Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng
Chương 22: Xin lỗi
Tạ Tinh Lan trở lại trong phòng riêng, hai nam sinh hai trường cử ra đang tu chai, người bên cạnh vừa hét vừa cười.
"Tam trung cố lên!!"
"Trường Minh giỏi vãi!!"
Hai nam sinh uống đến là mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm người đối diện, đang chọi cứng chờ đối phương thua trận trước.
Tạ Tinh Lan ngồi xuống ghế sofa, ánh đèn nhún nhảy lấp lóe trong phòng riêng, cộng thêm âm thanh đinh tai nhức óc, khiến cậu hơi thấy đầu óc phình to.
Lý Tiểu Bân đưa cho cậu chai trà xanh: "Sao mày phản ứng rõ ràng vậy, mới một cốc, mặt đã đỏ như đít khỉ. Mau uống ít trà đi."
"Không sao, tao rất tỉnh táo." Chỉ là mặt nóng.
Tạ Tinh Lan vặn nắp chai ra uống non nửa chai trà xanh, đúng lúc này, trong tivi đang phát một bài bắt tai tào lao, nam sinh của Trường Minh như bị đâm trúng huyệt cười, phun thẳng ra. Bọt bia phun đầy mặt nam sinh của Tam trung.
Mọi người cười một tràng, nam sinh Trường Minh vừa nói xin lỗi, vừa nín cười, kìm nén đến nỗi biểu cảm cũng sắp bị bóp méo.
"Tam Trung giỏi vãi! Ê ê ê, vừa nãy nói người nào thua phải tu chai cả hội ấy nhỉ?" Cố Lãng cười rất đê tiện, "Các học bá Trường Minh? Nguyện cược phải chịu thua nha."
Sau khi mấy người của Trường Minh đưa mắt nhìn nhau, một nữ sinh mặc đồng phục, hất tóc dài lên nói: "Chúng tôi có ba đứa con gái, thật sự không uống được rượu, không thì một người hát một bài, do Tam trung các ông chọn. Thế nào?"
Người của lớp họ đều rất dễ nói chuyện, nói cho cùng mọi người cùng nhau chơi đùa thôi mà, không cần phải ép nữ sinh làm chuyện không muốn làm.
"Chọn bài hát thì bỏ đi, bằng không giống như chúng tôi ép mấy người hát rong." Cố Lãng nhìn trong phòng một chút, nói: "Hôm nay trai xinh gái đẹp cũng rất nhiều, không bằng ba đứa con gái các cậu nói xem có thiện cảm nhất với ai trong những thằng con trai này, rồi trao đổi cách liên lạc?"
Tạ Tinh Lan bị chủ ý cay độc này của hắn chọc cười: "Cố Lãng, mày có thể đừng như tú ông không?"
Cố Lãng cười hì hì nói: "Lão Tạ, mày đừng tham gia, mày bật hack, đối với những thằng con trai khác như bọn tao quá không hữu nghị."
Khóe miệng Tạ Tinh Lan giương lên: "Được, tao bị loại. Tao sợ tạo thành ám ảnh tâm lý cho chúng mày."
Mọi người cũng nhịn không được bật cười.
Nam sinh nữ sinh tuổi trẻ tụ lại với nhau, đương nhiên điều quan tâm nhất vẫn là khác phái đẹp trai hoặc là xinh gái.
Mới đầu ba nữ sinh còn hơi mất tự nhiên xấu hổ, nhưng mà sau khi Tạ Tinh Lan bị loại các cô thản nhiên hơn nhiều. Trong tình huống này nam sinh đẹp trai nhất được chọn chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người giễu cợt, tràn đầy ý vị mập mờ, nhưng nếu chọn khác phái phổ thông một chút, mọi người sẽ không để ý như vậy.
Thế giới xem mặt là đơn giản như thế.
Mấy nam sinh của Trường Minh cũng thật sự biết uống, chơi cũng cởi mở, sau khi uống xong lại khí phách vung tay lên, nói: "Nữa nào! Trường Minh bọn tao vĩnh viễn không chịu thua! Lại cử đại biểu!"
Cố Lãng nói: "Tao nói rõ trước, tao bị dị ứng cồn, nếu nói láo cả đời tao còn nát hơn lão Tạ."
Tạ Tinh Lan cười, không biết có phải do uống rượu hay không, đuôi mắt hơi phiếm hồng, cậu không tập trung duỗi chân đá đầu gối Cố Lãng một cái: "Không kéo cha mày là không biết nói chuyện đúng không?"
Trần Lệ thúc giục nói: "Vậy Tam trung chúng mày ai lên? Không được thắng rồi chạy."
Tạ Tinh Lan ngước mắt nhìn những người bên Tam trung, con gái đương nhiên không thể lên đối đầu với nam sinh. Trong nam sinh, Cố Lãng dị ứng, Lý Tiểu Bân sợ, dưới mí mắt của Hứa Như chắc chắn không dám uống. Mấy người khác đều chẳng làm được trò trống gì, học hành còn được, thời điểm phải chiến đấu này thật sự không đáng tin cậy.
Trần Lệ: "Rốt cuộc là ai, có phải bọn mày sợ rồi không?"
Trần Lệ khiêu khích một cái, Tạ Tinh Lan ngồi không yên.
Bọn oắt con này đều không được, chẳng phải chỉ cậu có thể xuống núi?!
Mặc dù tửu lượng của Tạ Tinh Lan cũng không có gì đặc biệt, nhưng cậu vẫn không thể để Trường Minh rêu rao trước mặt mình, thế là hoạt động bả vai một cái, đứng lên: "Tôi."
Người Tam trung ồ lên.
Bọn họ đều tưởng rằng hôm nay Tạ Tinh Lan nói ít như vậy, có lẽ là không muốn "quẩy", không ngờ thời khắc mấu chốt còn phải nhờ vào cậu để cứu trận.
"Anh Tạ! Dạy bọn chúng làm người!!"
"Lão Tạ tao nguyện ý mua trà sữa cho mày một tuần!"
"Trường Minh chúng mày tiêu rồi chúng mày đã chọc giận đại lão của Tam Trung ha ha ha ha!"
Trần Lệ cảm thấy rất thú vị, nhướng mày nhìn Tạ Tinh Lan, tựa như đang đánh giá: "Đại lão Tam trung?"
Tạ Tinh Lan rất khiêm tốn: "Cũng được cũng được. Cũng chỉ bình thường, chỉ là hư danh mà thôi."
Trần Lệ cười: "Biết uống rượu không?"
"Một chai dễ ẹc."
"Được." Trần Lệ nhìn bàn, tất cả đều là chai rỗng đã mở nắp, nói: "Hết rồi, tao đến siêu thị phía trước mua một két, đợi tao chút."
Trần Lệ ra khỏi phòng riêng, vừa ngẩng đầu lên đã bị người đứng ngoài cửa dọa hết hồn chim én, định thần nhìn lại: "Anh Giang? Anh đứng đây làm gì? Vào đi."
Giang Qua im lặng không lên tiếng mà đứng, nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt của phòng riêng, đôi mắt sâu đen không biết đang nhìn ai.
Trần Lệ sờ mũi, hắn ta không dám to tiếng làm ồn Giang Qua.
Trần Lệ và Giang Qua quen biết nhau trên sân bóng rổ vào mùa hè này.
Khi đó Trần Lệ và anh em đánh bóng ở đầu đường, bị mấy sinh viên đại học cà khịa đánh đã cùi còn giành địa bàn, đành chịu bọn họ người ít thực lực yếu, chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này. Không ngờ Giang Qua đi ngang qua đã gia nhập bọn họ, đánh cho mấy sinh viên đại học trả lại sân.
Ngay từ đầu Trần Lệ bị cách chơi bóng tàn nhẫn, tràn ngập sự u ám của Giang Qua hù dọa, về sau là thật sự bội phục hắn, muốn kết bạn với hắn, Giang Qua cũng chả thèm nhấc mí mắt một cái đã đi rồi.
Sau đó khai giảng, Trần Lệ mới phát hiện Giang Qua cũng học ở Trường Minh, hơn nữa còn là một học thần, cái loại người phàm chỉ có thể ngưỡng vọng.
"Anh Giang, em đi mua bia, anh cũng vào chơi cùng đi, bọn Tam trung đang khiêu khích chúng ta, có thể nhịn?" Trần Lệ vỗ bả vai Giang Qua, sau đó chạy chậm đến siêu thị nhỏ.
Lúc Giang Qua bước vào phòng riêng, mấy nam sinh Trường Minh gào lên như tìm thấy cha: "Anh Giang!!"
Tạ Tinh Lan vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, trong một mảng ánh đèn rực rỡ xoay chuyển, mặt Giang Qua chớp tắt, nhìn không rõ ràng, nhưng Tạ Tinh Lan trực giác hắn đang nhìn mình.
Nhìn cái lông? Bị gương mặt đẹp trai vô địch thiên hạ cử thế vô song độc nhất vô nhị của cậu kinh động đến rồi?
Tạ Tinh Lan bĩu môi một cái, mặt không biểu cảm quay đầu đi.
Đúng lúc Trần Lệ cũng quay về rồi, hắn ta để bia xuống, khoác bả vai Giang Qua mặt mày hớn hở: "Giới thiệu với các vị của Tam trung, vị này chính là hạng nhất của kỳ thi chung lần này của chúng ta, Giang Qua, ba ba này là người rất hung ác, vừa nãy chúng mày thắng đơn thuần là may mắn."
Giang Qua rất cao, cao hơn Trần Lệ một đoạn, dáng người không cường tráng, ngược lại hơi thon gầy. Vẻ mặt của hắn hờ hững, đôi mắt đen kịt, ngũ quan và gương mặt xuất chúng cũng không che giấu được hơi thở lạnh lẽo tản từ trong ra ngoài.
Hắn kéo tay Trần Lệ ra, tự tìm chỗ trống ngồi xuống.
Phòng riêng vừa rồi còn rất huyên có phút chốc ngưng trệ, Tam trung nhìn dáng vẻ người sống chớ gần của Giang Qua, cũng không dám chủ động nói chuyện.
Cảm giác Giang Qua cho người khác và Tạ Tinh Lan hoàn toàn khác biệt, mặc dù Tạ Tinh Lan hung lên cũng sẽ giơ tay giơ chân rất đáng sợ, nhưng phần lớn thời điểm đều là nụ cười cà lơ phất phơ, còn biết lưu manh chơi xấu, vài ngày ngắn ngủi lại hòa mình với mọi người.
Nhưng Giang Qua này chỉ thiếu viết mấy chữ "Chớ gần bố mày" lên mặt.
Trần Lệ giảng hòa: "Nào nào nào, chúng ta tiếp tục. Tạ... Tạ cái gì nhỉ, anh em?"
Tạ Tinh Lan nói tên mình.
Trần Lệ đưa chai bia cho cậu: "Tu chai nhá, uống hết trước coi như thắng."
Cố Lãng nói: "Vậy Trường Minh chúng mày ai lên. Lão Tạ của chúng tao nhất định phải có mặt mũi, người bình thường không thể tranh tài với nó. Không bằng, hạng nhất thành phố đi?"
Hắn ta nhìn về phía Giang Qua: "Anh em? Tới không."
Trường Minh giống như tìm được chỗ dựa: "Anh Giang lên! Không thể để Tam trung ngang ngược như thế!"
Lý Tiểu Bân và Hứa Như nhìn bên này, nhìn bên kia, hai người lặng lẽ kề tai nói nhỏ: "Đây là Giang Qua lúc trước chuyển trường à? Tại sao anh cảm thấy hơi không giống trong ấn tượng của anh..."
Hứa Như nói: "Khi đó vẫn là trẻ con, lớn lên tất nhiên không giống rồi." Cô dừng một lát, nhỏ giọng nói: "Không ngờ Giang Qua lớn lên đẹp trai thế. Em phát hiện mấy người trong đám bạn tiểu học các anh, anh xấu nhất. Có phải mắt em mù không?"
Lý Tiểu Bân: "... Anh nghe được."
Tạ Tinh Lan mang theo chai bia, liếc về phía Giang Qua, nhướng mày, có chút bất cần đời nói: "Trường Minh các cậu đều sợ thế à? Tu chai cũng không dám?"
Giang Qua lặng im một lát, cầm lấy chai bia trên bàn, đứng lên.
Mấy người Trường Minh điên cuồng vỗ tay gào.
Tạ Tinh Lan đứng mặt đối mặt với Giang Qua, chỉ cách khoảng một mét, Tạ Tinh Lan phát hiện tên này vẫn cao hơn mình, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Cậu dùng cái mở nắp mở nắp chai ra, đợi Trần Lệ hô bắt đầu.
Trần Lệ chen giữa bọn họ: "Khoan đã, đây là cuộc chiến của đại diện trường, chúng ta có thể không chú trọng hữu nghị thứ nhất đấu với thứ hai, cho nên trước khi bắt đầu làm nóng trận này trước, nói một lời hung ác với đối phương."
Tạ Tinh Lan nói: "Có ranh giới gì không?"
"Không có ranh giới, nói tùy ý."
"Vậy được, " Tạ Tinh Lan liếc nhìn Giang Qua, tròng mắt người sau tối om, dường như ánh đèn cũng không chiếu vào trong mắt hắn, "Hôm nay tôi sẽ để hạng nhất Trường Minh các cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo tâm phục khẩu phục dùng micro hô mười lần xin lỗi Tạ Tinh Lan, tôi không nên chọc giận cậu, tôi chính là em trai cậu."
Tất cả mọi người ồn ào lên, Trần Lệ đẩy Giang Qua một cái: "Anh Giang, nói câu ác hơn!"
Đường nét bên mặt Giang Qua hơi cứng ngắc, một lúc lâu sau, hắn hơi rũ mắt, nhìn chai bia trong tay Tạ Tinh Lan, trầm giọng nói: "Cậu không biết uống. Uống ít thôi." Không biết có phải do vừa hút thuốc không, thanh tuyến của hắn hơi khàn khàn, giống âm thanh đàn Cello, không trong trẻo, lại giống lông vũ gãi qua vành tai, loa siêu trầm điển hình.
Tất cả mọi người choáng tại chỗ: "??"
Đây coi là lời hung ác.
Một lát sau, có người phản ứng lại, cái này chắc không phải đảo ngược trào chúng Tạ Tinh Lan căn bản uống không lại hắn nhỉ?
Nghe ra còn giống như quan tâm?
Trần Lệ cũng cảm khái: "Độc vẫn là anh Giang độc. Được rồi được rồi, trận đấu lập tức bắt đầu, khán giả xin đừng chớp mắt, đừng rời đi —— một, hai, ba bắt đầu!"
Tay hắn ta vừa vung xuống, Tạ Tinh Lan lập tức ngửa đầu lên, đổ bia vào trong miệng.
Tiếng hò hét cố lên bên tai hòa lẫn với tiếng hát, cậu không quan tâm, bia lọt vào xoang mũi, miệng mũi sặc cùng lúc, nhưng cậu vẫn không hiểu sao không muốn dừng lại.
Cho đến khi một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức đến độ tay cậu thấy đau, sau đó chai rượu bia bị người khác lấy đi.
"Cậu không thể uống nữa."
Tạ Tinh Lan bị sặc ho khan hai tiếng: "Buông ra." Tay đau quá.
Tay Giang Qua cứng đờ, sau đó buông ra, thoáng lùi lại nửa bước, tay cầm chai bia gắng sức đến hơn hơi run lên.
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn về phía Trần Lệ, Trần Lệ không làm rõ được tình huống hiện tại, Giang Qua căn bản không muốn đấu, nửa ngụm cũng không uống. Đổi lại là nhìn chằm chằm vào Tạ Tinh Lan.
Nhưng mặc dù trong lòng bọn họ khó hiểu, cũng không dám mở miệng trách móc Giang Qua nhường trường đối phương.
Trần Lệ có chút không cam lòng hừ hừ hai tiếng: "Coi như cậu thắng."
Bạn học Tam trung reo hò một trận.
Cố Lãng ôm cổ Tạ Tinh Lan từ phía sau, treo cậu cũng phải cong eo: "Lão Tạ được lắm!"
Tạ Tinh Lan vừa rót nửa chai bia, đầu óc có phần mê man, vừa vặn giẫm trúng chân Cố Lãng, lảo đảo một cái.
Tròng mắt Giang Qua hơi co lại, vô thức muốn duỗi tay đỡ cậu, Cố Lãng đang dựa vào Tạ Tinh Lan, tự nhiên nhanh hơn Giang Qua mà ổn định Tạ Tinh Lan.
Tay Giang Qua duỗi được một nửa từ từ buông xuống, đôi mắt đen láy trong lúc lơ đãng lướt qua tay Cố Lãng vòng trên cánh tay Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan không quên lời ác vừa nãy, khóe miệng hơi nhếch nói với Giang Qua: "Hạng nhất chắc sẽ không lâm trận bỏ chạy nhỉ?"
Giang Qua ừ một tiếng.
Trần Lệ hơi xấu hổ: "Ặc, anh Giang?"
Giang Qua nói lời giữ lời, thật sự đi lấy micro.
"Xin lỗi Tạ Tinh Lan, tôi không nên chọc giận cậu, tôi chính là em trai cậu." Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, dường như không hề cảm thấy nói lời thoại này có gì khuất nhục đáng nói: "Xin lỗi Tạ Tinh Lan, tôi không nên chọc giận cậu, tôi chính là em trai cậu..."
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Tạ Tinh Lan nghe hai lần, bực dọc chặn trong lòng kia chậm rãi nới lỏng ra.
Cậu ngước nhìn Giang Qua, oắt con trước kia bị bắt nạt chỉ biết cắn răng không lên tiếng, đứa trẻ sẽ khóc nói với cậu sau này phải chăm chỉ kiếm tiền mua món quà tốt nhất cho cậu. Giang Qua của hiện tại lạnh lùng mà mạnh mẽ, bạn học cùng lớp được nửa tháng cũng phải nhìn sắc mặt hắn nói chuyện, đã hoàn toàn không còn cái bóng khi còn bé, cũng không cần sự chăm sóc bảo vệ của cậu nữa.
Tạ Tinh Lan đột nhiên cảm thấy mình như thể cao tuổi rồi, rất ngây thơ muốn cái lời nói ngoài miệng này.
Nhưng mà cậu cũng thật sự uất ức.
Mặc dù ban đầu là tư lợi mới giúp Giang Qua, nhưng về sau cậu cũng thật sự coi Giang Qua như bạn bè.
Không có mấy người có thể chấp nhận được người bạn thật tâm đối xử hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mình.
Tạ Tinh Lan chỉ tốt điểm này, bất kể là chuyện bực mình gì, cậu cũng có thể tự mình tiêu hóa, tự giải quyết.
Cậu tạm thời coi mười tiếng "Xin lỗi Tạ Tinh Lan" của Giang Qua là đang nói xin lỗi với cậu.
"Tam trung cố lên!!"
"Trường Minh giỏi vãi!!"
Hai nam sinh uống đến là mặt đỏ tía tai, nhìn chằm chằm người đối diện, đang chọi cứng chờ đối phương thua trận trước.
Tạ Tinh Lan ngồi xuống ghế sofa, ánh đèn nhún nhảy lấp lóe trong phòng riêng, cộng thêm âm thanh đinh tai nhức óc, khiến cậu hơi thấy đầu óc phình to.
Lý Tiểu Bân đưa cho cậu chai trà xanh: "Sao mày phản ứng rõ ràng vậy, mới một cốc, mặt đã đỏ như đít khỉ. Mau uống ít trà đi."
"Không sao, tao rất tỉnh táo." Chỉ là mặt nóng.
Tạ Tinh Lan vặn nắp chai ra uống non nửa chai trà xanh, đúng lúc này, trong tivi đang phát một bài bắt tai tào lao, nam sinh của Trường Minh như bị đâm trúng huyệt cười, phun thẳng ra. Bọt bia phun đầy mặt nam sinh của Tam trung.
Mọi người cười một tràng, nam sinh Trường Minh vừa nói xin lỗi, vừa nín cười, kìm nén đến nỗi biểu cảm cũng sắp bị bóp méo.
"Tam Trung giỏi vãi! Ê ê ê, vừa nãy nói người nào thua phải tu chai cả hội ấy nhỉ?" Cố Lãng cười rất đê tiện, "Các học bá Trường Minh? Nguyện cược phải chịu thua nha."
Sau khi mấy người của Trường Minh đưa mắt nhìn nhau, một nữ sinh mặc đồng phục, hất tóc dài lên nói: "Chúng tôi có ba đứa con gái, thật sự không uống được rượu, không thì một người hát một bài, do Tam trung các ông chọn. Thế nào?"
Người của lớp họ đều rất dễ nói chuyện, nói cho cùng mọi người cùng nhau chơi đùa thôi mà, không cần phải ép nữ sinh làm chuyện không muốn làm.
"Chọn bài hát thì bỏ đi, bằng không giống như chúng tôi ép mấy người hát rong." Cố Lãng nhìn trong phòng một chút, nói: "Hôm nay trai xinh gái đẹp cũng rất nhiều, không bằng ba đứa con gái các cậu nói xem có thiện cảm nhất với ai trong những thằng con trai này, rồi trao đổi cách liên lạc?"
Tạ Tinh Lan bị chủ ý cay độc này của hắn chọc cười: "Cố Lãng, mày có thể đừng như tú ông không?"
Cố Lãng cười hì hì nói: "Lão Tạ, mày đừng tham gia, mày bật hack, đối với những thằng con trai khác như bọn tao quá không hữu nghị."
Khóe miệng Tạ Tinh Lan giương lên: "Được, tao bị loại. Tao sợ tạo thành ám ảnh tâm lý cho chúng mày."
Mọi người cũng nhịn không được bật cười.
Nam sinh nữ sinh tuổi trẻ tụ lại với nhau, đương nhiên điều quan tâm nhất vẫn là khác phái đẹp trai hoặc là xinh gái.
Mới đầu ba nữ sinh còn hơi mất tự nhiên xấu hổ, nhưng mà sau khi Tạ Tinh Lan bị loại các cô thản nhiên hơn nhiều. Trong tình huống này nam sinh đẹp trai nhất được chọn chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người giễu cợt, tràn đầy ý vị mập mờ, nhưng nếu chọn khác phái phổ thông một chút, mọi người sẽ không để ý như vậy.
Thế giới xem mặt là đơn giản như thế.
Mấy nam sinh của Trường Minh cũng thật sự biết uống, chơi cũng cởi mở, sau khi uống xong lại khí phách vung tay lên, nói: "Nữa nào! Trường Minh bọn tao vĩnh viễn không chịu thua! Lại cử đại biểu!"
Cố Lãng nói: "Tao nói rõ trước, tao bị dị ứng cồn, nếu nói láo cả đời tao còn nát hơn lão Tạ."
Tạ Tinh Lan cười, không biết có phải do uống rượu hay không, đuôi mắt hơi phiếm hồng, cậu không tập trung duỗi chân đá đầu gối Cố Lãng một cái: "Không kéo cha mày là không biết nói chuyện đúng không?"
Trần Lệ thúc giục nói: "Vậy Tam trung chúng mày ai lên? Không được thắng rồi chạy."
Tạ Tinh Lan ngước mắt nhìn những người bên Tam trung, con gái đương nhiên không thể lên đối đầu với nam sinh. Trong nam sinh, Cố Lãng dị ứng, Lý Tiểu Bân sợ, dưới mí mắt của Hứa Như chắc chắn không dám uống. Mấy người khác đều chẳng làm được trò trống gì, học hành còn được, thời điểm phải chiến đấu này thật sự không đáng tin cậy.
Trần Lệ: "Rốt cuộc là ai, có phải bọn mày sợ rồi không?"
Trần Lệ khiêu khích một cái, Tạ Tinh Lan ngồi không yên.
Bọn oắt con này đều không được, chẳng phải chỉ cậu có thể xuống núi?!
Mặc dù tửu lượng của Tạ Tinh Lan cũng không có gì đặc biệt, nhưng cậu vẫn không thể để Trường Minh rêu rao trước mặt mình, thế là hoạt động bả vai một cái, đứng lên: "Tôi."
Người Tam trung ồ lên.
Bọn họ đều tưởng rằng hôm nay Tạ Tinh Lan nói ít như vậy, có lẽ là không muốn "quẩy", không ngờ thời khắc mấu chốt còn phải nhờ vào cậu để cứu trận.
"Anh Tạ! Dạy bọn chúng làm người!!"
"Lão Tạ tao nguyện ý mua trà sữa cho mày một tuần!"
"Trường Minh chúng mày tiêu rồi chúng mày đã chọc giận đại lão của Tam Trung ha ha ha ha!"
Trần Lệ cảm thấy rất thú vị, nhướng mày nhìn Tạ Tinh Lan, tựa như đang đánh giá: "Đại lão Tam trung?"
Tạ Tinh Lan rất khiêm tốn: "Cũng được cũng được. Cũng chỉ bình thường, chỉ là hư danh mà thôi."
Trần Lệ cười: "Biết uống rượu không?"
"Một chai dễ ẹc."
"Được." Trần Lệ nhìn bàn, tất cả đều là chai rỗng đã mở nắp, nói: "Hết rồi, tao đến siêu thị phía trước mua một két, đợi tao chút."
Trần Lệ ra khỏi phòng riêng, vừa ngẩng đầu lên đã bị người đứng ngoài cửa dọa hết hồn chim én, định thần nhìn lại: "Anh Giang? Anh đứng đây làm gì? Vào đi."
Giang Qua im lặng không lên tiếng mà đứng, nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt của phòng riêng, đôi mắt sâu đen không biết đang nhìn ai.
Trần Lệ sờ mũi, hắn ta không dám to tiếng làm ồn Giang Qua.
Trần Lệ và Giang Qua quen biết nhau trên sân bóng rổ vào mùa hè này.
Khi đó Trần Lệ và anh em đánh bóng ở đầu đường, bị mấy sinh viên đại học cà khịa đánh đã cùi còn giành địa bàn, đành chịu bọn họ người ít thực lực yếu, chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này. Không ngờ Giang Qua đi ngang qua đã gia nhập bọn họ, đánh cho mấy sinh viên đại học trả lại sân.
Ngay từ đầu Trần Lệ bị cách chơi bóng tàn nhẫn, tràn ngập sự u ám của Giang Qua hù dọa, về sau là thật sự bội phục hắn, muốn kết bạn với hắn, Giang Qua cũng chả thèm nhấc mí mắt một cái đã đi rồi.
Sau đó khai giảng, Trần Lệ mới phát hiện Giang Qua cũng học ở Trường Minh, hơn nữa còn là một học thần, cái loại người phàm chỉ có thể ngưỡng vọng.
"Anh Giang, em đi mua bia, anh cũng vào chơi cùng đi, bọn Tam trung đang khiêu khích chúng ta, có thể nhịn?" Trần Lệ vỗ bả vai Giang Qua, sau đó chạy chậm đến siêu thị nhỏ.
Lúc Giang Qua bước vào phòng riêng, mấy nam sinh Trường Minh gào lên như tìm thấy cha: "Anh Giang!!"
Tạ Tinh Lan vô thức quay đầu nhìn về phía cửa, trong một mảng ánh đèn rực rỡ xoay chuyển, mặt Giang Qua chớp tắt, nhìn không rõ ràng, nhưng Tạ Tinh Lan trực giác hắn đang nhìn mình.
Nhìn cái lông? Bị gương mặt đẹp trai vô địch thiên hạ cử thế vô song độc nhất vô nhị của cậu kinh động đến rồi?
Tạ Tinh Lan bĩu môi một cái, mặt không biểu cảm quay đầu đi.
Đúng lúc Trần Lệ cũng quay về rồi, hắn ta để bia xuống, khoác bả vai Giang Qua mặt mày hớn hở: "Giới thiệu với các vị của Tam trung, vị này chính là hạng nhất của kỳ thi chung lần này của chúng ta, Giang Qua, ba ba này là người rất hung ác, vừa nãy chúng mày thắng đơn thuần là may mắn."
Giang Qua rất cao, cao hơn Trần Lệ một đoạn, dáng người không cường tráng, ngược lại hơi thon gầy. Vẻ mặt của hắn hờ hững, đôi mắt đen kịt, ngũ quan và gương mặt xuất chúng cũng không che giấu được hơi thở lạnh lẽo tản từ trong ra ngoài.
Hắn kéo tay Trần Lệ ra, tự tìm chỗ trống ngồi xuống.
Phòng riêng vừa rồi còn rất huyên có phút chốc ngưng trệ, Tam trung nhìn dáng vẻ người sống chớ gần của Giang Qua, cũng không dám chủ động nói chuyện.
Cảm giác Giang Qua cho người khác và Tạ Tinh Lan hoàn toàn khác biệt, mặc dù Tạ Tinh Lan hung lên cũng sẽ giơ tay giơ chân rất đáng sợ, nhưng phần lớn thời điểm đều là nụ cười cà lơ phất phơ, còn biết lưu manh chơi xấu, vài ngày ngắn ngủi lại hòa mình với mọi người.
Nhưng Giang Qua này chỉ thiếu viết mấy chữ "Chớ gần bố mày" lên mặt.
Trần Lệ giảng hòa: "Nào nào nào, chúng ta tiếp tục. Tạ... Tạ cái gì nhỉ, anh em?"
Tạ Tinh Lan nói tên mình.
Trần Lệ đưa chai bia cho cậu: "Tu chai nhá, uống hết trước coi như thắng."
Cố Lãng nói: "Vậy Trường Minh chúng mày ai lên. Lão Tạ của chúng tao nhất định phải có mặt mũi, người bình thường không thể tranh tài với nó. Không bằng, hạng nhất thành phố đi?"
Hắn ta nhìn về phía Giang Qua: "Anh em? Tới không."
Trường Minh giống như tìm được chỗ dựa: "Anh Giang lên! Không thể để Tam trung ngang ngược như thế!"
Lý Tiểu Bân và Hứa Như nhìn bên này, nhìn bên kia, hai người lặng lẽ kề tai nói nhỏ: "Đây là Giang Qua lúc trước chuyển trường à? Tại sao anh cảm thấy hơi không giống trong ấn tượng của anh..."
Hứa Như nói: "Khi đó vẫn là trẻ con, lớn lên tất nhiên không giống rồi." Cô dừng một lát, nhỏ giọng nói: "Không ngờ Giang Qua lớn lên đẹp trai thế. Em phát hiện mấy người trong đám bạn tiểu học các anh, anh xấu nhất. Có phải mắt em mù không?"
Lý Tiểu Bân: "... Anh nghe được."
Tạ Tinh Lan mang theo chai bia, liếc về phía Giang Qua, nhướng mày, có chút bất cần đời nói: "Trường Minh các cậu đều sợ thế à? Tu chai cũng không dám?"
Giang Qua lặng im một lát, cầm lấy chai bia trên bàn, đứng lên.
Mấy người Trường Minh điên cuồng vỗ tay gào.
Tạ Tinh Lan đứng mặt đối mặt với Giang Qua, chỉ cách khoảng một mét, Tạ Tinh Lan phát hiện tên này vẫn cao hơn mình, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Cậu dùng cái mở nắp mở nắp chai ra, đợi Trần Lệ hô bắt đầu.
Trần Lệ chen giữa bọn họ: "Khoan đã, đây là cuộc chiến của đại diện trường, chúng ta có thể không chú trọng hữu nghị thứ nhất đấu với thứ hai, cho nên trước khi bắt đầu làm nóng trận này trước, nói một lời hung ác với đối phương."
Tạ Tinh Lan nói: "Có ranh giới gì không?"
"Không có ranh giới, nói tùy ý."
"Vậy được, " Tạ Tinh Lan liếc nhìn Giang Qua, tròng mắt người sau tối om, dường như ánh đèn cũng không chiếu vào trong mắt hắn, "Hôm nay tôi sẽ để hạng nhất Trường Minh các cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo tâm phục khẩu phục dùng micro hô mười lần xin lỗi Tạ Tinh Lan, tôi không nên chọc giận cậu, tôi chính là em trai cậu."
Tất cả mọi người ồn ào lên, Trần Lệ đẩy Giang Qua một cái: "Anh Giang, nói câu ác hơn!"
Đường nét bên mặt Giang Qua hơi cứng ngắc, một lúc lâu sau, hắn hơi rũ mắt, nhìn chai bia trong tay Tạ Tinh Lan, trầm giọng nói: "Cậu không biết uống. Uống ít thôi." Không biết có phải do vừa hút thuốc không, thanh tuyến của hắn hơi khàn khàn, giống âm thanh đàn Cello, không trong trẻo, lại giống lông vũ gãi qua vành tai, loa siêu trầm điển hình.
Tất cả mọi người choáng tại chỗ: "??"
Đây coi là lời hung ác.
Một lát sau, có người phản ứng lại, cái này chắc không phải đảo ngược trào chúng Tạ Tinh Lan căn bản uống không lại hắn nhỉ?
Nghe ra còn giống như quan tâm?
Trần Lệ cũng cảm khái: "Độc vẫn là anh Giang độc. Được rồi được rồi, trận đấu lập tức bắt đầu, khán giả xin đừng chớp mắt, đừng rời đi —— một, hai, ba bắt đầu!"
Tay hắn ta vừa vung xuống, Tạ Tinh Lan lập tức ngửa đầu lên, đổ bia vào trong miệng.
Tiếng hò hét cố lên bên tai hòa lẫn với tiếng hát, cậu không quan tâm, bia lọt vào xoang mũi, miệng mũi sặc cùng lúc, nhưng cậu vẫn không hiểu sao không muốn dừng lại.
Cho đến khi một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức đến độ tay cậu thấy đau, sau đó chai rượu bia bị người khác lấy đi.
"Cậu không thể uống nữa."
Tạ Tinh Lan bị sặc ho khan hai tiếng: "Buông ra." Tay đau quá.
Tay Giang Qua cứng đờ, sau đó buông ra, thoáng lùi lại nửa bước, tay cầm chai bia gắng sức đến hơn hơi run lên.
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn về phía Trần Lệ, Trần Lệ không làm rõ được tình huống hiện tại, Giang Qua căn bản không muốn đấu, nửa ngụm cũng không uống. Đổi lại là nhìn chằm chằm vào Tạ Tinh Lan.
Nhưng mặc dù trong lòng bọn họ khó hiểu, cũng không dám mở miệng trách móc Giang Qua nhường trường đối phương.
Trần Lệ có chút không cam lòng hừ hừ hai tiếng: "Coi như cậu thắng."
Bạn học Tam trung reo hò một trận.
Cố Lãng ôm cổ Tạ Tinh Lan từ phía sau, treo cậu cũng phải cong eo: "Lão Tạ được lắm!"
Tạ Tinh Lan vừa rót nửa chai bia, đầu óc có phần mê man, vừa vặn giẫm trúng chân Cố Lãng, lảo đảo một cái.
Tròng mắt Giang Qua hơi co lại, vô thức muốn duỗi tay đỡ cậu, Cố Lãng đang dựa vào Tạ Tinh Lan, tự nhiên nhanh hơn Giang Qua mà ổn định Tạ Tinh Lan.
Tay Giang Qua duỗi được một nửa từ từ buông xuống, đôi mắt đen láy trong lúc lơ đãng lướt qua tay Cố Lãng vòng trên cánh tay Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan không quên lời ác vừa nãy, khóe miệng hơi nhếch nói với Giang Qua: "Hạng nhất chắc sẽ không lâm trận bỏ chạy nhỉ?"
Giang Qua ừ một tiếng.
Trần Lệ hơi xấu hổ: "Ặc, anh Giang?"
Giang Qua nói lời giữ lời, thật sự đi lấy micro.
"Xin lỗi Tạ Tinh Lan, tôi không nên chọc giận cậu, tôi chính là em trai cậu." Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, dường như không hề cảm thấy nói lời thoại này có gì khuất nhục đáng nói: "Xin lỗi Tạ Tinh Lan, tôi không nên chọc giận cậu, tôi chính là em trai cậu..."
Cả phòng lặng ngắt như tờ.
Tạ Tinh Lan nghe hai lần, bực dọc chặn trong lòng kia chậm rãi nới lỏng ra.
Cậu ngước nhìn Giang Qua, oắt con trước kia bị bắt nạt chỉ biết cắn răng không lên tiếng, đứa trẻ sẽ khóc nói với cậu sau này phải chăm chỉ kiếm tiền mua món quà tốt nhất cho cậu. Giang Qua của hiện tại lạnh lùng mà mạnh mẽ, bạn học cùng lớp được nửa tháng cũng phải nhìn sắc mặt hắn nói chuyện, đã hoàn toàn không còn cái bóng khi còn bé, cũng không cần sự chăm sóc bảo vệ của cậu nữa.
Tạ Tinh Lan đột nhiên cảm thấy mình như thể cao tuổi rồi, rất ngây thơ muốn cái lời nói ngoài miệng này.
Nhưng mà cậu cũng thật sự uất ức.
Mặc dù ban đầu là tư lợi mới giúp Giang Qua, nhưng về sau cậu cũng thật sự coi Giang Qua như bạn bè.
Không có mấy người có thể chấp nhận được người bạn thật tâm đối xử hoàn toàn cắt đứt liên lạc với mình.
Tạ Tinh Lan chỉ tốt điểm này, bất kể là chuyện bực mình gì, cậu cũng có thể tự mình tiêu hóa, tự giải quyết.
Cậu tạm thời coi mười tiếng "Xin lỗi Tạ Tinh Lan" của Giang Qua là đang nói xin lỗi với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất