Như Mài Như Dũa

Chương 2

Trước Sau
Trong tiệc mừng, Trần Trác vẫn cảm thấy giải thưởng mình nhận được không chân thực —— chén rượu phù phiếm, cậu giống như đang diễn một vai theo kịch bản, lễ phép chạm ly cùng với tất cả mọi người đến mời rượu, lúc nghe thấy những lời khen ngợi khích lệ thì đáp lại vài lời khiêm tốn. Chiếc cúp được tổ chương trình khoa trương dặt ở trung tâm bàn xoay, quả thực như một viên pha lê tuyệt đẹp, nhưng Trần Trác nhìn nó không khác gì những món ăn trên bàn.

Bốn tiếng trước, khi camera đảo qua bốn vị nam diễn viên xuất sắc nhất được đề cử ở dưới khán đài, chỉ có Trần Trác là nở nụ cười bình thản nhất, nói dễ nghe là điềm tĩnh, nhưng thực tế là không thèm quan tâm. Thậm chí khi khách mời trao giải cố ý úp mở rồi đọc tên cậu, gương mặt cậu trên màn hình lớn cũng không có chút thay đổi, ngược lại người bên cạnh ôm chầm lấy cậu phản ứng so ra còn nhanh hơn chính bản thân Trần Trác

Đứng trên đài nhận thưởng, đầu óc Trần Trác vẫn như cũ trống rỗng, sân khấu trên đài quá sáng, cậu không thể thấy rõ mọi người bên dưới, nhưng cậu biết có một đôi mắt cách đó không xa đang nhìn mình rất lâu. Cậu máy móc nhận cúp từ người trao giải, mỉm cười chụp ảnh chung, quá trình hoàn thành trôi chảy, trong đầu cậu bỗng xuất hiện một suy nghĩ không đúng lúc:Diễn xuất và giải thưởng đều không phải là thiên phú và mong muốn của cậu, đó rõ ràng là ước muốn của người nào đó ngồi trên khán đài kia, bọn họ đã từng vào một đêm khuya trong quán cùng nhau nói chuyện, người kia ghé vào tai cậu nói lên mộng ước của mình.

Bây giờ người cầm cúp lại là cậu.

Sau vài giây im lặng, Trần Trác mở miệng nói cảm ơn tất cả những người cần cảm ơn, ngữ khí khiêm nhường nhưng cũng không quá khách sáo.

Truyền thông đối với Trần Trác luôn luôn ưu ái, không cần đoán cũng biết hôm sau báo chí nhất định đưa đoạn cậu đứng im lặng trên sân khấu mà khen ngợi thành —— tân ảnh đế khiêm tốn trầm tĩnh,cầm thưởng lớn cũng vẫn trầm ổn.

Không ai biết được khoảnh khắc đó cậu nghĩ cái gì.

Trong buổi tiệc chúc mừng của Trần Trác, Khâu Khải-người đại diện cũ của cậu cũng đến, lúc mới bước vào giới giải trí,cậu được Khâu Khải dẫn dắt, hai người cũng coi như là từng đồng cam cộng khổ. Khâu Khải là một trong số ít người Trần Trác có thể biểu lộ cảm xúc thật của mình. Ba tháng trước, anh dựa vào phim mới mà nổi tiếng, Khâu Khải được công ty thăng chức điều đi. Đã lâu không gặp nhưng hai người cũng không xa lạ, Khâu Khải ôm lấy vai của cậu cùng cậu tiến vào một lô ghế riêng, nhìn thấy sắc mặt cậu bình thản, hỏi: "Thằng nhóc, sao không thấy vui vẻ gì thế?"

Trần Trác thành thật trả lời: "Cũng ổn."

Nhận được giải thưởng là chuyện vui, nếu như không phải chạm mặt với Tống Lãng Huy sau hậu trường, tâm tình cậu có lẽ có thể không thay đổi. Mà Tống Lãng Huy chỉ mỉm cười một cái đã đủ khiến cho cậu tâm trạng rối bời.

Công ty quản lý mời nhà sản xuất phim và đạo diễn đến, trong thời buổi thị trường khó khăn, hiếm có phim nào có thể thu được doanh thu phòng vé, nhà sản xuất thậm chí còn có ý muốn cùng Trần Trác thảo luận một chút về bộ phim tiếp theo. Trần Trác uống chút rượu, mượn cảm giác say để buông thả, có chút mơ màng. Bầu không khí nói chuyện đang tốt đẹp, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Mọi người không ai ngờ người đến lại là Tống Lãng Huy. Tin đồn hắn cùng Trần Trác bất hòa có từ lâu rồi, tin càng lúc càng nhiều khiến cho mọi người trong giới cũng cảm thấy tin đồn này có lẽ là thật. Huống chi lần này Trần Trác thay thế vai diễn của Tống Lãng Huy, lại còn nhờ vào vai diễn này mà lấy được giải thưởng áp đảo hắn, trở thành vị ảnh để trẻ tuổi nhất. Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết Tống Lãng Huy là thật tâm đến chúc mừng, hay là muốn đến trêu chọc khiêu khích.

Cũng may đạo diễn quen biết cha mẹ Tống Lãng Huy, hóa giải không khí ngượng ngùng, bày ra thân phận của trưởng bối dặn dò Tống Lãng Huy hướng Trần Trác học tập, đừng nên lãng phí tài năng. Tống Lãng Huy mỉm cười gật đầu, nói với đạo diễn cha hắn đang chờ bạn cũ đi câu cá, sau đó lại chuyển cuộc đối thoại qua Trần Trác "Tôi đi mời Trần Trác một ly."



Trần Trác cảm giác ngà ngà say, cứng ngắc đứng dậy, đầu đã không nghĩ được gì nữa

Tống Lãng Huy đứng đối diện cảm thấy trong lòng chấn động, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trần Trác, nghĩ không biết đã bao lâu mình không thấy ánh mắt điềm tĩnh ôn nhu này của cậu rồi?Khi ấy, lần đầu gặp mặt Trần Trác cũng là như thế này, mọi người đều tò mò nhìn Tống Lãng Huy, chỉ có Trần Trác không hề bị lay động, thà rằng chuyên tâm cho việc giải đề Vật lý còn hơn. Cái chén va chạm phát ra tiếng vang lanh lảnh, Tống Lãng Huy như có ảo giác đôi mắt Trần Trác ngấn nước khi uống ly rượu này. Nhưng mà cuối cùng hắn cũng chỉ nói: "Chúc mừng nha, Trần Trác."

Trần Trác khẽ gật đầu một cái, trả lời hắn, "Cảm ơn".

Buổi tiệc kết thúc, Khâu Khải đưa Trần Trác về nhà, Khâu Khải biết hôm nay cậu uống nhiều hơn bình thường, anh cùng cậu xuống xe hỏi: "Thật sự không cần anh lên cùng cậu à?"

Trần Trác khoát khoát tay, "Em còn có thể uống hơn được nữa mà."

Nhưng cũng là có mấy phần men say, bởi vậy nên không nhìn thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Khâu Khải. Cuối cùng Khâu Khải cũng chỉ là vỗ vỗ vai của cậu, "Trần Trác, không có gì làm anh cảm thấy có thành tựu hơn là thành công của cậu."

Trong thang máy Trần Trác còn đang suy nghĩ, Khâu Khải đối với cậu thực sự rất tốt.

Cúp bị cậu tùy tiện đặt ở trên chiếc bàn nhỏ trước huyền quan, Trần Trác nhìn cúp ngẩn người một hồi, ngoại trừ Khâu Khải ra thì thật sự không còn ai có thể cùng chia sẻ niềm vui này với cậu, cha mẹ của cậu đối với việc cậu tiến vào giới giải trí không hề ủng hộ, dù cho có đạt được thành tích tốt, bọn họ cũng chỉ tiếc nuối đứa con trai xuất sắc trước đây không chọn một con đường tốt hơn. Còn người thích chiếc cúp này nhất từ lâu đã không còn ở bên cạnh cậu nữa rồi.

Trần Trác nhắm mắt lại, trước mắt cậu hiện ra khung ảnh của sân tập thể thao, phút chốc cậu nhìn thấy Tống Lãng Huy mang trên mình bộ đồ rằn rì chẳng ra làm sao từ xa xa đi tới, phút chốc cậu lại quay trở về thời điểm năm năm trước, Tống Lãng Huy ở trước mặt cậu ném vỡ khối ngọc Quan Âm, không biết có phải vì uống rượu quá nhiều hay không mà hồi ức của cậu xen lẫn rối loạn, Trần Trác cảm thấy rất đau đầu, say chuếnh choáng đến cả trong mộng cũng không an ổn.

Cậu mơ thấy một giấc mơ, trong mơ thứ cậu giỏi nhất vẫn là giải đề môn toán thời cao trung.

Tống Lãng Huy mười bảy tuổi sẽ vì không giải được đề toán mà nhụt chí nằm dài lên bàn, gió buổi chiều nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa sổ phòng học, Trần Trác cảm thấy người trước mắt không làm được đề thật đáng yêu, Tống Lãng Huy ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Trần Trác cười, đứng dậy hôn vào môi Trần Trác, miệng vừa ăn ô mai mang theo hương vị ngọt ngào.

"... Không được cười tôi nữa."



"Ừm."

"Cậu chờ đi, cho dù tôi không làm được toán học, nhưng tôi sẽ đoạt được cúp liên hoan phim cho cậu xem."

"Được."

"Chờ tôi lấy được giải thưởng rồi tôi sẽ nói với toàn bộ người trên thế giới rằng cậu là của tôi."

"Thật... A."

Giấc mơ này thật ngọt ngào, trong thoáng chốc cậu lại nghe được âm thanh của tiếng ngọc rơi vỡ.

Khối ngọc kia là vào năm mười bảy tuổi lúc Tống Lãng Huy quay một bộ phim chủ đề đồng tính « Miền Nhiệt Đới » mua về từ Tây Nam. Theo lời hắn nói người bán ngọc là người Myanmar, một miếng ngọc xanh biếc. Lúc Tống Lãng Huy mang theo ngọc trở về vẫn là mùa hè, hắn đem ngọc treo lên cổ Trần Trác, sau đó cúi đầu hôn cậu một cái, cảm giác nóng lạnh đan xen trước ngực Trần Trác. Sau này có người thông thạo về ngọc nhìn thấy, nói rằng đây là ngọc giả, Tống Lãng Huy tuổi trẻ lại nhiều tiền,rất dễ bị người ta lừa gạt. Nhưng Trần Trác vẫn một mực đeo khối ngọc đó, xem như đây là tín vật bí mật của hai người. Mãi cho đến ngày chia tay, Tống Lãng Huy lấy lại Viên Ngọc từ tay Trần Trác, không chút do dự thẳng tay ném đi.

Quả nhiên là ngọc kém chất lượng, lúc vỡ ra mới phát hiện ở giữa hai viên ngọc là dùng keo nhựa dán lại với nhau, ném xuống đất cứng cũng vỡ thành hai mảnh.

Một vỡ hai mảnh, từ đó là câu chuyện tiếp theo.

Lúc Trần Trác tỉnh lại thì nắng chiều đã xuyên qua rèm cửa len lỏi vào trong phòng, cậu đi toilet rửa mặt, dù cho làm diễn viên được bảo dưỡng rất tốt, nhưng cậu cũng không còn là thiếu niên mười bảy tuổi nữa.

Cậu nhớ lại hương vị ngọt ngào của ô mai trong giấc mộng kia, lại nhớ tới lời kịch chúc mừng và cám ơn của bọn họ trong buổi lễ hôm qua.

Trần Trác không muốn mình đắm chìm trong quá khứ, cậu muốn thoát ra khỏi cái lồng giam này, cậu nghĩ hay là mình đi tìm người yêu mới đi. . Truyện mới cập nhật

Có rất nhiều phương pháp để giải một bài toán, Trần Trác nghĩ sẽ không khó để cậu tìm một người mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau