Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái

Chương 13: Một ngày làm anh (13)

Trước Sau
◎ Hạ Tân Tễ: Nói cực kỳ chính xác. ◎

Khấu Thu rơi vào trạng thái ngờ vực chưa từng thấy.

Thực ra thì đường lối của y vẫn luôn kiên định vững vàng, luôn luôn tuân thủ đi theo phương châm chính sách quan trọng của nhà nước, luôn đi theo con đường đúng đắn của chủ nghĩa Mác — Nhưng sự việc lần này lại không thể giải thích rõ ràng bằng bất cứ tư tưởng hay lý thuyết nào cả.

Y, một thanh niên có quyết tâm hoài bão, luôn quyết tâm trở thành một người Đảng viên chân chính.

Tại sao y lại có thể đè em trai chính mình vào lúc uống say mơ màng như thế?

Rõ ràng điều này cực kỳ không phù hợp với các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa.

Dường như Hạ Tân Tễ đã nhìn thấy sự giãy giụa đấu tranh trong lòng y, hắn nhẹ nhàng an ủi anh và tự ôm tất cả trách nhiệm về phía mình. Khi Khấu Thu thấy hắn ân cần hiểu ý người như vậy thì y lại càng cảm thấy có lỗi.

Cho đến khi vào phòng tắm để tắm rửa thay quần áo, Khấu Thu vẫn bị vây trong sự vướng mắc không có điểm cuối này.

【Tao đần thật đấy】, y khẽ nói, 【Thật sự luôn đó.】

Nếu như hôm qua không xem phim cùng đứa nhỏ này thì y sẽ không uống rượu, không uống rượu thì y sẽ không say, mà đã không say thì sẽ không làm ra sự việc khó nói như này như kia...

Hệ thống cảm thông nói: 【Hãy sám hối đi.】

Vì thế mà Khấu Thu đã chắp hai tay lại, thành tâm sám hối với những bậc hiền triết mà y luôn sùng bái ngưỡng mộ, đồng thời cũng tự nhẩm lại mười lần những giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa ở trong lòng, quả nhiên y thực sự cảm thấy tâm hồn mình đã được gột rửa.

Tôi dâng hiến cả cuộc đời này để có thể tận tụy hết lòng vì sự nghiệp phục vụ nhân dân.

Y cởi quần áo, bước chân vào trong bồn tắm, tùy tiện vẩy vài vốc nước lên người mình.

Khấu Thu đang kỳ cọ đến chỗ bắp đùi thì đột nhiên dừng hẳn lại, y cẩn thận nhìn mất một lúc, sau đó lập tức gọi thằng con trai của mình.

【Nhãi con, con trai ơi, mày thử nhìn xem, tại sao trên người tao lại xuất hiện vết đỏ như này?】

Hệ thống chậc lưỡi nói: 【Vừa mới sám hối xong, thế mà giờ cậu lại để mặc cho bản thân buông thả đến mức này à?】

Nó không hề tò mò chút nào đâu, thật sự luôn đó —— chao ôi, sao gần đây cường độ che chắn làm mờ càng lúc càng mạnh hơn nhỉ?

Nó yếu ớt nói: 【Tất cả đều là hình ảnh mosaic.】

[*]. Mosaic ở đây là chỉ hình ảnh bị làm mờ, bị Censored (kiểm duyệt) đó.

【Mosaic cái gì cơ?】 Khấu Thu lo lắng nói, 【Hình như tao bị dị ứng thì phải... Chỗ này có vẻ bị sưng lên rồi, cứ từng mảng từng mảng, chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?】

Hệ thống đành phải nói bổ sung cho đầy đủ câu cú: 【... Ý tôi là, trong mắt tôi hiện giờ chỉ nhìn thấy một mảng mosaic trắng xóa thôi.】

Mosaic của chế độ dân chủ giàu mạnh văn minh.

Cán bộ kỳ cựu Khấu cực kỳ lo lắng nói: 【Chẳng lẽ là do hộp quần lót mới mua có tao có vấn đề ư?】

Hệ thống: 【... Cũng có lý.】

Ôi trời ạ, nó không thể cãi lại được luôn, đối mặt với một ký chủ trong sáng thuần khiết như thế này, nó không có mặt mũi nào để nói ra ba cái thứ liên tưởng dơ bẩn không lành mạnh trong lòng mình. Chỉ sợ vừa nói ra xong thì nó lại bị giáo huấn ba ngày ba đêm mất, vậy nên tuyệt đối không thể nói!

Cán bộ kỳ cựu Khấu hạ quyết tâm, tí nữa phải đi ra dọn dẹp hết cái đống đồ lót mới mua ngay lập tức, đứa trẻ ngồi bên mép giường sấy tóc, nhìn hành động của y thì thấy hơi khó hiểu.

"Anh đang làm gì vậy ạ?'

Khấu Thu nghiêm túc nói suy đoán của mình, nói. "Anh sợ anh bị dị ứng rồi."

Hạ Tân Tễ hơi mở to mắt nhìn y, đến mức Khấu Thu còn có thể nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của bản thân đang được phản chiếu lại trong đôi đồng tử trong suốt đó, mãi một lúc lâu sau, đứa nhóc này dường như đã nghĩ ra điều gì đó, hắn đột nhiên khúc khích cười, khóe môi cong lên toát ra vẻ vui cười.

"Cười cái gì chứ?" Khấu Thu không thể nào hiểu nổi, việc y bị dị ứng có gì đáng cười lắm hay sao?



"Không có gì đâu ạ."

Hạ Tân Tễ dù đang không rảnh tay thì vẫn có thể phất tay vài cái, sau đó hắn cất máy sấy đi, nhìn về phía y với vẻ nũng na nũng nịu, nhẹ giọng nói: "Anh à, vứt đi như thế thì có lãng phí quá hay không? Thôi thì anh cho em luôn đi."

Dựa vào đức tính cần cù tiết kiệm, Khấu Thu đồng ý ngay tắp lự. Y vội vàng sửa soạn thay đồ, lại tiếp tục mặc đồng phục lên để chuẩn bị cống hiến hết sức mình cho công việc.

Nhưng Hạ Tân Tễ vẫn chưa hề rời đi, hắn ngồi thẳng người dậy, duỗi tay túm lấy một góc áo của Khấu Thu rồi đung đưa qua lại như lắc dây đu, còn chưa kịp mở miệng nói gì mà mặt mũi đã đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống giống như vẫn còn ngượng ngịu.

"Tiểu Tễ?" Khấu Thu hơi ngạc nhiên.

Đứa trẻ nuốt nước bọt, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn y.

"Nụ hôn chào buổi sáng," hắn thì thầm không rõ ràng, "Anh có thể hôn em một cái được không?"

Như thể đã nhận thấy vẻ kinh ngạc của Khấu Thu, hắn lại lo sợ bổ sung thêm: "Em chưa từng được..."

Trái tim Khấu Thu lập tức tan chảy thành một vũng nước chỉ vì câu nói này.

Y hơi cúi người xuống, nghiêm túc ôm đầu đứa trẻ này rồi nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái xuống vầng trán trắng nõn của hắn, chạm một cái rồi tách ra luôn.

"Ngày đầu tiên sau sinh nhật," y cười nói, "Chúc em luôn vui vẻ nhé, Tiểu Tễ."

Đôi mắt đứa trẻ sáng ngời, khóe mắt cùng lông mày đều cong lên, nụ cười ngọt ngào tưởng như có thể vắt ra mật. Khấu Thu vô thức duỗi tay ra véo má hắn, muốn thử nhìn xem có vắt ra nước đường hay không, cuối cùng lại tiện tay sờ đầu nhóc con ngọt ngào này., "Mau chuẩn bị đi, còn phải đi học nữa chứ."

"Vâng!"

Dường như Hạ Tân Tễ đã nhận được sự khích lệ lớn lao, lập tức bật người đứng dậy khỏi giường rồi vui vẻ đi ra ngoài. Khấu Thu bật cười nhìn bóng dáng nhảy qua nhảy lại của hắn, lẩm bẩm nói: "Giống thỏ trắng ghê cơ đấy!"

Vừa mới dứt lời, một thằng con trai khác của y đã lập tức gửi cho y một chuỗi dấu im lặng dài dằng dặc.

Khấu Thu: 【???】

【Thế mà chính mồm bảo rằng sẽ không bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa Tư bản ăn mòn cơ đấy?】 Hệ thống vô cùng đau đớn, 【Đồng chí Khấu, cậu sa đọa rồi. Mấy lời sám hối ban nãy của cậu bị chó ăn hết rồi sao?】

Khấu Thu: 【......】

Khấu Thu: 【............】

Khấu Thu: 【..................】

Y nuốt ngụm nước bọt, dự định giảng đạo lý: 【Đây là thương yêu trìu mến dành cho con trai.】

【Thôi cậu đừng có mồm điêu,】 Hệ thống không thèm tin, 【Cái ánh mắt ban nãy của cậu, đó mà là thương yêu trìu mến đối với con trai à?】

Quá trời quá đất, nó tưởng nó sắp mất thị giác luôn rồi chứ.

Khấu Thu thực sự bị nghẹn lời trước câu hỏi của nó.

Y chưa bao giờ có anh chị em, cũng chẳng biết những người có quan hệ họ hàng sẽ chung sống với nhau như thế nào, nhưng Hạ Tân Tễ vừa ngoan ngoãn lại còn nhỏ tuổi hơn, y có thể chắc chắn rằng mình hơi nuông chiều đứa trẻ này, nhưng điều này có lỗi gì hay sao?

Trong thời gian nghỉ buổi trưa, Khấu Thu tranh thủ hỏi ý kiến của đồng nghiệp nữ về việc nên chung sống với em trai như thế nào cho ổn.

Đồng nghiệp nữ họ Tiếu, là một Đảng viên lão làng có 7 đến 8 năm kinh nghiệm trong công cuộc cống hiến sức lực vì dân phục vụ, thường ngày cô cũng hay cho Khấu Thu lời khuyên, nghe Khấu Thu hỏi như vậy, cô nghiêm túc nói: "Tiểu Khấu à, chuyện của cậu có vẻ không được giải quyết tốt cho lắm."

Khấu Thu khiêm tốn tiếp thu.

Đồng nghiệp nữ tiếp tục phân tích: "Em trai của em mới 20 tuổi, chúng ta đều biết thừa rằng những đứa trẻ trong độ tuổi mới lớn này không hề dễ quản lý chút nào, nếu em cứ mù quáng nuông chiều và thuận theo ý của nó thì kiểu gì cũng sẽ sinh ra vấn đề."

Cán bộ kỳ cựu Khấu do dự nói: "Nhưng thằng nhóc nhà em rất ngoan...."

"Cũng có thể do hiểu biết của em đối với thằng bé chưa đủ nhiều?" Đồng nghiệp nữ dẫn dắt từng bước, "Có phải sự giao tiếp trao đổi giữa hai người vẫn chưa đủ?"

Khấu Thu: "Là... sao?"



Y nghĩ mình đã rất hiểu rồi mà!

Ngay cả ông cụ Hạ còn nói, đứa cháu nhỏ này của ông chẳng khác gì keo 502 dính chặt lên người đứa cháu lớn của ông, có muốn cũng không gỡ ra nổi!

"Phải tìm được cách giải quyết vấn đề khi ở chung với nhau, cùng nhau tham khảo tìm phương pháp ở chung chính xác nhất," đồng nghiệp nữ đưa ra kết luận cuối cùng, "Vừa đúng lúc em có thời gian nghỉ phép hàng năm, không bằng nhân cơ hội này để đưa thằng bé đi dạo biển một chút. Thời tiết này biển cũng đẹp lắm, hai đứa có thể thẳng thắn nói chuyện vui vẻ với nhau trên bờ cát đấy."

Kỳ lạ là Khấu Thu lại cảm thấy lời khuyên này có lý ra phết.

Từ trước đến giờ y chẳng bao giờ dây dưa lằng nhằng, sau khi tan làm thì lập tức đi xin phép trưởng ban, tìm kiếm rất nhiều hướng dẫn du lịch ngoài đảo ở trên mạng. Đến khi về nhà thì đưa một chồng giấy dày cộp xuống trước mặt hắn.

"Tiểu Tễ." Y tràn đầy mong chờ hỏi, "Em có muốn đi du lịch không?"

Đứa nhỏ kinh ngạc nhìn y, lại liếc mắt nhìn đống tư liệu trong tay y, đồng tử sáng lấp lánh như thể đã bị ai đó chiếu một chùm tia sáng vào, rạng rỡ sáng ngời hẳn lên.

"Anh không cần phải hỏi em đâu," hắn nhẹ giọng nói, "Đừng nói là đi du lịch, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ——"

Ánh mắt chuyên chú của hắn khiến cho Khấu Thu cảm thấy hơi nóng.

"Chỉ cần là anh nói thì em nhất định sẽ đi."

Cán bộ kỳ cựu Khấu rất xúc động, nhưng trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Đồng nghiệp nữ nói đúng rồi.

Lời nói bây giờ cái thằng nhóc này rõ ràng là đang mù quáng hùa theo!

Không nên vâng lời một cách mù quáng như thế!!!

- ----

Quả nhiên thời tiết ngoài biển rất tốt, cây dừa xanh tươi, biển xanh trong cùng đôi bờ cát trắng, biển cả dưới ánh nắng mặt trời biến thành một màu xanh ngọc bích trong suốt đẹp đẽ, giống như một pho tượng ngọc đẹp đẽ. Khấu Thu kéo vali đi làm thủ tục nhận phòng, Hạ Tân Tễ bất chợt thò đầu ra: "Một phòng."

Khấu Thu hơi sửng sốt.

Hạ Tân Tễ tủm tỉm cười: "Cần kiệm tiết kiệm ấy mà."

Nói đúng lắm, dù sao thì đó cũng là một đức tính tốt đẹp truyền thống của dân tộc Trung Hoa, Khấu Thu gật đầu, còn đặc biệt duỗi một ngón tay ra để nhấn mạnh thêm lần nữa, "Một phòng."

Đã đi ra đảo thì không thể thiếu bơi lội, Khấu Thu lấy quần bơi của mình ra, không ngờ đứa nhóc bên cạnh lại thò tay ra cầm, tiếp đó hắn như bị chọc trúng điểm cười, ngã lăn đùng ra thảm cười lăn lộn, cười đến mức quằn quại chẳng khác gì con tằm, đôi mắt lờ mở phủ một tầng nước mỏng.

Hệ thống thảm không nỡ nhìn thẳng nên đành che mắt: 【Tôi khuyên cậu không nên chọn cái này...】

【Cái này thì có vấn đề gì?】 Khấu Thu thấy hơi tức giận, 【Nói nhiều lời quá đấy! Đây chính là khẩu hiệu chỉ dẫn dân sinh mà ban lãnh đạo của bọn tao mới đưa ra!】

Y quơ cái quần lót trong tay, đây là kiểu quần tứ giác màu đen thuần đầy vẻ bảo thủ, trên đó có in vài chữ dễ thấy màu đỏ như lửa, có lẽ do viết không đủ chỗ nên chia thành hai dòng trên dưới, phần vải phía sau cũng bị mấy chữ này bao phủ chặt chẽ.

【Xắn tay áo hăng hái làm!】 Khấu Thu căm giận nói, 【Khí thế như vậy còn gì nữa?】

Rốt cuộc là có cái gì đáng cười cơ chứ!

Hạ Tân Tễ vất vả mãi mới bình tĩnh lại được, thoáng liếc mắt nhìn vẻ mặt của y, lập tức thu ý cười lại, nghiêm túc nói: "Không hề buồn cười, chẳng có một chút buồn cười nào hết. Thực ra thì em cảm thấy lời này rất đúng."

Tưởng như được viết ra dành riêng cho y!

Nhìn thấy hắn có tính giác ngộ cao như vậy, cuối cùng cán bộ kỳ cựu Khấu cũng cảm thấy hài lòng, tiện thể tỏ vẻ khinh thường tu dưỡng hàng ngày của thằng con trai còn lại.

【Nhìn mà xem,】 y tự hào nói ở trong đầu, 【Cái gì mà dám tự xưng là người nối nghiệp đủ tư cách hả?】

Hệ thống: 【...】

Tui dám cá rằng, cái 'làm' mà hắn nói, cùng với cái 'làm' mà cậu nói, chắc chắn không có chung một ý nghĩa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau