Trên giường hắn rất hung hãn, lại không cho Lục Uyên lên tiếng, Lục Uyên không chịu nổi, vừa muốn chạy đã bị hắn bóp eo ấn vào trong chăn. Buổi sáng lúc Lục Uyên thay quần áo nhìn thấy hai dấu tay bầm xanh đến phát tím trên eo, lòng nghi ngờ này đã đạt tiêu chuẩn một bạo nam kỹ* chưa.
[*Từ gốc: thượng gia 上家: vừa có nghĩa để chỉ những người giàu có, vừa có nghĩa để chỉ nam kỹ (?) ngồi bên trái khách trong những lúc đánh bài, ném xúc xắc hoặc uống rượu.]
Tiếng đập cửa rất nhanh đã vang lên, Lục Uyên cầu cho Tả Lập bên đầu dây bên kia có thể nghĩ ra được biện pháp nào hữu dụng, nếu không thì báo cảnh sát giúp cậu thôi cũng được.
Người đàn ông nọ đang nghe điện thoại.
Một tên thuộc hạ đi mở cửa. Lục Uyên nhìn chằm chằm vào khung cửa, sợ lại tiến vào thêm tên tay chân nào khác.
Tiến vào không phải tay chân, mà là Tần Túc Chinh.
Lục Uyên mở to hai mắt nhìn.
Người đàn ông mặc áo da cùng tên thuộc hạ còn lại cảnh giác đứng lên, người đàn ông không buông điện thoại xuống, híp mắt hỏi: "Mày là ai?"
Tần Túc Chinh không nhìn gã, quét mắt nhìn quanh phòng một vòng, nhìn thấy Lục Uyên đang ngồi trên sô pha. Người đàn ông mặc áo da theo ánh mắt của Tần Túc Chinh nhìn đến Lục Uyên: "Tụi mày là một giuộc?"
Đầu dây bên kia trong điện thoại nói câu gì đó. Gã dùng ngữ khí không thiện lành khẳng định: "Tụi mày không phải cảnh sát."
Lục Uyên thấy gã chậm rãi cúp điện thoại, đưa tay sờ vào trong ngực.
Là dao.
Đã không kịp nhắc nhở Tần Túc Chinh. Lục Uyên nhảy bắn lên khỏi sô pha, dùng sức đá cái bàn trà trước mặt về hướng cửa sổ, tiến hai bước lẻn đến cạnh cửa, mượn quán tính đập tên tay chân đi mở cửa lúc nãy vào tường, thuận tay "cạch" một tiếng cài then, duỗi tay túm chặt cánh tay Tần Túc Chinh chạy ra lối thoát an toàn.
Cửa phòng đối diện phòng của Emily đột nhiên mở ra, ba tên cầm dao gập người lao tới, cản đường đi.
Lục Uyên dừng lại, kéo Tần Túc Chinh ra sau mình.
Lục Uyên nghe thấy Tần Túc Chinh cười khẽ một tiếng, cánh tay bị một sức lực mạnh mẽ đánh úp, cậu bị Tần Túc Chinh nhét về phía sau.
Tay nắm cửa vừa bị khoá chuyển động, cửa sắp mở.
Lúc Lục Uyên quay đầu lại, Tần Túc Chinh đã động thủ rồi. Hành lang hẹp, ba người dàn hàng không có cách nào luồn ra được. Người đàn ông tóc vàng còn không cao bằng Lục Uyên đối mặt với Tần Túc Chinh còn cao hơn cậu tận nửa cái đầu, tay nắm chặt dao hơi run lên. Tần Túc Chinh thuận theo thế dao đâm tới mà nghiêng người tránh thoát, duỗi tay vặn rớt con dao trong tay gã, thúc đầu gối lên hông gã. Lực đánh rất mạnh, tóc càng trực tiếp bị ném vào tường, ôm eo không bò dậy nổi.
Khoá cửa có vẻ như đã kẹt lại do lúc nãy bị cậu cài then, người phía sau cửa vội vã chạy tới bắt lấy tay nắm cửa vặn "kẹt kẹt". Lục Uyên cũng không nhàn rỗi, rút một ống inox trong kệ giày đặt trước cửa ghim vào tay nắm.
Đồng loã của tóc vàng không ngờ Tần Túc Chinh lại giải quyết xong một tên nhanh như vậy, nhìn nhau, cùng đâm dao tới. Tần Túc Chinh vung chân đá bay một tên, định tránh đi nhưng lại nhớ tới Lục Uyên còn đang ở phía sau, cậu không thể tránh được, vậy nên hắn đành nâng cánh tay phải lên đỡ lưỡi dao, đẩy ngược lại người đang cầm dao, đồng thời thúc đầu gối vào gã.
Dứt khoát lưu loát xử lý hết ba tên tay chân, Tần Túc Chinh kéo Lục Uyên thoát lối an toàn xuống dưới lầu. Xe của Lục Uyên đậu gần đó, hai người lên xe, ra khỏi ga-ra.
Vừa rồi ở hành lang, Tần Túc Chinh che trước người Lục Uyên, Lục Uyên không thấy hắn đã dùng cánh tay chắn lưỡi dao kia. Bây giờ lên xe, trong không gian chật hẹp truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, Lục Uyên mới phát hiện Tần Túc Chinh đã bị thương.
Lục Uyên nghe thấy Tần Túc Chinh cười khẽ một tiếng, cánh tay bị một sức lực mạnh mẽ đánh úp, cậu bị Tần Túc Chinh nhét về phía sau.
- ----
Tả Lập do dự cả đêm, cuối cùng vẫn đưa địa chỉ mới cho Lục Uyên.
Lục Uyên bị tiếng báo email đánh thức. Tần Túc Chinh không biết đã rời đi từ khi nào. Dưới điện thoại có một mảnh giấy, có mấy con chữ móc sắt vệt bạc: "Sữa đậu nành trên bàn, trứng chiên trong nồi."
[*Thiết câu ngân hoa 铁钩银划 – tạm chuyển ngữ: móc sắt vệt bạc.]
Lục Uyên rửa mặt ăn ngon xong hết thảy vẫn không biết nên coi như bữa sáng hay bữa trưa.
Địa chỉ mới mà Tả Lập đưa cách không xa chỗ của Emily, cùng một toà nhà nhưng khác tầng. Lục Uyên đậu xe vào ga-ra, đốt một điếu thuốc, mở bút ghi âm cất vào túi rồi kéo khoá lại. Thời gian làm việc 3 giờ chiều, trong ga-ra rất im ắng. Lục Uyên tìm được lối đi an toàn, không lên thang máy mà đi dọc theo lối đó.
Rất nhanh đã đến tầng sáu. Cánh cửa nằm ở cuối lối nhỏ, Lục Uyên đang muốn mở ra, tiếng mở cửa sát vách đột nhiên vang lên.
Tim Lục Uyên đập dữ dội.
Nhưng kia lại không phải người trong dự đoán của Lục Uyên, chỉ là một lão bà cầm theo một túi đồ ăn.
Lục Uyên nhìn lão bà nọ, cười tự nhiên, đặt tay lên gõ cửa.
Lão bà nhanh chóng đi đến thang máy, Lục Uyên cũng không chần chừ mà đẩy cửa đi vào.
Có lẽ là bởi vừa rồi bị doạ nên Lục Uyên có dự cảm với chuyện sắp sửa diễn ra tiếp theo. Cậu nghiêm túc quan sát đánh giá căn nhà này.
Căn phòng không lớn, chiếm phần lớn không gian là một chiếc giường. Đối diện giường có một bộ sô pha, tấm bao sô pha có vẻ như đã rất lâu không được thay mới, dính một lớp bụi đen kịt. So với căn phòng của Emily, gian nhà này nhỏ hơn, cũng cũ hơn. Phòng tắm trong góc sáng đèn, bóng người mờ ảo chiếu lên mặt kính.
Lục Uyên nhớ tới dòng miêu tả chủ phòng trong email của Tả Lập: Phục vụ tạm được, nhưng không thể nhìn mặt.
Người trong phòng tắm nhanh chóng bước ra. Tả Lập có vẻ đã tính tới đường chạy cho cậu nên đầu tiên đã giao ước cho chị Lý không mặc quần áo.
Chị Lý quấn khăn tắm, nhưng lại thong dong hơn cả người ăn mặc chỉnh tề như Lục Uyên.
"Cậu không phải tới để chơi." – Chị Lý ngồi ở mép giường đánh giá cậu.
Lục Uyên không nhúc nhích, mặc cho ả nhìn: "Chị biết?"
Chị Lý nghiêng đầu xoa tóc nghịch điện thoại: "Đêm qua ông chủ báo là có cảnh sát tới điều tra." – Lại hỏi cậu: "Cậu thật sự là cảnh sát?"
Lục Uyên không trả lời.
Chị Lý cũng không thèm để ý, chỉ tự mình nói: "Tôi một mình nuôi con, cái nào kiếm tiền nhanh thì đương nhiên sẽ làm. Các người không bắt mấy tên giết người phóng hoả, bắt chúng tôi thì giỏi lắm. Bắt đi, đưa tới cục cảnh sát đi, để cho tất cả mọi người biết tôi làm là nghề bán thân, cậu muốn con tôi sau này phải sống thế nào đây?"
Ả dừng động tác, quay sang nhìn kỹ khuôn mặt Lục Uyên, như là nổi lên lòng trắc ẩn, khuyên cậu: "Cậu đi đi, đừng tra nữa, thủ hạ dưới trướng ông chủ có tới mấy chục người."
Lục Uyên không đi, mở cửa đứng ở cửa, xem động tĩnh xung quanh.
Cậu đang đợi những người đứng sau tổ chức. Mục đích của việc cậu cố tình bị bại lộ đó chính là muốn nhìn thấy bọn họ. Mấy cô kỹ nữ này là thành viên tầng thấp nhất, chỉ phụ trách giao dịch xác thịt, chuyện khác thì hoàn toàn không biết. Cậu để những người này nghĩ mình là cảnh sát, vậy thì bọn họ sẽ không trực tiếp động thủ, hơn nữa còn có thể uy hiếp hoặc hối lộ cậu nhằm che giấu chuyện này. Chị Lý khi nãy có lẽ đã gọi điện thoại báo tin cho cấp trên, bọn họ hẳn là đang trên đường tới.
Một chút động tĩnh cũng không có.
Lục Uyên quay đầu lại nhìn, chị Lý đã mặc áo choàng tắm, cười như không cười nhìn cậu.
Lục Uyên căng thẳng trong lòng, đóng cửa lại, vào thang máy xuống dưới lầu.
Nếu bọn họ không ở cách vách, vậy thì nhất định đang ở ga-ra. Giờ này trong ga-ra sẽ không có ai, Lục Uyên không biết mọi chuyện liệu có phát triển giống như tưởng tượng của cậu hay không. Cậu mở khoá điện thoại trong túi, vờ như tự nhiên mà ra khỏi thang máy.
Quả nhiên có người đang đợi cậu.
Một người đàn ông mặc áo khoác da đang đứng ở lối ra thang máy, trong miệng cắn một điếu thuốc. Ánh sáng ở ga-ra không được tốt, tàn thuốc màu đỏ thoắt cháy thoắt tan. Còn có hai người đang đứng bên cạnh chiếc xe của cậu đang đậu ở đằng xa, không thấy rõ mặt. Túi áo trong ngực của một người hơi phình lên, như đang đựng thứ gì.
Lục Uyên tính toán khoảng cách trong lòng. Lúc cậu xuống xe cũng không khóa cửa xe.
Người đàn ông mặc áo da chỉ hút thuốc không nói chuyện. Lục Uyên đoán chừng Tả Lập đã nhận được cuộc gọi, mở miệng trước: "Các người đều là người ở mười hai toà nhà?"
Người đàn ông mặc áo da ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát: "Rất chuyên nghiệp nha tiểu đồng chí, bây giờ mà còn hỏi thăm tình huống của chúng tôi cơ đấy."
Lục Uyên không trả lời câu hỏi của gã: "Trong ga-ra quá lạnh, ra ngoài nói?"
Người đàn ông mặc áo da đập gót giày vào tường: "Đừng nha, trời đông lạnh mới tỉnh táo, cậu thấy sao?"
Lục Uyên chờ gã nói tiếp, bất động thanh sắc đi về hướng chiếc xe.
Người đàn ông không cản cậu, hai người khác đứng chặn bên cửa xe.
"Cậu cũng thấy rồi, đều là anh tình tôi nguyện, chúng tôi không ép mấy ả." – Người đàn ông mặc áo da cười như không cười: "Ồ, đúng rồi, hai ngày nay cậu vậy là đã tiêu tiền không uổng phí rồi, không hiểu cũng bình thường thôi, đừng nóng vội, anh mời cậu thưởng thụ một chút nhé?"
Lục Uyên nhìn hắn: "Chị Lý quá già rồi."
Người đàn ông lộ cười càng rõ ràng hơn: "Cậu đến cùng cũng chỉ trẻ hơn tôi."
Lục Uyên thăm dò gã: "Một đôi trẻ tuổi không phải tốt hơn sao? Các người cũng đâu có thiếu."
Người đàn ông dần thu ý cười lại: "Nếu không đi theo ông chủ thì đến ăn cơm bá vương cũng không có chỗ để khóc." – Gã lại ra hiệu ý bảo Lục Uyên đi theo: "Đi thôi."
Hai người đứng cạnh cửa xe lúc nãy đi theo phía sau Lục Uyên như uy hiếp.
Lục Uyên đi theo người đàn ông mặc áo da vào thang máy. Nút ấn tầng 7 sáng lên, Lục Uyên lẩm bẩm một câu: "Tầng 7."
Người đàn ông mặc áo da chỉ xem như Lục Uyên đang hỏi gã, điệu bộ ý bảo thủ hạ coi chừng Lục Uyên: "Lên tầng 7 trước, vẫn còn kẻ chướng mắt."
Lục Uyên không lên tiếng, đi theo bọn họ đến gõ cửa căn phòng ngày hôm qua của Emily.
Căn phòng lớn hơn gấp ba lần phòng của chị Lý, một cái máy mạt chược chạy bằng điện dựng bên cửa sổ, phía cạnh cửa là một bộ sô pha và bàn trà, trên bàn có vài lon bia, có vẻ đã uống hết rồi, bị bóp thành hình dáng vặn vẹo. Gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc, bức tường phía sau sô pha bị khói xông thành màu đen vàng.
Người đàn ông mặc áo da mời Lục Uyên ngồi, rồi đến đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại, tiếng địa phương, Lục Uyên nghe không hiểu lắm, có vẻ là đang phân phó thuộc hạ mang một cô tiểu thư nào đó tới.
Lục Uyên ngồi trên sô pha, suy nghĩ biện pháp thoát thân. Cũng không thể ngủ với nhau thật, Lục Uyên đồng tính luyến ái trời sinh, dù cô gái kia có cởi ra hết cậu cũng không thể dựng lên nổi. Đột nhiên cậu lại nhớ tới dấu vết trên người bị Tần Túc Chinh giày vò. Tần Túc Chinh có lẽ là có tập, hai tay rất khoẻ. Trên giường hắn rất hung hãn, lại không cho Lục Uyên lên tiếng, Lục Uyên không chịu nổi, vừa muốn chạy đã bị hắn bóp eo ấn vào trong chăn. Buổi sáng lúc Lục Uyên thay quần áo nhìn thấy hai dấu tay bầm xanh đến phát tím trên eo, lòng nghi ngờ này đã đạt tiêu chuẩn một bạo nam kỹ* chưa.
[*Từ gốc: thượng gia 上家: vừa có nghĩa để chỉ những người giàu có, vừa có nghĩa để chỉ nam kỹ (?) ngồi bên trái khách trong những lúc đánh bài, ném xúc xắc hoặc uống rượu.]
Tiếng đập cửa rất nhanh đã vang lên, Lục Uyên cầu cho Tả Lập bên đầu dây bên kia có thể nghĩ ra được biện pháp nào hữu dụng, nếu không thì báo cảnh sát giúp cậu thôi cũng được.
Người đàn ông nọ đang nghe điện thoại.
Một tên thuộc hạ đi mở cửa. Lục Uyên nhìn chằm chằm vào khung cửa, sợ lại tiến vào thêm tên tay chân nào khác.
Tiến vào không phải tay chân, mà là Tần Túc Chinh.
Lục Uyên mở to hai mắt nhìn.
Người đàn ông mặc áo da cùng tên thuộc hạ còn lại cảnh giác đứng lên, người đàn ông không buông điện thoại xuống, híp mắt hỏi: "Mày là ai?"
Tần Túc Chinh không nhìn gã, quét mắt nhìn quanh phòng một vòng, nhìn thấy Lục Uyên đang ngồi trên sô pha. Người đàn ông mặc áo da theo ánh mắt của Tần Túc Chinh nhìn đến Lục Uyên: "Tụi mày là một giuộc?"
Đầu dây bên kia trong điện thoại nói câu gì đó. Gã dùng ngữ khí không thiện lành khẳng định: "Tụi mày không phải cảnh sát."
Lục Uyên thấy gã chậm rãi cúp điện thoại, đưa tay sờ vào trong ngực.
Là dao.
Đã không kịp nhắc nhở Tần Túc Chinh. Lục Uyên nhảy bắn lên khỏi sô pha, dùng sức đá cái bàn trà trước mặt về hướng cửa sổ, tiến hai bước lẻn đến cạnh cửa, mượn quán tính đập tên tay chân đi mở cửa lúc nãy vào tường, thuận tay "cạch" một tiếng cài then, duỗi tay túm chặt cánh tay Tần Túc Chinh chạy ra lối thoát an toàn.
Cửa phòng đối diện phòng của Emily đột nhiên mở ra, ba tên cầm dao gập người lao tới, cản đường đi.
Lục Uyên dừng lại, kéo Tần Túc Chinh ra sau mình.
Lục Uyên nghe thấy Tần Túc Chinh cười khẽ một tiếng, cánh tay bị một sức lực mạnh mẽ đánh úp, cậu bị Tần Túc Chinh nhét về phía sau.
Tay nắm cửa vừa bị khoá chuyển động, cửa sắp mở.
Lúc Lục Uyên quay đầu lại, Tần Túc Chinh đã động thủ rồi. Hành lang hẹp, ba người dàn hàng không có cách nào luồn ra được. Người đàn ông tóc vàng còn không cao bằng Lục Uyên đối mặt với Tần Túc Chinh còn cao hơn cậu tận nửa cái đầu, tay nắm chặt dao hơi run lên. Tần Túc Chinh thuận theo thế dao đâm tới mà nghiêng người tránh thoát, duỗi tay vặn rớt con dao trong tay gã, thúc đầu gối lên hông gã. Lực đánh rất mạnh, tóc càng trực tiếp bị ném vào tường, ôm eo không bò dậy nổi.
Khoá cửa có vẻ như đã kẹt lại do lúc nãy bị cậu cài then, người phía sau cửa vội vã chạy tới bắt lấy tay nắm cửa vặn "kẹt kẹt". Lục Uyên cũng không nhàn rỗi, rút một ống inox trong kệ giày đặt trước cửa ghim vào tay nắm.
Đồng loã của tóc vàng không ngờ Tần Túc Chinh lại giải quyết xong một tên nhanh như vậy, nhìn nhau, cùng đâm dao tới. Tần Túc Chinh vung chân đá bay một tên, định tránh đi nhưng lại nhớ tới Lục Uyên còn đang ở phía sau, cậu không thể tránh được, vậy nên hắn đành nâng cánh tay phải lên đỡ lưỡi dao, đẩy ngược lại người đang cầm dao, đồng thời thúc đầu gối vào gã.
Dứt khoát lưu loát xử lý hết ba tên tay chân, Tần Túc Chinh kéo Lục Uyên thoát lối an toàn xuống dưới lầu. Xe của Lục Uyên đậu gần đó, hai người lên xe, ra khỏi ga-ra.
Vừa rồi ở hành lang, Tần Túc Chinh che trước người Lục Uyên, Lục Uyên không thấy hắn đã dùng cánh tay chắn lưỡi dao kia. Bây giờ lên xe, trong không gian chật hẹp truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, Lục Uyên mới phát hiện Tần Túc Chinh đã bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất