Chương 16
Căn nhà này là căn còn lại duy nhất của La gia.
La Tiểu Hồ cứ nói bán đi là xong. Tuy là căn nhà lầu cũ mười mấy năm, nhưng ở khu đất đẹp, có thể bán được giá tốt. Dù sao nhà của La Nhị Hà, La Tam Giang cũng mua ở ngoại địa, nhà cũ chỉ còn hai người, ở căn nhà lớn thế để làm gì.
La Nhất Hải nói không được, năm hết tết đến người một nhà cũng phải có lúc quay về, phải có chỗ để sum vầy chứ.
Giờ thì tốt rồi, đừng nói sum vầy, ngay cả một chiếc giường cũng chẳng chỗ mà đặt.
Lầu trên không lên được nữa, ở dưới lầu, La Nhất Hải vào trong phòng bới thử quần áo của mình và La Tiểu Hồ, tìm cái túi bỏ vào. Có vài vật dụng trong nhà vẫn dùng được, nhưng phòng ốc sửa chữa và bồi thường không biết tiến hành thế nào, không biết khi nào có thể vào ở.
La Nhất Hải ngồi xuống sofa, nhìn căn nhà đổ nát.
Cảnh tượng bốn đứa em lầu trên lầu dưới ra ra vào vào, ồn ào nhốn nháo, dường như chỉ mới ngày hôm qua. Chớp mắt, bọn chúng từng đứa một đều bỏ đi cả — La Nhất Hải sờ sờ thắt lưng bên phải, nhủ bụng, là bởi vì biết được điều này, cho nên khối u mới xuất hiện ư?
Anh vừa mới tra xong, khối u thận mười thì có tám chín là bệnh ung thư. So với sợ hãi, anh thấy mù mịt nhiều hơn, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
Nuôi nấng các em khôn lớn, giao ra xưởng đường, quay đầu nhìn lại cuộc đời mình, La Nhất Hải lại chẳng thể tìm được một mơ ước nào đáng để trả giá bằng tất thảy thời gian còn sót lại.
Anh nhìn về phía cửa sổ sát đất chỉ còn lại mỗi khung cửa, ánh tà dương rọi vào phía trong, đẹp cực kỳ. Lúc mới dọn vào, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là có thể ngủ một giấc thật ngon dưới ánh nắng rọi vào đương lúc nắng đang đẹp, không ai quấy rầy, muốn ngủ đến mấy giờ tùy thích.
Điện thoại vang lên, La Nhất Hải chợt tùy hứng: Không nhận, không thèm nhận.
Tìm cái đệm lót sát cửa sổ ngồi xuống, ánh dương ấm áp vô cùng, nhắm mắt lại trong chốc lát.
Mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gọi, “La Nhất Hải! La Nhất Hải!”
Nhạc Nguy Nhiên đứng ngoài cửa, đôi chân dài một bước vượt qua dây cảnh giới, khí thế hùng hổ nhào đến, túm lấy anh ôm vào trong lòng, chửi ầm lên, “Anh muốn làm con mẹ gì đó hả?! Không phải có thể chữa hay sao? Lại chưa định tính chắc chắn là ung thư! Anh thế này là muốn làm cái gì? Anh không còn thì La gia của các người sẽ sụp luôn đó anh có biết không?”
La Nhất Hải kinh ngạc ra mặt, thế này là tưởng mình muốn tự sát sao?
Nhạc Nguy Nhiên thở hổn hà hổn hển, có thể nghe thấy trái tim đang dộng thình thịch thình thịch, bị dọa thành bộ dạng này luôn ư? La Nhất Hải vội vàng vòng tay ra sau lưng cậu ta, vỗ về từng chút một, “Anh không có, Nguy Nhiên, anh không có. Đừng có sợ, đừng có sợ.”
La Nhất Hải làm gà mẹ thành quen, dầu rằng mấy đứa em lớn chừng nào, một khi ở trước mặt anh run rẫy thì đều là gà con cả.
Nhạc Nguy Nhiên hai chân nhũn ra, ngồi sụp xuống đất. Một tay che mắt, miệng vẫn không buông tha, “Tôi nói anh tự lo cho mình một chút, suy nghĩ cho mình nhiều hơn đi! Bọn họ một người hai người đều lớn khôn trưởng thành cả rồi, anh còn muốn làm vú em cho họ sao? Lo hết đời này còn muốn lo cả đời sau, anh có lo nổi không? Anh ích kỷ một chút không được sao?!”
La Nhất Hải nghe hiểu nỗi lo của cậu ta, nhưng lại không hiểu tại sao cậu ta lại lo lắng như thế, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, không phân rõ được thái độ của Nhạc Nguy Nhiên đối với mình rốt cục là thân hay là sơ, anh theo phản xạ nói lời xin lỗi.
Nhạc Nguy Nhiên trừng anh một cái, lại lập tức quay đầu đi, hít hít mũi.
La Nhất Hải hỏi sao cậu ta biết, lại nói có thể giấu mấy đứa em trước đã không. Nhị Hà vừa mới đòi ly hôn, Tam Giang gặp chuyện lớn vậy còn chưa ổn định tâm trạng, Tiểu Hồ còn đi học –
Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh chằm chặp, lại quát, đã lúc này rồi anh còn không suy xét đến bản thân trước sao?!
La Nhất Hải cụp mắt nói, “Anh, anh vẫn còn chút rối loạn, anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Nhạc Nguy Nhiên yên lặng trong chốc lát, gật đầu, “Được, tôi giấu giúp anh. Nhưng có điều kiện, anh phải dọn đến ở chung với tôi.”
La Tiểu Hồ cứ nói bán đi là xong. Tuy là căn nhà lầu cũ mười mấy năm, nhưng ở khu đất đẹp, có thể bán được giá tốt. Dù sao nhà của La Nhị Hà, La Tam Giang cũng mua ở ngoại địa, nhà cũ chỉ còn hai người, ở căn nhà lớn thế để làm gì.
La Nhất Hải nói không được, năm hết tết đến người một nhà cũng phải có lúc quay về, phải có chỗ để sum vầy chứ.
Giờ thì tốt rồi, đừng nói sum vầy, ngay cả một chiếc giường cũng chẳng chỗ mà đặt.
Lầu trên không lên được nữa, ở dưới lầu, La Nhất Hải vào trong phòng bới thử quần áo của mình và La Tiểu Hồ, tìm cái túi bỏ vào. Có vài vật dụng trong nhà vẫn dùng được, nhưng phòng ốc sửa chữa và bồi thường không biết tiến hành thế nào, không biết khi nào có thể vào ở.
La Nhất Hải ngồi xuống sofa, nhìn căn nhà đổ nát.
Cảnh tượng bốn đứa em lầu trên lầu dưới ra ra vào vào, ồn ào nhốn nháo, dường như chỉ mới ngày hôm qua. Chớp mắt, bọn chúng từng đứa một đều bỏ đi cả — La Nhất Hải sờ sờ thắt lưng bên phải, nhủ bụng, là bởi vì biết được điều này, cho nên khối u mới xuất hiện ư?
Anh vừa mới tra xong, khối u thận mười thì có tám chín là bệnh ung thư. So với sợ hãi, anh thấy mù mịt nhiều hơn, không biết bước tiếp theo mình nên làm gì.
Nuôi nấng các em khôn lớn, giao ra xưởng đường, quay đầu nhìn lại cuộc đời mình, La Nhất Hải lại chẳng thể tìm được một mơ ước nào đáng để trả giá bằng tất thảy thời gian còn sót lại.
Anh nhìn về phía cửa sổ sát đất chỉ còn lại mỗi khung cửa, ánh tà dương rọi vào phía trong, đẹp cực kỳ. Lúc mới dọn vào, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là có thể ngủ một giấc thật ngon dưới ánh nắng rọi vào đương lúc nắng đang đẹp, không ai quấy rầy, muốn ngủ đến mấy giờ tùy thích.
Điện thoại vang lên, La Nhất Hải chợt tùy hứng: Không nhận, không thèm nhận.
Tìm cái đệm lót sát cửa sổ ngồi xuống, ánh dương ấm áp vô cùng, nhắm mắt lại trong chốc lát.
Mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gọi, “La Nhất Hải! La Nhất Hải!”
Nhạc Nguy Nhiên đứng ngoài cửa, đôi chân dài một bước vượt qua dây cảnh giới, khí thế hùng hổ nhào đến, túm lấy anh ôm vào trong lòng, chửi ầm lên, “Anh muốn làm con mẹ gì đó hả?! Không phải có thể chữa hay sao? Lại chưa định tính chắc chắn là ung thư! Anh thế này là muốn làm cái gì? Anh không còn thì La gia của các người sẽ sụp luôn đó anh có biết không?”
La Nhất Hải kinh ngạc ra mặt, thế này là tưởng mình muốn tự sát sao?
Nhạc Nguy Nhiên thở hổn hà hổn hển, có thể nghe thấy trái tim đang dộng thình thịch thình thịch, bị dọa thành bộ dạng này luôn ư? La Nhất Hải vội vàng vòng tay ra sau lưng cậu ta, vỗ về từng chút một, “Anh không có, Nguy Nhiên, anh không có. Đừng có sợ, đừng có sợ.”
La Nhất Hải làm gà mẹ thành quen, dầu rằng mấy đứa em lớn chừng nào, một khi ở trước mặt anh run rẫy thì đều là gà con cả.
Nhạc Nguy Nhiên hai chân nhũn ra, ngồi sụp xuống đất. Một tay che mắt, miệng vẫn không buông tha, “Tôi nói anh tự lo cho mình một chút, suy nghĩ cho mình nhiều hơn đi! Bọn họ một người hai người đều lớn khôn trưởng thành cả rồi, anh còn muốn làm vú em cho họ sao? Lo hết đời này còn muốn lo cả đời sau, anh có lo nổi không? Anh ích kỷ một chút không được sao?!”
La Nhất Hải nghe hiểu nỗi lo của cậu ta, nhưng lại không hiểu tại sao cậu ta lại lo lắng như thế, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, không phân rõ được thái độ của Nhạc Nguy Nhiên đối với mình rốt cục là thân hay là sơ, anh theo phản xạ nói lời xin lỗi.
Nhạc Nguy Nhiên trừng anh một cái, lại lập tức quay đầu đi, hít hít mũi.
La Nhất Hải hỏi sao cậu ta biết, lại nói có thể giấu mấy đứa em trước đã không. Nhị Hà vừa mới đòi ly hôn, Tam Giang gặp chuyện lớn vậy còn chưa ổn định tâm trạng, Tiểu Hồ còn đi học –
Nhạc Nguy Nhiên nhìn anh chằm chặp, lại quát, đã lúc này rồi anh còn không suy xét đến bản thân trước sao?!
La Nhất Hải cụp mắt nói, “Anh, anh vẫn còn chút rối loạn, anh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Nhạc Nguy Nhiên yên lặng trong chốc lát, gật đầu, “Được, tôi giấu giúp anh. Nhưng có điều kiện, anh phải dọn đến ở chung với tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất