Chương 1
Trong hậu trường lễ trao giải, Trần Trác và Tống Lãng Huy có muốn cũng không tránh được phải gặp nhau, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trợ lý bên cạnh Trần Trác là Giả An An làm việc cho cậu chưa được bao lâu, hoàn toàn không biết chuyên xưa người cũ. Nhân viên là người mới, không giỏi đối nhân xử thế, nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt. Giả An An vốn chính là fan của Trần Trác đồng thời là anti-fan của Tống Lãng Huy, cho nên nhìn thấy Tống Lãng Huy cũng không thể cho được sắc mặt tốt, ngược lại Tống Lãng Huy rất lễ phép mỉm cười với bọn họ.
Trần Trác và Tống Lãng Huy thực ra có hướng diễn xuất khác nhau,không tồn tại quan hệ cạnh tranh, một người nhiều năm không nóng không lạnh, thành thật đi học ngành diễn xuất, một người xuất thân từ gia đình có truyền thống văn nghệ, trong tay có vô số tài nguyên, một tuổi đã đóng quảng cáo sữa bột trẻ em, nhưng hai người tuổi xấp xỉ nhau, khó tránh khỏi thường xuyên bị giới truyền thông đem ra so sánh. Thời điểm Trần Trác mới Debut còn tốt, thế nhưng mấy năm qua lui tới với vài người đồng bạn trong giới, thỉnh thoảng cũng cùng nhau tham gia tiệc tối hoặc tương tác qua lại trên Weibo, chỉ là cậu và Tống Lãng Huy như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp mặt. Thi thoảng trong giới có người nói cho dù hai người có đứng cùng một sân khấu cũng hoàn toàn không chào hỏi nhau, thái độ cực kì lạnh nhạt, vì vậy đối phương càng tin đây là sự thật, fan lại càng thấy phải bảo vệ thần tượng của mình, xem người kia như kẻ địch, vừa có gió thổi cỏ lay liền xé nhau đến trời đất sụp đổ. Một bên nói "Trác công tử nhà chúng tôi là quân tử,còn tên kia là kẻ tính tình quái dở, lại không có kỹ năng diễn xuất, chỉ biết dựa vào cha mẹ là người có tiếng trong giới", một bên khác nói "Huy thiếu gia là được ưu ái trời sinh chính là ngôi sao, không thèm chấp nhặt với một tên vô danh tiểu tốt mới nổi".
Giải thưởng hôm nay cũng xem như quan trọng,năm ngoái Trần Trác quay phim điện ảnh, danh tiếng rất tốt, cũng là nhờ vậy mà trở nên nổi tiếng, lễ trao giải hôm nay may mắn được đề cử. An An theo cậu một mình vào phòng hóa trang, vẫn không quên vừa đi vừa mắng Tần Lãng Huy: "Ông chủ anh được đề danh hôm nay là danh chính ngôn thuận, không biết tên Tống Lãng Huy làm gì mà được lên thảm đỏ, một năm không có tác phẩm nào, hắn cũng không sợ mất mặt."
Tống Lãng Huy suốt một năm rưỡi im hơi lặng tiếng, ngành giải trí thay đổi từng ngày, cũng khó trách trợ lý nhỏ lên giọng hạ thấp hắn vài câu.
Trần Trác không để ý đến lời nói của cô, chỉ nói trước khi thợ trang điểm đến muốn nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Trác ở trong giới trừ trước đến nay nổi danh là người tốt tính, không nói xấu người khác, đuổi người cũng là lễ phép khách sáo, An An vừa đóng cửa vừa cảm thấy ông chủ thật mê người quá đi! Cô ở ngoài hành lang gọi điện cho thợ trang điểm, nhìn thấy Tống Lãng Huy cách đó không xa nhàn nhã dựa người vào tường hút thuốc lá, Giả An An vờ như không thấy đôi chân dài kia, chỉ oán thầm đối phương hút thuốc trong nhà thật không có tố chất, phải bị phát tiền mới đúng.
Cô cũng không định chào hỏi cùng Tống Lãng Huy, thế nhưng Tống Lãng Huy lại gọi cô: "Tiểu Giả, Trần Trác dạo này vẫn thường đau đầu à?"
Nếu như không phải toàn bộ hành lang chỉ có hai người bọn họ, Giả An An sẽ vờ coi như Tống Lãng Huy không phải gọi cô, Trần Trác kia cũng chỉ là kẻ cùng tên cùng họ.
Lời nói này chứa quá nhiều bom đạn, Giả An An vừa cảm thấy nghi ngờ một đại nhân vật như hắn sao lại biết tên của một trợ lý mới nhỏ nhoi như mình, cũng nghĩ không ra mục đích của hắn sao phải quan tâm một đối thủ cạnh tranh không quen biết, nhưng Tống Lãng Huy lễ phép dập khói thuốc, nhìn cô bằng ánh mắt thành khẩn, khiến cho cô dù là anti cứng của hắn cũng không thể mở lời nói câu"Ai cần anh lo", chỉ biết ngu ngơ không đầu không đuôi trả lời: "... Dạo này tốt hơn nhiều."
Tống Lãng Huy nghe vậy mặt mày có chút buông lỏng, nói cám ơn rồi quay người rời đi. Giả An An lại nhìn thấy hắn lại rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc lá, nhưng không châm lửa.
Quả nhiên đúng như báo lá cải nói, tính cách kì quái, Giả An An thầm nghĩ.
Trong phòng nghỉ, Trần Trác đối với lễ trao giải cũng không mong đợi lấy được giải thưởng, lý do cậu gia nhập giới giải trí vốn rất hoang đường, suy cho cùng, bản thân cậu đối với công việc này cũng không có hoài bão lớn lao gì, có thể được đề cử là đã có thể đối phó với công ty rồi. Mấy năm nay cậu cũng chỉ là cố gắng an phận, không tranh không đoạt tài nguyên, có vai diễn rơi xuống thì cố gắng diễn cho tốt, không có thì nghỉ ngơi, ấy vậy mà lại khiến cho nhiều nhà sản xuất có ấn tượng tốt, tất cả mọi người đều đánh giá cậu là người biết cư xử có lễ phép, là một người chân thật hiếm thấy trong vòng giải trí hỗn tạp.
Trần Trác nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, vừa nãy gặp thoáng qua, cậu đã lâu rồi không gặp Tống Lãng Huy. Mấy năm trước là cố ý, cậu không biết Tống Lãng Huy nghĩ gì, nhưng nếu cậu nghĩ đến trường hợp hai người cùng đứng chung một sân khấu thì nếu có thể từ chối sẽ từ chối. Hơn một năm trước kia cậu bị tai nạn giao thông, sau khi nghỉ ngơi trở về, nghe thấy bên trong giới đồn rằng Tống Lãng Huy ẩn cư đi Châu Âu học lịch sử nghệ thuật, cũng có lời đồn hắn mang theo vợ mới cưới, bí mật đi du lịch vòng quanh thế giới. Tất cả mọi người nói Tống thiếu gia tuỳ tiện, dù sao trong giới có chỗ dựa vững, bỏ phí một năm rưỡi trở về vẫn có vị trí nhỏ.
Vô tình hay cố ý, thời gian cứ như vậy trôi qua năm, sáu năm, Trần Trác không rõ cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay có phải là cố ý hay không, cũng không muốn đoán nụ cười của người nọ mang ý gì.
Bộ phim được đề cử hôm nay vốn là dành cho Tống Lãng Huy, ai ngờ Tống thiếu gia tùy tiện làm trái hợp đồng nói muốn ở ẩn, khi mới đổi người Trần Trác bị mắng rất thảm, tính cách nhân vật của vai diễn trong phim vốn là viết riêng cho Tống Lãng Huy, fan của Tống Lãng Huy cùng người qua đường đều cho rằng Trần Trác sẽ không diễn ra được tính cách nhân vật như vậy, không thể ngờ Trần Trác lại hoàn thành rất tốt. Thế là báo lá cải cùng fan hâm mộ lại muốn đem Tống Lãng Huy ra so sánh một phen, đại khái là trời sinh may mắn nhưng không biết quý trọng ngược lại để cho người khác nhặt được tiên nghi, lại có người phỏng đoán nhờ nhặt được nhân vật của Tống Lãng Huy mà Trần Trác trở nên nổi tiếng. Chỉ e là hai người sẽ vì vậy mà càng lúc càng trở mặt.
Trần Trác lần này diễn rất tốt, vượt ngoài mong đợi của mọi người, ở tiệc đóng máy biên kịch còn khen ngợi cậu, cũng không ngại nói lời thật lòng: "Cơ bản tiểu Trần không phải là người được chọn, ngay từ đầu nhân vật này tôi viết ra là vì Tống Lãng Huy, lúc nghe nói đổi thành cậu, tôi thực sự rất lo lắng, không nghĩ tới cậu diễn sống động như vậy. Nếu không phải hai người các cậu luôn đối đầu nhau, tôi cũng hoài nghi không biết có phải tên tiểu tử Tống Lãng Huy này tự mình lén lút nhường vai diễn cho cậu hay không."
Trần Trác uống một hơi cạn sạch ly rượu biên kịch mời, cũng không đáp những chuyện có liên quan đến Tống Lãng Huy.
Trần Trác không cần Tống lãng Huy dạy cho cách diễn nhưng cậu không cách nào giải thích cùng biên kịch —— Tống Lãng Huy và cậu, đã từng sớm chiều thân mật cùng nhau, quen thuộc với từng biểu cảm nét mặt của hắn, sao có thể không diễn ra được tính cách của Tống Lãng Huy chứ.
Giả An An quay lại cùng với thợ trang điểm, gõ cửa phòng, Trần Trác mở mắt ra đáp một tiếng "Vào đi"
Nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không yên, tất cả suy nghĩ đều là những chuyện liên quan đến Tống Lãng Huy, làm cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Trợ lý bên cạnh Trần Trác là Giả An An làm việc cho cậu chưa được bao lâu, hoàn toàn không biết chuyên xưa người cũ. Nhân viên là người mới, không giỏi đối nhân xử thế, nghĩ cái gì đều viết hết lên trên mặt. Giả An An vốn chính là fan của Trần Trác đồng thời là anti-fan của Tống Lãng Huy, cho nên nhìn thấy Tống Lãng Huy cũng không thể cho được sắc mặt tốt, ngược lại Tống Lãng Huy rất lễ phép mỉm cười với bọn họ.
Trần Trác và Tống Lãng Huy thực ra có hướng diễn xuất khác nhau,không tồn tại quan hệ cạnh tranh, một người nhiều năm không nóng không lạnh, thành thật đi học ngành diễn xuất, một người xuất thân từ gia đình có truyền thống văn nghệ, trong tay có vô số tài nguyên, một tuổi đã đóng quảng cáo sữa bột trẻ em, nhưng hai người tuổi xấp xỉ nhau, khó tránh khỏi thường xuyên bị giới truyền thông đem ra so sánh. Thời điểm Trần Trác mới Debut còn tốt, thế nhưng mấy năm qua lui tới với vài người đồng bạn trong giới, thỉnh thoảng cũng cùng nhau tham gia tiệc tối hoặc tương tác qua lại trên Weibo, chỉ là cậu và Tống Lãng Huy như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp mặt. Thi thoảng trong giới có người nói cho dù hai người có đứng cùng một sân khấu cũng hoàn toàn không chào hỏi nhau, thái độ cực kì lạnh nhạt, vì vậy đối phương càng tin đây là sự thật, fan lại càng thấy phải bảo vệ thần tượng của mình, xem người kia như kẻ địch, vừa có gió thổi cỏ lay liền xé nhau đến trời đất sụp đổ. Một bên nói "Trác công tử nhà chúng tôi là quân tử,còn tên kia là kẻ tính tình quái dở, lại không có kỹ năng diễn xuất, chỉ biết dựa vào cha mẹ là người có tiếng trong giới", một bên khác nói "Huy thiếu gia là được ưu ái trời sinh chính là ngôi sao, không thèm chấp nhặt với một tên vô danh tiểu tốt mới nổi".
Giải thưởng hôm nay cũng xem như quan trọng,năm ngoái Trần Trác quay phim điện ảnh, danh tiếng rất tốt, cũng là nhờ vậy mà trở nên nổi tiếng, lễ trao giải hôm nay may mắn được đề cử. An An theo cậu một mình vào phòng hóa trang, vẫn không quên vừa đi vừa mắng Tần Lãng Huy: "Ông chủ anh được đề danh hôm nay là danh chính ngôn thuận, không biết tên Tống Lãng Huy làm gì mà được lên thảm đỏ, một năm không có tác phẩm nào, hắn cũng không sợ mất mặt."
Tống Lãng Huy suốt một năm rưỡi im hơi lặng tiếng, ngành giải trí thay đổi từng ngày, cũng khó trách trợ lý nhỏ lên giọng hạ thấp hắn vài câu.
Trần Trác không để ý đến lời nói của cô, chỉ nói trước khi thợ trang điểm đến muốn nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Trác ở trong giới trừ trước đến nay nổi danh là người tốt tính, không nói xấu người khác, đuổi người cũng là lễ phép khách sáo, An An vừa đóng cửa vừa cảm thấy ông chủ thật mê người quá đi! Cô ở ngoài hành lang gọi điện cho thợ trang điểm, nhìn thấy Tống Lãng Huy cách đó không xa nhàn nhã dựa người vào tường hút thuốc lá, Giả An An vờ như không thấy đôi chân dài kia, chỉ oán thầm đối phương hút thuốc trong nhà thật không có tố chất, phải bị phát tiền mới đúng.
Cô cũng không định chào hỏi cùng Tống Lãng Huy, thế nhưng Tống Lãng Huy lại gọi cô: "Tiểu Giả, Trần Trác dạo này vẫn thường đau đầu à?"
Nếu như không phải toàn bộ hành lang chỉ có hai người bọn họ, Giả An An sẽ vờ coi như Tống Lãng Huy không phải gọi cô, Trần Trác kia cũng chỉ là kẻ cùng tên cùng họ.
Lời nói này chứa quá nhiều bom đạn, Giả An An vừa cảm thấy nghi ngờ một đại nhân vật như hắn sao lại biết tên của một trợ lý mới nhỏ nhoi như mình, cũng nghĩ không ra mục đích của hắn sao phải quan tâm một đối thủ cạnh tranh không quen biết, nhưng Tống Lãng Huy lễ phép dập khói thuốc, nhìn cô bằng ánh mắt thành khẩn, khiến cho cô dù là anti cứng của hắn cũng không thể mở lời nói câu"Ai cần anh lo", chỉ biết ngu ngơ không đầu không đuôi trả lời: "... Dạo này tốt hơn nhiều."
Tống Lãng Huy nghe vậy mặt mày có chút buông lỏng, nói cám ơn rồi quay người rời đi. Giả An An lại nhìn thấy hắn lại rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc lá, nhưng không châm lửa.
Quả nhiên đúng như báo lá cải nói, tính cách kì quái, Giả An An thầm nghĩ.
Trong phòng nghỉ, Trần Trác đối với lễ trao giải cũng không mong đợi lấy được giải thưởng, lý do cậu gia nhập giới giải trí vốn rất hoang đường, suy cho cùng, bản thân cậu đối với công việc này cũng không có hoài bão lớn lao gì, có thể được đề cử là đã có thể đối phó với công ty rồi. Mấy năm nay cậu cũng chỉ là cố gắng an phận, không tranh không đoạt tài nguyên, có vai diễn rơi xuống thì cố gắng diễn cho tốt, không có thì nghỉ ngơi, ấy vậy mà lại khiến cho nhiều nhà sản xuất có ấn tượng tốt, tất cả mọi người đều đánh giá cậu là người biết cư xử có lễ phép, là một người chân thật hiếm thấy trong vòng giải trí hỗn tạp.
Trần Trác nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, vừa nãy gặp thoáng qua, cậu đã lâu rồi không gặp Tống Lãng Huy. Mấy năm trước là cố ý, cậu không biết Tống Lãng Huy nghĩ gì, nhưng nếu cậu nghĩ đến trường hợp hai người cùng đứng chung một sân khấu thì nếu có thể từ chối sẽ từ chối. Hơn một năm trước kia cậu bị tai nạn giao thông, sau khi nghỉ ngơi trở về, nghe thấy bên trong giới đồn rằng Tống Lãng Huy ẩn cư đi Châu Âu học lịch sử nghệ thuật, cũng có lời đồn hắn mang theo vợ mới cưới, bí mật đi du lịch vòng quanh thế giới. Tất cả mọi người nói Tống thiếu gia tuỳ tiện, dù sao trong giới có chỗ dựa vững, bỏ phí một năm rưỡi trở về vẫn có vị trí nhỏ.
Vô tình hay cố ý, thời gian cứ như vậy trôi qua năm, sáu năm, Trần Trác không rõ cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay có phải là cố ý hay không, cũng không muốn đoán nụ cười của người nọ mang ý gì.
Bộ phim được đề cử hôm nay vốn là dành cho Tống Lãng Huy, ai ngờ Tống thiếu gia tùy tiện làm trái hợp đồng nói muốn ở ẩn, khi mới đổi người Trần Trác bị mắng rất thảm, tính cách nhân vật của vai diễn trong phim vốn là viết riêng cho Tống Lãng Huy, fan của Tống Lãng Huy cùng người qua đường đều cho rằng Trần Trác sẽ không diễn ra được tính cách nhân vật như vậy, không thể ngờ Trần Trác lại hoàn thành rất tốt. Thế là báo lá cải cùng fan hâm mộ lại muốn đem Tống Lãng Huy ra so sánh một phen, đại khái là trời sinh may mắn nhưng không biết quý trọng ngược lại để cho người khác nhặt được tiên nghi, lại có người phỏng đoán nhờ nhặt được nhân vật của Tống Lãng Huy mà Trần Trác trở nên nổi tiếng. Chỉ e là hai người sẽ vì vậy mà càng lúc càng trở mặt.
Trần Trác lần này diễn rất tốt, vượt ngoài mong đợi của mọi người, ở tiệc đóng máy biên kịch còn khen ngợi cậu, cũng không ngại nói lời thật lòng: "Cơ bản tiểu Trần không phải là người được chọn, ngay từ đầu nhân vật này tôi viết ra là vì Tống Lãng Huy, lúc nghe nói đổi thành cậu, tôi thực sự rất lo lắng, không nghĩ tới cậu diễn sống động như vậy. Nếu không phải hai người các cậu luôn đối đầu nhau, tôi cũng hoài nghi không biết có phải tên tiểu tử Tống Lãng Huy này tự mình lén lút nhường vai diễn cho cậu hay không."
Trần Trác uống một hơi cạn sạch ly rượu biên kịch mời, cũng không đáp những chuyện có liên quan đến Tống Lãng Huy.
Trần Trác không cần Tống lãng Huy dạy cho cách diễn nhưng cậu không cách nào giải thích cùng biên kịch —— Tống Lãng Huy và cậu, đã từng sớm chiều thân mật cùng nhau, quen thuộc với từng biểu cảm nét mặt của hắn, sao có thể không diễn ra được tính cách của Tống Lãng Huy chứ.
Giả An An quay lại cùng với thợ trang điểm, gõ cửa phòng, Trần Trác mở mắt ra đáp một tiếng "Vào đi"
Nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không yên, tất cả suy nghĩ đều là những chuyện liên quan đến Tống Lãng Huy, làm cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất