Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng

Chương 21: Mạng của tôi

Trước Sau
Nhìn thấy mình trở thành tế phẩm của đội chiến, phát động một làn sóng cả đội bị diệt, Tạ Tinh Lan chậc một tiếng, gõ chữ chủ động ôm nồi: [Tôi, tôi là em trai.]

Có lẽ là mấy phút sau Tạ Tinh Lan vẫn chưa trả lời, Cố Lãng gửi một lời mời giọng nói.

Tạ Tinh Lan đưa tay ra nhấn loa ngoài, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu trong màn hình máy tính: "Có rắm mau thả."

Cố Lãng truy hỏi: "Mày quen biết nhiều người, mày giúp tao hỏi thăm xem Giang Qua này ở đâu ra?"

Ba năm cấp hai, cũng thường có thi thống nhất trong thành phố, Cố Lãng chưa từng thấy cái tên này, không biết là thần tiên từ nơi nào nhảy dù đến.

Tạ Tinh Lan thiếu kiên nhẫn nói: "Không quen biết. Học bá tụi mày với bọn tao có vách tường, mày cũng không biết tao đi đâu mà hỏi? Cúp đây, đội chiến."

Cố Lãng vừa chậc chậc hai tiếng đã bị Tạ Tinh Lan vô tình cúp máy.

Sau khi không còn nguyên nhân quấy nhiễu, Tạ Tinh Lan đánh thuận hơn nhiều, không lâu sau đã kết thúc ván này.

Ngày mai sẽ chính thức khai giảng đồng thời trọ ở trường, Tạ Tinh Lan vốn định chơi game suốt đêm nay, lúc này mới một ván đã hơi không hứng lắm.

Cậu cầm lấy áo ngủ đi tắm rửa một cái, sau đó nằm lỳ ở trên giường theo lệ lướt video đua xe một lát. Cơn buồn ngủ lờ mờ kéo đến, cậu tắt video, do dự một giây, ấn mở bảng xếp hạng khiến người hoa mắt ở trong nhóm.

Bảng xếp hạng cực kỳ tường tận, liệt kê số điểm và xếp hạng mỗi môn học, Tạ Tinh Lan phóng đại hình ảnh để xem, xếp ở vị trí thứ nhất quả nhiên là Giang Qua.

Ngoại trừ tiếng Anh mất vài điểm, các môn khác đều là điểm tối đa.

Các bạn học trong nhóm đang trò chuyện khí thế ngất trời về thành tích của đề thi chung lần này.

"Mịa nó, bây giờ tao mới phát hiện, Cố Lãng thứ hai là của lớp chúng ta."

"Tôi còn tưởng là năm mươi vị trí đều đều sẽ bị Trường Minh bao trọn, học bá Cố Lãng, có thể phát biểu cảm nhận của mày khi được một đám học sinh Trường Minh bao vây không??"

"Người thứ nhất này hình như hơi lạ? Nhưng mà điểm thì thật sự là quỳ..."

"Có ai quen biết không đến phổ cập khoa học cái nào?"

...

Tạ Tinh Lan không tiếp tục nhìn màn hình nữa, để điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.

Đêm khuya tĩnh lặng, rõ ràng cậu rất buồn ngủ, ý thức lại không hiểu ra sao ngày càng tỉnh táo. Chắc hẳn càng muốn ngủ, thì càng không ngủ được.

Cậu dứt khoát mở mắt ra, nương ánh trăng lành lạnh ngoài cửa sổ, nhìn trần nhà ngẩn người.

Từ khi Giang Qua rời khỏi Lâm thành đến bây giờ, đã bốn năm.

Bốn năm này, giữa bọn họ không có bất cứ liên lạc nào.

Mới đầu Tạ Tinh Lan còn từng liên lạc với Giang Qua vài lần, muốn hỏi xem hắn có thích ứng với hoàn cảnh mới không, lại giống đá chìm đáy biển, xa xôi không hồi âm.

Hình đại diện của Giang Qua trước giờ chưa từng sáng lên.

Về phần thư từ, càng không có.

Dù sao chính là cái rắm cũng không có.

Con nuôi lớn từ nhỏ không niệm tình xưa như thế, thậm chí trong tình huống cậu dặn dò nhiều lần, ngay cả một tiếng bình an cũng không báo. Tạ Tinh Lan nổi giận, cũng không đi tìm Giang Qua nữa.

Sau mấy năm, Tạ Tinh Lan cũng sắp quên lãng có người tên Giang Qua này, đột nhiên lại nhìn thấy tên hắn.

Nhưng mà khác biệt với đời trước đó là, đời này Giang Qua thế mà đến trung học Trường Minh, mà không phải Tam trung.

Hơn nữa quay lại Lâm thành rồi, cũng không chào hỏi cậu một tiếng.

Lòng Tạ Tinh Lan hơi lạnh.

Nhưng mà con người cậu cũng cởi mở, cậu cũng không phải không biết đời trước Giang Qua là người như thế nào?

Đời này cũng chỉ là tiện tay giúp mấy lần khi còn bé mà thôi, nói ra cậu lại không làm chuyện có đại ân đại đức gì với Giang Qua, thật sự không cần phải tức giận.

Dù sao không chung một trường, bây giờ Tạ gia dọn nhà rồi, khoảng cách với Giang gia kéo dài nửa cái Lâm thành, chắc hẳn sau này bọn họ cũng là cầu về cầu đường về đường, cũng không gặp được nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Tinh Lan dần dần chìm vào giấc ngủ.

Một tuần sau khi chính thức tựu trường, huấn luyện quân sự lớp mười cũng hạ màn rồi.

Trong thi đấu ma trận vuông cuối cùng lớp số bốn bọn họ giành được thứ hai. Để khen thưởng bọn họ ứng phó toàn lực trong hoạt động huấn luyện quân sự, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm giữa các bạn học mới, tăng cường sự liên kết của lớp, chủ nhiệm lớp Tôn Hạo Ba mời toàn bộ bạn học đến quán thịt nướng liên hoan.

Tạ Tinh Lan Lý Tiểu Bân Hứa Như và Cố Lãng ngồi một bàn, ăn được một nửa, một nữ sinh bàn bên cạnh xoay người lại hỏi: "Hứa Như, lát nữa bọn tôi muốn đến KTV tăng hai, các bà đi không?"

Nữ sinh hỏi Hứa Như, ánh mắt lại hữu ý vô tình liếc nhìn Tạ Tinh Lan.

Hai ngày trước vừa bắt đầu học, trường học kiểm tra phong cách học sinh rất nghiêm, yêu cầu học sinh thống nhất đồng phục, cắt tóc ngắn. Tóc ngang trán quá lông mày cũng không cho phép, nhuộm tóc càng tuyệt đối cấm chỉ.

Tạ Tinh Lan cũng không phải sợ chủ nhiệm giáo dục, chỉ là không muốn liên lụy chủ nhiệm lớp của cậu bị xử phạt.

Tôn Hạo Ba trông khá là cẩu thả, lại cao to, vừa đứng trên bục giảng cười một tiếng, rất giống tên ngốc to xác trong phim truyền hình. Nhưng mà y đối xử với học sinh thật sự tốt, trong trí nhớ của Tạ Tinh Lan, đời trước Tôn Hạo Ba chưa bao giờ đối xử phân biệt với cậu vì thành tích của cậu kém.

Cho nên, cậu ngoan ngoãn nhuộm lại tóc đen.



Màu tóc thay đổi, cảm giác cho người khác cũng không giống nhau.

Tạ Tinh Lan bây giờ rõ ràng có khí chất thiếu niên sạch sẽ thanh tú hơn, lúc vừa khai giảng loại vênh váo bướng bỉnh vừa nhìn là biết không dễ ở chung cũng nhạt đi rất nhiều. Cho nên cũng có người chủ động bắt chuyện với cậu.

"Tạ Tinh Lan, Cố Lãng, các ông đi không?"

Cố Lãng ủi tay Tạ Tinh Lan một cái: "Nói thế nào? Về nhà sớm vậy cũng nhàm chán, không bằng đi hát?"

Tạ Tinh Lan từ chối cho ý kiến. Hai ngày này Viên Dục Văn có việc ra ngoài, ba cậu và anh lại không về nhà, cậu ở nhà một mình cũng không có việc gì.

Hứa Như thấy họ đều không phản đối, nói với nữ sinh kia: "Vậy tính cả bọn tôi đi, nhiều người náo nhiệt mà."

Nữ sinh rõ ràng vui mừng hẳn: "Được!"

Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều bạn học đều muốn về nhà nghỉ ngơi, cho nên cuối cùng gọi hai vòng, chỉ có mười mấy người muốn đi tăng hai.

Rời khỏi quán thịt nướng, mọi người mỗi người đi một ngả, người muốn tăng hai tốp năm tốp ba đi đến phố thương mại gần đó.

Hai hôm trước Lý Tiểu Bân và Hứa Như giận nhau.

Cách hai người này giận dỗi cũng thật đặc biệt, có mâu thuẫn cái là không cãi nhau, chỉ là không nói với nhau lời nào, lại hết lần này tới lần khác muốn dính vào nhau.

Tạ Tinh Lan và Cố Lãng ăn thức ăn cho chó hai, ba năm, thức ăn cho chó này cũng quá hạn rồi, cấn đến hoảng sợ. Cho nên bọn họ đều không có hứng thú với chuyện giữa đôi tình nhân nhỏ này, từ xa mà rớt lại sau cùng đội ngũ.

Cố Lãng liếc nhìn Khương Tuyết Lê đi ở trước nhất.

Một chiếc váy voan trắng như tuyết, vừa trong trẻo vừa tươi mát. Hai tên nam sinh đi theo sau, đều đang chộn rộn muốn bắt chuyện với Khương Tuyết Lê.

Hắn chậc chậc hai tiếng trong lòng, nhỏ giọng hỏi Tạ Tinh Lan: "Lão Tạ, mày thích kiểu như Khương Tuyết Lê à?"

Tạ Tinh Lan cũng liếc một cái, hờ hững đáp: "Trước kia thích, bây giờ không có cảm giác."

Vẻ mặt Cố Lãng không có ý tốt cười: "Thật á? Mới khai giảng được một tuần, tao cũng thấy mày nhìn nhỏ nhiều lần. Có phải có hứng thú không?"

Tạ Tinh Lan khó hiểu hỏi: "Tao nhìn rất nhiều lần?"

Cỗ Lãng sát có kỳ sự gật đầu: "Tao cũng tưởng là mày đối với nhỏ nhất kiến chung tình rồi! Nhưng Khương Tuyết Lê trông xinh thật, hèn chi mày cũng có ý nghĩ."

(sát có kỳ sự: ý là hình như thực sự có chuyện như vậy)

Tạ Tinh Lan cười: "Thật sự không có."

Khương Tuyết Lê chính là giáo hoa đời trước Tạ Tinh Lan theo đuổi hơn một năm.

Kết quả theo không kịp.

Khương Tuyết Lê là cô gái ngoan ngoãn, thích đọc sách tính cách ôn hòa, Tạ Tinh Lan ngoại trừ đẹp ra, mọi mặt khác đều có khuynh hướng trái ngược với Khương Tuyết Lê.

Tất nhiên bây giờ Tạ Tinh Lan đối với Khương Tuyết Lê là thật sự không có suy nghĩ gì cả. Nhưng dù sao cũng là "Mối tình đầu" thuở thiếu thời chân tình thực cảm từng thích, chú ý nhiều cũng là rất bình thường. Giống một loại hoài niệm hơn.

Cố Lãng nói: "Đừng ngại, điều kiện này của chúng ta, muốn theo đuổi giáo hoa cũng không cần sợ."

Tạ Tinh Lan lườm hắn một cái, nhấc chân muốn đạp: "Mày nghe không hiểu tiếng người?"

Cãi nhau một mạch đến KTV, bọn họ muốn phòng lớn, trực tiếp bao suốt đêm.

Tạ Tinh Lan không thích hát, ngồi trong góc ghế sofa, làm người nghe.

Lúc này Lý Tiểu Bân và Hứa Như lại làm lành, hai người nắm tay nói chuyện ở bên cạnh, Cố Lãng thì đi cướp micro nổi điên.

Sau đó, cuối cùng Lý Tiểu Bân nhớ ra Tạ Tinh Lan lạc đàn, đẩy cậu một cái: "Chiêu à, đánh bài không?"

Tạ Tinh Lan cười đến là giả tạo: "Không sao. Bọn mày không cần phải để ý đến sống chết của tao. Tao đây chính là số mệnh làm lốp xe dự phòng."

Hứa Như vui vẻ, bảo Lý Tiểu Bân đánh bài với Tạ Tinh Lan, chính cô đi tìm bạn cùng phòng để hát.

Đến hơn chín giờ, một nam sinh đi vệ sinh về, đẩy cửa ra nói: "Khéo thật, đối diện là Trường Minh."

"Oa tao muốn đi xem học bá, chúng mày biết tỉ lệ Thanh Bắc mỗi năm của Trường Minh khủng bố đến mức nào không?"

(Thanh Bắc: đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh)

"Có nên gọi đối diện đến chơi cùng không, phòng chúng ta lớn mà, cũng đủ nhét thêm mười người."

"Anh Tạ, nói sao?"

Có người đến trưng cầu ý kiến của Tạ Tinh Lan.

Mặc dù hiện giờ Tạ Tinh Lan vẫn chưa từng làm chuyện gì ly kinh phản đạo kinh thiên động địa ở trường mới, nhưng không hiểu ra sao các bạn học đều có một loại cảm giác thuận theo đối với lời nói của cậu.

(ly kinh phản đạo: lý luận tư tưởng rời khỏi kinh thư, chống lại đạo nghĩa, hiện nói về rời xa những lý luận học thuyết chiếm vị trí chủ đạo)

Dù sao ngày tựu trường đầu tiên đã dám nhuộm tóc tới, đối mặt với sự nghiêm khắc phê bình của chủ nhiệm giáo dục vẫn có thể đại lão mặt không đỏ tim không đập dồn rất hiếm thấy.

Tạ Tinh Lan ngước mắt lên: "Hỏi tao làm gì? Này là muốn làm quan hệ hữu nghị xem mặt à? Chúng mày chọn trước, còn lại cho tao, cảm ơn."

Các bạn học không nhịn được bật cười.



Nhận được sự cho phép của đại lão, có người định đến đối diện gọi người.

Kết quả cậu ta vẫn chưa mở cửa, người của Trường Minh ở đối diện đã chủ động tìm tới.

"Hế lô, " Một nam sinh mở cửa, chào hỏi với bọn họ, cười tủm tỉm: "Tụi bây là Tam trung? Có muốn chơi chung không, bên bọn tao đang chơi trò giết người, đúng lúc thiếu mấy người góp đủ số. Cùng chơi đi?"

"Được! Vừa vặn bọn tao cũng đang thương lượng."

Hai nhóm người mới lạ lại hăng hái bắt đầu tiến hành giao lưu bạn bè.

Không gian phòng riêng bên họ lớn, Trường Minh đều từ bỏ phòng vừa, chuyển sang ôm ấp của Tam trung.

Nam sinh lúc đầu đến chào hỏi tên Trần Lệ, dáng vẻ đóa hoa giao tiếp, đặc biệt biết huy động bầu không khí, vừa đến đã chọn một bài sôi động, toàn bộ phòng riêng đều dô hò.

Tạ Tinh Lan hơi buồn đái, hơn nữa cậu thật sự gào không ăn thua gì, lặng lẽ chuồn đi đái.

Bên này cậu vừa ra ngoài, Trần Lệ nhớ ra gì đó, kéo lấy một nam bên cạnh, ghé vào tai cậu ta hét to: "Gọi điện thoại cho anh Giang! Nói chúng ta đang ở chỗ Tam trung! Bảo anh ấy đến! Có mỹ nữ!"

Nam sinh lập tức hăng hái: "Mỹ nữ! Ở đâu ở đâu?"

...

Lối đi trong KTV rất quanh co.

Vừa nãy không biết ai gọi mấy chai bia, các nữ sinh không dám uống, mấy nam sinh vì chống đỡ mặt mũi, đều uống một cốc.

Một cốc cũng không say, ý thức của Tạ Tinh Lan rất tỉnh táo, chính là trên mặt. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng.

Đi theo chỉ thị tìm được nhà vệ sinh, Tạ Tinh Lan quẹo qua chỗ ngoặt cuối cùng, bất ngờ không kịp phòng bị, một bóng người đập vào trong mắt của cậu.

Nam sinh tóc đen mắt đen dáng người thon dài, mặc áo thun đơn giản và quần dài, nghiêng nghiêng dựa vào tường kính. Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lá đang cháy, đốm lửa hồng sáng sáng tối tối.

Đèn bên ngoài nhà vệ sinh hỏng rồi.

Hắn núp trong góc âm u, nửa bên mặt chìm vào bóng tối, một nửa có thể nhìn thấy lộ ra đường nét ngũ quan lạnh lùng cứng rắn, nhưng màu da lại thanh lãnh giống tráng một lớp men, lại thêm màu môi cực kỳ nhạt, cho người ta cảm giác như chất vô cơ không có sinh mạng.

Hắn nhận ra có người dừng chân cách đó không xa, khẽ nâng quai hàm, mắt đen láy liếc nhìn sang.

Vào một giây nhìn nhau, cả người hắn giống như bất động.

Tạ Tinh Lan nhìn thấy ngay mặt hắn, lúc này mới xác nhận... thế mà thật sự là Giang Qua.

Giang Qua không gặp suốt bốn năm.

Bây giờ đã thay đổi đến mức cậu cũng không nhận ra.

Tâm tình Tạ Tinh Lan hơi phức tạp, lại nhìn thuốc lá trong tay Giang Qua, và hai, ba tàn thuốc trên mặt đất.

Hắn mới mười sáu tuổi, hút thuốc?

Không biết có phải Giang Qua chú ý đến ánh mắt của cậu hay không, tay run một cái, nhanh chóng giấu thuốc lá sau lưng.

Tạ Tinh Lan không nhìn hắn nữa, quay đầu vào nhà vệ sinh.

Sau lưng, con ngươi Giang Qua run lên, nhìn thẳng vào bóng lưng của Tạ Tinh Lan.

Hắn gần như tưởng rằng đây cũng là một tích tắc trong vô số cái nửa đêm tỉnh mộng của hắn.

Giang Qua cứng lại ở đó giống như pho tượng, lúc này một nam sinh đến nhà vệ sinh, gọi hắn một tiếng: "Anh Giang, lát nữa đến 3301 đối diện nhá."

Giang Qua như là không nghe thấy, không hề có âm thanh gì.

Nam sinh cẩn thận hỏi: "Anh Giang?"

Tạ Tinh Lan đi vệ sinh xong ra ngoài, rửa tay, trực tiếp đi qua bên cạnh bọn họ.

Như thể chỉ là hai người xa lạ gặp nhau.

Giang Qua đứng ở đó rất lâu, sau đó cố sức nhắm mắt một cái, giơ tay ấn huyệt thái dương.

Đau đầu, đau thấu xương.

Nam sinh nhìn thấy vết bỏng thuốc trong lòng bàn tay hắn, thất thanh nói: "Anh Giang, tay anh sao lại bị bỏng?"

Dường như Giang Qua không cảm nhận được đau đớn trên người, đôi mắt tối om u ám của hắn đi theo bóng lưng Tạ Tinh Lan, mãi đến khi Tạ Tinh Lan rẽ ngoặt biến mất không thấy gì nữa.

Nam sinh chưa bao giờ thấy vẻ mặt mờ mịt như linh hồn xuất khiếu này của Giang Qua.

Mặt cũng trắng bệch, đặc biệt rợn người.

Cậu ta bị dọa sợ: "Anh Giang? Chắc không phải anh có bệnh tim nhỉ? Thuốc đâu?"

Cậu ta nhớ ra, quay phắt đầu lại nhìn, hỏi: "Anh có biết thằng vừa nãy không, nó là ai, hai người có thù??"

Giang Qua dựa lưng vào tường, một lúc lâu sau, hắn giơ tay lên nhẹ nhàng ấn lồng ngực bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tạ Tinh Lan đã đau ngột ngạt không ngừng.

Cam chịu số phận lại kiềm chế nhắm mắt lại, hắn yên lặng nói trong lòng, cậu ấy là mạng của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau