Những Năm Tháng Cùng Mosaic Tương Thân Tương Ái

Chương 21: Một ngày làm anh (21)

Trước
◎Khấu Thu: Tạm biệt đồ cặn bã. ◎

Ngày hôm nay, Hạ Tân Tễ vẫn đến chỗ y sau giờ tan học như cũ, đột nhiên hắn nói: “Anh ơi, anh có muốn đi ra ngoài một chút không?”

Hai mắt Khấu Thu lập tức sáng rực, hỏi: “Em chắc chứ?”

“Chắc.” Hạ Tân Tễ cười nói, “Anh muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đó, trời nam đất bắc cũng được luôn.”

Hắn nghiêng người, tình cảm trong mắt nồng đậm đến mức tưởng như sắp rơi xuống, “Nói đi, em nghe lời anh mà. Dù sao thì đây cũng là lần đầu hẹn hò của chúng ta kể từ khi xác định quan hệ.”

Thực ra thì hắn đã sớm đặt bàn ở mấy nhà hàng cao cấp rồi, cũng cố tình chọn bàn gần cửa sổ để chuẩn bị cho những tiết mục hay ho của mình.

Cán bộ kỳ cựu Khấu không thèm nghĩ ngợi đã nói: “Tuyệt, giờ chúng ta đi hải quan đi.”

“...”

Trong nháy mắt đó Hạ Tân Tễ hơi nghi ngờ lỗ tai của bản thân.

Cái gì cơ?

“Đi hải quan đi,“ Khấu Thu nghiêm túc lặp lại một lần nữa, có chút lo lắng nhìn hắn, bắt đầu lẩm bẩm, “Lúc đó em xin nghỉ phép mấy tháng liền cho anh nhỉ? Trong tay anh vẫn còn vài đơn hàng hóa chưa được xử lý đâu, nếu chậm trễ thì chẳng phải đã gây tổn thất cho xí nghiệp nhà người ta rồi sao?”

Hạ Tân Tễ dừng lại chút, mắt thấy y chuẩn bị mở mồm giáo dục mình thì vội vàng ngắt lời: “Anh, em đã bảo là đi hẹn hò cơ mà, không phải đi làm.”

Bốn chữ cuối cùng gần như được hắn nghiến chặt răng bật ra từng chữ một.

Hơn nữa, “Anh đi làm thì em phải đi đâu chứ?”

Khấu Thu suy nghĩ một lúc rồi cho hắn câu trả lời cuối cùng: “Em ngồi trong đại sảnh chờ anh?”

Hạ Tân Tễ: “...”

Khung cảnh lãng mạn cùng chai rượu vang dưới ánh nến của hắn đã bị phá hủy tan tành, giờ đây tưởng tượng trong đầu hắn biến thành cảnh tượng Khấu Thu – một nhân viên công chức nhà nước – đang nghiêm túc ngồi sau lớp kính chắn, gọi tên suốt nửa ngày mới đến lượt số thứ tự của mình.

“Tiếp theo, Hạ Tân Tễ!”

Hắn vui vẻ chạy đến, thông qua một lớp kính ngăn cách, hắn bắt đầu buổi hẹn hò tình cảm nồng nàn với vợ yêu của chính mình bằng việc thảo luận vấn đề nên điền tờ đơn khai báo hải quan như thế nào cho chính xác...

Cái này thì gọi là hẹn hò cái chó gì chứ!!!

“Không được,“ Hạ Tân Tễ lập tức bác bỏ, “Đổi cái khác đi.”

Khấu Thu trợn tròn mắt, há mồm muốn phản đối, nhưng thị lực của đứa trẻ này lại rất tốt, hắn dứt khoát nghiêng người về phía trước, hôn 'chụt' một phát thật kêu, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn y chằm chằm.

“Đổi cái khác đi, được không anh?”

Khấu Thu không còn lựa chọn nào khác nên đành phải đổi địa điểm.

“Vậy chúng ta đến cơ sở giáo dục!”

Rất có ý nghĩa giáo dục, có khi còn khiến cho đứa trẻ này nhận ra được ý nghĩa đích thực của cuộc sống cũng nên!

“...”

Xem cái gì, đến xem học sinh tiểu học kết bè kết đội nghe giảng ư?

Nhưng vì phòng ngừa Khấu Thu đặt điểm đến tiếp theo là tòa thị chính, Hạ Tân Tễ cắn răng dứt khoát nói: “Được, bây giờ chúng ta đi chỗ đó.”

Nếu kéo dài thêm chút, hắn không biết được Khấu Thu sẽ còn nói ra điều gì nữa.

Một hồi lâu sau, hai người lại cùng nhau đi ra ngoài, Hạ Tân Tễ đeo kính râm, cứ một mực nắm tay y từ đầu đến cuối, một giây cũng không chịu buông lỏng, “Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”

Khấu Thu gật đầu: “Được.”

Đến tận giờ phút này, y vẫn chưa hiểu dụng tâm của đứa trẻ —— mãi cho đến lúc ăn, y đột nhiên bắt gặp hai người ở trong nhà hàng.



Đỗ Hòa Trạch và Trần Đình Đình nhìn bọn họ vừa mới hôn nhẹ, vẻ mặt của người này so với người kia càng phấn khích hơn.

Như thể thế giới đang sụp đổ.jpg

Thói quen của con người là một thứ gì đó rất đáng sợ.

Chỉ mất 21 ngày ngắn ngủi đã hình thành thói quen, nhưng Khấu Thu còn chẳng rõ bản thân đã chìm nghỉm trong đầm lầy này bao nhiêu ngày, trong những ngày vừa qua, hầu như ngày nào Hạ Tân Tễ cũng tìm ra vô số lý do để được hôn.

Hôm nay muốn ăn tôm, hôn.

Muốn ăn cá, hôn.

Buồn ngủ ư, hôn.

Dùng đá viên hay mấy món đồ chơi gì khác, hôn hôn hôn...

Nếu trong quá trình đó y mà giãy dụa một chút, đứa nhóc này sẽ lập tức nổi điên, lúc đang chịch y mà còn có thể khóc lóc sướt mướt, ai không biết còn tưởng người bị đè xuống giường ** ná thở chính là hắn. Sau năm lần bảy lượt như thế, Khấu Thu tổng kết được một bài học, mỗi lần hắn chu môi thì y sẽ ngoan ngoãn mặc kệ cho hắn hôn —— ít ra như vậy y còn có thể giảm bớt thời gian bị giày vò.

Hệ thống nói: 【Thế nào, có phải đầu lưỡi đó còn buộc được cuống anh đào không?】

Cán bộ kỳ cựu Khấu không hiểu câu nói này có nghĩa gì: 【... Cái gì cơ?】

Hệ thống: 【...】

Nó chỉ có thể nói thẳng: 【Kỹ thuật hôn của cậu ta tốt không? À, nếu cậu định nói là làm sao mà tôi biết được ấy hả, vừa nãy suy nghĩ trong đầu cậu bị tô mosaic trắng xóa luôn đó.】

Nó chẹp miệng một cách có ý tứ.

【Nói chút xem nào, suy nghĩ cái gì vui vẻ mà bị làm mờ?】

Khấu Thu nhìn lên trần nhà, buồn bã nói: 【Đảng và nhân dân.】

... Lừa đảo!

Hệ thống bi phẫn nghĩ.

Sao bảo người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản không biết nói láo cơ mà!

Giờ mới trôi qua có vài năm, thế mà đã bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản ăn mòn rồi hả!!

Khấu Thu không hề nhìn thấy hai người kia, chỉ có Hạ Tân Tễ nhìn thấy. Nhưng mà hắn hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ trước vẻ mặt nứt toác của hai người đó, còn không hề có ý định rụt đầu lưỡi màu đỏ tươi của mình lại, vẫn tiếp tục liếm môi của người đối diện mình, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hai người Đỗ Trần nhìn động tác của hắn, vẻ mặt càng thêm đờ đẫn, sử dụng sức mạnh của tất cả các tế bào trong cơ thể để diễn giải ra cái gì gọi là chết lặng.

... Ồ.

Tôi vừa mới nhìn thấy điều gì thế này?

Trần Đình Đình líu lưỡi mất một lúc lâu, giống như một động vật nhỏ bị người ta túm gáy, mãi lâu sau mới thốt ra được vài lời.

“Hạ Tân Tễ... cậu...”

Cô mấp máy môi, vẻ mặt khó thể tin được, đau đớn nhìn cảnh tượng trước mắt mình rồi lại nhìn sang bên khác.

“Đó chính là anh trai cậu cơ mà!!”

Ngược lại, Đỗ Hòa Trạch bình tĩnh hơn nhiều. Gã đã sớm nghe ngóng về tình hình của Khấu Thu từ chỗ thám tử tư rồi, suy đoán đáng sợ trong lòng gã đã được xác minh. Chỉ là tận mắt nhìn thấy rồi, lực đánh thẳng vào thị giác vẫn không hề tầm thường, vẻ mặt của gã không khỏi vặn vẹo.

“Thanh Nhiên, lâu rồi không gặp.”

Cuối cùng Khấu Thu cũng nhìn thấy hai cái bóng đèn vẫn sáng rực từ nãy đến giờ, ánh mắt y chậm rãi chuyển dời đến vị trí hai cánh tay đang ôm sát nhau đầy thân mật của họ, không khỏi nhăn mày.

“Đỗ Hòa Trạch?”

Đột nhiên y nhận ra điều gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, cau mày nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều bên cạnh gã. Hạ Tân Tễ vẫn giả như chưa hề phát hiện hai người kia, còn dí mặt đến lẩm bẩm nói mình vẫn muốn hôn nữa, nhưng lại bị y dùng tay đẩy ra, “Đỗ Hòa Trạch, anh có biết mình đang làm cái gì không?”



Áo vest được Đỗ Hòa Trạch vắt ngang trên cánh tay, tóc tai được chải chuốt xịt keo gọn gàng tỉ mỉ, trông gã càng trở nên hào hoa phong nhã. Gã sửa sang lại cổ tay áo, trên mặt hiện lên vài phần ý cười, tựa như vừa chắc chắn được điều gì đó.

“Thanh Nhiên,“ gã nhẹ giọng nói, “Em để ý lắm ư?”

Ghen tị, đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Đỗ Hòa Trạch.

Đối với lời gã nói, đứa trẻ chỉ kiêu căng hừ lạnh một cái, cái nĩa trên tay đột ngột cắm thẳng vào miếng xúc xích trong đĩa.

Vẻ mặt của cán bộ kỳ cựu Khấu càng trở nên lạnh lùng hơn.

Một người luôn có xu hướng tính dục đồng giới như gã, đột nhiên lại tiếp cận một cô gái ngây thơ như thế này, điều này khiến Khấu Thu cảm thấy vô cùng chán ghét. Y quay sang nhìn cô gái thanh tú dịu dàng bên cạnh Đỗ Hòa Trạch, khẽ mím môi.

“Đỗ Hòa Trạch,“ y nói thẳng, “Anh đang lừa cưới người khác đấy.”

Trần Đình Đình sửng sốt, ánh mắt đảo quanh mấy người ở đây, hiển nhiên là cô đang không hiểu lời này có nghĩa gì.

“... Lừa cưới?”

Vẻ mặt Đỗ Hòa Trạch lúc trắng lúc xanh, ngăn cản nói: “Thanh Nhiên, em...”

Khấu Thu đã dứt khoát nói ra: “Xu hướng tính dục của anh luôn là đồng tính.”

Vẻ mặt của Trần Đình Đình lập tức thay đổi, cô quay sang nhìn người đứng cạnh mình với vẻ không thể nào tin nổi. Đỗ Hòa Trạch nhếch nhác rối loạn, cố gắng tránh né tầm mắt của cô.

Đồng tính?

Vậy tại sao lại phải tiếp cận làm quen mình, thường xuyên nói lời tán tỉnh như vậy, thậm chí còn nói đến chuyện kết hôn?

Chẳng lẽ anh ta muốn mình trở thành người vợ hợp pháp trên danh nghĩa của anh ta thôi ư??

Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Đỗ Hòa Trạch cuối cùng cũng nổ tung như quả bóng bay, gã vốn dĩ cho rằng Khấu Thu vẫn còn tình cảm với mình, vẫn có thể đối xử với gã như ngày trước —— nhưng hiện giờ xem ra, ánh mắt đối phương nhìn gã tràn ngập chán ghét, vẻ chán ghét không thể nào che lấp nổi, giống như đang nhìn một con sâu con bọ di chuyển trên mặt đất.

Lồng ngực gã phập phồng mãnh liệt, không biết nên nói cái gì: “Vậy vẫn còn tốt hơn việc hai người làm trò loạn luân! Ghê tởm! Biến thái!”

Ác ý mãnh liệt khiến cho gã liều lĩnh nói hết suy nghĩ trong đầu: “Cậu nghĩ rằng tôi không phát hiện được gì ư? Không biết được ư? Rốt cuộc hai người đã làm trò quỷ gì trong phòng hả, ngày trước cậu còn không chịu cho tôi đụng vào, hóa ra là đã bị người khác chịch không biết bao nhiêu lần, con mẹ nó tôi đều biết hết —— Cậu lấy đâu ra mặt mũi vậy hả! Lại còn giả vờ đứng đắn với tôi!!”

Hạ Tân Tễ lập tức trừng to mắt, giống như một con mèo vừa bị giẫm trúng đuôi, mắt thấy hắn sắp đứng bật dậy, Khấu Thu đã vươn tay đè vai hắn xuống, dựng thẳng ngón tay lên với gã.

“Đầu tiên,“ giọng điệu y thản nhiên, “Tiểu Tễ không phải em trai của tôi, giữa chúng tôi không hề có quan hệ máu mủ.”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

“Thứ hai,“ Khấu Thu nói, “Anh đã che giấu tính hướng của mình với quý cô này, còn mơ mộng giấu nhẹm việc này để tiến đến hôn nhân với cô ấy —— đây là lừa cưới đấy, là hành vi sai trái, là vi phạm đạo đức cùng pháp luật.”

“Thứ ba.”

Y ngừng lại một chút.

“Ngài Đỗ, mong anh đừng gọi tôi là Thanh Nhiên, tôi và anh không hề quen thân đâu.”

Hạ Tân Tễ đã chọc nát bét miếng xúc xích, hắn lập tức vui vẻ ra mặt, vui đến mức suýt chút nữa nhảy bật khỏi ghế.

“Đúng thế!” Hắn phụ họa nói, ánh mắt còn lấp lánh, “Không quen thân, không hề quen thân chút nào luôn!”

Cuộc gặp gỡ khó chịu với Đỗ Hòa Trạch dường như đã nới lỏng sợi dây căng thẳng cuối cùng trong lòng Hạ Tân Tễ, mấy ngày sau đó đứa trẻ vẫn có cảm giác như đi trên mây. Sau khi Khấu Thu thừa nhận với Đỗ Hòa Trạch chuyện mình không phải cháu ruột của nhà họ Hạ, tính huống khi đó đã bị lan truyền ra bên ngoài, trên đường phố lời ra tiếng vào ầm ĩ không dứt nhưng cũng có người chẳng hề quan tâm đến chuyện này.

Mấy ngày sau, luật sư phụ trách vấn đề phân chia tài sản của ông cụ Hạ đã tìm đến cửa, đưa cho Khấu Thu một phần di chúc. Trong di chúc đó, ông cụ Hạ đã viết rành mạch rõ ràng, dù có một ngày Khấu Thu bị chứng minh không phải con cháu nhà họ Hạ thì vẫn có quyền lợi được phân chia tài sản và cổ phần giống như Hạ Tân Tễ, ông cũng để lại một quỹ mang tên “Thanh Nhiên”, số tiền ước chừng khoảng một ngàn vạn.

[25/06/2024]

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện nhỏ của ngày hôm nay:...

Đúng thế, hôm nay không có câu chuyện nhỏ nào hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước