Chương 48
Tam cửu trời đông giá rét, tuyết áp Thương Sơn, băng treo thành chuỗi đầu cành.
Nó rúc vào sau một tảng đá, nửa người đều chôn ở trong tuyết, dưới bụng nó, tuyết tan thành nước rồi lại đóng băng, khiến nhúm lông tơ trên bụng nó cũng đông thành một mảng băng tuyết. Nó cố gắng cuộn người lại, nhịn không được run lập cập.
Nó rất đói, đói đến hoa cả mắt, trước mắt như có từng đốm sáng nhỏ bay qua bay lại, thực buồn ngủ.
Vừa lúc đó, nó nghe được tiếng bước chân, một vạt áo màu ngọc bích xuất hiện trước mắt nó, một thanh âm vang lên trên đầu: “Con cọp con này, sao lại một mình nằm đây?”
Một bàn tay đưa đến, tựa hồ muốn chạm vài nó, nó theo bản năng lui về phía sau, xù lông nhe nanh rống một tiếng, hung hăng cho cào cái tay kia một cái.
Bàn tay kia không hề hấn gì, nhưng cũng thu trở về, người trước mặt chợt ngồi xuống, cười cười: “Tính tình của ngươi cũng thật bướng bỉnh, ngoan, ta không có ác ý.” Tiếp tục đưa tay qua, trên tay tỏa ra ánh sáng thản nhiên mà thật ấm áp, “Ta chính là Thổ địa của ngọn núi này, để ta đưa ngươi về hang vậy.”
Nó bất an rụt rụt, nghi hoặc nhìn chằm chằm người kia, người nọ vươn hai tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới thân người nó, bế nó lên.
Trong nháy mắt, nó cảm thấy vô cùng ấm áp, lọt vào một vòng ôm thoải mái, nó vặn vẹo một chút, lông tơ đóng băng dưới bụng cũng khô ráo trong nháy mắt, bàn tay ấm áp nọ chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu và lưng nó, nó lại cảm thấy vô hạn tâm an. Mũi nó vùi vào y phục mềm mại, người kia lại đưa tay gãi gãi sau tai nó, nó thích ý ậm ừ một tiếng, nhắm hai mắt.
“Ai —— ”
Hạc Vân sứ đứng dưới bậc thềm, nghe thấy từ phía giường lớn trong các truyền đến một tiếng thở dài.
Tử Hư Tiên Đế tiên khí diễm lệ đang nửa nằm nửa ngồi tựa ở đầu giường, tay cầm một chén ngọc lưu ly đựng đầy quỳnh lộ, trên bàn ngọc trước mặt đặt một cái tiên kính.
Tật xấu thích xem gương này của Tử Hư Tiên Đế đã có mấy chục năm. Tựa hồ sau khi phụ Bích Hoa Linh Quân thì cũng bắt đầu có tật xấu này, hơn nữa qua một năm hai năm, có xu hướng càng ngày càng nặng.
Hạc Vân đối với tật xấu của Đế tọa này tật xấu không dám vọng loạn đánh giá. Cậu trước sau như một lặng lẽ đứng hầu ở dưới bậc, Đan Chu thở dài một tiếng, nhìn gương sâu kín nói: “Lại thêm một con…”
Tiện đà uống một hớp quỳnh lộ, đặt chén ngọc lưu ly lên bàn, đứng dậy khoanh tay nhìn tiên vụ lượn lờ biến ảo bên ngoài lan can, lầm bầm lầu bầu, thấp giọng nói: “Mỗi khi xem đến lúc này, bổn tọa lại nghĩ, năm đó làm như vậy, chứng thật là đúng, đối với hắn… Ai, đối với hắn cũng tốt…”
Hạc Vân vẫn không nhúc nhích đứng yên dưới bậc ứng hầu, coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Đan Chu ngóng nhìn phong cảnh bên ngoài trong chốc lát, xoay người đi ra hành lang, đi tới bên cạnh Hạc Vân thì hơi ngừng lại một chút: “Bổn tọa muốn ra ngoài đi dạo, không cần theo.” Hạc Vân vâng một tiếng, cũng không hỏi thêm gì.
Năm đó, Bích Hoa chủ động, cùng Đan Chu ở ôn tuyền tiên châu song tu một hồi. Đan Chu sau đó có hơi lo âu, sợ Bích Hoa Linh Quân là do ngâm ôn tuyền nhất thời nước vô đầu, chờ sau khi hong khô có thể sẽ đổi ý. Nhưng sau lần đó, thái độ của Bích Hoa Linh Quân cứ tiếp tục như vậy, Đan Chu đương nhiên đại hỉ, cảm thấy có lẽ là do mình cho Thanh Tịch thấy bộ dáng phượng hoàng con đã khiến Thanh Tịch càng nặng tình. Sau khi song tu ở ôn tuyền, lão nhân gia liền rèn sắt khi còn nóng, nói với Bích Hoa Linh Quân: “Thanh Tịch, từ nay về sau, chúng ta có thể tính là thiên trường địa cửu, vĩnh vi tiên lữ chưa?”
Y rất am hiểu đạo lý phải tận dụng thời cơ, trước tiên nhân cơ hội xác nhận danh phận tiên lữ, sau này cho dù Bích Hoa Linh Quân ngày nào có hồi tâm chuyển ý, vướng cái thanh danh này, hắn sẽ không chạy được.
Y dùng đôi mắt chứa đầy tình cảm nhìn chăm chú vào mắt Bích Hoa Linh Quân, một tay đặt bên vai hắn, thấp giọng hỏi. Bích Hoa Linh Quân cũng nhìn của y, đưa môi đến chạm nhẹ vào môi y, nói: “Chỉ cần Đế tọa nguyện ý, ta, cầu còn không được.”
Đan Chu tâm hoa nộ phóng.
Trở về thiên đình từ tiên châu, Đan Chu lập tức tự mình đi tìm Ngọc đế: “Ta đã cùng Bích Hoa làm tiên lữ, song tu cũng làm luôn rồi, việc này ở thiên đình, xem như phạm giới luật của trời, ta mặc dù tiên giai hơi cao hơn các tiểu tiên khác một chút, cũng không thể bởi vậy mà có ngoại lệ, ngươi không cần lưu tình, nên xử trí như thế nào liền xử trí như thế nấy đi.”
Ngọc đế nhíu mày nhìn chằm chằm y một lát, trầm mặc không nói.
Đan Chu lại nói: “Hoặc là, cứ giống hai tiểu thần tiên đang ở trên hoang đảo ngoài cực đông kia đi. Ta cùng với Bích Hoa đã đến một tiên châu, ta cảm thấy không tệ, bằng không ta với Bích Hoa liền từ nay dọn đến đó ở, như thế nào?”
Ngọc đế lại nhíu mày tiếp tục trầm mặc một lát, vuốt cằm.
Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu tiên đế có tư tình, việc này chấn động thiên đình, tật xấu của Đan Chu, cả thiên đình ai cũng biết, bởi vậy chúng tiên lén đi tìm Bích Hoa Linh Quân, hàm hồ muốn tìm hiểu rõ đầu đuôi, uyển chuyển ám chỉ hắn không cần cố nén khuất phục Tiên Đế, nếu quả thực hắn bị ép buộc, tiên liêu sẽ tận lực giúp đỡ. Trong đó, Đông Hoa đế quân chỉ nói ngắn gọn: “Bích Hoa, sở thích của Đế tọa chúng tiên đều biết, bởi vậy ngươi không cần băn khoăn cái gì… Mặc dù đó là Tiên Đế… nhưng làm sai cũng phải chịu trách phạt.”
Không ngờ Bích Hoa Linh Quân lại nói : “Việc này quả thật không phải ta bị ép, là ta tự nguyện. Nếu thật là ủy khuất, cũng là ta đây ủy khuất Đế tọa rồi.”
Đông Hoa đế quân kinh hãi, nhìn Bích Hoa Linh Quân từ trên xuống dưới, uyển chuyển hỏi: “Ngươi… thật sự là tự nguyện? Ngươi chẳng lẽ thật sự nhìn trúng Tiên Đế lão nhân gia? Nảy sinh phàm tình? … Ngươi… Không phải luôn luôn không thích vũ cầm sao?”
Bích Hoa Linh Quân mỉm cười nói: “Cũng không phải là không thích, mà là, riêng chỉ có thể lưu một người ở trong lòng, còn lại, đều dung không được.”
Đông Hoa Đế Quân nổi hết da gà, lại nhìn chằm chằm Bích Hoa Linh Quân một lúc lâu, mới thở dài một hơi, không nói gì nữa, nhẹ nhàng lướt đi.
Lo lắng của các tiểu tiên đồng trong phủ Bích Hoa Linh Quân biến thành sự thật, như bị thiên lôi oanh đỉnh, đều thành tượng gỗ. Bích Hoa Linh Quân gọi bọn họ tới, nói sau này Bích Hoa Linh Quân phủ không còn tồn tại, bọn họ cũng nên đi đến chỗ tiên quân khác đi thôi. Mấy tiểu tiên đồng khóc thành sông, không muốn rời đi. Linh thú trong phủ cũng vậy, được cho đi đến phủ những tiên quân khác, tiểu lôi lang cùng lâm lang thú theo trì sinh cùng vân thanh tới chỗ Phù Lê còn đang tiềm tu. Quế Trăn và hai tiểu vân báo được Nam Cực Tiên Ông đem đi, Nguyên Lộ cùng Nguyên Hưu thì đến phủ của Tây Nhạc Đế Quân. Mấy linh thú khác cũng chia nhau mỗi con mỗi ngả, chỉ có Thảng Địch cùng Huyền Quy khăng khăng đòi Bích Hoa Linh Quân cùng đi tiên châu, chúng nó ở cạnh Bích Hoa Linh Quân đã lâu, không muốn đi theo các tiên quân khác. Cao dược hồ dính chặt vào người Thảng Địch, gỡ không ra, chỉ có thể mang theo, Tiệm Mông cùng Thảng Địch tán gẫu rất hợp ý, tình nghĩa thâm hậu, liền cũng tự nguyện đi theo. Chỉ có ngoài ý liệu của Thảng Địch cùng Huyền Quy, là Cát Nguyệt không muốn đi cùng Bích Hoa Linh Quân, đến tọa hạ Đông Hoa Đế Quân. Chuyện này làm Thảng Địch vô cùng kinh ngạc, nó liền kéo theo cao dược hồ đi tìm Cát Nguyệt: “Chúng ta cùng lão Huyền xem như đi theo Linh Quân lâu nhất, ta vốn cho là ba chúng ta nhất định đi theo Linh Quân dù tới chỗ nào chứ.”
Cát Nguyệt không có biểu cảm gì, một lát sau mới thản nhiên nói: “Đây là tính toán riêng của ta”. Hắn luôn luôn như thế, Thảng Địch cũng biết nói không được hắn, tức giận đem cao dược hồ trở về.
Đan Chu ở trong Đan Tiêu cung không bao lâu, bởi vậy cất bước liền đi, không có gì cần phải giao phó. Y trước tiên phân phó Hạc Vân đi tìm mấy tiên công tiên tượng đến tiên châu xây một tòa phủ đệ ánh vàng rực rỡ, lại đến nói riêng với Phù Lê một tiếng, cứ thế phất tay áo, đi tiên châu.
Trước khi Bích Hoa Linh Quân hạ giới, bị Ngọc đế cho đòi. Bích Hoa Linh Quân quỳ gối giữa Linh Tiêu điện, theo thường lệ sảng khoái nhận tội: “Tội tiên tiên căn không xong tư phàm chưa tịnh, dụ dỗ Tiên Đế, vọng động phàm tình, tội vốn không thể tha, đa tạ Ngọc đế khai ân.”
Ngọc đế nói : “Một tên tiếp theo một tên, mỗi tên ai cũng không chịu sống yên ổn, đến tột cùng nghĩ đến, thành tiên vì sao, làm tiên lại vì sao? Ngươi phen này, cứ cho như một hồi lịch lãm.”
Đan Chu cùng Bích Hoa Linh Quân cùng ở tiên châu, mới đầu, quả thật thập phần tiêu dao thích ý, thập toàn thập mỹ, không có gì không tốt.
Nó rúc vào sau một tảng đá, nửa người đều chôn ở trong tuyết, dưới bụng nó, tuyết tan thành nước rồi lại đóng băng, khiến nhúm lông tơ trên bụng nó cũng đông thành một mảng băng tuyết. Nó cố gắng cuộn người lại, nhịn không được run lập cập.
Nó rất đói, đói đến hoa cả mắt, trước mắt như có từng đốm sáng nhỏ bay qua bay lại, thực buồn ngủ.
Vừa lúc đó, nó nghe được tiếng bước chân, một vạt áo màu ngọc bích xuất hiện trước mắt nó, một thanh âm vang lên trên đầu: “Con cọp con này, sao lại một mình nằm đây?”
Một bàn tay đưa đến, tựa hồ muốn chạm vài nó, nó theo bản năng lui về phía sau, xù lông nhe nanh rống một tiếng, hung hăng cho cào cái tay kia một cái.
Bàn tay kia không hề hấn gì, nhưng cũng thu trở về, người trước mặt chợt ngồi xuống, cười cười: “Tính tình của ngươi cũng thật bướng bỉnh, ngoan, ta không có ác ý.” Tiếp tục đưa tay qua, trên tay tỏa ra ánh sáng thản nhiên mà thật ấm áp, “Ta chính là Thổ địa của ngọn núi này, để ta đưa ngươi về hang vậy.”
Nó bất an rụt rụt, nghi hoặc nhìn chằm chằm người kia, người nọ vươn hai tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới thân người nó, bế nó lên.
Trong nháy mắt, nó cảm thấy vô cùng ấm áp, lọt vào một vòng ôm thoải mái, nó vặn vẹo một chút, lông tơ đóng băng dưới bụng cũng khô ráo trong nháy mắt, bàn tay ấm áp nọ chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu và lưng nó, nó lại cảm thấy vô hạn tâm an. Mũi nó vùi vào y phục mềm mại, người kia lại đưa tay gãi gãi sau tai nó, nó thích ý ậm ừ một tiếng, nhắm hai mắt.
“Ai —— ”
Hạc Vân sứ đứng dưới bậc thềm, nghe thấy từ phía giường lớn trong các truyền đến một tiếng thở dài.
Tử Hư Tiên Đế tiên khí diễm lệ đang nửa nằm nửa ngồi tựa ở đầu giường, tay cầm một chén ngọc lưu ly đựng đầy quỳnh lộ, trên bàn ngọc trước mặt đặt một cái tiên kính.
Tật xấu thích xem gương này của Tử Hư Tiên Đế đã có mấy chục năm. Tựa hồ sau khi phụ Bích Hoa Linh Quân thì cũng bắt đầu có tật xấu này, hơn nữa qua một năm hai năm, có xu hướng càng ngày càng nặng.
Hạc Vân đối với tật xấu của Đế tọa này tật xấu không dám vọng loạn đánh giá. Cậu trước sau như một lặng lẽ đứng hầu ở dưới bậc, Đan Chu thở dài một tiếng, nhìn gương sâu kín nói: “Lại thêm một con…”
Tiện đà uống một hớp quỳnh lộ, đặt chén ngọc lưu ly lên bàn, đứng dậy khoanh tay nhìn tiên vụ lượn lờ biến ảo bên ngoài lan can, lầm bầm lầu bầu, thấp giọng nói: “Mỗi khi xem đến lúc này, bổn tọa lại nghĩ, năm đó làm như vậy, chứng thật là đúng, đối với hắn… Ai, đối với hắn cũng tốt…”
Hạc Vân vẫn không nhúc nhích đứng yên dưới bậc ứng hầu, coi như cái gì cũng không nghe thấy.
Đan Chu ngóng nhìn phong cảnh bên ngoài trong chốc lát, xoay người đi ra hành lang, đi tới bên cạnh Hạc Vân thì hơi ngừng lại một chút: “Bổn tọa muốn ra ngoài đi dạo, không cần theo.” Hạc Vân vâng một tiếng, cũng không hỏi thêm gì.
Năm đó, Bích Hoa chủ động, cùng Đan Chu ở ôn tuyền tiên châu song tu một hồi. Đan Chu sau đó có hơi lo âu, sợ Bích Hoa Linh Quân là do ngâm ôn tuyền nhất thời nước vô đầu, chờ sau khi hong khô có thể sẽ đổi ý. Nhưng sau lần đó, thái độ của Bích Hoa Linh Quân cứ tiếp tục như vậy, Đan Chu đương nhiên đại hỉ, cảm thấy có lẽ là do mình cho Thanh Tịch thấy bộ dáng phượng hoàng con đã khiến Thanh Tịch càng nặng tình. Sau khi song tu ở ôn tuyền, lão nhân gia liền rèn sắt khi còn nóng, nói với Bích Hoa Linh Quân: “Thanh Tịch, từ nay về sau, chúng ta có thể tính là thiên trường địa cửu, vĩnh vi tiên lữ chưa?”
Y rất am hiểu đạo lý phải tận dụng thời cơ, trước tiên nhân cơ hội xác nhận danh phận tiên lữ, sau này cho dù Bích Hoa Linh Quân ngày nào có hồi tâm chuyển ý, vướng cái thanh danh này, hắn sẽ không chạy được.
Y dùng đôi mắt chứa đầy tình cảm nhìn chăm chú vào mắt Bích Hoa Linh Quân, một tay đặt bên vai hắn, thấp giọng hỏi. Bích Hoa Linh Quân cũng nhìn của y, đưa môi đến chạm nhẹ vào môi y, nói: “Chỉ cần Đế tọa nguyện ý, ta, cầu còn không được.”
Đan Chu tâm hoa nộ phóng.
Trở về thiên đình từ tiên châu, Đan Chu lập tức tự mình đi tìm Ngọc đế: “Ta đã cùng Bích Hoa làm tiên lữ, song tu cũng làm luôn rồi, việc này ở thiên đình, xem như phạm giới luật của trời, ta mặc dù tiên giai hơi cao hơn các tiểu tiên khác một chút, cũng không thể bởi vậy mà có ngoại lệ, ngươi không cần lưu tình, nên xử trí như thế nào liền xử trí như thế nấy đi.”
Ngọc đế nhíu mày nhìn chằm chằm y một lát, trầm mặc không nói.
Đan Chu lại nói: “Hoặc là, cứ giống hai tiểu thần tiên đang ở trên hoang đảo ngoài cực đông kia đi. Ta cùng với Bích Hoa đã đến một tiên châu, ta cảm thấy không tệ, bằng không ta với Bích Hoa liền từ nay dọn đến đó ở, như thế nào?”
Ngọc đế lại nhíu mày tiếp tục trầm mặc một lát, vuốt cằm.
Bích Hoa Linh Quân cùng Đan Chu tiên đế có tư tình, việc này chấn động thiên đình, tật xấu của Đan Chu, cả thiên đình ai cũng biết, bởi vậy chúng tiên lén đi tìm Bích Hoa Linh Quân, hàm hồ muốn tìm hiểu rõ đầu đuôi, uyển chuyển ám chỉ hắn không cần cố nén khuất phục Tiên Đế, nếu quả thực hắn bị ép buộc, tiên liêu sẽ tận lực giúp đỡ. Trong đó, Đông Hoa đế quân chỉ nói ngắn gọn: “Bích Hoa, sở thích của Đế tọa chúng tiên đều biết, bởi vậy ngươi không cần băn khoăn cái gì… Mặc dù đó là Tiên Đế… nhưng làm sai cũng phải chịu trách phạt.”
Không ngờ Bích Hoa Linh Quân lại nói : “Việc này quả thật không phải ta bị ép, là ta tự nguyện. Nếu thật là ủy khuất, cũng là ta đây ủy khuất Đế tọa rồi.”
Đông Hoa đế quân kinh hãi, nhìn Bích Hoa Linh Quân từ trên xuống dưới, uyển chuyển hỏi: “Ngươi… thật sự là tự nguyện? Ngươi chẳng lẽ thật sự nhìn trúng Tiên Đế lão nhân gia? Nảy sinh phàm tình? … Ngươi… Không phải luôn luôn không thích vũ cầm sao?”
Bích Hoa Linh Quân mỉm cười nói: “Cũng không phải là không thích, mà là, riêng chỉ có thể lưu một người ở trong lòng, còn lại, đều dung không được.”
Đông Hoa Đế Quân nổi hết da gà, lại nhìn chằm chằm Bích Hoa Linh Quân một lúc lâu, mới thở dài một hơi, không nói gì nữa, nhẹ nhàng lướt đi.
Lo lắng của các tiểu tiên đồng trong phủ Bích Hoa Linh Quân biến thành sự thật, như bị thiên lôi oanh đỉnh, đều thành tượng gỗ. Bích Hoa Linh Quân gọi bọn họ tới, nói sau này Bích Hoa Linh Quân phủ không còn tồn tại, bọn họ cũng nên đi đến chỗ tiên quân khác đi thôi. Mấy tiểu tiên đồng khóc thành sông, không muốn rời đi. Linh thú trong phủ cũng vậy, được cho đi đến phủ những tiên quân khác, tiểu lôi lang cùng lâm lang thú theo trì sinh cùng vân thanh tới chỗ Phù Lê còn đang tiềm tu. Quế Trăn và hai tiểu vân báo được Nam Cực Tiên Ông đem đi, Nguyên Lộ cùng Nguyên Hưu thì đến phủ của Tây Nhạc Đế Quân. Mấy linh thú khác cũng chia nhau mỗi con mỗi ngả, chỉ có Thảng Địch cùng Huyền Quy khăng khăng đòi Bích Hoa Linh Quân cùng đi tiên châu, chúng nó ở cạnh Bích Hoa Linh Quân đã lâu, không muốn đi theo các tiên quân khác. Cao dược hồ dính chặt vào người Thảng Địch, gỡ không ra, chỉ có thể mang theo, Tiệm Mông cùng Thảng Địch tán gẫu rất hợp ý, tình nghĩa thâm hậu, liền cũng tự nguyện đi theo. Chỉ có ngoài ý liệu của Thảng Địch cùng Huyền Quy, là Cát Nguyệt không muốn đi cùng Bích Hoa Linh Quân, đến tọa hạ Đông Hoa Đế Quân. Chuyện này làm Thảng Địch vô cùng kinh ngạc, nó liền kéo theo cao dược hồ đi tìm Cát Nguyệt: “Chúng ta cùng lão Huyền xem như đi theo Linh Quân lâu nhất, ta vốn cho là ba chúng ta nhất định đi theo Linh Quân dù tới chỗ nào chứ.”
Cát Nguyệt không có biểu cảm gì, một lát sau mới thản nhiên nói: “Đây là tính toán riêng của ta”. Hắn luôn luôn như thế, Thảng Địch cũng biết nói không được hắn, tức giận đem cao dược hồ trở về.
Đan Chu ở trong Đan Tiêu cung không bao lâu, bởi vậy cất bước liền đi, không có gì cần phải giao phó. Y trước tiên phân phó Hạc Vân đi tìm mấy tiên công tiên tượng đến tiên châu xây một tòa phủ đệ ánh vàng rực rỡ, lại đến nói riêng với Phù Lê một tiếng, cứ thế phất tay áo, đi tiên châu.
Trước khi Bích Hoa Linh Quân hạ giới, bị Ngọc đế cho đòi. Bích Hoa Linh Quân quỳ gối giữa Linh Tiêu điện, theo thường lệ sảng khoái nhận tội: “Tội tiên tiên căn không xong tư phàm chưa tịnh, dụ dỗ Tiên Đế, vọng động phàm tình, tội vốn không thể tha, đa tạ Ngọc đế khai ân.”
Ngọc đế nói : “Một tên tiếp theo một tên, mỗi tên ai cũng không chịu sống yên ổn, đến tột cùng nghĩ đến, thành tiên vì sao, làm tiên lại vì sao? Ngươi phen này, cứ cho như một hồi lịch lãm.”
Đan Chu cùng Bích Hoa Linh Quân cùng ở tiên châu, mới đầu, quả thật thập phần tiêu dao thích ý, thập toàn thập mỹ, không có gì không tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất