Chương 31
Edit: Sakura Trang
Đến tháng mười, Điền Thanh cũng không lại đi đến tiệm nữa, dẫu sao đã mang thai hơn chín tháng, thai bụng sắp đủ tháng tròn trịa cao vút, rất trầm nặng, bộ dáng này, cho dù đến tiệm cũng không làm được gì. Nhưng là Điền Thanh lại không nỡ đóng cửa tiệm lúc này, không muốn để cho uy tín và khách hàng thật vất vả tích luỹ được bị người khác cướp đi.
Cuối cùng trải qua cả nhà thương nghị quyết định, đồ ăn do An Dương dậy sớm làm, chia làm hai phần, để cho tiểu nhị mới thuê của tiệm trên trấn mỗi ngày vào trong thành cầm một phần trở lại bán ở trong tiệm, Chử ký trên trấn mỗi ngày chỉ buôn bán nửa ngày, số lượng có hạn, như vậy có thể bảo đảm khách hàng sẽ không bị mất, có thể đây không phải biện pháp tốt, nhưng còn tốt hơn là phải đóng cửa tiệm.
Cứ vậy, sắp xếp xong chuyện này, Điền Thanh cuối cùng cũng có thể an tâm trở về trong thôn chờ sinh. Ở trong thôn, mỗi ngày chính là nghỉ ngơi, chờ đợi tiểu nhi trong bụng ra đời. Chờ đợi chính là nửa tháng, hắn lại không có bất kỳ triệu chứng sắp sinh sản nào, bụng vẫn cao tròn như trước, thai nhi lại không vào chậu, ngay cả cơn cung lui giả cũng không có.
Hỏi qua A Hiếu, cũng bắt mạch, A Hiếu chỉ nói cả người lớn và hài tử đều không có vấn đề gì. A Lễ ở bên cạnh nói, ngày dự sinh không nhất định là chính xác. Sớm một chút chậm một chút cũng không có vấn đề gì, còn việc thai nhi vào chậu cũng tuỳ người khác nhau, người từng sinh sản có thể vào chậu muộn hơn người sinh lần đầu, cũng có người vừa sinh vừa vào chậu, cho nên không cần quá lo lắng, an tâm chờ đợi hài tử giáng sinh là được.
Nghe lời này, phu phu Điền Thanh mới yên tâm, mỗi ngày đều ngóng trông tiểu nhi vào chậu nhanh lên một chút, đáng tiếc trời không chiều ý người, lại qua bảy ngày, bụng của Điền Thanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Không chỉ có như vậy, dường như hài tử vẫn ở trong bụng phát triển, bụng của Điền Thanh đã lớn hơn một chút so với bụng đủ tháng của dựng phu sắp sinh sản bình thường.
Mỗi ngày đều vác một cái thai bụng to lớn, cho dù làm chuyện gì cũng bất tiện, có lúc Điền Thanh muốn từ trên giường đất đứng dậy cũng cần Khương Đạt trợ giúp.
Chứ đừng nói đến làm việc nhà, mấy ngày trước trong nhà thu hoạch vụ thu, Điền Thanh nghĩ Khương Đạt khổ cực, muốn làm cơm cho hắn, kết quả lúc lấy củi vì bụng lớn muốn ngồi cũng không ngồi nổi, bây giờ Điền Thanh cảm thấy nếu như hài tử còn không ra đời, mình sẽ điên mất thôi.
Khương Đạt cũng nhận ra được phiền não của Điền Thanh, hôm sau lại dẫn hắn đi tìm A Lễ, A Lễ vừa nhìn thấy bụng của hắn, cũng cảm thấy có chút không ổn, dẫu sao với tuổi của Điền Thanh, vốn chỉ lo lắng sức lực sinh sản của hắn không đủ, hiện tại thai nhi chậm chạp không ra, ở trong bụng lại nuôi lớn một ít, còn không sinh nữa phỏng chừng sẽ rất khó an sinh.
“Như vậy, ta dạy cho mấy hai người mấy phương pháp, có thể để cho hài tử ra sớm. Còn nhớ lần trước trước khi sinh đệ để huynh một mình đi lại trong sân không? Từ ngày mai trở đi, huynh cứ đi một mình vòng vòng trong sân, sáng chiều mỗi lần tầm một khắc đồng hồ (15′), chịu khó đi lại nhiều có thể kích thích hài tử vào chậu. Huynh là người từng sinh sản, sau khi hài tử vào chậu sẽ sinh sản rất nhanh thôi, trước sinh sản đi lại nhiều cũng giúp rèn luyện thể lực nữa.”
Dừng lại một chút, A Lễ nói tiếp: “Thứ hai chính là ngồi xổm, động tác ngồi xổm có giúp cho rèn luyện khả năng co bóp của tử cung, kích thích tử cung co bóp nhanh hơn, mỗi ngày làm một đợt, mỗi đợt hai mươi cái, làm trước khi ngủ.”
“Còn có chính là…” A Lễ có chút lúng túng khi nói chuyện này với hai người, “Chính là… Hai người các huynh làm nhiều… Chuyện kia, hai người kết hợp sẽ giúp sinh miệng của Thanh ca mở rộng hơn.” Hai người nghe cũng có chút không được tự nhiên, cũng may A Lễ không thẳng chuyện này ra.
Từ khi về nhà Điền Thanh liền bắt đầu thực hiện nghiêm túc theo lời A Lễ dặn. Đầu tiên là tản bộ sáng chiều mỗi lần một chun trà, bởi vì A Lễ yêu cầu dựng phu phải đi một mình, cho nên Điền Thanh bảo Khương Đạt đứng ở cách đó không xa nhìn, chẳng may xảy ra chuyện gì bất ngờ hắn cũng kịp giúp.
Khương Đạt đứng nhìn Điền Thanh, thấy hắn sợ nâng bụng ảnh hưởng thai nhi vào chậu, bây giờ tư thế đi đều là hai tay chống sau lưng, thỉnh thoảng ưỡn bụng về trước.
Cứ đi chầm chậm như vậy vòng quanh sân, đi được một nửa, Điền Thanh dừng lại, có thể là thai động tương đối kịch liệt, Điền Thanh đổi một tay chống eo, một tay xoa vòng trên bụng tròn trịa.
Chờ trấn an ổn thai nhi, lại tiếp tục đi, một vòng, hai vòng, ba vòng, lần này trong bụng tương đối an tĩnh, ước chừng để cho Điền Thanh đi ba vòng.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, lúc đi ba vòng rưỡi bụng lại động, An Dương không thể làm gì khác hơn là lập lại động tác vừa nãy, trấn an thai nhi, sau thời gian một cốc trà, Điền Thanh đã mệt thở hồng hộc.
Buổi trưa ăn cơm trưa, bởi vì thai nhi ép lên dạ dày, Điền Thanh cũng không có khẩu vị gì, miễn cưỡng ăn một chút. Buổi trưa thật vất vả có một lúc nghỉ ngơi, Điền Thanh chuẩn bị ngủ trưa, nhưng thai nhi vẫn không buông tha hắn, động không ngừng, nhiễu hắn ngủ cũng ngủ không ngon. Đến chiều, lại lặp lại động tác tản bộ như buổi sáng.
Đến tối, còn phải làm động tác ngồi xổm. Vừa mới bắt đầu, là Điền Thanh tự làm một mình, rẽ hai chân ra, cong gối, chống sau lưng từ từ ngồi xuống, lại chậm chậm đứng lên, mới vừa làm một cái Khương Đạt đã bảo hắn dừng lại.
“Sao vậy?” Điền Thanh có chút không hiểu. “Đến, để ta đỡ ngươi, chúng ta đi lên trên giường đất.” Lúc Điền Thanh ngồi xổm Khương Đạt nhìn thấy bụng to lớn của hắn sắp đè lên trên đất, trên đất lạnh, sợ hắn nhiễm lạnh, mới bảo hắn lên trên giường đất tiếp tục.
Điền Thanh lên giường cũng không phải rất dễ dàng, giường đất ở đây vừa vặn đến dưới mông, vốn là độ cao vừa phải, nhưng từ khi bụng lớn mỗi lần lên giường đều phải cẩn thận, vô tình ngồi xuống nhanh một chút cũng sẽ để cho hài tử trong bụng quyền đấm cước đá, mỗi lần đều phải do Khương Đạt đỡ.
Thật vất vả lên được giường đất, đứng lên giường, Điền Thanh tiếp tục động tác lúc trước. A Lễ yêu cầu một ngày làm hai mươi cái, nhưng hắn mới làm được năm cái, eo đã không dùng được lực. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để cho Khương Đạt đỡ dưới nách, mới miễn cưỡng làm xong hai mươi cái ngồi xổm. Điền Thanh mất sức nằm mệt trên giường đất.
Bởi vì trời lạnh, sợ tắm dễ nhiễm lạnh, cho nên Khương Đạt chỉ múc nước ấm cho hắn lau người. Bởi vì gần đây không làm ruộng, Điền Thanh cũng không ra ngoài nhiều, làm da bánh mật trước kia trở nên trắng bóng.
Bầu vú trước ngực bởi vì mang thai phồng sữa dựng thẳng, khăn mặt ngâm nước ấm lướt qua mang theo một trận run rẩy, xuống chút nữa là thai bụng cao ngất đang động mạnh, thể hiện sức sống mãnh liệt của sinh mệnh mới.
Khương Đạt lau lau liền ném khăn qua một bên, từ phía sau ôm lấy Điền Thanh, dùng ngón tay mở rộng trước, sau đó rất nhanh liền đi vào trong Điền Thanh, hai người dần dần hòa làm một thể, “Ư… Thanh Thanh, ngươi thật đẹp!”
“Hô… Ha… A…” Người yêu ở sau lưng ra vào, thai nhi ở trong bụng không ngừng chuyển động, dưới sự tấn công trước sau, Điền Thanh đắm chìm trong giao thoa của vui vẻ và thống khổ…
Cực kỳ mệt mỏi nên Điền Thanh hiếm có một đêm ngủ ngon. Kiên trì như vậy ba ngày sau, Điền Thanh kinh ngạc phát hiện thai nhi đã vào chậu, bụng không còn tròn trịa nhô cao nữa, mà là từ từ trụy thành hình lê, bụng bắt đầu có cảm giác đang tụt xuống, cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác đau âm ỉ.
Để cho A Lễ kiểm tra qua, A Lễ phán đoán sẽ không sinh nhanh như vậy, chẳng qua sau khi thai nhi vào chậu, sức ép lên nội tạng như dạ dày, tim, phổi yếu bớt, dựng phu có thể sẽ đột nhiên cảm thấy hô hấp dễ hơn, cảm giác ăn uống cũng tốt hơn. Nhưng bây giờ A Lễ nói thai nhi không nhỏ, mấy ngày gần đây phải khống chế lượng cơm, không thể để cho nó lớn thêm nữa, nếu không dễ sinh khó.
Sau khi thai nhi vào chậu, bởi vì chèn ép bộ phận ở bụng dưới, Điền Thanh cảm thấy xương mu đau nhức, đau thắt lưng đau chân, hơn nữa những cơn cung lui giả gia tăng, toàn thân đều không thoải mái. Vốn ngủ không tốt hai ngày gần đây còn xuất hiện triệu chứng đi tiểu nhiều lần, mỗi đêm đều thức dậy liên tục, dày vò Điền Thanh không còn chút tinh thần nào.
Buổi sáng ngày thứ ba thức dậy, Điền Thanh cảm thấy buồn đi nặng, Khương Đạt liền vội vàng đỡ người đi nhà vệ sinh, bởi vì Điền Thanh bụng lớn, Khương Đạt liền chuẩn bị cho hắn một cái bô, lúc này ngồi ở trên bô Điền Thanh lại không cảm thấy thoải mái, “Ư… Thật ngộp… A… Làm sao… Làm sao không ra được?”
Khương Đạt ở bên ngoài nghe tiếng động, không kịp quan tâm Điền Thanh có thích hay không, vội vàng đi vào hỏi, “Thế nào?” Điền Thanh vẫn đang dùng sức, “Ư…Đi … A… Không ra… Được…”
Khương Đạt nhìn một cái, mặt mặt trướng đến đỏ bừng, bụng lớn không ngừng nhúc nhích, nhưng hắn vẫn đang không ngừng dùng sức, vội vàng kéo hắn lại.
“Chậm một chút, chậm một chút, đừng có vội, ta nhìn bụng ngươi động rất mạnh, còn dùng sức như vậy, không tốt cho hài tử. Thế này đi, để ta xoa bụng cho ngươi, xoa rồi dần dần sẽ ra được thôi.”
Nói xong liền sờ xuống bụng dưới của hắn, ở cạnh bụng mò tới một khối vật cưng cứng, đè một cái, Điền Thanh liền không nhịn được kêu đau, từ từ xoa ấn, xoa một hồi cảm thấy không cứng như vậy nữa, liền kêu Điền Thanh dùng sức, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng vật cứng rơi vào trong nước.
Giày vò một trận, cũng làm Điền Thanh mệt lả, hai chân run rẩy, đều có chút chết lặng, dù có Khương Đạt bên cạnh đỡ hắn, hắn cũng đứng dậy thật lâu cũng không lên nổi. Lúc đứng dậy hắn cảm giác có một cơn đau đớn, cho là cung lui giả như hai ngày nay, cũng không có để ý.
Ở trong phòng nghỉ ngơi một giờ Điền Thanh mới cảm giác mình lại có sức lực, chống người đi lại trong viện tản bộ, chỉ chốc lát sau liền phát hiện bụng lại đau một lần, chẳng qua rất nhanh cảm giác đau đớn liền biến mất, Điền Thanh còn đang suy nghĩ hôm nay cơn cung lui giả sao lại thường xuyên như vậy, đi đủ một khắc, Điền Thanh trở về phòng nghỉ ngơi.
Chưa tới một canh giờ bụng lại đau đớn một lần, sờ bụng lớn vẫn đang rung động, Điền Thanh có chút nghi ngờ, chẳng lẽ không phải là cung lui giả, mà là bắt đầu cung lui?
Ăn cơm trưa xong, liền chuẩn bị tản bộ trong sân, vừa mới đứng dậy, lại một trận đau đớn truyền tới, “A…”
“Sao vậy?” Khương Đạt có chút lo âu.
“Không có chuyện gì, có thể là cung lui giả, chờ một lúc là hết…” Một lát sau cơn đau qua đi, Khương Đạt liền đỡ hắn đi lại trong sân, chống eo từ từ bước đi thong thả, không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy bụng tụt xuống thấp hơn thì phải, bên dưới cũng có chút căng trướng.
Đến tháng mười, Điền Thanh cũng không lại đi đến tiệm nữa, dẫu sao đã mang thai hơn chín tháng, thai bụng sắp đủ tháng tròn trịa cao vút, rất trầm nặng, bộ dáng này, cho dù đến tiệm cũng không làm được gì. Nhưng là Điền Thanh lại không nỡ đóng cửa tiệm lúc này, không muốn để cho uy tín và khách hàng thật vất vả tích luỹ được bị người khác cướp đi.
Cuối cùng trải qua cả nhà thương nghị quyết định, đồ ăn do An Dương dậy sớm làm, chia làm hai phần, để cho tiểu nhị mới thuê của tiệm trên trấn mỗi ngày vào trong thành cầm một phần trở lại bán ở trong tiệm, Chử ký trên trấn mỗi ngày chỉ buôn bán nửa ngày, số lượng có hạn, như vậy có thể bảo đảm khách hàng sẽ không bị mất, có thể đây không phải biện pháp tốt, nhưng còn tốt hơn là phải đóng cửa tiệm.
Cứ vậy, sắp xếp xong chuyện này, Điền Thanh cuối cùng cũng có thể an tâm trở về trong thôn chờ sinh. Ở trong thôn, mỗi ngày chính là nghỉ ngơi, chờ đợi tiểu nhi trong bụng ra đời. Chờ đợi chính là nửa tháng, hắn lại không có bất kỳ triệu chứng sắp sinh sản nào, bụng vẫn cao tròn như trước, thai nhi lại không vào chậu, ngay cả cơn cung lui giả cũng không có.
Hỏi qua A Hiếu, cũng bắt mạch, A Hiếu chỉ nói cả người lớn và hài tử đều không có vấn đề gì. A Lễ ở bên cạnh nói, ngày dự sinh không nhất định là chính xác. Sớm một chút chậm một chút cũng không có vấn đề gì, còn việc thai nhi vào chậu cũng tuỳ người khác nhau, người từng sinh sản có thể vào chậu muộn hơn người sinh lần đầu, cũng có người vừa sinh vừa vào chậu, cho nên không cần quá lo lắng, an tâm chờ đợi hài tử giáng sinh là được.
Nghe lời này, phu phu Điền Thanh mới yên tâm, mỗi ngày đều ngóng trông tiểu nhi vào chậu nhanh lên một chút, đáng tiếc trời không chiều ý người, lại qua bảy ngày, bụng của Điền Thanh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Không chỉ có như vậy, dường như hài tử vẫn ở trong bụng phát triển, bụng của Điền Thanh đã lớn hơn một chút so với bụng đủ tháng của dựng phu sắp sinh sản bình thường.
Mỗi ngày đều vác một cái thai bụng to lớn, cho dù làm chuyện gì cũng bất tiện, có lúc Điền Thanh muốn từ trên giường đất đứng dậy cũng cần Khương Đạt trợ giúp.
Chứ đừng nói đến làm việc nhà, mấy ngày trước trong nhà thu hoạch vụ thu, Điền Thanh nghĩ Khương Đạt khổ cực, muốn làm cơm cho hắn, kết quả lúc lấy củi vì bụng lớn muốn ngồi cũng không ngồi nổi, bây giờ Điền Thanh cảm thấy nếu như hài tử còn không ra đời, mình sẽ điên mất thôi.
Khương Đạt cũng nhận ra được phiền não của Điền Thanh, hôm sau lại dẫn hắn đi tìm A Lễ, A Lễ vừa nhìn thấy bụng của hắn, cũng cảm thấy có chút không ổn, dẫu sao với tuổi của Điền Thanh, vốn chỉ lo lắng sức lực sinh sản của hắn không đủ, hiện tại thai nhi chậm chạp không ra, ở trong bụng lại nuôi lớn một ít, còn không sinh nữa phỏng chừng sẽ rất khó an sinh.
“Như vậy, ta dạy cho mấy hai người mấy phương pháp, có thể để cho hài tử ra sớm. Còn nhớ lần trước trước khi sinh đệ để huynh một mình đi lại trong sân không? Từ ngày mai trở đi, huynh cứ đi một mình vòng vòng trong sân, sáng chiều mỗi lần tầm một khắc đồng hồ (15′), chịu khó đi lại nhiều có thể kích thích hài tử vào chậu. Huynh là người từng sinh sản, sau khi hài tử vào chậu sẽ sinh sản rất nhanh thôi, trước sinh sản đi lại nhiều cũng giúp rèn luyện thể lực nữa.”
Dừng lại một chút, A Lễ nói tiếp: “Thứ hai chính là ngồi xổm, động tác ngồi xổm có giúp cho rèn luyện khả năng co bóp của tử cung, kích thích tử cung co bóp nhanh hơn, mỗi ngày làm một đợt, mỗi đợt hai mươi cái, làm trước khi ngủ.”
“Còn có chính là…” A Lễ có chút lúng túng khi nói chuyện này với hai người, “Chính là… Hai người các huynh làm nhiều… Chuyện kia, hai người kết hợp sẽ giúp sinh miệng của Thanh ca mở rộng hơn.” Hai người nghe cũng có chút không được tự nhiên, cũng may A Lễ không thẳng chuyện này ra.
Từ khi về nhà Điền Thanh liền bắt đầu thực hiện nghiêm túc theo lời A Lễ dặn. Đầu tiên là tản bộ sáng chiều mỗi lần một chun trà, bởi vì A Lễ yêu cầu dựng phu phải đi một mình, cho nên Điền Thanh bảo Khương Đạt đứng ở cách đó không xa nhìn, chẳng may xảy ra chuyện gì bất ngờ hắn cũng kịp giúp.
Khương Đạt đứng nhìn Điền Thanh, thấy hắn sợ nâng bụng ảnh hưởng thai nhi vào chậu, bây giờ tư thế đi đều là hai tay chống sau lưng, thỉnh thoảng ưỡn bụng về trước.
Cứ đi chầm chậm như vậy vòng quanh sân, đi được một nửa, Điền Thanh dừng lại, có thể là thai động tương đối kịch liệt, Điền Thanh đổi một tay chống eo, một tay xoa vòng trên bụng tròn trịa.
Chờ trấn an ổn thai nhi, lại tiếp tục đi, một vòng, hai vòng, ba vòng, lần này trong bụng tương đối an tĩnh, ước chừng để cho Điền Thanh đi ba vòng.
Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, lúc đi ba vòng rưỡi bụng lại động, An Dương không thể làm gì khác hơn là lập lại động tác vừa nãy, trấn an thai nhi, sau thời gian một cốc trà, Điền Thanh đã mệt thở hồng hộc.
Buổi trưa ăn cơm trưa, bởi vì thai nhi ép lên dạ dày, Điền Thanh cũng không có khẩu vị gì, miễn cưỡng ăn một chút. Buổi trưa thật vất vả có một lúc nghỉ ngơi, Điền Thanh chuẩn bị ngủ trưa, nhưng thai nhi vẫn không buông tha hắn, động không ngừng, nhiễu hắn ngủ cũng ngủ không ngon. Đến chiều, lại lặp lại động tác tản bộ như buổi sáng.
Đến tối, còn phải làm động tác ngồi xổm. Vừa mới bắt đầu, là Điền Thanh tự làm một mình, rẽ hai chân ra, cong gối, chống sau lưng từ từ ngồi xuống, lại chậm chậm đứng lên, mới vừa làm một cái Khương Đạt đã bảo hắn dừng lại.
“Sao vậy?” Điền Thanh có chút không hiểu. “Đến, để ta đỡ ngươi, chúng ta đi lên trên giường đất.” Lúc Điền Thanh ngồi xổm Khương Đạt nhìn thấy bụng to lớn của hắn sắp đè lên trên đất, trên đất lạnh, sợ hắn nhiễm lạnh, mới bảo hắn lên trên giường đất tiếp tục.
Điền Thanh lên giường cũng không phải rất dễ dàng, giường đất ở đây vừa vặn đến dưới mông, vốn là độ cao vừa phải, nhưng từ khi bụng lớn mỗi lần lên giường đều phải cẩn thận, vô tình ngồi xuống nhanh một chút cũng sẽ để cho hài tử trong bụng quyền đấm cước đá, mỗi lần đều phải do Khương Đạt đỡ.
Thật vất vả lên được giường đất, đứng lên giường, Điền Thanh tiếp tục động tác lúc trước. A Lễ yêu cầu một ngày làm hai mươi cái, nhưng hắn mới làm được năm cái, eo đã không dùng được lực. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để cho Khương Đạt đỡ dưới nách, mới miễn cưỡng làm xong hai mươi cái ngồi xổm. Điền Thanh mất sức nằm mệt trên giường đất.
Bởi vì trời lạnh, sợ tắm dễ nhiễm lạnh, cho nên Khương Đạt chỉ múc nước ấm cho hắn lau người. Bởi vì gần đây không làm ruộng, Điền Thanh cũng không ra ngoài nhiều, làm da bánh mật trước kia trở nên trắng bóng.
Bầu vú trước ngực bởi vì mang thai phồng sữa dựng thẳng, khăn mặt ngâm nước ấm lướt qua mang theo một trận run rẩy, xuống chút nữa là thai bụng cao ngất đang động mạnh, thể hiện sức sống mãnh liệt của sinh mệnh mới.
Khương Đạt lau lau liền ném khăn qua một bên, từ phía sau ôm lấy Điền Thanh, dùng ngón tay mở rộng trước, sau đó rất nhanh liền đi vào trong Điền Thanh, hai người dần dần hòa làm một thể, “Ư… Thanh Thanh, ngươi thật đẹp!”
“Hô… Ha… A…” Người yêu ở sau lưng ra vào, thai nhi ở trong bụng không ngừng chuyển động, dưới sự tấn công trước sau, Điền Thanh đắm chìm trong giao thoa của vui vẻ và thống khổ…
Cực kỳ mệt mỏi nên Điền Thanh hiếm có một đêm ngủ ngon. Kiên trì như vậy ba ngày sau, Điền Thanh kinh ngạc phát hiện thai nhi đã vào chậu, bụng không còn tròn trịa nhô cao nữa, mà là từ từ trụy thành hình lê, bụng bắt đầu có cảm giác đang tụt xuống, cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác đau âm ỉ.
Để cho A Lễ kiểm tra qua, A Lễ phán đoán sẽ không sinh nhanh như vậy, chẳng qua sau khi thai nhi vào chậu, sức ép lên nội tạng như dạ dày, tim, phổi yếu bớt, dựng phu có thể sẽ đột nhiên cảm thấy hô hấp dễ hơn, cảm giác ăn uống cũng tốt hơn. Nhưng bây giờ A Lễ nói thai nhi không nhỏ, mấy ngày gần đây phải khống chế lượng cơm, không thể để cho nó lớn thêm nữa, nếu không dễ sinh khó.
Sau khi thai nhi vào chậu, bởi vì chèn ép bộ phận ở bụng dưới, Điền Thanh cảm thấy xương mu đau nhức, đau thắt lưng đau chân, hơn nữa những cơn cung lui giả gia tăng, toàn thân đều không thoải mái. Vốn ngủ không tốt hai ngày gần đây còn xuất hiện triệu chứng đi tiểu nhiều lần, mỗi đêm đều thức dậy liên tục, dày vò Điền Thanh không còn chút tinh thần nào.
Buổi sáng ngày thứ ba thức dậy, Điền Thanh cảm thấy buồn đi nặng, Khương Đạt liền vội vàng đỡ người đi nhà vệ sinh, bởi vì Điền Thanh bụng lớn, Khương Đạt liền chuẩn bị cho hắn một cái bô, lúc này ngồi ở trên bô Điền Thanh lại không cảm thấy thoải mái, “Ư… Thật ngộp… A… Làm sao… Làm sao không ra được?”
Khương Đạt ở bên ngoài nghe tiếng động, không kịp quan tâm Điền Thanh có thích hay không, vội vàng đi vào hỏi, “Thế nào?” Điền Thanh vẫn đang dùng sức, “Ư…Đi … A… Không ra… Được…”
Khương Đạt nhìn một cái, mặt mặt trướng đến đỏ bừng, bụng lớn không ngừng nhúc nhích, nhưng hắn vẫn đang không ngừng dùng sức, vội vàng kéo hắn lại.
“Chậm một chút, chậm một chút, đừng có vội, ta nhìn bụng ngươi động rất mạnh, còn dùng sức như vậy, không tốt cho hài tử. Thế này đi, để ta xoa bụng cho ngươi, xoa rồi dần dần sẽ ra được thôi.”
Nói xong liền sờ xuống bụng dưới của hắn, ở cạnh bụng mò tới một khối vật cưng cứng, đè một cái, Điền Thanh liền không nhịn được kêu đau, từ từ xoa ấn, xoa một hồi cảm thấy không cứng như vậy nữa, liền kêu Điền Thanh dùng sức, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng vật cứng rơi vào trong nước.
Giày vò một trận, cũng làm Điền Thanh mệt lả, hai chân run rẩy, đều có chút chết lặng, dù có Khương Đạt bên cạnh đỡ hắn, hắn cũng đứng dậy thật lâu cũng không lên nổi. Lúc đứng dậy hắn cảm giác có một cơn đau đớn, cho là cung lui giả như hai ngày nay, cũng không có để ý.
Ở trong phòng nghỉ ngơi một giờ Điền Thanh mới cảm giác mình lại có sức lực, chống người đi lại trong viện tản bộ, chỉ chốc lát sau liền phát hiện bụng lại đau một lần, chẳng qua rất nhanh cảm giác đau đớn liền biến mất, Điền Thanh còn đang suy nghĩ hôm nay cơn cung lui giả sao lại thường xuyên như vậy, đi đủ một khắc, Điền Thanh trở về phòng nghỉ ngơi.
Chưa tới một canh giờ bụng lại đau đớn một lần, sờ bụng lớn vẫn đang rung động, Điền Thanh có chút nghi ngờ, chẳng lẽ không phải là cung lui giả, mà là bắt đầu cung lui?
Ăn cơm trưa xong, liền chuẩn bị tản bộ trong sân, vừa mới đứng dậy, lại một trận đau đớn truyền tới, “A…”
“Sao vậy?” Khương Đạt có chút lo âu.
“Không có chuyện gì, có thể là cung lui giả, chờ một lúc là hết…” Một lát sau cơn đau qua đi, Khương Đạt liền đỡ hắn đi lại trong sân, chống eo từ từ bước đi thong thả, không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy bụng tụt xuống thấp hơn thì phải, bên dưới cũng có chút căng trướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất