Chương 22: Tìm kiếm
Trời mưa lại nặng hạt, một người sợ sấm sét như Gia Hạo vốn dĩ không dám ra đường lúc này. Cùng chỉ có thể co ro trong chiếc chăn mà rút người lại.
Nhớ những lần trước, nếu là Đức Duy, thì hắn chắc chắn sẽ ôm ấp cậu mà vỗ về. Còn nếu là Ngô Đạt anh ta sẽ mở toang chiếc chăn ra rồi chỉ thẳng mặt cậu mà cười lên sặc sụa.
Nhưng lần này khác rồi, chẳng còn ai cả.
Những dòng tin nhắn và gọi đỉnh cho Ngô Đạt đã gửi từ hôm qua, đến hôm nay anh chỉ hồi âm lại vỏn vẹn một câu rồi mất hẳn.
'' Anh sẽ về thui! ''
Vậy là sao chứ? Anh lại cọc lóc không rõ ràng như vậy từ khi nào?
Bắt cậu chờ sao? Đó là việc hoàn toàn không thể đối với Gia Hạo. Cậu tuổi ngựa, mà tuổi ngựa lại là tuổi đi.
Cơn mưa vừa tạnh ráo, ngoài cánh cửa trọ, ban ngày lại khác gì ban đêm. Gian bếp lạnh tanh do từ lâu không bật lữa, căn phòng tắm cũng lộn xộn mấy bộ quần áo dơ, chiếc tủ lạnh cũng hiu hắt mùi khó ngửi. Cả căn phòng lúc này có thể so sánh với lời diễn tả của mẹ với bà hàng xóm.
'' Cái phòng nó ở còn hơn là cái bãi rác nữa! ''
Không phải Gia Hạo lười biếng hay mệt mỏi. Mà tại bản thân đã không muốn làm gì kể từ ngày Ngô Đạt mất tích, ngay cả việc tự nấu cho mình gói mì cũng không thể.
Đến hôm nay có thể xem là đỉnh điểm của sự chịu đựng. Nên đành khoác áo lên người, bước ra khỏi căn trọ. Cậu nhất quyết phải tìm được Ngô Đạt trở về trước khi bản thân hóa điên.
...
Hẻm lớn hẻm to, đường làng đất đỏ, dãy nhà ven sông. Đèn ngọn xanh ngọn đỏ, đến cả tầng cao tầng thấp, quán bar, karaoke,... lục lọi cả một khu cũng không thấy tung tích của anh.
Mệt thật, ghét thật, mệt nhoài cả người. Gia Hạo lại cực lực vì một người như vậy không phải lần đầu, nhưng để bản thân cậu phải rơi vào hoàn cảnh này thì chắc chắn một điều rằng, người đó đối với cậu thật sự rất quan trọng.
- Anh Hạo!
Con Mai Thúy và Ngọc Lân đã tìm đến cậu.
Trong quán cà phê nhỏ, cả ba đối mặt nhau nói với nhau vài chuyện.
- Dựt Khôn có liên quan sao?
- Không chắc chắn, nhưng vụ việc vừa xảy ra thì cũng là lúc anh ta biến mất! Ngay cả đám đàn em cũng vậy!
Ngọc Lân cũng cao giọng chen ngang lời nói của Mai Thúy.
- Hình như Ngô Đạt thằng bồ ông cũng là đàn em của khứa Dựt Khôn!
Gia Hạo biến sắc, căng thẳng tràn lan cả bầu không khí.
- Hai đứa về điều tra xem! Rốt cuộc Dựt Khôn có liên quan hay không rồi báo cho anh!
- Được rồi đức vua! Tui và Mai Thúy sẽ vì ông mà đội mưa!
- Mang ơn anh Lân nhà ta ạ! Quỷ nhỏ!
Nhanh gọn lẹ đã gom góp được vài thông tin.
Đúng là Ngô Đạt chính là đàn em của Dựt Khôn muốn tìm anh thì tìm đến Dựt Khôn trước.
Nhưng nào ngờ, Dựt Khôn lại biến mất đúng lúc vụ chất cấm của Thượng Hoa bị bắt giữ. Và nghi ngờ rằng, vụ việc có liên quan đến tập thể Dựt Khôn.
Coi như tra hỏi bất thành, Gia Hạo lần này chỉ có thể tìm đến bạn bè của Ngô Đạt. Nhưng bạn bè của Ngô Đạt lại khác anh, bọn họ không sống ẩn mà buông thả rong chơi, lại được xem là mấy khứa nguy hiểm.
Nếu Gia Hạo nhờ anh em trong khu đi cùng, kiểu gì cũng bị nghi ngờ là gây sự. Nhưng nếu một thân một mình mà tìm đến, kiểu gì cũng bị trêu ghẹo ra bã.
Nhưng danh xưng đức vua đâu phải tự nhiên mà có.
Buổi tối hôm đó, tại một quán bả lớn giữa lòng thành phố. Khi mà tất cả đã nâng cao ly rượu, hòa mình vào thứ âm nhạc có thể điều khiển tâm trí con người ta.
Gia Hạo bước vào trong với bôn quần áo ngắn, là cố tình diện rõ hình xăm trên người cậu, khoe mẽ một thanh niên đậm chất dân chơi.
Cậu không ngồi bàn mà trực tiếp đến quầy, trực tiếp gõ nhẹ vào chiếc ly trước mặt ba tiếng. Rồi thản nhiên đứng chờ vài phút.
Một thanh niên có vẻ bằng tuổi, nhưng nổi bật hơn Gia Hạo rất nhiều. Làn da trắng, mái tóc mullet nhuộm bạch kim, xăm mình xỏ khuyên không kém cạnh. Trông rất ngầu bước ra, mặt đối mặt.
- Ngô Đạt không có ở đây! Nhưng là người của anh ta thì cần gì giúp đỡ?
- Vậy... có cách nào liên lạc được với anh ta!
- Có! Nhưng phải theo luật!
Nói vừa dứt câu, hai người từ phía sau trong rất luộm thuộm đẩy Gia Hạo đi.
Cậu được đưa đến một tầng hầm gần bãi đậu xe, trên đường đi đã nói chuyện rất nhiều với bọn người lạ mà được xem bạn bè của Ngô Đạt.
- Cậu và anh ta chắc là thân lắm! Mới biết được ký hiệu ở đây!
- Anh ta từng nói với tui! Cần gì thì cứ đến và làm theo những gì anh ấy chỉ!
- Nhìn khá nhỏ tuổi nhỉ? Lại bước vô cái giới này!
- Nhìn cậu cũng không khác tui là mấy!
Cuộc đối thoại dừng lại khi cả hai đã đến điểm cần đến. Một khán đài quyền anh?
Trong thời gian được giải thích luật thì xung quanh cũng dần xuất hiện vài nhân vật lạ lẫm.
- Luật ở đây được gọi là trao đổi tin! Chúng tui sẽ cho cậu thông tin cậu cần! Nhưng đổi lại cậu phải thực hiện tốt điều chúng tui muốn!
- Và đó là?
- Đêm hôm nay chúng tui vẫn chưa có cuộc cá cược nào! Nên cuộc chiến giữa tui và cậu sẽ là tâm điểm cho cuộc cá cược của các anh lớn ở đây! Cậu thắng cậu có tất cả!
Thái Minh, thì ra tên cậu ta chính là Thái Minh. Được xem là người trung gian giữa quán bar và xã hội bên ngoài quán. Những cuộc vui hơn cả lành mạnh sẽ được cậu kết nối với đàn anh lớn mà mở ra những phi vụ đặt cược lớn. Chính là phạm pháp.
Cậu ta bước lên khán đài với vẻ mặt lạnh như băng, xem Gia Hạo trước mắt chả khác vì con cóc nhái mà coi thường ra mặt.
Gia Hạo trước đám người xa lạ vẫn giữ được thần thái mà không rung sợ. Cậu thận trọng bước chân nhảy lên khán đài. Mặt đối mặt, ánh mắt chạm ánh mắt, lại thấy rõ Thái Minh không phải dạng tầm thường, nếu sơ xuất có thể sẽ thua cậu ta trận này.
Đúng vậy, tiếng chuông bất đầu vang lên, động tác lẫn bước chạy rất nhanh, Gia Hạo vẫn không biết bản thân cần phải làm gì thì ngay lập tức ăn chọn một cú đá xoay vào mặt.
Cậu choáng váng lăn cù với chiếc mồm đầy máu mà bắt đầu không vững nổi bước chân.
Bên dưới khán đài, những người đặt cược cho Thái Minh bắt đầu rõ nụ cười chẽm chọe khoái chí. Còn số ít đặt cược Gia Hạo bắt đầu bàn tán chê bai.
- Gì vậy chứ? Nó chỉ là oắt ơ thui sao?
- Chết tiệt cái thằng khứa tay mơ này!
- Rồi thui rồi tiền tui ơi!
Nhưng không khí lộn xộn ấy liền bị chen ngang khi Tô Ngọc ôn tồn nói ra thân phận của Gia Hạo.
- Các người hãy tự tin vào con mồi của mình đã cược đi! Vì thứ các người đang cược được gọi là đức vua của khu bảy đấy!
Những người không biết không hiểu thì vẫn ngây người. Còn những người biết, thì liền lộ vẻ mặt ngạc nhiên, rồi thở phào dựa lưng vào ghế xem như biết trước kết quả.
Đúng vậy, Gia Hạo là đức vua của khu bảy. Gương mặt của sự thánh thiện nhưng con tim lại chứa đựng sự tàn nhẫn của ác quỷ.
Khác với Thái Minh, cậu ta liên tục dùng những chiêu thức bình thường để đối đầu. Gia Hạo lại né và trả đòn bằng những môn khóa tay chân, nó khá đặt biệt nếu dùng lực nhất định sẽ khiến đối phương bị tật.
Nữa tiếng trôi qua nhanh, cuộc chiến đã dần đến hồi kết. Cả hai thanh niên người đẫm máu tặng nhau cú đấm trực diện, không tránh né.
Một hai ba bốn.... một người đã ngã gục nằm dài trên sàn. Gia Hạo chính thức công nhận chiến thắng. Nhưng rồi cậu cũng ngã ụy, nằm dài cạnh Thái Minh ngay sau đó. Chứng tỏ cả hai khá cừ.
- Tui thắng rồi nhá!
- Hay đấy! Cậu là một trong số ít có thể đánh thắng tui!
- Ha ha... tui rất mạnh nhỉ!
- Đúng! Và kẻ mạnh thì xứng đáng có được thứ mình cần!
Ba ngày sau đó, khi vết thương của cuộc chiến trên người Gia Hạo dần hồi phục. Cậu với thông tin có thể tìm ra Ngô Đạt mà bắt đầu lên đường.
...
Ấn chuông hồi lâu dưới căn nhà lầu đồ sộ. Cuối cùng cũng có người bước ra đón tiếp.
Cũng khá cao ráo, nhìn hồi lâu lại thấy giống Ngô Đạt. Đợi khi anh ta mở cánh cổng ra, mặt đối mặt.
- Nhóc là...?
- Em là bạn của Ngô Đạt! Có phải nhà của anh ấy không ạ?
- Đúng rồi! Anh là Ngô Tần, anh trai nó!
Giờ này mới nhìn nhận một điều, tuy ngoại hình cả hai khá giống nhau nhưng tính cách có chút khác biệt, khác với sự ồn ào tinh nghịch của Ngô Đạt, anh trai Ngô Tần lại điềm tĩnh và nhã nhặn hơn nhiều.
- Anh có biết được, em trai anh xăm kín cả người là vì một thằng nhóc! Vậy thằng nhóc đó có phải là em không?
Gia Hạo nhe răng cười ngượng ngùng, rồi cũng nhẹ gật đầu thừa nhận.
Cũng không làm khó gì Gia Hạo, Ngô Tần nhanh chóng mời cậu vào nhà. Còn giới thiệu cậu cho ba và mẹ rằng là bạn của Ngô Đạt.
Mẹ thì hiền lành khá dễ gần, ba tuy hơi thô kệch nhưng vẫn đón nhận thằng nhóc xa lạ này bước vào nhà.
- Ừ... chào con nhá! Xăm hình kinh thế!
Chắc có lẽ ông không mấy thiện cảm với hình xăm. Nhưng vậy thì đã làm sao, khi Ngô Tần lại tiện mồm, giới thiệu luôn cậu là người yêu của Ngô Đạt.
Mẹ sững sờ, ba thay đổi giao diện. Rất khó chịu nhìn về phía Gia Hạo đang hết sức khó xử.
Nhưng ngay lập tức được Ngô Tần và mẹ giải vây.
- Thui! Đi đường xa chắc mệt rồi! Lên phòng nghỉ xíu nào!
Ngô Tần dẫn cậu lên lầu, rồi dừng chân trước một phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
- Em vào đi! Nó vẫn còn ngủ trong đấy!
Có chút hớn hở, dù gì cũng hơn một tuần chưa gặp mặt. Nhớ không thể tả.
Gia Hạo bước vào phòng không nói không rằng liền nhảy vồ vào Ngô Đạt vẫn còn đang say giấc.
Đã bị giật mình, lại còn thêm hoảng loạn khi vừa mở mắt ra đã thấy thứ không nên thấy mà hét lên.
- Trời trời ơi! Đâu đây vậy?
- Ý gì hả? Biết là nhớ lắm rồi không!
- Mà sao em tìm được đến đây!
- Không quan trọng! Quan trọng là em nhớ anh quá rồi!
Sự bất mãn hiện rõ trên mặt Ngô Đạt, anh còn tinh nghịch mà nói đùa.
- Chán thật! Cứ tưởng là thoát khỏi cái máy chửi rồi chứ!
- Gì hả gì hả? Có muốn bị dính tường không hả!
Anh chề môi, nhưng vẫn ôm cậu gọn trong lòng, ánh mắt long lanh ngắm nhìn người mình thương đang luyên khuyên mấy mẫu chuyện về những ngày qua, chả khác gì cậu đang trách móc anh.
Ai bỉu, cậu lì lợm quá làm gì, nên anh bỏ mặt cậu hẳn mấy ngày cho biết.
Nhớ những lần trước, nếu là Đức Duy, thì hắn chắc chắn sẽ ôm ấp cậu mà vỗ về. Còn nếu là Ngô Đạt anh ta sẽ mở toang chiếc chăn ra rồi chỉ thẳng mặt cậu mà cười lên sặc sụa.
Nhưng lần này khác rồi, chẳng còn ai cả.
Những dòng tin nhắn và gọi đỉnh cho Ngô Đạt đã gửi từ hôm qua, đến hôm nay anh chỉ hồi âm lại vỏn vẹn một câu rồi mất hẳn.
'' Anh sẽ về thui! ''
Vậy là sao chứ? Anh lại cọc lóc không rõ ràng như vậy từ khi nào?
Bắt cậu chờ sao? Đó là việc hoàn toàn không thể đối với Gia Hạo. Cậu tuổi ngựa, mà tuổi ngựa lại là tuổi đi.
Cơn mưa vừa tạnh ráo, ngoài cánh cửa trọ, ban ngày lại khác gì ban đêm. Gian bếp lạnh tanh do từ lâu không bật lữa, căn phòng tắm cũng lộn xộn mấy bộ quần áo dơ, chiếc tủ lạnh cũng hiu hắt mùi khó ngửi. Cả căn phòng lúc này có thể so sánh với lời diễn tả của mẹ với bà hàng xóm.
'' Cái phòng nó ở còn hơn là cái bãi rác nữa! ''
Không phải Gia Hạo lười biếng hay mệt mỏi. Mà tại bản thân đã không muốn làm gì kể từ ngày Ngô Đạt mất tích, ngay cả việc tự nấu cho mình gói mì cũng không thể.
Đến hôm nay có thể xem là đỉnh điểm của sự chịu đựng. Nên đành khoác áo lên người, bước ra khỏi căn trọ. Cậu nhất quyết phải tìm được Ngô Đạt trở về trước khi bản thân hóa điên.
...
Hẻm lớn hẻm to, đường làng đất đỏ, dãy nhà ven sông. Đèn ngọn xanh ngọn đỏ, đến cả tầng cao tầng thấp, quán bar, karaoke,... lục lọi cả một khu cũng không thấy tung tích của anh.
Mệt thật, ghét thật, mệt nhoài cả người. Gia Hạo lại cực lực vì một người như vậy không phải lần đầu, nhưng để bản thân cậu phải rơi vào hoàn cảnh này thì chắc chắn một điều rằng, người đó đối với cậu thật sự rất quan trọng.
- Anh Hạo!
Con Mai Thúy và Ngọc Lân đã tìm đến cậu.
Trong quán cà phê nhỏ, cả ba đối mặt nhau nói với nhau vài chuyện.
- Dựt Khôn có liên quan sao?
- Không chắc chắn, nhưng vụ việc vừa xảy ra thì cũng là lúc anh ta biến mất! Ngay cả đám đàn em cũng vậy!
Ngọc Lân cũng cao giọng chen ngang lời nói của Mai Thúy.
- Hình như Ngô Đạt thằng bồ ông cũng là đàn em của khứa Dựt Khôn!
Gia Hạo biến sắc, căng thẳng tràn lan cả bầu không khí.
- Hai đứa về điều tra xem! Rốt cuộc Dựt Khôn có liên quan hay không rồi báo cho anh!
- Được rồi đức vua! Tui và Mai Thúy sẽ vì ông mà đội mưa!
- Mang ơn anh Lân nhà ta ạ! Quỷ nhỏ!
Nhanh gọn lẹ đã gom góp được vài thông tin.
Đúng là Ngô Đạt chính là đàn em của Dựt Khôn muốn tìm anh thì tìm đến Dựt Khôn trước.
Nhưng nào ngờ, Dựt Khôn lại biến mất đúng lúc vụ chất cấm của Thượng Hoa bị bắt giữ. Và nghi ngờ rằng, vụ việc có liên quan đến tập thể Dựt Khôn.
Coi như tra hỏi bất thành, Gia Hạo lần này chỉ có thể tìm đến bạn bè của Ngô Đạt. Nhưng bạn bè của Ngô Đạt lại khác anh, bọn họ không sống ẩn mà buông thả rong chơi, lại được xem là mấy khứa nguy hiểm.
Nếu Gia Hạo nhờ anh em trong khu đi cùng, kiểu gì cũng bị nghi ngờ là gây sự. Nhưng nếu một thân một mình mà tìm đến, kiểu gì cũng bị trêu ghẹo ra bã.
Nhưng danh xưng đức vua đâu phải tự nhiên mà có.
Buổi tối hôm đó, tại một quán bả lớn giữa lòng thành phố. Khi mà tất cả đã nâng cao ly rượu, hòa mình vào thứ âm nhạc có thể điều khiển tâm trí con người ta.
Gia Hạo bước vào trong với bôn quần áo ngắn, là cố tình diện rõ hình xăm trên người cậu, khoe mẽ một thanh niên đậm chất dân chơi.
Cậu không ngồi bàn mà trực tiếp đến quầy, trực tiếp gõ nhẹ vào chiếc ly trước mặt ba tiếng. Rồi thản nhiên đứng chờ vài phút.
Một thanh niên có vẻ bằng tuổi, nhưng nổi bật hơn Gia Hạo rất nhiều. Làn da trắng, mái tóc mullet nhuộm bạch kim, xăm mình xỏ khuyên không kém cạnh. Trông rất ngầu bước ra, mặt đối mặt.
- Ngô Đạt không có ở đây! Nhưng là người của anh ta thì cần gì giúp đỡ?
- Vậy... có cách nào liên lạc được với anh ta!
- Có! Nhưng phải theo luật!
Nói vừa dứt câu, hai người từ phía sau trong rất luộm thuộm đẩy Gia Hạo đi.
Cậu được đưa đến một tầng hầm gần bãi đậu xe, trên đường đi đã nói chuyện rất nhiều với bọn người lạ mà được xem bạn bè của Ngô Đạt.
- Cậu và anh ta chắc là thân lắm! Mới biết được ký hiệu ở đây!
- Anh ta từng nói với tui! Cần gì thì cứ đến và làm theo những gì anh ấy chỉ!
- Nhìn khá nhỏ tuổi nhỉ? Lại bước vô cái giới này!
- Nhìn cậu cũng không khác tui là mấy!
Cuộc đối thoại dừng lại khi cả hai đã đến điểm cần đến. Một khán đài quyền anh?
Trong thời gian được giải thích luật thì xung quanh cũng dần xuất hiện vài nhân vật lạ lẫm.
- Luật ở đây được gọi là trao đổi tin! Chúng tui sẽ cho cậu thông tin cậu cần! Nhưng đổi lại cậu phải thực hiện tốt điều chúng tui muốn!
- Và đó là?
- Đêm hôm nay chúng tui vẫn chưa có cuộc cá cược nào! Nên cuộc chiến giữa tui và cậu sẽ là tâm điểm cho cuộc cá cược của các anh lớn ở đây! Cậu thắng cậu có tất cả!
Thái Minh, thì ra tên cậu ta chính là Thái Minh. Được xem là người trung gian giữa quán bar và xã hội bên ngoài quán. Những cuộc vui hơn cả lành mạnh sẽ được cậu kết nối với đàn anh lớn mà mở ra những phi vụ đặt cược lớn. Chính là phạm pháp.
Cậu ta bước lên khán đài với vẻ mặt lạnh như băng, xem Gia Hạo trước mắt chả khác vì con cóc nhái mà coi thường ra mặt.
Gia Hạo trước đám người xa lạ vẫn giữ được thần thái mà không rung sợ. Cậu thận trọng bước chân nhảy lên khán đài. Mặt đối mặt, ánh mắt chạm ánh mắt, lại thấy rõ Thái Minh không phải dạng tầm thường, nếu sơ xuất có thể sẽ thua cậu ta trận này.
Đúng vậy, tiếng chuông bất đầu vang lên, động tác lẫn bước chạy rất nhanh, Gia Hạo vẫn không biết bản thân cần phải làm gì thì ngay lập tức ăn chọn một cú đá xoay vào mặt.
Cậu choáng váng lăn cù với chiếc mồm đầy máu mà bắt đầu không vững nổi bước chân.
Bên dưới khán đài, những người đặt cược cho Thái Minh bắt đầu rõ nụ cười chẽm chọe khoái chí. Còn số ít đặt cược Gia Hạo bắt đầu bàn tán chê bai.
- Gì vậy chứ? Nó chỉ là oắt ơ thui sao?
- Chết tiệt cái thằng khứa tay mơ này!
- Rồi thui rồi tiền tui ơi!
Nhưng không khí lộn xộn ấy liền bị chen ngang khi Tô Ngọc ôn tồn nói ra thân phận của Gia Hạo.
- Các người hãy tự tin vào con mồi của mình đã cược đi! Vì thứ các người đang cược được gọi là đức vua của khu bảy đấy!
Những người không biết không hiểu thì vẫn ngây người. Còn những người biết, thì liền lộ vẻ mặt ngạc nhiên, rồi thở phào dựa lưng vào ghế xem như biết trước kết quả.
Đúng vậy, Gia Hạo là đức vua của khu bảy. Gương mặt của sự thánh thiện nhưng con tim lại chứa đựng sự tàn nhẫn của ác quỷ.
Khác với Thái Minh, cậu ta liên tục dùng những chiêu thức bình thường để đối đầu. Gia Hạo lại né và trả đòn bằng những môn khóa tay chân, nó khá đặt biệt nếu dùng lực nhất định sẽ khiến đối phương bị tật.
Nữa tiếng trôi qua nhanh, cuộc chiến đã dần đến hồi kết. Cả hai thanh niên người đẫm máu tặng nhau cú đấm trực diện, không tránh né.
Một hai ba bốn.... một người đã ngã gục nằm dài trên sàn. Gia Hạo chính thức công nhận chiến thắng. Nhưng rồi cậu cũng ngã ụy, nằm dài cạnh Thái Minh ngay sau đó. Chứng tỏ cả hai khá cừ.
- Tui thắng rồi nhá!
- Hay đấy! Cậu là một trong số ít có thể đánh thắng tui!
- Ha ha... tui rất mạnh nhỉ!
- Đúng! Và kẻ mạnh thì xứng đáng có được thứ mình cần!
Ba ngày sau đó, khi vết thương của cuộc chiến trên người Gia Hạo dần hồi phục. Cậu với thông tin có thể tìm ra Ngô Đạt mà bắt đầu lên đường.
...
Ấn chuông hồi lâu dưới căn nhà lầu đồ sộ. Cuối cùng cũng có người bước ra đón tiếp.
Cũng khá cao ráo, nhìn hồi lâu lại thấy giống Ngô Đạt. Đợi khi anh ta mở cánh cổng ra, mặt đối mặt.
- Nhóc là...?
- Em là bạn của Ngô Đạt! Có phải nhà của anh ấy không ạ?
- Đúng rồi! Anh là Ngô Tần, anh trai nó!
Giờ này mới nhìn nhận một điều, tuy ngoại hình cả hai khá giống nhau nhưng tính cách có chút khác biệt, khác với sự ồn ào tinh nghịch của Ngô Đạt, anh trai Ngô Tần lại điềm tĩnh và nhã nhặn hơn nhiều.
- Anh có biết được, em trai anh xăm kín cả người là vì một thằng nhóc! Vậy thằng nhóc đó có phải là em không?
Gia Hạo nhe răng cười ngượng ngùng, rồi cũng nhẹ gật đầu thừa nhận.
Cũng không làm khó gì Gia Hạo, Ngô Tần nhanh chóng mời cậu vào nhà. Còn giới thiệu cậu cho ba và mẹ rằng là bạn của Ngô Đạt.
Mẹ thì hiền lành khá dễ gần, ba tuy hơi thô kệch nhưng vẫn đón nhận thằng nhóc xa lạ này bước vào nhà.
- Ừ... chào con nhá! Xăm hình kinh thế!
Chắc có lẽ ông không mấy thiện cảm với hình xăm. Nhưng vậy thì đã làm sao, khi Ngô Tần lại tiện mồm, giới thiệu luôn cậu là người yêu của Ngô Đạt.
Mẹ sững sờ, ba thay đổi giao diện. Rất khó chịu nhìn về phía Gia Hạo đang hết sức khó xử.
Nhưng ngay lập tức được Ngô Tần và mẹ giải vây.
- Thui! Đi đường xa chắc mệt rồi! Lên phòng nghỉ xíu nào!
Ngô Tần dẫn cậu lên lầu, rồi dừng chân trước một phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
- Em vào đi! Nó vẫn còn ngủ trong đấy!
Có chút hớn hở, dù gì cũng hơn một tuần chưa gặp mặt. Nhớ không thể tả.
Gia Hạo bước vào phòng không nói không rằng liền nhảy vồ vào Ngô Đạt vẫn còn đang say giấc.
Đã bị giật mình, lại còn thêm hoảng loạn khi vừa mở mắt ra đã thấy thứ không nên thấy mà hét lên.
- Trời trời ơi! Đâu đây vậy?
- Ý gì hả? Biết là nhớ lắm rồi không!
- Mà sao em tìm được đến đây!
- Không quan trọng! Quan trọng là em nhớ anh quá rồi!
Sự bất mãn hiện rõ trên mặt Ngô Đạt, anh còn tinh nghịch mà nói đùa.
- Chán thật! Cứ tưởng là thoát khỏi cái máy chửi rồi chứ!
- Gì hả gì hả? Có muốn bị dính tường không hả!
Anh chề môi, nhưng vẫn ôm cậu gọn trong lòng, ánh mắt long lanh ngắm nhìn người mình thương đang luyên khuyên mấy mẫu chuyện về những ngày qua, chả khác gì cậu đang trách móc anh.
Ai bỉu, cậu lì lợm quá làm gì, nên anh bỏ mặt cậu hẳn mấy ngày cho biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất