Chương 50
Edit: Dú
—————————————–
Kì nghỉ đông hơn một tháng cứ trôi qua như vậy.
Lý Gia Đồ không có khát vọng quay về trường, đương nhiên việc chui rúc trong nhà cũng chẳng phải buồn tẻ gì. Từ cảm giác áp lực ban đầu không thể chịu được khi ba mẹ không hé răng nửa lời về thành tích của mình, càng về sau cậu dần thấy bình lặng, cứ như ba mẹ nói ra cũng được, không nói cũng thế, mình có nên ứng đối lại không cũng không còn quan trọng. Cậu không thể nào thay đổi sự thật đã định này, cũng trở nên thờ ơ với chuyện đó.
Mấy ngày khi phiếu điểm được gửi về nhà, mỗi ngày cậu đều chui vào phòng, giả vờ đọc sách vở, chăm chú học tập. Sau đó cậu cũng lười giả vờ nữa. Cậu thừa nhận sự thật rằng mình chẳng thẩm thấu nổi sách vào đầu.
Vào ngày đến trường, vì Lý Quân Trác có công việc nên phải đến tham gia một hội thảo chuyên ngành ở thành phố, chỉ còn lại mỗi Lý Gia Đồ và mẹ ở nhà. Thức ăn trưa chính là đồ mà ba cậu đã nấu vào tối hôm qua, mỗi một món đều hợp với khẩu vị của Lý Gia Đồ nhất.
Đang ăn thì mẹ cậu bỗng hỏi, “Áp lực học hành ở trường con lớn lắm sao?”
Lý Gia Đồ thành thật đáp, “Không ạ, cũng ổn.” Đây là sự thật, bởi vì cậu chưa bao giờ để ý đến thành tích của mình.
“Kỳ thì cuối kỳ lần trước rất khó?” Mẹ cậu vờ bâng quơ hỏi han.
Cậu không nhớ nổi hầu hết các đề thi nữa, chỉ biết là trong quá trình thi cử, quả thật là có rất nhiều chỗ không thể hạ bút được. Cảm giác lúc ấy rất kì lạ — Cảm giác từ trước tới nay vẫn luôn kì lạ, cậu cũng không thấy khó khăn gì. Nhìn bài nào không hạ bút nổi, Lý Gia Đồ gì đơn thuần cảm thấy không biết thì thôi, “Cũng bình thường ạ.”
Nhận được câu trả lời ba phải như thế khiến mẹ cậu biến sắc. Bà kiềm chế xúc động muốn lớn tiếng, lời nói ẩn ý sâu xa, “Ở trường có bài giảng nào không hiểu thì cứ hỏi giáo viên. Không phải môn Hóa của con được điểm tuyệt đối sao? Thế nghĩa là con chẳng ngốc gì, chỉ cần cố gắng học thì chắc chắn thành tích sẽ vươn lên.”
Lý Gia Đồ cúi đầu ăn cơm, nghe vậy cũng mang theo chút ý hỏi, “Giáo viên nào có biết con là ai? Trong lớp có nhiều học sinh như vậy, ai cũng tan học cái là rời đi.”
“Sao lại thế được…” Mẹ cậu khó tin nổi, “Con cũng có thể hỏi bạn mà.” Bà ngừng lại một lát, lại suy đoán, “Hay là do cách học không phù hợp? Dù gì cấp ba với cấp hai cũng không giống nhau lắm. Con có thể hỏi cách học của các bạn ấy. Cái cậu Đàm Hiểu Phong kia, mẹ thấy từ năm nhất nó đã đạt hạng nhất rồi, đến giờ cũng chưa bao giờ rớt khỏi mười hạng đầu. Không phải nó có cách học gì đấy chứ? Quan hệ của con với cậu ta có tốt không? Hỏi chút?”
Cậu cắn chặt răng, “Cách học của mỗi người không giống nhau, không thể thấy cậu ấy học như thế nào, mẹ làm theo thì có thể học giỏi được. Mà giả như cậu ấy thật sự có một cách học của mình, làm theo là có thể học giỏi thì cậu ấy sẽ nói cho người khác biết sao?”
Mẹ cậu bị nói lại mà đỏ mặt, sốt ruột nói, “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Gia Đồ không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, mẹ cậu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, hỏi, “Không phải con ở trường yêu sớm đấy chứ?”
“Không ạ.” Lý Gia Đồ không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận thẳng thừng, cậu buông bát, “Con ăn no rồi, mẹ cứ ăn từ từ đi nhé.”
Mẹ cậu buông bát, cực buồn rầu nói, “Vậy sao con lại trở nên như vậy! Sao lại thi cử kém vậy? Môn Lý thi có 43 điểm? Cái gì cũng có nguyên nhân cả!”
“Làm sao con biết được.” Cậu đứng dậy.
“Đừng đi, ngồi xuống nói chuyện với mẹ.” Mẹ cậu gọi cậu lại.
Lý Gia Đồ lảng đi.
Cậu lập tức đi về phòng, theo chiếc cặp đã thu dọn xong từ buổi sáng, trong phòng ăn truyền đến giọng nói vô lực và cam chịu của mẹ, “Con có chuyện gì phải nói với ba mẹ. Con không nói, làm sao ba mẹ biết được con nghĩ gì? Làm sao giúp con được đây?”
Lý Gia Đồ nghĩ thầm, cho dù không nói, cách để hai người biết còn ít sao?
“Con về trường đây.” Cậu đến huyền quan đi giày.
Mẹ cậu bước ra huyền quan, lo lắng nói, “Đồ Đồ, con như vậy là không được. Thành tích cứ đi xuống như vậy thì con sẽ chẳng đỗ nổi đại học đâu. Con biết chưa? Phải chú trọng!”
Không phải trước kia mẹ từng nói, vào được trường cấp ba này thì thể nào cũng sẽ đỗ đại học hệ chính quy sao? Lý Gia Đồ không muốn phản bác ngay trước mặt mẹ, cúi đầu thắt dây giày.
“Về trường rồi phải cố gắng học hành, biết không? Có gì không biết thì cứ hỏi thầy cô và các bạn.” Dường như mẹ đang lặp lại mỗi một câu vừa nói, “Có chuyện gì khó khăn không nghĩ ra thì cứ nói với ba mẹ.”
“Chào mẹ ạ.” Lý Gia Đồ đứng dậy xong cũng không quay lại nhìn mẹ, xoay người mở cửa.
Lúc quay về trường, không khí cũng đượm sắc năm mới. Trong sân trường còn những chiếc đèn lồng và ruy-băng được treo vào tết Âm lịch, cổng và đường trong khuôn viên trường cũng giăng những tấm biểu ngữ chào mừng thầy cô và học sinh trở lại trường.
Nhà của Trịnh Đào xa nhất nhưng lại là học sinh đầu tiên ở kí túc xá quay về trường. Khi Lý Gia Đồ về kí túc xá thì bắt gặp cậu ta đang lau sàn nhà, cúi người mang vẻ cần cù, đi dép lê, ống quần được xắn lên lộ cẳng chân, vùi đầu làm việc.
“A, Gia Đồ, ông đã về rồi à?” Trịnh Đào nhếch miệng cười.
Cậu ta cười trông như rất chân tình, thật lòng nhưng chẳng vui vẻ gì lắm. Lý Gia Đồ gật đầu, đặt cặp lên bàn, “Những người khác đâu?”
“Sáng nay Tử Ngưng qua thả đồ xuống rồi lại về nhà, Thư Uyên đi họp câu lạc bộ. Mấy đứa kia còn chưa đến.” Cậu ta lau đến dưới bàn học của Lý Gia Đồ, “Ông tránh ra chút.”
Lý Gia Đồ vừa thấy thì đứng dậy, “Đưa tôi làm cho.”
“Không cần đâu ~ Chút nữa là xong rồi.” Trịnh Đào vùi đầu nhanh chóng lau xong khu vực đó, cười nói, “Ông ngồi đi.”
Cậu không ngồi xuống mà chỉ hỏi, “Chỗ rửa tay đã lau chưa?”
“Vẫn chưa, định lau xong sàn nhà rồi mới đến chỗ đó.” E là Trịnh Đào định thầu hết việc vệ sinh toàn bộ phòng.
Lý Gia Đồ bước ra ban công, “Để tôi lau cho.”
Trịnh Đào cũng không cản nữa, hai người ở trong phòng cùng xử lý xong mấy khu vực vệ sinh công cộng. Lúc lau dọn ở trong phòng tắm, mỗi người mỗi gian lau sàn gạch men sứ, Lý Gia Đồ nghe Trịnh Đào ở cách vách kể chuyện trong nhà.
Cậu vẫn luôn biết nhà Trịnh Đào cực kì khốn khó, thậm chí lúc cậu ta đến thành thị lần đầu tiên, cũng vì chưa bao giờ đặt chân lên thang máy cuốn nên khi đi trong trung tâm thương mại còn đi lên đi xuống vài lần.
— Lúc ấy tất cả những người trong phòng kí túc xá đều cùng ra ngoài với nhau, mọi người chờ bên cạnh, thật sự ngạc nhiên đến mức á khẩu không thốt nên lời. Khi người sống trong hoàn cảnh nghèo túng chỉ có trên TV hay sách vở thật sự bước vào cuộc sống của mình, đầu tiên trừ việc cảm thấy khó tin nổi thì ai nấy cũng chỉ thấy khó xử.
Lần này, Trịnh Đào còn kể đến chuyện trong nhà làm bữa cơm tất niên. Nhà cậu ta chỉ dùng củi để nấu cơm, vào mấy ngày lễ Tết, chỗ cậu ta mưa to, chẳng những không thể ra ngoài kiếm củi đốt mà ngay cả đống củi tích trữ trong nhà cũng ẩm đi nhiều. Nấu một bữa cơm khiến cả gian phòng đều ngột ngạt, cả nhà đều ngồi trong căn phòng đầy khói lượn lờ đó ăn cơm.
Cậu ta còn kể cậu ta có một cậu em trai, hai cô em gái. Tuổi của mấy đứa đều rất nhỏ, hai đứa em gái thì học lớp 1 và lớp 2, em trai thì chỉ đi học lớp vỡ lòng. Trong nhà không có tiền, vì để em trai được giáo dục tốt hơn mà đưa cậu nhóc đến nhà trẻ ở trấn trên, còn hai đứa em gái lúc trước chỉ học ở nhà trẻ tư nhân ở quê.
“Học kỳ trước, hai em gái của tôi, một đứa thi được 23 điểm, đứa khác thi Văn có 6 điểm. Hai đứa nó, dù có học thêm Văn hay Toán đi chăng nữa cũng chưa đạt nổi 50 điểm.” Trịnh Đào ở cách vách thở dài, còn nói, “Em trai tôi thì đỡ hơn nhiều, thi hai môn đều đỗ hơn 80 điểm.”
Trước đây Trịnh Đào đã từng nói, ở vùng núi xa xôi như bọn họ, dù là tiểu học ở trấn trên cũng không có giáo viên dạy tiếng Anh.
Chính cậu ta cũng là vì đỗ cấp hai, đến học ở một trường trong thị trấn mới bắt đầu tiếp xúc với tiếng Anh. Hồi cậu ta học cấp hai, thậm chí còn chưa từng học bính âm (pinyin)tiếng Hán, (Chuyện này khiến toàn bộ mọi người trong phòng đều cảm thấy không có khả năng) bởi vì giáo viên tại địa phương chỉ dùng tiếng địa phương để giảng bài.
Cho nên mãi đến bây giờ, Trịnh Đào vẫn không biết dùng bính âm để tra từ điển, thi môn Văn cậu ta cũng sợ nhất là gặp phải đề viết cụm từ theo bính âm.
“Gia Đồ, tôi muốn rời câu lạc bộ hóa. Nhưng tôi không biết phải nói như thế nào với Hiểu Phong và Tử Ngưng.” Cậu ta buồn rầu bày tỏ tâm sự của mình cho Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ mở vòi nước trong phòng tắm để giặt khăn, khó hiểu hỏi, “Sao lại muốn rời?”
Trịnh Đào đứng bên bồn rửa tay, cẩn thận lau mỗi một viên gạch men sứ trên đó, “Aiz, tôi thi cuối kỳ kém quá. Môn Văn, tiếng Anh, Hóa, Sinh đều không đạt, tôi cảm thấy chắc chắn là do học kì trước tôi tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ quá mới vậy, cho nên muốn rời một cái.”
Nếu là vì ảnh hưởng tới thành tích, Lý Gia Đồ càng thấy lạ là vì sao cậu ta không rời câu lạc bộ cầu lông, bởi vì dù gì câu lạc bộ hóa là một nơi có thể học tập.
“Ông không thi Hóa tốt à?” Tham gia câu lạc bộ hóa mà điểm môn Hóa lại không đạt, chuyện này vừa nghe đã thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ừ, tôi cũng không biết vì sao mà học không tốt.” Về chuyện này, Trịnh Đào rầu rĩ muôn phần, sửa lại khuôn mặt nhăn nhó lại, “Ông nói xem, tôi nên nói với bọn Hiểu Phong thế nào đây?”
Lý Gia Đồ nhún vai, “Bảo là ông muốn dành thêm nhiều thời gian học hành, viết đơn xin rời câu lạc bộ là được.”
Cậu ta vẫn xoắn xuýt như cũ, chậm rãi lắc đầu, “Không được. Trước đây là tôi theo chân họ thành lập câu lạc bộ, bây giờ còn chưa đến một năm đã xin rời, họ sẽ không vui đâu.”
Lý Gia Đồ chẳng còn lòng dạ nào khuyên nhủ nữa, “Vậy tự ông suy nghĩ đi.”
Trịnh Đào cẩn thận đặt đồ tắm rửa lên giá, thở dài. Thật lâu sau, cậu ta bỗng nói, “Gia Đồ, học kỳ vừa rồi môn Hóa ông đạt tuyệt đối! Cả lớp chỉ có mình ông, giỏi quá! Sao ông có thể học Hóa được vậy?”
“Chẳng có gì mà học được cả, vốn dĩ cũng dễ rồi.” Lý Gia Đồ nói lời thật lòng, lúc thi gặp bài nào làm bài đó, thỉnh thoảng còn không cần suy nghĩ.
“Có cách học nào tốt không? Aiz, môn Hóa của tôi vẫn luôn không tốt chút nào. Vốn là Tử Ngưng khuyên tôi tham gia vào câu lạc bộ hóa, mọi người cùng nhau học chắc chắn sẽ cùng tiến bộ. Nhưng thành tích Hóa của tôi chẳng những không lên nổi mà còn xuống nữa. Hoạt động của câu lạc bộ trên cơ bản cũng không có nội dung học được trên lớp. Công thức phân tử, phản ứng hóa học, tôi đều không nhớ nổi.” Trịnh Đào vắt khô cái khăn trong tay, “Hay là thầy Tô dạy cho ông một cách đặc biệt nào đó?”
Nghe đến tên người đó, lòng Lý Gia Đồ như thắt lại.
“Không.” Cậu khó khăn trả lời.
—————————————–
Kì nghỉ đông hơn một tháng cứ trôi qua như vậy.
Lý Gia Đồ không có khát vọng quay về trường, đương nhiên việc chui rúc trong nhà cũng chẳng phải buồn tẻ gì. Từ cảm giác áp lực ban đầu không thể chịu được khi ba mẹ không hé răng nửa lời về thành tích của mình, càng về sau cậu dần thấy bình lặng, cứ như ba mẹ nói ra cũng được, không nói cũng thế, mình có nên ứng đối lại không cũng không còn quan trọng. Cậu không thể nào thay đổi sự thật đã định này, cũng trở nên thờ ơ với chuyện đó.
Mấy ngày khi phiếu điểm được gửi về nhà, mỗi ngày cậu đều chui vào phòng, giả vờ đọc sách vở, chăm chú học tập. Sau đó cậu cũng lười giả vờ nữa. Cậu thừa nhận sự thật rằng mình chẳng thẩm thấu nổi sách vào đầu.
Vào ngày đến trường, vì Lý Quân Trác có công việc nên phải đến tham gia một hội thảo chuyên ngành ở thành phố, chỉ còn lại mỗi Lý Gia Đồ và mẹ ở nhà. Thức ăn trưa chính là đồ mà ba cậu đã nấu vào tối hôm qua, mỗi một món đều hợp với khẩu vị của Lý Gia Đồ nhất.
Đang ăn thì mẹ cậu bỗng hỏi, “Áp lực học hành ở trường con lớn lắm sao?”
Lý Gia Đồ thành thật đáp, “Không ạ, cũng ổn.” Đây là sự thật, bởi vì cậu chưa bao giờ để ý đến thành tích của mình.
“Kỳ thì cuối kỳ lần trước rất khó?” Mẹ cậu vờ bâng quơ hỏi han.
Cậu không nhớ nổi hầu hết các đề thi nữa, chỉ biết là trong quá trình thi cử, quả thật là có rất nhiều chỗ không thể hạ bút được. Cảm giác lúc ấy rất kì lạ — Cảm giác từ trước tới nay vẫn luôn kì lạ, cậu cũng không thấy khó khăn gì. Nhìn bài nào không hạ bút nổi, Lý Gia Đồ gì đơn thuần cảm thấy không biết thì thôi, “Cũng bình thường ạ.”
Nhận được câu trả lời ba phải như thế khiến mẹ cậu biến sắc. Bà kiềm chế xúc động muốn lớn tiếng, lời nói ẩn ý sâu xa, “Ở trường có bài giảng nào không hiểu thì cứ hỏi giáo viên. Không phải môn Hóa của con được điểm tuyệt đối sao? Thế nghĩa là con chẳng ngốc gì, chỉ cần cố gắng học thì chắc chắn thành tích sẽ vươn lên.”
Lý Gia Đồ cúi đầu ăn cơm, nghe vậy cũng mang theo chút ý hỏi, “Giáo viên nào có biết con là ai? Trong lớp có nhiều học sinh như vậy, ai cũng tan học cái là rời đi.”
“Sao lại thế được…” Mẹ cậu khó tin nổi, “Con cũng có thể hỏi bạn mà.” Bà ngừng lại một lát, lại suy đoán, “Hay là do cách học không phù hợp? Dù gì cấp ba với cấp hai cũng không giống nhau lắm. Con có thể hỏi cách học của các bạn ấy. Cái cậu Đàm Hiểu Phong kia, mẹ thấy từ năm nhất nó đã đạt hạng nhất rồi, đến giờ cũng chưa bao giờ rớt khỏi mười hạng đầu. Không phải nó có cách học gì đấy chứ? Quan hệ của con với cậu ta có tốt không? Hỏi chút?”
Cậu cắn chặt răng, “Cách học của mỗi người không giống nhau, không thể thấy cậu ấy học như thế nào, mẹ làm theo thì có thể học giỏi được. Mà giả như cậu ấy thật sự có một cách học của mình, làm theo là có thể học giỏi thì cậu ấy sẽ nói cho người khác biết sao?”
Mẹ cậu bị nói lại mà đỏ mặt, sốt ruột nói, “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Gia Đồ không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, mẹ cậu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, hỏi, “Không phải con ở trường yêu sớm đấy chứ?”
“Không ạ.” Lý Gia Đồ không chút nghĩ ngợi đã phủ nhận thẳng thừng, cậu buông bát, “Con ăn no rồi, mẹ cứ ăn từ từ đi nhé.”
Mẹ cậu buông bát, cực buồn rầu nói, “Vậy sao con lại trở nên như vậy! Sao lại thi cử kém vậy? Môn Lý thi có 43 điểm? Cái gì cũng có nguyên nhân cả!”
“Làm sao con biết được.” Cậu đứng dậy.
“Đừng đi, ngồi xuống nói chuyện với mẹ.” Mẹ cậu gọi cậu lại.
Lý Gia Đồ lảng đi.
Cậu lập tức đi về phòng, theo chiếc cặp đã thu dọn xong từ buổi sáng, trong phòng ăn truyền đến giọng nói vô lực và cam chịu của mẹ, “Con có chuyện gì phải nói với ba mẹ. Con không nói, làm sao ba mẹ biết được con nghĩ gì? Làm sao giúp con được đây?”
Lý Gia Đồ nghĩ thầm, cho dù không nói, cách để hai người biết còn ít sao?
“Con về trường đây.” Cậu đến huyền quan đi giày.
Mẹ cậu bước ra huyền quan, lo lắng nói, “Đồ Đồ, con như vậy là không được. Thành tích cứ đi xuống như vậy thì con sẽ chẳng đỗ nổi đại học đâu. Con biết chưa? Phải chú trọng!”
Không phải trước kia mẹ từng nói, vào được trường cấp ba này thì thể nào cũng sẽ đỗ đại học hệ chính quy sao? Lý Gia Đồ không muốn phản bác ngay trước mặt mẹ, cúi đầu thắt dây giày.
“Về trường rồi phải cố gắng học hành, biết không? Có gì không biết thì cứ hỏi thầy cô và các bạn.” Dường như mẹ đang lặp lại mỗi một câu vừa nói, “Có chuyện gì khó khăn không nghĩ ra thì cứ nói với ba mẹ.”
“Chào mẹ ạ.” Lý Gia Đồ đứng dậy xong cũng không quay lại nhìn mẹ, xoay người mở cửa.
Lúc quay về trường, không khí cũng đượm sắc năm mới. Trong sân trường còn những chiếc đèn lồng và ruy-băng được treo vào tết Âm lịch, cổng và đường trong khuôn viên trường cũng giăng những tấm biểu ngữ chào mừng thầy cô và học sinh trở lại trường.
Nhà của Trịnh Đào xa nhất nhưng lại là học sinh đầu tiên ở kí túc xá quay về trường. Khi Lý Gia Đồ về kí túc xá thì bắt gặp cậu ta đang lau sàn nhà, cúi người mang vẻ cần cù, đi dép lê, ống quần được xắn lên lộ cẳng chân, vùi đầu làm việc.
“A, Gia Đồ, ông đã về rồi à?” Trịnh Đào nhếch miệng cười.
Cậu ta cười trông như rất chân tình, thật lòng nhưng chẳng vui vẻ gì lắm. Lý Gia Đồ gật đầu, đặt cặp lên bàn, “Những người khác đâu?”
“Sáng nay Tử Ngưng qua thả đồ xuống rồi lại về nhà, Thư Uyên đi họp câu lạc bộ. Mấy đứa kia còn chưa đến.” Cậu ta lau đến dưới bàn học của Lý Gia Đồ, “Ông tránh ra chút.”
Lý Gia Đồ vừa thấy thì đứng dậy, “Đưa tôi làm cho.”
“Không cần đâu ~ Chút nữa là xong rồi.” Trịnh Đào vùi đầu nhanh chóng lau xong khu vực đó, cười nói, “Ông ngồi đi.”
Cậu không ngồi xuống mà chỉ hỏi, “Chỗ rửa tay đã lau chưa?”
“Vẫn chưa, định lau xong sàn nhà rồi mới đến chỗ đó.” E là Trịnh Đào định thầu hết việc vệ sinh toàn bộ phòng.
Lý Gia Đồ bước ra ban công, “Để tôi lau cho.”
Trịnh Đào cũng không cản nữa, hai người ở trong phòng cùng xử lý xong mấy khu vực vệ sinh công cộng. Lúc lau dọn ở trong phòng tắm, mỗi người mỗi gian lau sàn gạch men sứ, Lý Gia Đồ nghe Trịnh Đào ở cách vách kể chuyện trong nhà.
Cậu vẫn luôn biết nhà Trịnh Đào cực kì khốn khó, thậm chí lúc cậu ta đến thành thị lần đầu tiên, cũng vì chưa bao giờ đặt chân lên thang máy cuốn nên khi đi trong trung tâm thương mại còn đi lên đi xuống vài lần.
— Lúc ấy tất cả những người trong phòng kí túc xá đều cùng ra ngoài với nhau, mọi người chờ bên cạnh, thật sự ngạc nhiên đến mức á khẩu không thốt nên lời. Khi người sống trong hoàn cảnh nghèo túng chỉ có trên TV hay sách vở thật sự bước vào cuộc sống của mình, đầu tiên trừ việc cảm thấy khó tin nổi thì ai nấy cũng chỉ thấy khó xử.
Lần này, Trịnh Đào còn kể đến chuyện trong nhà làm bữa cơm tất niên. Nhà cậu ta chỉ dùng củi để nấu cơm, vào mấy ngày lễ Tết, chỗ cậu ta mưa to, chẳng những không thể ra ngoài kiếm củi đốt mà ngay cả đống củi tích trữ trong nhà cũng ẩm đi nhiều. Nấu một bữa cơm khiến cả gian phòng đều ngột ngạt, cả nhà đều ngồi trong căn phòng đầy khói lượn lờ đó ăn cơm.
Cậu ta còn kể cậu ta có một cậu em trai, hai cô em gái. Tuổi của mấy đứa đều rất nhỏ, hai đứa em gái thì học lớp 1 và lớp 2, em trai thì chỉ đi học lớp vỡ lòng. Trong nhà không có tiền, vì để em trai được giáo dục tốt hơn mà đưa cậu nhóc đến nhà trẻ ở trấn trên, còn hai đứa em gái lúc trước chỉ học ở nhà trẻ tư nhân ở quê.
“Học kỳ trước, hai em gái của tôi, một đứa thi được 23 điểm, đứa khác thi Văn có 6 điểm. Hai đứa nó, dù có học thêm Văn hay Toán đi chăng nữa cũng chưa đạt nổi 50 điểm.” Trịnh Đào ở cách vách thở dài, còn nói, “Em trai tôi thì đỡ hơn nhiều, thi hai môn đều đỗ hơn 80 điểm.”
Trước đây Trịnh Đào đã từng nói, ở vùng núi xa xôi như bọn họ, dù là tiểu học ở trấn trên cũng không có giáo viên dạy tiếng Anh.
Chính cậu ta cũng là vì đỗ cấp hai, đến học ở một trường trong thị trấn mới bắt đầu tiếp xúc với tiếng Anh. Hồi cậu ta học cấp hai, thậm chí còn chưa từng học bính âm (pinyin)tiếng Hán, (Chuyện này khiến toàn bộ mọi người trong phòng đều cảm thấy không có khả năng) bởi vì giáo viên tại địa phương chỉ dùng tiếng địa phương để giảng bài.
Cho nên mãi đến bây giờ, Trịnh Đào vẫn không biết dùng bính âm để tra từ điển, thi môn Văn cậu ta cũng sợ nhất là gặp phải đề viết cụm từ theo bính âm.
“Gia Đồ, tôi muốn rời câu lạc bộ hóa. Nhưng tôi không biết phải nói như thế nào với Hiểu Phong và Tử Ngưng.” Cậu ta buồn rầu bày tỏ tâm sự của mình cho Lý Gia Đồ.
Lý Gia Đồ mở vòi nước trong phòng tắm để giặt khăn, khó hiểu hỏi, “Sao lại muốn rời?”
Trịnh Đào đứng bên bồn rửa tay, cẩn thận lau mỗi một viên gạch men sứ trên đó, “Aiz, tôi thi cuối kỳ kém quá. Môn Văn, tiếng Anh, Hóa, Sinh đều không đạt, tôi cảm thấy chắc chắn là do học kì trước tôi tham gia nhiều hoạt động câu lạc bộ quá mới vậy, cho nên muốn rời một cái.”
Nếu là vì ảnh hưởng tới thành tích, Lý Gia Đồ càng thấy lạ là vì sao cậu ta không rời câu lạc bộ cầu lông, bởi vì dù gì câu lạc bộ hóa là một nơi có thể học tập.
“Ông không thi Hóa tốt à?” Tham gia câu lạc bộ hóa mà điểm môn Hóa lại không đạt, chuyện này vừa nghe đã thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ừ, tôi cũng không biết vì sao mà học không tốt.” Về chuyện này, Trịnh Đào rầu rĩ muôn phần, sửa lại khuôn mặt nhăn nhó lại, “Ông nói xem, tôi nên nói với bọn Hiểu Phong thế nào đây?”
Lý Gia Đồ nhún vai, “Bảo là ông muốn dành thêm nhiều thời gian học hành, viết đơn xin rời câu lạc bộ là được.”
Cậu ta vẫn xoắn xuýt như cũ, chậm rãi lắc đầu, “Không được. Trước đây là tôi theo chân họ thành lập câu lạc bộ, bây giờ còn chưa đến một năm đã xin rời, họ sẽ không vui đâu.”
Lý Gia Đồ chẳng còn lòng dạ nào khuyên nhủ nữa, “Vậy tự ông suy nghĩ đi.”
Trịnh Đào cẩn thận đặt đồ tắm rửa lên giá, thở dài. Thật lâu sau, cậu ta bỗng nói, “Gia Đồ, học kỳ vừa rồi môn Hóa ông đạt tuyệt đối! Cả lớp chỉ có mình ông, giỏi quá! Sao ông có thể học Hóa được vậy?”
“Chẳng có gì mà học được cả, vốn dĩ cũng dễ rồi.” Lý Gia Đồ nói lời thật lòng, lúc thi gặp bài nào làm bài đó, thỉnh thoảng còn không cần suy nghĩ.
“Có cách học nào tốt không? Aiz, môn Hóa của tôi vẫn luôn không tốt chút nào. Vốn là Tử Ngưng khuyên tôi tham gia vào câu lạc bộ hóa, mọi người cùng nhau học chắc chắn sẽ cùng tiến bộ. Nhưng thành tích Hóa của tôi chẳng những không lên nổi mà còn xuống nữa. Hoạt động của câu lạc bộ trên cơ bản cũng không có nội dung học được trên lớp. Công thức phân tử, phản ứng hóa học, tôi đều không nhớ nổi.” Trịnh Đào vắt khô cái khăn trong tay, “Hay là thầy Tô dạy cho ông một cách đặc biệt nào đó?”
Nghe đến tên người đó, lòng Lý Gia Đồ như thắt lại.
“Không.” Cậu khó khăn trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất