Những Chuyện Trong Thôn

Chương 17

Trước Sau
Edit: Sakura Trang

Bảy ngày sau, vật liệu dùng xây nhà đã chuẩn bị xong hết rồi, nhà cũ cũng đã được phá dỡ, bây giờ cả nhà Chử Nghĩa dọn qua nhà Hiếu thúc, chỉ người lớn ban ngày mỗi ngày đi ra chỗ xây nhà để trợ giúp, bọn nhỏ do Lễ thúc và An Dương trông, cũng phụ trách bữa cơm mỗi ngày của các thợ.

Nhà Hiếu thúc tính cả Yêu nhi tổng cộng năm hài tử, bốn nam một nữ, con gái đã xuất giá, lần này không đi theo.

Ba nhi tử, đại nhi Chử Minh, nhị nhi Chử Lượng cũng đã lập gia đình, mặc dù trên đường cùng đi chung, nhưng đến nơi mỗi người tự chọn đất, không ở cùng phụ thân, chẳng qua mấy ngày nay đều ở Chử gia bên kia hỗ trợ.

Tam nhi Chử Quang còn nhỏ, 12 tuổi, đi theo phụ thân và cha, mấy ngày nay bận bịu, là người giúp trông nom ba đứa nhỏ còn lại.

Chử gia là người phương nam, thích ăn gạo, cũng mang đến không ít gạo, nhưng người đến làm công đều là người địa phương, thích thức ăn làm từ bột mì, không thích gạo, cũng may ngày hôm trước quan phủ gởi một ít lương thực, ngày hôm qua liền lấy bột mì trong lương thực hấp rất nhiều bánh bao, mấy ngày nay chỉ cần hâm nóng một chút là có thể ăn.

Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu là làm thức ăn, thời tiết đầu mùa xuân, không có rau tươi gì, liền mua chút cải trắng ở trên trấn, thịt heo và xương heo, thêm đậu giác muối chua và miến mang từ nhà đến, chuẩn bị làm hai món ăn, một món là đậu giác muối chua xào thịt băm, ăn kèm bánh bao, một món khác là miến nấu với thịt heo hầm cải trắng, sau đó lấy nấm khô ra ngâm, làm một nồi canh xương, trời này để uống đúng hợp.

Lễ thúc phụ trách nhóm lửa, An Dương phụ trách làm, xương ống đã trần qua nước nóng, bỏ tơ máu, ninh ở trong nồi, bên trên để lồng hấp bánh bao, chờ canh được, liền xào đậu giác muối chua, một bếp khác là miến nấu với thịt heo hầm cải trắng, canh xong bên này bánh cũng ra lò, một bữa cơm như vậy là đầy đủ.

Bận rộn một lúc lâu, bụng An Dương cọ vào bếp nhiều lần. “Ừ… Lễ thúc… Thúc trông lửa một chút… A a… Bụng cháu… Mới vừa… Hô… Cọ… Hô… Động có chút kịch liệt…” Vừa nói vừa chống eo ngồi trên ghế đẩu, nâng đáy bụng từ từ trấn an bụng tròn vo trước người.

Lễ thúc vừa nhìn lửa vừa đến chỗ y, nhìn bụng tròn trịa động không dứt của y, thở dài, “Đã nói với cháu từ lâu rồi, bụng cháu không chỉ lộ sớm mà còn xuống thấp nhanh, phải an tâm nuôi dưỡng, không được cậy mạnh, chẳng lẽ cháu thật sự muốn tiểu nhi trong bụng sinh sớm sao?”

“Có thể nghỉ ngơi, ai nguyện ý làm việc? Trong nhà già già trẻ trẻ, thân thể cha không còn khoẻ mạnh, chẳng lẽ muốn cháu nhìn cả nhà dựa vào một mình Nghĩa ca? Nam nhân của cháu cháu đau lòng, huống chi cháu cũng là nam nhân, tuy mang thai, nhưng cũng không phải không làm được gì, cháu giúp được phần nào, Nghĩa ca sẽ bớt được phần đó.” An Dương cười bất đắc dĩ, nâng bụng chuẩn bị đứng dậy xào rau.

Lễ thúc ngăn cản y, “Haizz, mỗi nhà đều có khó khăn riêng! Cháu ngồi nghỉ một lát, không phải chỉ là xào rau sao, có lửa có sẵn rồi, để thúc làm cho, tuy tài nấu nướng của ta kém hơn cháu, nhưng vẫn có thể ăn được.”

Cuộc sống bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng, lúc này đã là đầu tháng ba, nhà xây xong, tường cũng đắp rồi, chờ thời tiết ấm áp hơn để thợ đào giếng đến đào. Nhà Hiếu thúc cũng đã xây xong, bây giờ Khương đại thúc đang xây nhà cho Chử Minh và Chử Lượng.

Phòng chính vẫn là ba gian phòng gạch xanh mái ngói, chẳng qua nếu so với phòng ở Chử gia trang thì rộng hơn, mái đông chia hai phòng trong ngoài, càng lớn hơn so với trước kia, hơn nữa trong phòng sáng sủa hơn nhiều so với trước kia, chỉ cần là phòng có người ở, nền nhà đều lót gạch xanh, vừa sạch sẽ lại gọn gàng.



Cạnh mái đông là ổ chó, mái tây là hai gian, một gian là nhà kho, tồn trữ lương thực, một gian là phòng để đồ lặt vặt, dùng để cất giữ nông cụ linh tinh.

Bên cạnh mái tây là chuồng trâu, chuồng heo còn có chuồng gà, chuẩn bị để sau này nuôi.

Sân trước nhà rộng rãi hơn so với trước kia, hơn nữa bởi vì nơi này quá lạnh, cho nên vườn rau cũng trồng ở trước nhà luôn, ngay tại giữa phòng chính và phòng mái tây, đã xử lý xong, chuẩn bị thời tiết ấm áp hơn sẽ bắt đầu trồng. Vị trí đào giếng thợ cũng đã hoạch định xong, cách mái đông không xa, chờ ngày để đào thôi.

Ngắm nhìn nhà mới, cả nhà ai cũng nở nụ cười vui vẻ, lúc này An Dương đã mang thai hơn tám tháng, bởi vì lộ sớm, bụng nhô ra độ cong không khác người sắp sinh bao nhiêu.

Từ lúc đủ tám tháng, buổi tối mỗi ngày An Dương đều phải làm vài động tác chỉnh thai mới có thể đi ngủ.

Bộ động tác này cần dựng phu bài tiết hết nước tiểu trong người ra, cởi lỏng dây quần, ở trên tấm phản cứng gập người, nhà không có ván giường cứng, có thể làm trên giường đất cũng được.

Động tác này mỗi ngày sáng tối làm một lần, mỗi lần một khắc (15′) đồng hồ, làm bảy ngày liên tục, sau đó đi đến chỗ Lễ thúc kiểm tra lại. Lần trước đến chỗ Lễ thúc, người nói vị trí thai nhi vẫn chưa xuôi, cần làm tiếp một đợt nữa, nếu như vẫn không được, phải nhờ Hiếu thúc ra tay châm cứu.

Không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là kiên trì làm thêm bảy ngày nữa. Tối hôm đó, An Dương ngồi bệt trên giường đất, cái mông giơ cao, để cho bắp đùi và giường đất tiếp xúc nhau, ngực cố gắp ép thấp xuống giường, động tác này người bình thường làm cũng không dễ dàng, huống chi dựng phu bụng rất lớn như An Dương chứ! Mỗi lần làm động tác này đỉnh bụng cũng sẽ dán vào giường đất, bụng lớn động mạnh mà mắt thường có thể nhìn rõ ràng.

Còn dựng phu thì phát ra tiếng kêu đau đớn khó chịu: “Ừ… A a… Tiểu nhi chậm… Chậm một chút… Bụng… Bụng sắp bị đạp rách mất… A… Còn bao lâu mới xong… Ta… Hô… Sắp không kiên trì nổi rồi…”

Chử Nghĩa thấy thời gian đến, vội vàng đỡ thân thể y dậy, ôm vào trong ngực, nhìn sắc mặt người trong ngực tái nhợt, hơi thở nặng nề, hắn lại chỉ có thể đưa tay giúp y trấn an thai bụng động không ngừng kia, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng hắn không thể nói gì thêm, chỉ có thể không tiếng động ôm chặt thê tử.

An Dương cảm nhận được cảm xúc của hắn, đưa tay chồng lên tay hắn đang vuốt ve bụng, cùng hắn cảm thụ động tác của tiểu nhi, trong ban đêm yên tĩnh, hai người cách càng ngày càng gần…

Rốt cuộc ở bảy ngày sau, Lễ thúc kiểm tra xong nói vị trí thai nhi đã xuôi lại, không cần làm mấy động tác mệt nhọc kia nữa. Chỉ là vì tránh cho vị trí thai nhi lại bị lệch, liền dặn dò dựng phu, mấy ngày nay đừng ngồi lâu, đi lại nhiều hơn, động nhẹ eo, An Dương cũng nghiêm túc lắng nghe.

Khoảng thời gian này quan phủ hứa hẹn tặng trâu rồi nông cụ cũng dần dần phát xuống, còn có các loại hạt giống, nhiều nhất là cây ngô, khoai lang và hạt giống lúa mì, nhưng nơi này gieo lúa mì vào đông, đã qua thời gian canh tác, cho nên hạt giống tạm thời để đó, năm nay chủ yếu là trồng cây ngô và khoai lang.

Chử Nghĩa còn mua một ít cây giống, chuẩn bị trồng ở trong sân. Thời tiết ấm dần lên, mọi người chuẩn bị khai hoang làm ruộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau