Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng
Chương 11: Tiểu học
Thời gian lắc lắc lư lư mà trôi qua.
Cuộc đời học sinh tiểu học của Tạ Tinh Lan quả là thoải mái đến muốn nổ tung.
Mỗi ngày đánh điện tử với Lý Tiểu Bân đến khuya, lên lớp ngủ có Giang Qua yểm trợ, ngay cả sách bài tập trước giờ cậu cũng chưa từng sờ đến.
Học tra thả bản thân sau đó thu hoạch vui vẻ, là điều người bình thường không tưởng tượng nổi.
Hoa quế trên nhánh cây ngoài cửa sổ phòng học nở rồi lại rụng, thời gian tiểu học bình bình đạm đạm thoáng qua trong chớp mắt.
Mấy năm ngắn ngủi, các bạn nhỏ trong lớp đều cao hẳn lên.
Tạ Tinh Lan nhớ rất rõ, cậu dậy thì muộn, sắp lên lớp chín mới bỗng nhiên cao lên, đời trước từ tiểu học đến cấp hai, trên cơ bản cậu đều đứng ở ba vị trí đầu của đội ngũ nam sinh.
Đời này thế mà giống y chang, một centimet cũng không cao thêm.
Trơ mắt nhìn cả đám tiểu đậu đinh lớp tiểu học đều cao hơn mình, thậm chí ngay cả Giang Qua đứng lên cũng cao hơn cậu. Tạ Tinh Lan sắp buồn đến chết.
Người lùn làm thủ lĩnh là không có uy nghiêm!
Cậu là một trùm trường lăn lộn hai đời, thế mà mỗi lần xếp hàng đều xếp thứ nhất thứ hai. Chuyện này còn mặt mũi nào?!
Thế là ngày nào cậu cũng nhảy dây hai ngàn cái mệt gần chết, căn bản không cần mẹ cậu nhắc nhở, chủ động uống viên canxi uống sữa tươi, đáng tiếc hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Mỗi lần xếp hàng, Tạ Tinh Lan vẫn mặt không biểu cảm đứng vị trí đầu tiên hàng thứ nhất.
Hôm ấy khai giảng lớp ba, Mạnh Tĩnh suy xét đến vấn đề các bạn học dáng cao và một vài bạn bị cận không nhìn rõ bảng đen, xáo trộn vị trí của tất cả các bạn học để xếp lại.
Cô làm một bảng sắp xếp, có mục đích chuyển bạn học thấp lên phía trước.
Mà bạn học xếp sau hoặc là dáng cao, hoặc là nghịch ngợm gây sự.
Tạ Tinh Lan được xếp ở hàng thứ nhất như trong dự đoán, đối diện với vị trí trung tâm của bục giảng.
Thực sự là, quá, khuất, nhục.
Ngồi ở hàng thứ nhất, ngay dưới mí mắt của giáo viên, Tạ Tinh Lan muốn ngủ hay làm việc riêng cũng không được. Sẽ bị giáo viên làm phiền chết.
Hơn nữa cũng không có người chịu thương chịu khó giúp cậu bao che làm chuyện vặt —— Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn thoáng qua Giang Qua ngồi ở hàng cuối cùng, Giang Qua cúi đầu, đang làm bài tập.
Sau hai năm, Giang Qua tựa như nẩy nở một chút, nó cắt tóc ngắn, lộ ra hai gò má trắng nõn gầy gò, nhờ tóc đen làm nền, có vẻ hơi lạnh nhạt.
Mấy năm nay các bạn học đều từ từ quen với sự khác biệt của Giang Qua, không còn ôm tò mò với nó nữa, vả lại bản thân Giang Qua trầm mặc ít nói, hầu như không cười, lúc đôi mắt đen láy nhìn người hơi âm trầm, khiến người ta cảm thấy như có gai ở sau lưng, các bạn học cũng không muốn chơi với nó.
Tạ Tinh Lan nghĩ, bây giờ để nó một mình chắc là không có vấn đề gì.
Con cái mà, sớm muộn gì cũng phải độc lập.
Cậu cũng chỉ có thể quan tâm Giang Qua mấy năm tiểu học này, về sau thành tích Giang Qua càng ngày càng tốt, chắc chắn không học cùng trường với cậu.
Lúc này, Hứa Như tìm được vị trí của mình trên bảng sắp xếp, sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn mới là Tạ Tinh Lan, khuôn mặt của cô bé hơi đỏ, lề mà lề mề ngồi xuống.
Những đứa trẻ lớp ba, đã có chút hiểu sự khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh.
Thậm chí bắt đầu chú ý đến khác phái trông đẹp trai lại thú vị.
"Tạ Tinh Lan, cậu muốn ăn đồ vặt không?" Hứa Như ngồi xuống, sau đó hơi thẹn thùng mất tự nhiên nói chuyện với Tạ Tinh Lan: "Tớ có xoài khô."
Tạ Tinh Lan cầm bút vẽ người nhỏ trên giấy, nghe tiếng ngẩng đầu, sau khi phát hiện bạn cùng bàn mới của mình là Hứa Như, cậu nghĩ ngợi, nói: "Được."
Hứa Như lấy xoài khô chia sẻ với cậu.
Hứa Như là nữ sinh trông thanh tú đáng yêu nhất lớp, khuôn mặt nhỏ mắt to, da lại mịn màng còn được người khác yêu thích hơn ngôi sao nhí trên tivi.
Có khá nhiều nam sinh trong lớp đều thích nói chuyện với cô, mặc dù cách bọn quỷ ấu trĩ này bày tỏ yêu thích là túm chặt bím tóc của Hứa Như, chọc Hứa Như khóc.
Lý Tiểu Bân cũng lặng lẽ từng nói với Tạ Tinh Lan, cậu ta rất thích Hứa Như, còn bảo Tạ Tinh Lan hỗ trợ nghe ngóng sở thích của Hứa Như.
Tạ Tinh Lan vốn không muốn thò một chân vào việc nhỏ này,
Cậu biết Lý Tiểu Bân sớm muộn gì cũng sẽ ở bên Hứa Như.
Đời trước bọn họ đã là một đôi, còn rất ngọt ngào, Tạ Tinh Lan đặc biệt về nước tham gia đám cưới của họ, cũng bị Hứa Như nâng hoa ném trúng.
Nhưng mà nếu Hứa Như trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của cậu, cậu sẽ thuận tiện giúp Lý Tiểu Bân.
Giang Qua ngồi ở hàng cuối cùng làm đề một lúc, sau đó hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan đang nói chuyện với bạn cùng bàn mới của cậu, nhìn từ phía sau, có thể trông thấy gò má của cậu. Hình như cậu đang cười, mắt cong lên.
Giang Qua đếm thời gian trong lòng, mắt nhìn đề bài, đại não lại giống như thắt nút, không sắp xếp ra được mạch suy nghĩ để giải đề.
Ba phút rồi, Tạ Tinh Lan đang nói gì với Hứa Như vậy?
Lúc này, cái ghế bên cạnh Giang Qua bị kéo ra, một nữ sinh ngồi xuống.
Giang Qua nghiêng đầu, hờ hững liếc nhìn bạn cùng bàn mới. Nữ sinh vốn định chủ động nói với nó một câu, lập tức bị ánh mắt của nó dọa trở về.
Cô hơi xấu hổ luống cuống nói: "Tớ, tớ ngồi ở đây..."
Giang Qua không nói gì, nó duỗi tay nắm lấy thành ghế, chuyển cái ghế vào trong, im lặng từ chối bạn cùng bàn mới. Nữ sinh hơi tủi thân đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Là cô Mạnh để tớ ngồi ở đây."
Giang Qua đè cái ghế lại, ngang bướng không cho cô bé ngồi, thấp giọng nói: "Đi ra."
Nữ sinh đỏ mắt đi ra ngoài.
Lúc này Giang Qua mới chậm rãi buông cái ghế ra, nó lại không kìm lòng được nhìn bóng lưng Tạ Tinh Lan.
Tại sao không ngồi ở đây chứ?
Giang Qua rũ mắt.
Nó đã giúp Tạ Tinh Lan giữ lại chỗ ngồi.
Mạnh Tĩnh nghe nói Giang Qua không chịu ngồi chung với người khác, đau cả đầu.
Bình tĩnh mà xem xét, Mạnh Tĩnh rất đau lòng Giang Qua, đứa trẻ cơ thể không trọn vẹn trong quá trình trưởng thành bao giờ cũng trải qua nhiều bất bình hơn. Chưa kể Giang Qua còn thông minh như vậy, mới lớp ba đã giải được đề thi Olympic toán của lớp sáu, điều này khiến Mạnh Tĩnh càng giữ vững ý nghĩ cố gắng bồi dưỡng nó.
Cô đặc biệt sắp xếp cô gái có tình tình dịu dàng ngoan ngoãn nhất ở trong lớp ngồi cùng bàn với Giang Qua, không ngờ Giang Qua lại cứ thế mà làm nữ sinh người ta khóc.
Mạnh Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại, vẫy dành thời gian, nói chuyện riêng với Giang Qua.
"Tiểu Qua, em không muốn ngồi chung với Tiểu Mộng à?" Mạnh Tĩnh ngồi xổm trước mặt Giang Qua, dịu dàng hỏi: "Vậy em muốn ngồi chung với ai, có thể nói với cô không?"
Giang Qua nhẹ nhàng móc đường vân lốp xe, mi mắt rung động mấy lần.
Nó không thích nói chuyện, đối với ai cũng là bộ dáng lạnh lùng thờ ơ. Ngẫu nhiên Mạnh Tĩnh nhìn thấy vài lần nó lộ ra vẻ mặt khác biệt, đều là khi ở cùng Tạ Tinh Lan.
Mạnh Tĩnh thở dài trong lòng: "Tiểu Qua vẫn muốn ngồi với Chiêu, đúng không?"
Giang Qua đột nhiên ngước mắt, trong mắt hình như có ánh sáng.
Mạnh Tĩnh lại khó xử.
Đứa trẻ Tạ Tinh Lan này rất lanh lợi hoạt bát, cô cũng thích. Đáng tiếc cậu nhanh nhẹn quá không chịu bị quản thúc, còn luôn bảo Giang Qua làm bài tập giúp cậu, thậm chí khi đi học, Giang Qua cũng không nghe giảng, chơi trò chơi nhỏ với Tạ Tinh Lan.
Mạnh Tĩnh cũng cân nhắc rồi mới tách bọn họ ra ngồi.
Cô cảm thấy điều này đều tốt cho hai đứa trẻ.
Cô do dự trong chốc lát, tìm cái cớ nói: "Chiêu ngồi đằng sau sẽ không nhìn thấy bảng."
Giang Qua hiểu ý của cô.
Ánh sáng trong mắt dần dần dập tắt, nó nói khẽ: "Vậy em, một mình. Không cần bạn cùng bàn."
Mạnh Tĩnh đàng phải đồng ý.
Lớp họ có tổng cộng bảy dãy ghế ngồi, sắp xếp theo "hai ba hai".
Sau khi sắp xếp lại vị trí, bạn học cả lớp đều phát hiện chỉ có Giang Qua ngồi cạnh cửa không có bạn cùng bàn.
Nó giống như bị thế giới cô lập ở bên ngoài, ngồi ở nơi hẻo lánh nhất, yên ắng không tiếng động.
"Chiêu ới!" Nghỉ giữa tiết, Lý Tiểu Bân bám vào cửa lớp Tạ Tinh Lan gọi cậu: "Tiết sau là thể dục, đi mau, đi cướp bóng!"
Tạ Tinh Lan: "Đi ngay, tao đi tiểu trước, mày đi cướp bóng."
Tâm tư Tạ Tinh Lan xoay một cái biết tỏng Lý Tiểu Bân đang nghĩ gì, chủ động hỏi Hứa Như: "Hứa Như, cậu có muốn xem bọn tôi chơi bóng không?"
Hứa Như được nam sinh hoan nghênh, cho nên tập thể nữ sinh trong lớp đều hơi bài xích cô bé. Mỗi lần có tiết thể dục, Hứa Như đều chơi với bạn bè ở lớp Hai.
Hứa Như vui vẻ đồng ý: "Được."
Cô bé thích chơi chung với Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân.
Tuy rằng Tạ Tinh Lan trông ưa nhìn, nhưng lười nhác lại không thích phản ứng với người khác, lúc nổi giận còn hơi đáng sợ. Nếu mà so sánh Hứa Như thích Lý Tiểu Bân hơn, Lý Tiểu Bẩn luôn luôn làm trò mèo, đặc biệt thú vị.
"Vậy cậu với Tiểu Bân đi đòi bóng trước, tôi xuống ngay đây."
"Ừ ừ."
Tạ Tinh Lan đến nhà vệ sinh đi tiểu, lúc đi ngang qua lớp vô thức liếc nhìn vào trong.
Tiết sau là thể dục, các bạn học đều kết bạn thành nhóm xuống lầu, trong phòng học trống trải. Chỉ có một mình Giang Qua vẫn cô cô đơn đơn ngồi đó.
Tạ Tinh Lan nhìn thấy nó đang làm bài tập từ cửa sau, trên bàn để hai quyển sách thi đấu.
Từ năm ngoái Giang Qua đã bắt đầu tham gia các cuộc thi kiến thức.
Olympic toán vốn là lớp bốn mới bắt đầu học, chỉ có trẻ em thành tích trội nhất đầu óc thông minh mới có thể vào lớp Olympic toán của trường, đi tham gia cuộc thi toàn thành phố.
Mà lớp hai Giang Qua đã vào lớp Olympic toán, cho tới nay đều là người có thành tích tốt nhất.
Cuộc thi năm ngoái, Giang Qua còn đạt được điểm tối đa duy nhất trong thành phố, nghe nói giáo viên Olympic toán vừa mừng vừa sợ đến sắp điên rồi.
Tạ Tinh Lan vốn muốn gọi nó cùng xuống để thả lỏng một chút, ngẫm nghĩ vẫn thôi đi, không làm phiền nó.
Hiếm khi Giang Qua tìm được chuyện thích làm, cần gì phải bảo nó đến bãi tập ngồi ngơ ngác nhìn đứa trẻ khác chơi đùa chứ.
Lớp bọn họ ở tầng hai, bãi tập của trường học ở dưới lầu.
Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, đưa mùi hoa quế lưu lại trên đầu cành vào phòng.
Giang Qua nghe thấy tiếng nói nói cười cười trên bãi tập, lại giống như đến từ một thế giới khác, nó chau mày rũ mắt, chuyên chú làm đề.
"Tạ Tinh Lan! Truyền cho tao!"
Tiếng hét cao vút đột nhiên truyền đến, ngòi bút Giang Qua vạch một cái, gần như vạch ra một nét chữ cứng cáp trên giấy mỏng.
Nó nhìn bài thi sững sờ hai giây, cuối cùng vẫn buông bút xuống, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, hai tay chống bệ cửa sổ, hơi tốn sức đứng lên, nhìn xuống bãi tập dưới lầu.
Tạ Tinh Lan dẫn bóng chạy trên sân, dường như người khoác ánh nắng, rực rỡ chói mắt.
Tầm mắt của Giang Qua một tấc không rời mà theo sát Tạ Tinh Lan, hầu như chớp mắt cũng không chớp.
Lại vào một quả rồi, Tạ Tinh Lan huýt sáo, đụng vai với đồng đội: "Được đấy anh bạn nhỏ!"
Đồng đội là người lớp khác bị Tạ Tinh Lan kéo cho đủ số, cậu ta không biết Tạ Tinh Lan là người hung dữ một lời không thích hợp sẽ đánh người, nhếch miệng cười: "Không ngờ trông mày lùn thế kia, chạy cũng nhanh phết!"
Tạ Tinh Lan: "???"
Cậu lại muốn chửi người, tương lai bố mày cao một mét tám đấy!
Một mét tám!
Một! Mét! Tám!
Lý Tiểu Bân vội vàng lôi cậu đi trước khi cậu nổi khùng.
Tạ Tinh Lan chơi bóng rất tốt, mặc dù lâu lắm rồi không chơi, hành hạ một đám nhóc vẫn đủ.
Đội kia toàn bộ quá trình gần như bị cậu dẫn chạy, chạy thở hồng hộc, suýt nữa tắt thở.
Bên Tạ Tinh Lan hoàn toàn thắng lợi.
Các nữ sinh vây xem vui vẻ vỗ tay reo hò.
Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân đập tay một cái, lúc đi ngang qua một đám nam sinh, nghe thấy nam sinh kia cắn răng nghiến lợi nói: "Tạ Tinh Lan, mày đừng quá đắc ý, có bản lĩnh thì một đấu một."
Tạ Tinh Lan dừng bước lại, nhìn nam sinh kia, cảm thấy khá quen, sau một lát nhớ ra, đây không phải Chu Dương sao.
Chu Dương lớn hơn cậu và Lý Tiểu Bân hai tuổi, lúc Tạ Tinh Lan đang học nhà trẻ, Chu Dương đã lên tiểu học.
Sau đó nhà Chu Dương dọn đi, sau khi Tạ Tinh Lan nhập học cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta.
Bây giờ mới biết hóa ra Chu Dương cũng ở trường tiểu học thực nghiệm.
Tạ Tinh Lan khẽ nhếch khóe miệng, giọng điệu lười nhác lại khiêu khích: "Không phục à? Vậy mày cứ đợi xem, đợi tao rảnh rỗi lại đấu với mày."
Mắt Chu Dương tràn đầy tức giận, cảnh tượng mấy năm trước bị Tạ Tinh Lan đùa nghịch xoay như chong chóng lại hiện lên, cậu ta nhất thời hận vô cùng, không hề nghĩ ngợi liền đá một cú tới, Tạ Tinh Lan không phòng bị, bị Chu Dương đạp ngã trên mặt đất.
Rất nhiều người kinh ngạc hô lên.
Giang Qua vừa nhìn thấy Tạ Tinh Lan ngã xuống đất, vẻ mặt lập tức căng thẳng, nó ngồi trở lại xe lăn, hoảng hốt đẩy xe lăn xuống lầu. Động tác của nó vội quá, mạnh mẽ đâm tới cầu thang trước mặt.
Trước kia mỗi ngày đều do Mạnh Tĩnh giúp nó xuống lầu, mấy bậc thang ngắn ngủi, giờ phút này giống như là rãnh trời nằm ngang trước mặt Giang Qua.
Nó cắn chặt hàm răng, ngón tay liên tục run rẩy, trong lòng có con quái vật đang gào thét đến là tan nát cõi lòng —— nó là đồ phế vật, Tạ Tinh Lan bị ngã, nó lại ngay cả cầu thang cũng không xuống được.
Tạ Tinh Lan vẫn luôn giúp nó, quan tâm nó, nói chuyện với nó, còn cười với nó.
Nhưng làm sao nó lại vô dụng đến vậy?
Giang Qua như thể bị một cảm xúc điên cuồng nào đó nắm chặt, nó không rên một tiếng, lại giống như phát điên mà đập chân phải không lành lặn của mình, trong mắt tuôn ra sự thù hận thấu xương và tuyệt vọng, gần như chôn vùi cả người nó.
"Ôi...!" Một cô giáo đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, giật nảy mình, sau khi nhận ra Giang Qua, cô nhanh chóng tiến lên ngăn Giang Qua lại.
Giang Qua bỗng nhiên túm lấy cổ tay giáo viên, dùng sức đến độ giáo viên cũng đau hít ngược một hơi.
"Em muốn đi xuống," Giang Qua liên tục lặp lại: "Em muốn đi xuống."
Cô giáo tưởng rằng nó có việc gì gấp, vội vàng giúp nó đi xuống lầu.
Khi Giang Qua vội vã tới bãi tập, Tạ Tinh Lan đã đè Chu Dương xuống đánh một trận.
Lúc giáo viên thể dục chạy tới can ngăn, Tạ Tinh Lan vẫn chưa hết giận lại đá một phát vào mông Chu Dương.
Các bạn học nhao nhao một đám, trong lúc hỗn loạn, Giang Qua nhìn thấy một vệt đỏ tươi gai mắt.
Khuỷu tay của Tạ Tinh Lan chẳng biết bị mài rách da từ lúc nào, máu thấm ra ngoài, Hứa Như ở gần cậu nhất lập tức lấy khăn tay trong túi ra, quấn lên vết thương của Tạ Tinh Lan.
Chẳng mấy chốc Tạ Tinh Lan được mấy người vây quanh đưa đến phòng y tế.
Giang Qua ở bên ngoài bãi tập không nhúc nhích.
Nó chậm chạp thầm nghĩ, bên cạnh Tạ Tinh Lan có rất nhiều người.
Về phần nó có xuất hiện hay không, có ở đó hay không, hình như căn bản không có ảnh hưởng gì.
Cuộc đời học sinh tiểu học của Tạ Tinh Lan quả là thoải mái đến muốn nổ tung.
Mỗi ngày đánh điện tử với Lý Tiểu Bân đến khuya, lên lớp ngủ có Giang Qua yểm trợ, ngay cả sách bài tập trước giờ cậu cũng chưa từng sờ đến.
Học tra thả bản thân sau đó thu hoạch vui vẻ, là điều người bình thường không tưởng tượng nổi.
Hoa quế trên nhánh cây ngoài cửa sổ phòng học nở rồi lại rụng, thời gian tiểu học bình bình đạm đạm thoáng qua trong chớp mắt.
Mấy năm ngắn ngủi, các bạn nhỏ trong lớp đều cao hẳn lên.
Tạ Tinh Lan nhớ rất rõ, cậu dậy thì muộn, sắp lên lớp chín mới bỗng nhiên cao lên, đời trước từ tiểu học đến cấp hai, trên cơ bản cậu đều đứng ở ba vị trí đầu của đội ngũ nam sinh.
Đời này thế mà giống y chang, một centimet cũng không cao thêm.
Trơ mắt nhìn cả đám tiểu đậu đinh lớp tiểu học đều cao hơn mình, thậm chí ngay cả Giang Qua đứng lên cũng cao hơn cậu. Tạ Tinh Lan sắp buồn đến chết.
Người lùn làm thủ lĩnh là không có uy nghiêm!
Cậu là một trùm trường lăn lộn hai đời, thế mà mỗi lần xếp hàng đều xếp thứ nhất thứ hai. Chuyện này còn mặt mũi nào?!
Thế là ngày nào cậu cũng nhảy dây hai ngàn cái mệt gần chết, căn bản không cần mẹ cậu nhắc nhở, chủ động uống viên canxi uống sữa tươi, đáng tiếc hiệu quả quá mức nhỏ bé.
Mỗi lần xếp hàng, Tạ Tinh Lan vẫn mặt không biểu cảm đứng vị trí đầu tiên hàng thứ nhất.
Hôm ấy khai giảng lớp ba, Mạnh Tĩnh suy xét đến vấn đề các bạn học dáng cao và một vài bạn bị cận không nhìn rõ bảng đen, xáo trộn vị trí của tất cả các bạn học để xếp lại.
Cô làm một bảng sắp xếp, có mục đích chuyển bạn học thấp lên phía trước.
Mà bạn học xếp sau hoặc là dáng cao, hoặc là nghịch ngợm gây sự.
Tạ Tinh Lan được xếp ở hàng thứ nhất như trong dự đoán, đối diện với vị trí trung tâm của bục giảng.
Thực sự là, quá, khuất, nhục.
Ngồi ở hàng thứ nhất, ngay dưới mí mắt của giáo viên, Tạ Tinh Lan muốn ngủ hay làm việc riêng cũng không được. Sẽ bị giáo viên làm phiền chết.
Hơn nữa cũng không có người chịu thương chịu khó giúp cậu bao che làm chuyện vặt —— Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn thoáng qua Giang Qua ngồi ở hàng cuối cùng, Giang Qua cúi đầu, đang làm bài tập.
Sau hai năm, Giang Qua tựa như nẩy nở một chút, nó cắt tóc ngắn, lộ ra hai gò má trắng nõn gầy gò, nhờ tóc đen làm nền, có vẻ hơi lạnh nhạt.
Mấy năm nay các bạn học đều từ từ quen với sự khác biệt của Giang Qua, không còn ôm tò mò với nó nữa, vả lại bản thân Giang Qua trầm mặc ít nói, hầu như không cười, lúc đôi mắt đen láy nhìn người hơi âm trầm, khiến người ta cảm thấy như có gai ở sau lưng, các bạn học cũng không muốn chơi với nó.
Tạ Tinh Lan nghĩ, bây giờ để nó một mình chắc là không có vấn đề gì.
Con cái mà, sớm muộn gì cũng phải độc lập.
Cậu cũng chỉ có thể quan tâm Giang Qua mấy năm tiểu học này, về sau thành tích Giang Qua càng ngày càng tốt, chắc chắn không học cùng trường với cậu.
Lúc này, Hứa Như tìm được vị trí của mình trên bảng sắp xếp, sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn mới là Tạ Tinh Lan, khuôn mặt của cô bé hơi đỏ, lề mà lề mề ngồi xuống.
Những đứa trẻ lớp ba, đã có chút hiểu sự khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh.
Thậm chí bắt đầu chú ý đến khác phái trông đẹp trai lại thú vị.
"Tạ Tinh Lan, cậu muốn ăn đồ vặt không?" Hứa Như ngồi xuống, sau đó hơi thẹn thùng mất tự nhiên nói chuyện với Tạ Tinh Lan: "Tớ có xoài khô."
Tạ Tinh Lan cầm bút vẽ người nhỏ trên giấy, nghe tiếng ngẩng đầu, sau khi phát hiện bạn cùng bàn mới của mình là Hứa Như, cậu nghĩ ngợi, nói: "Được."
Hứa Như lấy xoài khô chia sẻ với cậu.
Hứa Như là nữ sinh trông thanh tú đáng yêu nhất lớp, khuôn mặt nhỏ mắt to, da lại mịn màng còn được người khác yêu thích hơn ngôi sao nhí trên tivi.
Có khá nhiều nam sinh trong lớp đều thích nói chuyện với cô, mặc dù cách bọn quỷ ấu trĩ này bày tỏ yêu thích là túm chặt bím tóc của Hứa Như, chọc Hứa Như khóc.
Lý Tiểu Bân cũng lặng lẽ từng nói với Tạ Tinh Lan, cậu ta rất thích Hứa Như, còn bảo Tạ Tinh Lan hỗ trợ nghe ngóng sở thích của Hứa Như.
Tạ Tinh Lan vốn không muốn thò một chân vào việc nhỏ này,
Cậu biết Lý Tiểu Bân sớm muộn gì cũng sẽ ở bên Hứa Như.
Đời trước bọn họ đã là một đôi, còn rất ngọt ngào, Tạ Tinh Lan đặc biệt về nước tham gia đám cưới của họ, cũng bị Hứa Như nâng hoa ném trúng.
Nhưng mà nếu Hứa Như trùng hợp trở thành bạn cùng bàn của cậu, cậu sẽ thuận tiện giúp Lý Tiểu Bân.
Giang Qua ngồi ở hàng cuối cùng làm đề một lúc, sau đó hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan đang nói chuyện với bạn cùng bàn mới của cậu, nhìn từ phía sau, có thể trông thấy gò má của cậu. Hình như cậu đang cười, mắt cong lên.
Giang Qua đếm thời gian trong lòng, mắt nhìn đề bài, đại não lại giống như thắt nút, không sắp xếp ra được mạch suy nghĩ để giải đề.
Ba phút rồi, Tạ Tinh Lan đang nói gì với Hứa Như vậy?
Lúc này, cái ghế bên cạnh Giang Qua bị kéo ra, một nữ sinh ngồi xuống.
Giang Qua nghiêng đầu, hờ hững liếc nhìn bạn cùng bàn mới. Nữ sinh vốn định chủ động nói với nó một câu, lập tức bị ánh mắt của nó dọa trở về.
Cô hơi xấu hổ luống cuống nói: "Tớ, tớ ngồi ở đây..."
Giang Qua không nói gì, nó duỗi tay nắm lấy thành ghế, chuyển cái ghế vào trong, im lặng từ chối bạn cùng bàn mới. Nữ sinh hơi tủi thân đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Là cô Mạnh để tớ ngồi ở đây."
Giang Qua đè cái ghế lại, ngang bướng không cho cô bé ngồi, thấp giọng nói: "Đi ra."
Nữ sinh đỏ mắt đi ra ngoài.
Lúc này Giang Qua mới chậm rãi buông cái ghế ra, nó lại không kìm lòng được nhìn bóng lưng Tạ Tinh Lan.
Tại sao không ngồi ở đây chứ?
Giang Qua rũ mắt.
Nó đã giúp Tạ Tinh Lan giữ lại chỗ ngồi.
Mạnh Tĩnh nghe nói Giang Qua không chịu ngồi chung với người khác, đau cả đầu.
Bình tĩnh mà xem xét, Mạnh Tĩnh rất đau lòng Giang Qua, đứa trẻ cơ thể không trọn vẹn trong quá trình trưởng thành bao giờ cũng trải qua nhiều bất bình hơn. Chưa kể Giang Qua còn thông minh như vậy, mới lớp ba đã giải được đề thi Olympic toán của lớp sáu, điều này khiến Mạnh Tĩnh càng giữ vững ý nghĩ cố gắng bồi dưỡng nó.
Cô đặc biệt sắp xếp cô gái có tình tình dịu dàng ngoan ngoãn nhất ở trong lớp ngồi cùng bàn với Giang Qua, không ngờ Giang Qua lại cứ thế mà làm nữ sinh người ta khóc.
Mạnh Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại, vẫy dành thời gian, nói chuyện riêng với Giang Qua.
"Tiểu Qua, em không muốn ngồi chung với Tiểu Mộng à?" Mạnh Tĩnh ngồi xổm trước mặt Giang Qua, dịu dàng hỏi: "Vậy em muốn ngồi chung với ai, có thể nói với cô không?"
Giang Qua nhẹ nhàng móc đường vân lốp xe, mi mắt rung động mấy lần.
Nó không thích nói chuyện, đối với ai cũng là bộ dáng lạnh lùng thờ ơ. Ngẫu nhiên Mạnh Tĩnh nhìn thấy vài lần nó lộ ra vẻ mặt khác biệt, đều là khi ở cùng Tạ Tinh Lan.
Mạnh Tĩnh thở dài trong lòng: "Tiểu Qua vẫn muốn ngồi với Chiêu, đúng không?"
Giang Qua đột nhiên ngước mắt, trong mắt hình như có ánh sáng.
Mạnh Tĩnh lại khó xử.
Đứa trẻ Tạ Tinh Lan này rất lanh lợi hoạt bát, cô cũng thích. Đáng tiếc cậu nhanh nhẹn quá không chịu bị quản thúc, còn luôn bảo Giang Qua làm bài tập giúp cậu, thậm chí khi đi học, Giang Qua cũng không nghe giảng, chơi trò chơi nhỏ với Tạ Tinh Lan.
Mạnh Tĩnh cũng cân nhắc rồi mới tách bọn họ ra ngồi.
Cô cảm thấy điều này đều tốt cho hai đứa trẻ.
Cô do dự trong chốc lát, tìm cái cớ nói: "Chiêu ngồi đằng sau sẽ không nhìn thấy bảng."
Giang Qua hiểu ý của cô.
Ánh sáng trong mắt dần dần dập tắt, nó nói khẽ: "Vậy em, một mình. Không cần bạn cùng bàn."
Mạnh Tĩnh đàng phải đồng ý.
Lớp họ có tổng cộng bảy dãy ghế ngồi, sắp xếp theo "hai ba hai".
Sau khi sắp xếp lại vị trí, bạn học cả lớp đều phát hiện chỉ có Giang Qua ngồi cạnh cửa không có bạn cùng bàn.
Nó giống như bị thế giới cô lập ở bên ngoài, ngồi ở nơi hẻo lánh nhất, yên ắng không tiếng động.
"Chiêu ới!" Nghỉ giữa tiết, Lý Tiểu Bân bám vào cửa lớp Tạ Tinh Lan gọi cậu: "Tiết sau là thể dục, đi mau, đi cướp bóng!"
Tạ Tinh Lan: "Đi ngay, tao đi tiểu trước, mày đi cướp bóng."
Tâm tư Tạ Tinh Lan xoay một cái biết tỏng Lý Tiểu Bân đang nghĩ gì, chủ động hỏi Hứa Như: "Hứa Như, cậu có muốn xem bọn tôi chơi bóng không?"
Hứa Như được nam sinh hoan nghênh, cho nên tập thể nữ sinh trong lớp đều hơi bài xích cô bé. Mỗi lần có tiết thể dục, Hứa Như đều chơi với bạn bè ở lớp Hai.
Hứa Như vui vẻ đồng ý: "Được."
Cô bé thích chơi chung với Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân.
Tuy rằng Tạ Tinh Lan trông ưa nhìn, nhưng lười nhác lại không thích phản ứng với người khác, lúc nổi giận còn hơi đáng sợ. Nếu mà so sánh Hứa Như thích Lý Tiểu Bân hơn, Lý Tiểu Bẩn luôn luôn làm trò mèo, đặc biệt thú vị.
"Vậy cậu với Tiểu Bân đi đòi bóng trước, tôi xuống ngay đây."
"Ừ ừ."
Tạ Tinh Lan đến nhà vệ sinh đi tiểu, lúc đi ngang qua lớp vô thức liếc nhìn vào trong.
Tiết sau là thể dục, các bạn học đều kết bạn thành nhóm xuống lầu, trong phòng học trống trải. Chỉ có một mình Giang Qua vẫn cô cô đơn đơn ngồi đó.
Tạ Tinh Lan nhìn thấy nó đang làm bài tập từ cửa sau, trên bàn để hai quyển sách thi đấu.
Từ năm ngoái Giang Qua đã bắt đầu tham gia các cuộc thi kiến thức.
Olympic toán vốn là lớp bốn mới bắt đầu học, chỉ có trẻ em thành tích trội nhất đầu óc thông minh mới có thể vào lớp Olympic toán của trường, đi tham gia cuộc thi toàn thành phố.
Mà lớp hai Giang Qua đã vào lớp Olympic toán, cho tới nay đều là người có thành tích tốt nhất.
Cuộc thi năm ngoái, Giang Qua còn đạt được điểm tối đa duy nhất trong thành phố, nghe nói giáo viên Olympic toán vừa mừng vừa sợ đến sắp điên rồi.
Tạ Tinh Lan vốn muốn gọi nó cùng xuống để thả lỏng một chút, ngẫm nghĩ vẫn thôi đi, không làm phiền nó.
Hiếm khi Giang Qua tìm được chuyện thích làm, cần gì phải bảo nó đến bãi tập ngồi ngơ ngác nhìn đứa trẻ khác chơi đùa chứ.
Lớp bọn họ ở tầng hai, bãi tập của trường học ở dưới lầu.
Gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, đưa mùi hoa quế lưu lại trên đầu cành vào phòng.
Giang Qua nghe thấy tiếng nói nói cười cười trên bãi tập, lại giống như đến từ một thế giới khác, nó chau mày rũ mắt, chuyên chú làm đề.
"Tạ Tinh Lan! Truyền cho tao!"
Tiếng hét cao vút đột nhiên truyền đến, ngòi bút Giang Qua vạch một cái, gần như vạch ra một nét chữ cứng cáp trên giấy mỏng.
Nó nhìn bài thi sững sờ hai giây, cuối cùng vẫn buông bút xuống, đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, hai tay chống bệ cửa sổ, hơi tốn sức đứng lên, nhìn xuống bãi tập dưới lầu.
Tạ Tinh Lan dẫn bóng chạy trên sân, dường như người khoác ánh nắng, rực rỡ chói mắt.
Tầm mắt của Giang Qua một tấc không rời mà theo sát Tạ Tinh Lan, hầu như chớp mắt cũng không chớp.
Lại vào một quả rồi, Tạ Tinh Lan huýt sáo, đụng vai với đồng đội: "Được đấy anh bạn nhỏ!"
Đồng đội là người lớp khác bị Tạ Tinh Lan kéo cho đủ số, cậu ta không biết Tạ Tinh Lan là người hung dữ một lời không thích hợp sẽ đánh người, nhếch miệng cười: "Không ngờ trông mày lùn thế kia, chạy cũng nhanh phết!"
Tạ Tinh Lan: "???"
Cậu lại muốn chửi người, tương lai bố mày cao một mét tám đấy!
Một mét tám!
Một! Mét! Tám!
Lý Tiểu Bân vội vàng lôi cậu đi trước khi cậu nổi khùng.
Tạ Tinh Lan chơi bóng rất tốt, mặc dù lâu lắm rồi không chơi, hành hạ một đám nhóc vẫn đủ.
Đội kia toàn bộ quá trình gần như bị cậu dẫn chạy, chạy thở hồng hộc, suýt nữa tắt thở.
Bên Tạ Tinh Lan hoàn toàn thắng lợi.
Các nữ sinh vây xem vui vẻ vỗ tay reo hò.
Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân đập tay một cái, lúc đi ngang qua một đám nam sinh, nghe thấy nam sinh kia cắn răng nghiến lợi nói: "Tạ Tinh Lan, mày đừng quá đắc ý, có bản lĩnh thì một đấu một."
Tạ Tinh Lan dừng bước lại, nhìn nam sinh kia, cảm thấy khá quen, sau một lát nhớ ra, đây không phải Chu Dương sao.
Chu Dương lớn hơn cậu và Lý Tiểu Bân hai tuổi, lúc Tạ Tinh Lan đang học nhà trẻ, Chu Dương đã lên tiểu học.
Sau đó nhà Chu Dương dọn đi, sau khi Tạ Tinh Lan nhập học cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta.
Bây giờ mới biết hóa ra Chu Dương cũng ở trường tiểu học thực nghiệm.
Tạ Tinh Lan khẽ nhếch khóe miệng, giọng điệu lười nhác lại khiêu khích: "Không phục à? Vậy mày cứ đợi xem, đợi tao rảnh rỗi lại đấu với mày."
Mắt Chu Dương tràn đầy tức giận, cảnh tượng mấy năm trước bị Tạ Tinh Lan đùa nghịch xoay như chong chóng lại hiện lên, cậu ta nhất thời hận vô cùng, không hề nghĩ ngợi liền đá một cú tới, Tạ Tinh Lan không phòng bị, bị Chu Dương đạp ngã trên mặt đất.
Rất nhiều người kinh ngạc hô lên.
Giang Qua vừa nhìn thấy Tạ Tinh Lan ngã xuống đất, vẻ mặt lập tức căng thẳng, nó ngồi trở lại xe lăn, hoảng hốt đẩy xe lăn xuống lầu. Động tác của nó vội quá, mạnh mẽ đâm tới cầu thang trước mặt.
Trước kia mỗi ngày đều do Mạnh Tĩnh giúp nó xuống lầu, mấy bậc thang ngắn ngủi, giờ phút này giống như là rãnh trời nằm ngang trước mặt Giang Qua.
Nó cắn chặt hàm răng, ngón tay liên tục run rẩy, trong lòng có con quái vật đang gào thét đến là tan nát cõi lòng —— nó là đồ phế vật, Tạ Tinh Lan bị ngã, nó lại ngay cả cầu thang cũng không xuống được.
Tạ Tinh Lan vẫn luôn giúp nó, quan tâm nó, nói chuyện với nó, còn cười với nó.
Nhưng làm sao nó lại vô dụng đến vậy?
Giang Qua như thể bị một cảm xúc điên cuồng nào đó nắm chặt, nó không rên một tiếng, lại giống như phát điên mà đập chân phải không lành lặn của mình, trong mắt tuôn ra sự thù hận thấu xương và tuyệt vọng, gần như chôn vùi cả người nó.
"Ôi...!" Một cô giáo đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, giật nảy mình, sau khi nhận ra Giang Qua, cô nhanh chóng tiến lên ngăn Giang Qua lại.
Giang Qua bỗng nhiên túm lấy cổ tay giáo viên, dùng sức đến độ giáo viên cũng đau hít ngược một hơi.
"Em muốn đi xuống," Giang Qua liên tục lặp lại: "Em muốn đi xuống."
Cô giáo tưởng rằng nó có việc gì gấp, vội vàng giúp nó đi xuống lầu.
Khi Giang Qua vội vã tới bãi tập, Tạ Tinh Lan đã đè Chu Dương xuống đánh một trận.
Lúc giáo viên thể dục chạy tới can ngăn, Tạ Tinh Lan vẫn chưa hết giận lại đá một phát vào mông Chu Dương.
Các bạn học nhao nhao một đám, trong lúc hỗn loạn, Giang Qua nhìn thấy một vệt đỏ tươi gai mắt.
Khuỷu tay của Tạ Tinh Lan chẳng biết bị mài rách da từ lúc nào, máu thấm ra ngoài, Hứa Như ở gần cậu nhất lập tức lấy khăn tay trong túi ra, quấn lên vết thương của Tạ Tinh Lan.
Chẳng mấy chốc Tạ Tinh Lan được mấy người vây quanh đưa đến phòng y tế.
Giang Qua ở bên ngoài bãi tập không nhúc nhích.
Nó chậm chạp thầm nghĩ, bên cạnh Tạ Tinh Lan có rất nhiều người.
Về phần nó có xuất hiện hay không, có ở đó hay không, hình như căn bản không có ảnh hưởng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất