Chương 3: Nhật ký đu truyện của sếp tổng bá đạo
“Anh đùa bỡn em?”
Thẩm Tử Diệc không vui cho lắm, rõ ràng là anh không biết phải yêu thương chú chim hoàng yến này thế nào mới tốt đây.
Lâm Du chuyện gì cũng không nói, mỗi ngày vui vẻ hớn hở, làm gì cũng đều là tươi cười chào đón khiến Thẩm Tử Diệc luôn tự cho rằng ta đây rất tốt. Nếu không phải đọc được quyển truyện này, ngày nào đó Lâm Du của anh bay đi mất rồi mà anh cũng chẳng biết vấn đề ở đâu.
Anh muốn cố gắng hơn trong mối quan hệ không bình đẳng này, muốn cảm nhận được cảm xúc của cậu vậy mà lại trở thành đùa bỡn cậu.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Lâm Du lại có phản ứng thế này, dù sao thì hôm qua anh còn ảo tưởng ra khung cảnh sau khi Lâm Du biết được nỗi khổ tâm của mình, khổ sở rơi lệ ôm chầm lấy anh mà rằng “Chồng ơi em nhất định sẽ ở bên anh cả đời”. Tự tin của Thẩm Tử Diệc đại nhân tôn quý chịu đả kích rất lớn.
“Em không có tim sao.” Thẩm Tử Diệc lầm bầm, kéo cái tay đang khoác trên người mình xuống.
Không có tim, tim đều đào ra cho anh rồi.
“Em xin lỗi… Anh đừng giận.” Lâm Du cũng mặc kệ bí mật nhỏ duy nhất của mình đã bị phát hiện. Dù sao vẫn luôn là như vậy, Thẩm Tử Diệc không vui thì cậu xin lỗi là được.
Mấy phút trước bọn họ vẫn giống mấy đôi tình nhân bình thường, tình cảm ấm áp hiếm có, Lâm Du không muốn phá hỏng bầu không khí này.
Thẩm Tử Diệc hừ một tiếng kiêu ngạo.
“Anh đói bụng không?” Lâm Du chọc chọc anh, Thẩm Tử Diệc vừa về nhà bọn họ đã lăn giường, cơm tối còn chưa ăn nữa.
“Không ăn.”
“Vậy… Ăn em ha?”
Lâm Du lại quấn lên, Thẩm Tử Diệc vừa muốn đáp lại theo cảm giác đột nhiên nhớ lại lần say rượu kia. Anh không kiềm chế được đều là tại mình sao? Cái người đã khó chịu còn nói chưa đủ là ai?
Không hiểu sao anh rất giận Lâm Du không biết tự yêu thương thân thể mình, chút lửa tình vừa được khơi lên đã bị dập tắt ngóm: “Em giải quyết vấn đề chỉ có cách này thôi phải không hả?”
Lâm Du sững sờ. Nếu như cách này cũng không dùng được vậy Thẩm Tử Diệc còn có thể thích cậu ở đâu được nữa?
Cậu không phải lần đầu tiên nhìn bóng lưng của Thẩm Tử Diệc lén rơi nước mắt, lần này lại đau đớn nhất. Một con vật cưng được nuôi dưỡng, chủ nhân chơi chán rồi thì mối quan hệ này cũng tới lúc kết thúc.
Nhưng mà cậu không nỡ.
Sáng ra Thẩm Tử Diệc thức dậy không cảm thấy Lâm Du có gì khác thường, vẫn vô tâm vô tư cười với anh. Điểm khác biệt duy nhất chính là khi ra cửa Lâm Du hỏi anh có thể hôn cậu rồi hẵng đi hay không.
Bé con càng ngày càng dính người. Vì nụ hôn sáng sớm mà Thẩm Tử Diệc tí tởn cả ngày.
Tới chiều mới dành ra chút thời gian xem điện thoại, khi ấn vào giao diện quen thuộc, dòng chữ hiển thị khiến nụ cười của anh cứng đờ.
Truyện “Những năm ấy tôi làm chó liếm” đã bị tác giả khóa.
Lâm Du nào biết được Thẩm Tử Diệc nhàm chán thích coi tiểu thuyết. Cậu cảm thấy khả năng duy nhất mình bị phát hiện chính là tất cả mọi thứ đều nằm trong quyền khống chế của Thẩm Tử Diệc. Thẩm Tử Diệc muốn biết dưới tên cậu có tài khoản gì chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay hay sao.
Cậu không muốn sáng tác vài con chữ cũng bị giám sát. Hôm qua Thẩm Tử Diệc còn nổi giận với cậu vì điều này, chắc là anh cũng không thích cậu viết, thế thôi không viết nữa vậy.
Thẩm Tử Diệc suy nghĩ cả buổi cậu đang làm cái quái gì không biết, cuối cùng ném điện thoại: “Đúng là không nên uổng lòng với em, càng nuông chiều càng hư.”
Lần này dùng sức hơi mạnh, điện thoại trượt theo bàn làm việc rơi ra. Đúng lúc trợ lý đẩy cửa đi vào, Thẩm Tử Diệc thuận miệng nói: “Nhặt lại đây.”
Nói xong thì sững lại, lời này hơi quen nhỉ.
Khi đó Lâm Du theo anh chưa lâu, anh muốn nuôi chó bèn hỏi Lâm Du có bận tâm không.
Lâm Du e dè nói: “Sao lại muốn nuôi ạ?”
“Chơi vui mà, em cũng có bạn chơi.” Thẩm Tử Diệc nhớ tới chó Maltese nhìn thấy trên TV, “Biết làm nũng mà còn đẹp, ném đồ nó còn biết ngậm trở lại, rất ngoan.”
Lâm Du tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, vừa bướng bỉnh lại tủi thân nhìn anh: “Em, em cũng biết.”
Thẩm Tử Diệc buồn bực nghĩ em tị nạnh với chó làm gì, tiện tay ném một con gấu bông trên ghế sofa đi, hơi buồn cười nói: “Vậy em đi nhặt về đây đi.”
Lâm Du thật sự làm theo. Khi đó Thẩm Tử Diệc nghĩ nhóc con này còn chơi rất buông thả. Không được vài ngày sau Lâm Du mua về một cái đuôi chó và vòng cổ cho anh chơi mình. Thẩm Tử Diệc mới ngớ ra, chó mà Lâm Du hiểu không phải cùng một loài với chó mà anh nói.
Lối suy nghĩ của bé cưng nhà anh bay bổng, tự bản thân cũng có thể ngược mình tới đau thấu tim gan.
Nghĩ tới đây Thẩm Tử Diệc lại càng thấy thương.
Trợ lý cung kính đưa di động tới, Thẩm Tử Diệc nhìn hắn một lát, hỏi: “Cãi nhau với người yêu cậu bao giờ chưa?”
Trợ lý nhớ lại chuyện anh muốn tìm trợ lý mới, đang rầu không có chỗ thể hiện bản thân. Thẩm Tử Diệc vừa hỏi liền huyên thuyên không ngớt kể ra, cả loại chuyện ‘đổ chai nước tương ai dựng lên’ tám năm trước cũng hớn hở kể ra.
Thẩm Tử Diệc cắt lời hắn: “Tôi là hỏi cậu, làm-làm sao dỗ…”
Trợ lý đỏ mặt: “Thì… làm bộ đáng thương chứ sao…”
Mày Thẩm Tử Diệc nhăn tới sắp ra hoa, trợ lý cũng ngẫm ra đây không phải là chuyện mà Thẩm Tử Diệc có thể làm được, lập tức nói: “Bạn gái cũ của tôi bị bệnh, tôi hết lòng chăm sóc, cổ liền làm hòa với tôi.”
Chiêu này được.
Chim hoàng yến nhà anh như thế, nếu như thái độ của anh thay đổi ngay thì không biết chừng lại nghĩ đi đẩu đi đâu. Giữa bọn họ cần có một bước ngoặt, trước tiên phải gây dựng niềm tin, để Lâm Du biết rằng mình để ý tới em ấy. Khi người ta bị bệnh là lúc yếu đuối nhất, phải lặng lẽ tinh tế mới thấm.* (*) Gốc 来个润物细无声. “润物细无声” lấy từ bài thơ Xuân dạ hỉ vũ – Đỗ Phủ. 随风潜入夜,润物细无声 ý nói cây cối thấm đẫm mưa xuân trong đêm một cách lặng êm.
Mình thật quá săn sóc í, Thẩm Tử Diệc nghĩ vậy.
Bái sư học nghệ xong rồi, Thẩm Tử Diệc mặt mày tươi tỉnh. Vấn đề duy nhất bây giờ chính là bé chim hoàng yến nhà anh khỏe phây phây ra đây.
Thẩm Tử Diệc là người nói là làm nhanh gọn lẹ, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ ra được một chiêu ác, nhân lúc Lâm Du ngủ rồi kéo chăn đi.
Trong đêm Lâm Du bị lạnh mà thức giấc, mơ mơ màng màng muốn chui vào trong chăn, Thẩm Tử Diệc chết cũng không thả, cậu không có cách nào chỉ đành cuộn tròn ở một bên.
“Chồng ơi…”
Cậu nhỏ giọng gọi, Thẩm Tử Diệc không đáp, trong lòng còn đắc chí nghĩ, em biết anh xã tốt thế nào ngay đây, chúng ta sau này cũng đừng giận dỗi nữa.
Lâm Du biết anh chưa ngủ, mỗi ngày cậu đều nhìn dung nhan khi ngủ của Thẩm Tử Diệc, có giả vờ ngủ hay không vẫn nhận ra được.
Cậu còn tưởng là đã chọc cho anh không vui nên mới cố ý muốn làm mình lạnh. Cậu đã không viết nữa rồi, như vậy còn không được ư…
Lâm Du có chút buốt giá trong tim.
Thẩm Tử Diệc cảm thấy mình như đã ngủ mất rồi, không bao lâu lại tỉnh. Vươn tay sờ bên cạnh, trên người Lâm Du lạnh ngắt. Sáp lại gần quan sát mặt của cậu thấy trong mắt còn ươn ướt. Trừ khi bị làm đến khóc, Thẩm Tử Diệc chưa từng thấy qua nước mắt của Lâm Du. Khi ở trước mặt anh tung tăng, lúc nào cũng vui vẻ, nhìn còn rất là… vượng phu nữa.
“Lạnh…”
Lâm Du lẩm bẩm một tiếng, duỗi tay muốn kéo chăn nhưng dường như nghĩ tới cái gì lại rụt tay về, nhận mệnh tiếp tục chịu lạnh.
Thẩm Tử Diệc cẩn thận giúp cậu đắp chăn kín kẽ. Cách này không ổn, anh làm không được, dáng vẻ này của Lâm Du thật sự làm người đau lòng.
Lâm Du lạnh cả buổi, nhận được một chút ấm áp liền vô thức dụi vào lòng anh. Thẩm Tử Diệc kéo tay lạnh ngắt của cậu vào lồng ngực, chân cũng kẹp giữa chân để ủ ấm.
Lâm Du ngủ không sâu, mở hờ mắt mê man mà nhìn anh, còn tưởng rằng gặp ảo giác giống như cô bé lọ lem quẹt que diêm.
Cậu giật giật môi, giọng nói rất khẽ, sợ lớn tiếng một chút thì giấc mộng này sẽ tỉnh lại: “Đừng giận em mà.”
“Anh không giận.”
“Có giận cũng… đừng như vậy, em rất sợ lạnh.” Lâm Du như thể không nghe anh nói, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Khi còn nhỏ… từng bị cóng.”
“Anh xin lỗi.”
Thẩm Tử Diệc có chút ảo não hối hận, hình như anh đã làm chuyện ngu ngốc rồi.
Lần này Lâm Du càng xác định chắc chắn là cậu đang nằm mơ. Chẳng qua giấc mơ này thật tuyệt, rầm rì mấy tiếng, ngẩng đầu cọ cọ hõm cổ Thẩm Tử Diệc, yên tâm ngủ say.
Tới khi thức dậy lần nữa phát hiện mình chẳng thể nào nhúc nhích. Thẩm Tử Diệc bọc cậu quá chặt luôn. Đây là đang làm gì, một chốc thì không cho đắp, lúc lại bao cậu thành quả táo.
Ngó thời gian, giờ này Thẩm Tử Diệc hẳn là đã đi làm rồi. Cậu đánh răng rửa mặt xong ôm máy tính trở lại giường, định bắt đầu gõ chữ.
Vừa mở máy lên lại ủ rũ thất vọng gập máy lại. Sao lại quên mất là cậu đã không viết nữa chứ.
Lâm Du rất thích viết, bộ truyện này vẫn khá là hot, chưa hoàn đã có người đến hỏi ý xuất bản, còn có rất nhiều bên kịch truyền thanh mời ký.
Mỗi lần đăng chương mới cậu đều sẽ xem bình luận bên dưới, mỗi một cái đều xem. Cậu thích vùng đất nhỏ giữa độc giả và tác giả này. Không thể cứ im hơi lặng tiếng mà khóa truyện như vậy, đối với ai cũng không có trách nhiệm. Lâm Du lại mở máy tính ra, bình luận đã nổ tung như trong dự đoán, đủ mọi tiếng nói kiểu gì cũng có.
Tiện tay mở một tin nhắn riêng, Lâm Du nhớ rõ ID này là người đã từng hỏi mình nấu món gì cho anh xã.
“Tại sao phải khóa truyện vậy? Tôi tin rằng người giỏi giang có thể viết ra áng văn như vậy là người rất dịu dàng tinh tế, hy vọng bạn sẽ tiếp tục kiên trì.”
“Truyện viết rất đỉnh, rất ghét bá đạo tổng tài, rất thương nhân vật chính, rất thích bạn.”
Phải nhỉ, tại sao lại dễ dàng từ bỏ tâm huyết của mình như vậy chứ. Nhất là sau khi đã đọc mấy câu chửi bới chất vấn cậu trước đó, thì dòng tin này thật sự là vừa rửa mắt lại ấm lòng.
Lâm Du nghĩ nghĩ đáp lại một câu: “Cảm ơn cục cưng.”
Thẩm Tử Diệc ngồi trong phòng khách điện thoại rung lên, cầm lên liếc nhìn, anh lại trở thành cục cưng rồi, Lâm Du thế này là bạn đọc nào cũng đều gọi cục cưng hết, hay là chỉ có anh là cục cưng thôi?
Thẩm Tử Diệc bình thường chỉ đọc truyện chứ không xem bình luận của những người đọc khác, giờ lật xem thử, bên dưới thuần một màu.
“Giục chương! Bà xã bà xã mau update!”
“Bà xã có phải gặp chuyện gì không? Đợi em moa moa moa!”
“Bà xã ơi tui yêu em! Lót mông ngồi xổm đây, bày tỏ tình yêu với bà xã yêu của tui!”
Tức khí nhất là còn có một bình luận viết thế này: “Mọi người đừng rộn! Bà xã đã kết hôn với tui rồi, phải nghỉ ngơi mấy ngày!”
Bên dưới còn có mấy người reply xây lầu: “Tỉnh lại đê, con tụi tui tháng sau ra đời rồi.” “Ngại quá, hai đứa sinh đôi nhà bọn tui đã biết gặm chân nhau rồi.”
Thẩm Tử Diệc nghiến răng ken két, mấy người đều không có vợ hả? Mắc gì gọi vợ ông là bà xã?
Không thể thua.
Mới nãy gửi tin quá lịch sự, Thẩm Tử Diệc lập tức trả lời trong khung đối thoại của anh và Lâm Du: “Đừng khách sáo nha vợ yêu!”
Lâm Du lại trả lời anh bằng hai trái tim <3<3. Thẩm Tử Diệc chợt có niềm hân hoan điên cuồng của người được lâm hạnh trong hậu cung ba ngàn giai lệ.
Anh đii vào phòng. Lâm Du đang say mê trả lời tin nhắn riêng lại cảm nhận được đầu giường bị đè xuống mới ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Hôm nay là thứ bảy.”
Thẩm Tử Diệc vừa nghĩ tới không biết là cậu trò chuyện với “ông xã tốt” nào nữa đây, cả người bứt rứt, “Trước kia, em… không phải từng nói mong anh ở bên em cả ngày sao?”
Trong mắt Lâm Du thoáng hiện lên tia ngạc nhiên mừng rỡ, cậu gật gật đầu lại lắc lắc đầu. Đặt máy tính sang bên cạnh, rúc vào trong chăn.
“Em khó chịu. Anh ở bên em cũng chỉ là ở trong nhà mắt to trừng mắt nhỏ, anh đi làm đi.”
“Khó chịu ở đâu?”
Thẩm Tử Diệc vẫn sợ hôm qua cậu bị lạnh cóng, sáng sớm đã đo nhiệt độ cho cậu hai lần, rất ổn mà. Không lẽ là do sau đó ôm chặt quá nên bị cảm?
Lòng và lòng vòng cuối cùng vẫn là bị bệnh.
“Không sao, nằm một lát là khỏe.”
Lâm Du thấy hơi nặng đầu, sau khi nhìn thấy Thẩm Tử Diệc còn hơi nhức đầu nữa.
Giữa bọn họ vẫn luôn là Lâm Du líu ra líu ríu. Bây giờ cậu không nói chuyện, Thẩm Tử Diệc mới nhận ra tìm chủ đề nói chuyện thật không hề là một chuyện đơn giản.
“Hôm qua em nói khi bé từng bị cóng, là chuyện gì?”
Hóa ra không phải là mơ hở, Lâm Du chớp chớp mắt, Thẩm Tử Diệc hỏi gì thì cậu sẽ không giấu: “Làm vỡ đồ trang điểm của mẹ kế em, bà ấy bắt em đứng ngoài cửa một đêm.”
Khi đó cậu có lẽ cỡ bảy tám tuổi đi, tuyết cũng ngập tới bắp chân.
Thẩm Tử Diệc hơi thất thần nói: “… Anh xin lỗi.”
Lâm Du lấy làm lạ nhìn anh: “Chuyện khi nhỏ của em có liên quan gì tới anh đâu.”
“Hôm qua là anh cố ý để em bị lạnh.”
Thì ra là vì chuyện này, Lâm Du rất bình tĩnh: “Em biết.”
“Em biết?”
Lâm Du không thể hiểu được loại tuyệt học làm người ta sinh bệnh trước rồi mới chăm sóc: “Anh thấy em là viết về anh, bôi xấu anh cho nên mới giận em.”
Cậu là người viết tình cảm chân thật, cảm thấy cậu và Thẩm Tử Diệc cũng là như vậy, chơi chán rồi thì không tránh khỏi bị vứt bỏ.
Viết ra truyện khá tiêu cực, xem như nhắc nhở trước phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Như vậy đến ngày mà Thẩm Tử Diệc muốn đá cậu đi sẽ không buồn đến mức không thể sống. Bởi vì cậu đã đau đớn qua một lần rồi.
Cậu hơi thờ ơ nhìn biểu cảm phức tạp của Thẩm Tử Diệc, se sẽ níu tay áo của anh: “Không cần xin lỗi, em không rời khỏi anh được, không dám trách anh.”
Lâm Du thấy hơi mệt nhưng vẫn không nỡ buông tay.
Thẩm Tử Diệc cứ ngồi ngây ra như vậy để cậu nắm. Thật lâu sau, lòng bàn tay Lâm Du ra mồ hôi bèn thả tay ra, Thẩm Tử Diệc chán nản nắm chặt lấy mu bàn tay của cậu.
“Anh nói anh muốn chăm sóc cho em… thể hiện một chút trước mặt em,” Thẩm Tử Diệc rầu rĩ cất tiếng, lần đầu tiên anh trải nghiệm được loại cảm xúc cẩn thận lại thấp thỏm thế này, “E-em có tin không?”
Thẩm Tử Diệc không vui cho lắm, rõ ràng là anh không biết phải yêu thương chú chim hoàng yến này thế nào mới tốt đây.
Lâm Du chuyện gì cũng không nói, mỗi ngày vui vẻ hớn hở, làm gì cũng đều là tươi cười chào đón khiến Thẩm Tử Diệc luôn tự cho rằng ta đây rất tốt. Nếu không phải đọc được quyển truyện này, ngày nào đó Lâm Du của anh bay đi mất rồi mà anh cũng chẳng biết vấn đề ở đâu.
Anh muốn cố gắng hơn trong mối quan hệ không bình đẳng này, muốn cảm nhận được cảm xúc của cậu vậy mà lại trở thành đùa bỡn cậu.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng Lâm Du lại có phản ứng thế này, dù sao thì hôm qua anh còn ảo tưởng ra khung cảnh sau khi Lâm Du biết được nỗi khổ tâm của mình, khổ sở rơi lệ ôm chầm lấy anh mà rằng “Chồng ơi em nhất định sẽ ở bên anh cả đời”. Tự tin của Thẩm Tử Diệc đại nhân tôn quý chịu đả kích rất lớn.
“Em không có tim sao.” Thẩm Tử Diệc lầm bầm, kéo cái tay đang khoác trên người mình xuống.
Không có tim, tim đều đào ra cho anh rồi.
“Em xin lỗi… Anh đừng giận.” Lâm Du cũng mặc kệ bí mật nhỏ duy nhất của mình đã bị phát hiện. Dù sao vẫn luôn là như vậy, Thẩm Tử Diệc không vui thì cậu xin lỗi là được.
Mấy phút trước bọn họ vẫn giống mấy đôi tình nhân bình thường, tình cảm ấm áp hiếm có, Lâm Du không muốn phá hỏng bầu không khí này.
Thẩm Tử Diệc hừ một tiếng kiêu ngạo.
“Anh đói bụng không?” Lâm Du chọc chọc anh, Thẩm Tử Diệc vừa về nhà bọn họ đã lăn giường, cơm tối còn chưa ăn nữa.
“Không ăn.”
“Vậy… Ăn em ha?”
Lâm Du lại quấn lên, Thẩm Tử Diệc vừa muốn đáp lại theo cảm giác đột nhiên nhớ lại lần say rượu kia. Anh không kiềm chế được đều là tại mình sao? Cái người đã khó chịu còn nói chưa đủ là ai?
Không hiểu sao anh rất giận Lâm Du không biết tự yêu thương thân thể mình, chút lửa tình vừa được khơi lên đã bị dập tắt ngóm: “Em giải quyết vấn đề chỉ có cách này thôi phải không hả?”
Lâm Du sững sờ. Nếu như cách này cũng không dùng được vậy Thẩm Tử Diệc còn có thể thích cậu ở đâu được nữa?
Cậu không phải lần đầu tiên nhìn bóng lưng của Thẩm Tử Diệc lén rơi nước mắt, lần này lại đau đớn nhất. Một con vật cưng được nuôi dưỡng, chủ nhân chơi chán rồi thì mối quan hệ này cũng tới lúc kết thúc.
Nhưng mà cậu không nỡ.
Sáng ra Thẩm Tử Diệc thức dậy không cảm thấy Lâm Du có gì khác thường, vẫn vô tâm vô tư cười với anh. Điểm khác biệt duy nhất chính là khi ra cửa Lâm Du hỏi anh có thể hôn cậu rồi hẵng đi hay không.
Bé con càng ngày càng dính người. Vì nụ hôn sáng sớm mà Thẩm Tử Diệc tí tởn cả ngày.
Tới chiều mới dành ra chút thời gian xem điện thoại, khi ấn vào giao diện quen thuộc, dòng chữ hiển thị khiến nụ cười của anh cứng đờ.
Truyện “Những năm ấy tôi làm chó liếm” đã bị tác giả khóa.
Lâm Du nào biết được Thẩm Tử Diệc nhàm chán thích coi tiểu thuyết. Cậu cảm thấy khả năng duy nhất mình bị phát hiện chính là tất cả mọi thứ đều nằm trong quyền khống chế của Thẩm Tử Diệc. Thẩm Tử Diệc muốn biết dưới tên cậu có tài khoản gì chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay hay sao.
Cậu không muốn sáng tác vài con chữ cũng bị giám sát. Hôm qua Thẩm Tử Diệc còn nổi giận với cậu vì điều này, chắc là anh cũng không thích cậu viết, thế thôi không viết nữa vậy.
Thẩm Tử Diệc suy nghĩ cả buổi cậu đang làm cái quái gì không biết, cuối cùng ném điện thoại: “Đúng là không nên uổng lòng với em, càng nuông chiều càng hư.”
Lần này dùng sức hơi mạnh, điện thoại trượt theo bàn làm việc rơi ra. Đúng lúc trợ lý đẩy cửa đi vào, Thẩm Tử Diệc thuận miệng nói: “Nhặt lại đây.”
Nói xong thì sững lại, lời này hơi quen nhỉ.
Khi đó Lâm Du theo anh chưa lâu, anh muốn nuôi chó bèn hỏi Lâm Du có bận tâm không.
Lâm Du e dè nói: “Sao lại muốn nuôi ạ?”
“Chơi vui mà, em cũng có bạn chơi.” Thẩm Tử Diệc nhớ tới chó Maltese nhìn thấy trên TV, “Biết làm nũng mà còn đẹp, ném đồ nó còn biết ngậm trở lại, rất ngoan.”
Lâm Du tựa như đã hạ quyết tâm rất lớn, vừa bướng bỉnh lại tủi thân nhìn anh: “Em, em cũng biết.”
Thẩm Tử Diệc buồn bực nghĩ em tị nạnh với chó làm gì, tiện tay ném một con gấu bông trên ghế sofa đi, hơi buồn cười nói: “Vậy em đi nhặt về đây đi.”
Lâm Du thật sự làm theo. Khi đó Thẩm Tử Diệc nghĩ nhóc con này còn chơi rất buông thả. Không được vài ngày sau Lâm Du mua về một cái đuôi chó và vòng cổ cho anh chơi mình. Thẩm Tử Diệc mới ngớ ra, chó mà Lâm Du hiểu không phải cùng một loài với chó mà anh nói.
Lối suy nghĩ của bé cưng nhà anh bay bổng, tự bản thân cũng có thể ngược mình tới đau thấu tim gan.
Nghĩ tới đây Thẩm Tử Diệc lại càng thấy thương.
Trợ lý cung kính đưa di động tới, Thẩm Tử Diệc nhìn hắn một lát, hỏi: “Cãi nhau với người yêu cậu bao giờ chưa?”
Trợ lý nhớ lại chuyện anh muốn tìm trợ lý mới, đang rầu không có chỗ thể hiện bản thân. Thẩm Tử Diệc vừa hỏi liền huyên thuyên không ngớt kể ra, cả loại chuyện ‘đổ chai nước tương ai dựng lên’ tám năm trước cũng hớn hở kể ra.
Thẩm Tử Diệc cắt lời hắn: “Tôi là hỏi cậu, làm-làm sao dỗ…”
Trợ lý đỏ mặt: “Thì… làm bộ đáng thương chứ sao…”
Mày Thẩm Tử Diệc nhăn tới sắp ra hoa, trợ lý cũng ngẫm ra đây không phải là chuyện mà Thẩm Tử Diệc có thể làm được, lập tức nói: “Bạn gái cũ của tôi bị bệnh, tôi hết lòng chăm sóc, cổ liền làm hòa với tôi.”
Chiêu này được.
Chim hoàng yến nhà anh như thế, nếu như thái độ của anh thay đổi ngay thì không biết chừng lại nghĩ đi đẩu đi đâu. Giữa bọn họ cần có một bước ngoặt, trước tiên phải gây dựng niềm tin, để Lâm Du biết rằng mình để ý tới em ấy. Khi người ta bị bệnh là lúc yếu đuối nhất, phải lặng lẽ tinh tế mới thấm.* (*) Gốc 来个润物细无声. “润物细无声” lấy từ bài thơ Xuân dạ hỉ vũ – Đỗ Phủ. 随风潜入夜,润物细无声 ý nói cây cối thấm đẫm mưa xuân trong đêm một cách lặng êm.
Mình thật quá săn sóc í, Thẩm Tử Diệc nghĩ vậy.
Bái sư học nghệ xong rồi, Thẩm Tử Diệc mặt mày tươi tỉnh. Vấn đề duy nhất bây giờ chính là bé chim hoàng yến nhà anh khỏe phây phây ra đây.
Thẩm Tử Diệc là người nói là làm nhanh gọn lẹ, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ ra được một chiêu ác, nhân lúc Lâm Du ngủ rồi kéo chăn đi.
Trong đêm Lâm Du bị lạnh mà thức giấc, mơ mơ màng màng muốn chui vào trong chăn, Thẩm Tử Diệc chết cũng không thả, cậu không có cách nào chỉ đành cuộn tròn ở một bên.
“Chồng ơi…”
Cậu nhỏ giọng gọi, Thẩm Tử Diệc không đáp, trong lòng còn đắc chí nghĩ, em biết anh xã tốt thế nào ngay đây, chúng ta sau này cũng đừng giận dỗi nữa.
Lâm Du biết anh chưa ngủ, mỗi ngày cậu đều nhìn dung nhan khi ngủ của Thẩm Tử Diệc, có giả vờ ngủ hay không vẫn nhận ra được.
Cậu còn tưởng là đã chọc cho anh không vui nên mới cố ý muốn làm mình lạnh. Cậu đã không viết nữa rồi, như vậy còn không được ư…
Lâm Du có chút buốt giá trong tim.
Thẩm Tử Diệc cảm thấy mình như đã ngủ mất rồi, không bao lâu lại tỉnh. Vươn tay sờ bên cạnh, trên người Lâm Du lạnh ngắt. Sáp lại gần quan sát mặt của cậu thấy trong mắt còn ươn ướt. Trừ khi bị làm đến khóc, Thẩm Tử Diệc chưa từng thấy qua nước mắt của Lâm Du. Khi ở trước mặt anh tung tăng, lúc nào cũng vui vẻ, nhìn còn rất là… vượng phu nữa.
“Lạnh…”
Lâm Du lẩm bẩm một tiếng, duỗi tay muốn kéo chăn nhưng dường như nghĩ tới cái gì lại rụt tay về, nhận mệnh tiếp tục chịu lạnh.
Thẩm Tử Diệc cẩn thận giúp cậu đắp chăn kín kẽ. Cách này không ổn, anh làm không được, dáng vẻ này của Lâm Du thật sự làm người đau lòng.
Lâm Du lạnh cả buổi, nhận được một chút ấm áp liền vô thức dụi vào lòng anh. Thẩm Tử Diệc kéo tay lạnh ngắt của cậu vào lồng ngực, chân cũng kẹp giữa chân để ủ ấm.
Lâm Du ngủ không sâu, mở hờ mắt mê man mà nhìn anh, còn tưởng rằng gặp ảo giác giống như cô bé lọ lem quẹt que diêm.
Cậu giật giật môi, giọng nói rất khẽ, sợ lớn tiếng một chút thì giấc mộng này sẽ tỉnh lại: “Đừng giận em mà.”
“Anh không giận.”
“Có giận cũng… đừng như vậy, em rất sợ lạnh.” Lâm Du như thể không nghe anh nói, chỉ tự mình lẩm bẩm: “Khi còn nhỏ… từng bị cóng.”
“Anh xin lỗi.”
Thẩm Tử Diệc có chút ảo não hối hận, hình như anh đã làm chuyện ngu ngốc rồi.
Lần này Lâm Du càng xác định chắc chắn là cậu đang nằm mơ. Chẳng qua giấc mơ này thật tuyệt, rầm rì mấy tiếng, ngẩng đầu cọ cọ hõm cổ Thẩm Tử Diệc, yên tâm ngủ say.
Tới khi thức dậy lần nữa phát hiện mình chẳng thể nào nhúc nhích. Thẩm Tử Diệc bọc cậu quá chặt luôn. Đây là đang làm gì, một chốc thì không cho đắp, lúc lại bao cậu thành quả táo.
Ngó thời gian, giờ này Thẩm Tử Diệc hẳn là đã đi làm rồi. Cậu đánh răng rửa mặt xong ôm máy tính trở lại giường, định bắt đầu gõ chữ.
Vừa mở máy lên lại ủ rũ thất vọng gập máy lại. Sao lại quên mất là cậu đã không viết nữa chứ.
Lâm Du rất thích viết, bộ truyện này vẫn khá là hot, chưa hoàn đã có người đến hỏi ý xuất bản, còn có rất nhiều bên kịch truyền thanh mời ký.
Mỗi lần đăng chương mới cậu đều sẽ xem bình luận bên dưới, mỗi một cái đều xem. Cậu thích vùng đất nhỏ giữa độc giả và tác giả này. Không thể cứ im hơi lặng tiếng mà khóa truyện như vậy, đối với ai cũng không có trách nhiệm. Lâm Du lại mở máy tính ra, bình luận đã nổ tung như trong dự đoán, đủ mọi tiếng nói kiểu gì cũng có.
Tiện tay mở một tin nhắn riêng, Lâm Du nhớ rõ ID này là người đã từng hỏi mình nấu món gì cho anh xã.
“Tại sao phải khóa truyện vậy? Tôi tin rằng người giỏi giang có thể viết ra áng văn như vậy là người rất dịu dàng tinh tế, hy vọng bạn sẽ tiếp tục kiên trì.”
“Truyện viết rất đỉnh, rất ghét bá đạo tổng tài, rất thương nhân vật chính, rất thích bạn.”
Phải nhỉ, tại sao lại dễ dàng từ bỏ tâm huyết của mình như vậy chứ. Nhất là sau khi đã đọc mấy câu chửi bới chất vấn cậu trước đó, thì dòng tin này thật sự là vừa rửa mắt lại ấm lòng.
Lâm Du nghĩ nghĩ đáp lại một câu: “Cảm ơn cục cưng.”
Thẩm Tử Diệc ngồi trong phòng khách điện thoại rung lên, cầm lên liếc nhìn, anh lại trở thành cục cưng rồi, Lâm Du thế này là bạn đọc nào cũng đều gọi cục cưng hết, hay là chỉ có anh là cục cưng thôi?
Thẩm Tử Diệc bình thường chỉ đọc truyện chứ không xem bình luận của những người đọc khác, giờ lật xem thử, bên dưới thuần một màu.
“Giục chương! Bà xã bà xã mau update!”
“Bà xã có phải gặp chuyện gì không? Đợi em moa moa moa!”
“Bà xã ơi tui yêu em! Lót mông ngồi xổm đây, bày tỏ tình yêu với bà xã yêu của tui!”
Tức khí nhất là còn có một bình luận viết thế này: “Mọi người đừng rộn! Bà xã đã kết hôn với tui rồi, phải nghỉ ngơi mấy ngày!”
Bên dưới còn có mấy người reply xây lầu: “Tỉnh lại đê, con tụi tui tháng sau ra đời rồi.” “Ngại quá, hai đứa sinh đôi nhà bọn tui đã biết gặm chân nhau rồi.”
Thẩm Tử Diệc nghiến răng ken két, mấy người đều không có vợ hả? Mắc gì gọi vợ ông là bà xã?
Không thể thua.
Mới nãy gửi tin quá lịch sự, Thẩm Tử Diệc lập tức trả lời trong khung đối thoại của anh và Lâm Du: “Đừng khách sáo nha vợ yêu!”
Lâm Du lại trả lời anh bằng hai trái tim <3<3. Thẩm Tử Diệc chợt có niềm hân hoan điên cuồng của người được lâm hạnh trong hậu cung ba ngàn giai lệ.
Anh đii vào phòng. Lâm Du đang say mê trả lời tin nhắn riêng lại cảm nhận được đầu giường bị đè xuống mới ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Hôm nay là thứ bảy.”
Thẩm Tử Diệc vừa nghĩ tới không biết là cậu trò chuyện với “ông xã tốt” nào nữa đây, cả người bứt rứt, “Trước kia, em… không phải từng nói mong anh ở bên em cả ngày sao?”
Trong mắt Lâm Du thoáng hiện lên tia ngạc nhiên mừng rỡ, cậu gật gật đầu lại lắc lắc đầu. Đặt máy tính sang bên cạnh, rúc vào trong chăn.
“Em khó chịu. Anh ở bên em cũng chỉ là ở trong nhà mắt to trừng mắt nhỏ, anh đi làm đi.”
“Khó chịu ở đâu?”
Thẩm Tử Diệc vẫn sợ hôm qua cậu bị lạnh cóng, sáng sớm đã đo nhiệt độ cho cậu hai lần, rất ổn mà. Không lẽ là do sau đó ôm chặt quá nên bị cảm?
Lòng và lòng vòng cuối cùng vẫn là bị bệnh.
“Không sao, nằm một lát là khỏe.”
Lâm Du thấy hơi nặng đầu, sau khi nhìn thấy Thẩm Tử Diệc còn hơi nhức đầu nữa.
Giữa bọn họ vẫn luôn là Lâm Du líu ra líu ríu. Bây giờ cậu không nói chuyện, Thẩm Tử Diệc mới nhận ra tìm chủ đề nói chuyện thật không hề là một chuyện đơn giản.
“Hôm qua em nói khi bé từng bị cóng, là chuyện gì?”
Hóa ra không phải là mơ hở, Lâm Du chớp chớp mắt, Thẩm Tử Diệc hỏi gì thì cậu sẽ không giấu: “Làm vỡ đồ trang điểm của mẹ kế em, bà ấy bắt em đứng ngoài cửa một đêm.”
Khi đó cậu có lẽ cỡ bảy tám tuổi đi, tuyết cũng ngập tới bắp chân.
Thẩm Tử Diệc hơi thất thần nói: “… Anh xin lỗi.”
Lâm Du lấy làm lạ nhìn anh: “Chuyện khi nhỏ của em có liên quan gì tới anh đâu.”
“Hôm qua là anh cố ý để em bị lạnh.”
Thì ra là vì chuyện này, Lâm Du rất bình tĩnh: “Em biết.”
“Em biết?”
Lâm Du không thể hiểu được loại tuyệt học làm người ta sinh bệnh trước rồi mới chăm sóc: “Anh thấy em là viết về anh, bôi xấu anh cho nên mới giận em.”
Cậu là người viết tình cảm chân thật, cảm thấy cậu và Thẩm Tử Diệc cũng là như vậy, chơi chán rồi thì không tránh khỏi bị vứt bỏ.
Viết ra truyện khá tiêu cực, xem như nhắc nhở trước phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Như vậy đến ngày mà Thẩm Tử Diệc muốn đá cậu đi sẽ không buồn đến mức không thể sống. Bởi vì cậu đã đau đớn qua một lần rồi.
Cậu hơi thờ ơ nhìn biểu cảm phức tạp của Thẩm Tử Diệc, se sẽ níu tay áo của anh: “Không cần xin lỗi, em không rời khỏi anh được, không dám trách anh.”
Lâm Du thấy hơi mệt nhưng vẫn không nỡ buông tay.
Thẩm Tử Diệc cứ ngồi ngây ra như vậy để cậu nắm. Thật lâu sau, lòng bàn tay Lâm Du ra mồ hôi bèn thả tay ra, Thẩm Tử Diệc chán nản nắm chặt lấy mu bàn tay của cậu.
“Anh nói anh muốn chăm sóc cho em… thể hiện một chút trước mặt em,” Thẩm Tử Diệc rầu rĩ cất tiếng, lần đầu tiên anh trải nghiệm được loại cảm xúc cẩn thận lại thấp thỏm thế này, “E-em có tin không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất