Những Năm Tôi Dùng “phi Nhân Loại” Làm Diễn Viên
Chương 16: Nước sốt cà chua
Bàng Tâm Hạo không để ý đến máy quay, cũng không bị vẻ đẹp mê hoặc, mà là Thích Vãn Liên mang đến cho cậu ấy cảm giác áp bức rất lớn.
Để ý ống kính là để ý hình tượng và bảo vệ tâm lý, lơ là máy quay chỉ là bản năng sống còn của động vật ăn cỏ.
Rõ ràng là cô gái vừa đẹp vừa dịu dàng, cánh tay mảnh khảnh cứ như gập cái là gãy, lại mang đến cho Bàng Tâm Hạo cảm giác nguy hiểm như bị rắn độc nhìn chằm chằm, khiến cậu ấy phải vực dậy tinh thần để đối phó Thích Vãn Liên.
“Uống trà.” Thích Vãn Liên nho nhã mà đưa cốc trà cho Bàng Tâm Hạo.
“Cảm ơn.” Bàng Tâm Hạo căng thẳng nặn ngón tay, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh.
“Tôi đã nghe nói chuyện giữa cậu và con gái tôi.” Thích Vãn Liên đi thẳng vào vấn đề: “Nói thật, cậu không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con của tôi lắm.”
Lời nói này hơi kỳ lạ, Bàng Tâm Hạo hít một hơi khí lạnh, gắng gượng nói chuyện với Thích Vãn Liên: “Cô nói đúng, cháu không xứng với Tiểu Nguyệt, cho nên chúng cháu đã chia tay rất lâu rồi.”
“Nhưng nếu Tiểu Nguyệt thích cậu, thì cứ cho cậu một cơ hội đi.” Thích Vãn Liên bưng cốc trà lên khẽ nhấp một ngụm, khóe miệng để lại chút nước đọng, cô ta lè lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, ánh mắt lại nhìn thẳng Bàng Tâm Hạo, giống như đang mong đợi bữa ăn lớn.
“Không cần cho cháu cơ hội, chúng cháu đã chia tay rồi.” Bàng Tâm Hạo xua tay nói.
Cậu ấy không thể đối diện với sức áp bức từ tầm nhìn của Thích Vãn Liên, ánh mắt của Bàng Tâm Hạo bắt đầu di chuyển, vô tình đối mặt máy quay, sau khi nhìn thấy ống kính thì biểu cảm lại cứng đờ.
Nhà quay phim nhíu mày, nét mặt này lại hỏng rồi, phá cả đoạn quay. Anh ta nhìn Chung Cửu Đạo, đạo diễn Chung vẫn không hô ngừng, mà chuyên chú nhìn diễn xuất của Thích Vãn Liên.
“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Thích Vãn Liên đứng lên đi đến trước mặt Bàng Tâm Hạo, ánh mắt lướt qua máy quay, cho một góc chính diện rất đẹp, hơn nữa còn lộ ra một vẻ mặt khinh thường, giống như chỗ máy quay có gì đó khiến Bàng Tâm Hạo sợ hãi, nhưng Thích Vãn Liên không đếm xỉa tới.
Cô ta đi lên nắm cằm của Bàng Tâm Hạo, ép cậu ấy quay qua đối mặt với cô ta. Móng tay sắc nhọn bấu trên da của Bàng Tâm Hạo, cậu ấy cảm thấy xương cằm sắp bị móng tay đâm qua.
“Đằng đó, tôi đẹp không? Tim của cậu, nên đặt trên người tôi mới đúng.”
Thích Vãn Liên đặt tay lên ngực Bàng Tâm Hạo.
Trong mắt người khác, Thích Vãn Liên chỉ xoa ngực của Bàng Tâm Hạo thôi.
Nhưng trong mắt Bàng Tâm Hạo, cậu ấy nhất thời hoảng hốt, như thật sự nhìn thấy Thích Vãn Liên hơi dùng sức, bàn tay đâm sâu vào ngực của cậu ấy, moi trái tim ra.
Không biết đau đớn ở ngực là thật hay ảo giác, nhưng Bàng Tâm Hạo đã không lo nổi nữa, cậu ấy sợ hãi hét to rồi bò dậy, đẩy Thích Vãn Liên ra chạy trốn.
Đôi mắt như bị sương máu che lại, trong phạm vi tầm nhìn đều là một khoảng đỏ như máu. Bàng Tâm Hạo không biết nên chạy đi đâu, chỗ nào mới an toàn, nhưng mà trong cơn sợ hãi, cậu ấy lại nhìn thấy Chung Cửu Đạo đứng bên cạnh máy quay.
Trong màu máu đầy trời, chỉ có màu sắc của Chung Cửu Đạo là bình thường, khiến người ta vô cùng yên tâm.
Bàng Tâm Hạo ôm ngực, hoàn toàn không nhìn máy quay, mà là chạy về phía Chung Cửu Đạo, giơ tay ra nói: “Cứu, cứu mạng!”
Máy quay đang đối diện Bàng Tâm Hạo, chân thật và rõ ràng mà quay lại sự hoảng sợ, vẻ mặt cầu cứu của cậu ấy, đến cả con ngươi liên tục rung động vì sợ hãi cũng rất rõ nét.
“Cắt!” Cuối cùng Chung Cửu Đạo cũng hô ngừng.
Theo tiếng hô này, màu đỏ trước mắt Bàng Tâm Hạo bỗng nhiên biến mất, cậu ấy như đã được cứu, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển, cuối cùng cũng chạy ra đường sống từ trong chỗ chết.
Mấy người vây xem cùng vỗ tay, Lạc Hòe vui vẻ nói: “Lão Bàng, cậu diễn thật sự quá tốt!”
Ngay cả nhà quay phim cũng gật đầu, giơ ngón cái lên với Bàng Tâm Hạo.
Bàng Tâm Hạo vừa sống sót sau tai nạn lại hoang mang, cậu ấy… diễn rồi?
Không phải Thích Vãn Liên quá đáng sợ, cậu ấy không nhịn được bỏ chạy sao?
Nhưng Bàng Tâm Hạo không biết là phải, người khác vốn không nhìn thấy sương máu và trái tim bị moi đi. Họ chỉ thấy biểu cảm vừa đẹp vừa độc ác của Thích Vãn Liên, cảm thấy đáng sợ nhưng cũng không đến nỗi bị dọa.
Trong đoạn diễn xuất này, người xuất sắc hơn lại là Bàng Tâm Hạo, ánh mắt hoảng sợ, dáng vẻ cướp đường bỏ chạy của cậu ấy, làm nổi bật vẻ đáng sợ của Thích Vãn Liên.
“Cậu giỏi quá!” Lạc Hòe nói: “Hơn nữa cậu thật biết nhìn ống kính, biểu cảm cuối cùng, biểu cảm nhìn về máy quay thật sự tinh tế, quá giỏi rồi!”
Bàng Tâm Hạo: “...”
Vừa nãy cậu ấy… nhìn máy quay sao? Cậu ấy vốn không nhìn thấy thứ đó! một lòng chỉ muốn tìm đạo diễn Chung cứu mạng.
“Nghỉ ngơi một chút, lấy lại tâm trạng.” Chung Cửu Đạo bảo: “Cuối cùng diễn xuất có hơi khởi sắc rồi, tối nay cậu đến họp, tôi giải thích kịch bản với cậu.”
“Được, được!” Bàng Tâm Hạo vội vàng trả lời.
Buổi tối tìm đạo diễn Chung, cho Bàng Tâm Hạo một cảm giác an toàn rất lớn, may mà là đạo diễn Chung! Nếu lúc này Thích Vãn Liên đưa cho cậu ấy một chiếc thẻ phòng, bảo tối nay đến phòng tôi, có lẽ Bàng Tâm Hạo sẽ khóc tại chỗ, quỳ xuống đất xin Thích Vãn Liên tha cho cậu ấy.
Sau đó Thích Vãn Liên giống như ác ma trong mắt Bàng Tâm Hạo lại quay thêm mấy cảnh đối diện máy quay, còn thật sự cầm một mô hình trái tim giả, đổ nước sốt cà chua, liếm nước sốt cà chua đầy tay, vừa tanh tưởi vừa xinh đẹp, mang vẻ đẹp đáng sợ.
Vì để Thích Vãn Liên diễn chân thật hơn, trước khi quay Chung Cửu Đạo đã đốt hương cúng chai nước sốt cà chua, khiến nó trở thành thứ ma quỷ có thể ăn.
Lúc nước sốt cà chua dính trên trái tim, Thích Vãn Liên ngửi thấy mùi ngọt, mất khống chế mà thật sự liếm một cái, lộ vẻ mặt say mê, cầm lòng không đậu nói: “Ngọt quá.”
Khi còn sống Thích Vãn Liên ở một thời đại vật chất vô cùng thiếu thốn, vốn chưa từng gặp đồ phương Tây như nước sốt cà chua, chứ đừng nhắc tới các loại thực phẩm sản xuất ở thời hiện đại, vì để nâng cao vị ngon đều sẽ liều mạng bỏ đường, rõ ràng độ ngọt của chai nước sốt cà chua này đã vượt tiêu chuẩn.
Phần đường sẽ mang đến cảm giác rất vui vẻ cho não bộ, não bộ và linh hồn thần bí lại có quan hệ khó nói, đường sau khi cúng cũng có thể khiến linh hồn thích thú, khi còn sống và sau khi chết Thích Vãn Liên chưa từng ăn đồ ngon như vậy, cô ta không để ý hình tượng mà ăn thêm một miếng.
“Ọe…” Bàng Tâm Hạo ngồi trên ghế nghỉ ngơi nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà quay mặt đi nôn mửa.
Bị ảo giác vừa nãy ảnh hưởng, cậu ấy luôn có cảm giác Thích Vãn Liên đang liếm láp trái tim của mình.
Vị ngọt mà con người không ngửi thấy lan ra khắp biệt thự, những con ma khác cũng ngửi được, bầy ma không có kiến thức lập tức chảy nước miếng.
Có Chung Cửu Đạo trấn áp, bầy ma không dám phá cảnh quay để tranh giành nước sốt cà chua.
Chỉ có Phó Nguyệt mặc kệ phát điện bao nhiêu lần cũng có thể phấn chấn hoàn toàn không sợ đạo diễn Chung, cô ta xông vào hiện trường quay phim, đôi mắt đỏ thẫm nhìn Thích Vãn Liên: “Cô dám!”
Với tình hình xông vào cảnh quay thế này, mấy nhân viên làm việc ít ỏi rất hoảng loạn, nhà quay phim nhìn Chung Cửu Đạo xin giúp đỡ, nhưng Chung Cửu Đạo đè tay, không ngăn cản.
Phó Nguyệt đã thay trang phục (trang phục của diễn viên ma là do đạo diễn Chung dùng giấy cắt rồi đốt, rất tiết kiệm tiền), cô ta mặc váy dài đỏ hiện đại, rất đẹp. . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUMtruyen . ME _
Cô ta trợn mắt nhìn nước sốt cà chua, chỉ Thích Vãn Liên nói: “Cô dám giấu tôi…”
Chung Cửu Đạo âm thầm làm phép, khiến Phó Nguyệt không thể phát ra tiếng, tránh cô ta nói ra câu “giấu tôi ăn đồ ngon”. Lời thoại lưng chừng thích hợp này, càng khiến người ta hiểu thành “giấu tôi moi tim người yêu cũ của tôi”.
Hơn nữa Chung Cửu Đạo âm thầm khống chế tất cả tỉnh bơ làm phép, truyền một suy nghĩ cho Thích Vãn Liên.
Thích Vãn Liên nhận được tín hiệu, lập tức linh hoạt mà quay đầu qua, nói với Phó Nguyệt: “Giận cái gì, không phải không cho ‘con’.”
Cô ta vẫy tay: “Qua đây, con gái ngoan của mẹ.”
Phó Nguyệt nghiêm mặt đi tới, Thích Vãn Liên đưa nước sốt cà chua, cười lên giống ma nữ quyến rũ người ta rơi vào tà đạo, cô ta hạ thấp giọng, dùng giọng điệu vô cùng độc ác nói: “Thử xem.”
Nước sốt cà chua ngọt như vậy, tất nhiên Phó Nguyệt không để ý đến tức giận, cũng ăn một miếng. Cô ta và Thích Vãn Liên đều là ma không có kiến thức ở xã hội cũ, từ nhỏ không được ăn nhiều đồ ngọt. Phó Nguyệt được ăn món ngọn, cũng không nhịn được rưng rưng nước mắt, cảm động nói: “Ngọt quá!”
Rõ ràng Phó Nguyệt còn có tính người, dưới sự dụ dỗ của Thích Vãn Liên, hình tượng hoàn toàn rơi vào địa ngục vô gián, cho dù là đánh vào thị giác hay sợ hãi trong lòng đều đạt đến đỉnh điểm.
“Ọe!” Lần này không phải Bàng Tâm Hạo, Tiền Đa Quần và diễn viên nữ Tiểu Nghiên cũng không chịu nổi, cùng quay lưng với Bàng Tâm Hạo ngồi xổm dưới đất nôn khan.
Còn lại Tiểu Vân vẫn chưa sợ đến ói, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, xoay người đi không thể xem tiếp.
Chỉ có Lạc Hòe xuyên qua hiện tượng xem bản chất mà nhìn cảnh quay, nhỏ giọng nói một câu: “Muốn ăn nước sốt cà chua quét bánh mì, tiếc là calorie quá cao, không thể ăn.”
“Được rồi.” Chung Cửu Đạo ngừng quay, cảnh cáo Phó Nguyệt: “Lần ngẫu hứng này của cô có hiệu quả khá tốt, tạm thời tha cho cô, nhưng lần sau không được tái phạm.”
Phó Nguyệt khịt mũi, tham lam mà hít vị ngọt, lúc này mới bất mãn bảo: “Được”
Thích Vãn Liên nhoẻn miệng cười, nói với mọi người: “ Vừa nãy diễn hơi quá, xin lỗi mọi người, tôi đi rửa tay ngay.”
Cô ta cầm đạo cụ trái tim vội vàng chạy, trông có vẻ không chịu nổi cảm giác nhớp nháp của nước sốt cà chua, thật ra Chung Cửu Đạo biết rõ, Thích Vãn Liên vội chạy đi ăn mảnh.
Nhà quay phim và Chung Cửu Đạo cùng xem lại hình ảnh vừa nãy, kiểm tra có hình ảnh cần quay thêm không.
Nhà quay phim xem hình mà xoa cánh tay: “Diễn viên hy sinh lớn quá, hình ảnh này trông mà ghê rợn.”
Chung Cửu Đạo thấy cảnh này quay rất hoàn hảo, nhìn chằm chằm nửa chai nước sốt cà chua còn lại suy nghĩ.
Sau đó quay thêm một con rối bị cắt như vải rách, kiểu tóc của con rối này hơi giống với Bàng Tâm Hạo, bên trên còn viết một chữ “Hạo”.
Vốn dĩ không có cảnh của con rối này, nhưng vì trước đó Bàng Tâm Hạo bất ngờ nhìn thấy ống kính sắc mặt lại cứng đờ, Thích Vãn Liên ngẫu hứng phát huy, dùng cảnh này để giải thích Bàng Tâm Hạo nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, cho nên cần quay thêm một cảnh khá khủng khiếp, để hậu kỳ chế tác cắt đổi cảnh.
Trong biệt thự có nhiều búp bê, có lẽ là chủ nhà có con. Nhưng lúc họ chuyển nhà thì ném tất cả búp bê ở trong biệt thự, chắc hẳn từng bị không ít búp bê dọa.
Chung Cửu Đạo chọn một con búp bê tóc đen, tiện tay cắt thành kiểu tóc của Bàng Tâm Hạo, tạo ra một đạo cụ con rối kinh dị dùng để quay thêm.
Mọi thứ đều tinh xảo, tiết kiệm.
Bận rộn cả ngày, lúc ăn cơm tối ngoài Lạc Hòe ra, những người khác đều có vẻ mặt không tốt.
Thím Dương bí mật làm một chai sốt ớt vừa thơm vừa cay, mọi người ăn đều nói ngon, Tiền Đa Quần còn từng nói rằng có chai sốt ớt, cuối cùng anh ta có thể tăng cân rồi.
Ai ngờ lúc cơm tối ngoài Lạc Hòe thì không ai động đến chai sốt ớt, hai cô gái lại chỉ ăn canh.
Lúc ăn cơm, Chung Cửu Đạo nói: “Sau này trong đoàn làm phim, bình thường ở chung với nhau, diễn viên đóng vai ma không được nói bản thân là ma hù dọa người khác. Mọi người thích ứng với vai diễn cũng đã thích ứng tốt rồi, thích ứng nữa sẽ ảnh hưởng đến tình trạng tâm lý của diễn viên khác.”
Bốn diễn viên con người giơ hai tay đồng ý, thêm hai cánh tay khác của Tiền Đa Quần.
Tiền Đa Quần đã chịu đủ rồi, người khác còn có thể xem tất cả là diễn, nhưng anh ta biết những diễn viên đó là ma, mỗi cảnh đều có thể dọa chết anh ta!
“Tôi sẽ chuyển lời cho diễn viên hôm nay không đến.” Chung Cửu Đạo bảo.
Phải dạy dỗ bầy ma này cho tốt, đừng cứ luôn miệng nói “lúc còn sống tôi thế này thế kia”, “lúc tôi chết thê thảm cỡ nào”, lẽ nào đó là thứ đáng để so sánh khoe khoang sao? Toàn là bã đậu của xã hội phong kiến, phải sửa!
Sau bữa cơm, người khác về phòng nghỉ ngơi, hai cô gái khóa trái cửa phòng luôn, trừ khi là đạo diễn Chung, bằng không ai đến cũng không mở cửa. Bàng Tâm Hạo thì nghe lời mà đến phòng của Chung Cửu Đạo.
“Đến xem diễn xuất hôm nay của cậu.” Chung Cửu Đạo phát hình ảnh quay buổi sáng cho Bàng Tâm Hạo xem.
“Không cần đâu…” Bàng Tâm Hạo hơi kháng cự, “Đáng sợ lắm, tôi không muốn xem lần nữa.”
“Là thấy sợ hay là không thể nhìn thẳng diễn xuất và gương mặt của mình?” Chung Cửu Đạo hỏi.
Ánh mắt của Bàng Tâm Hạo lập tức cứng đờ, không trả lời.
Chung Cửu Đạo: “Đã bao lâu cậu không xem phim mình đóng rồi?”
Bàng Tâm Hạo né ánh mắt dò xét của Chung Cửu Đạo, đã mấy năm cậu ấy không nhìn mình trong ống kính.
Chung Cửu Đạo: “Không xem bản thân thể hiện thế nào trên phim, nhưng lại lướt bình luận trên mạng, ngày ngày xem gói biểu cảm do dân mạng chế mà buồn bực?”
Cuối cùng lời này đã cạy được miệng của Bàng Tâm Hạo: “Đạo diễn, anh lắp máy quay trong nhà tôi à? Sao chuyện gì cũng biết?”
“Không có, là tôi từng thấy rất nhiều người như cậu, biết bản thân làm không đúng, không muốn nhìn thẳng vấn đề, mà sẽ dùng rất nhiều cách để che giấu.”
Trước đây lúc theo bố mẹ làm thiên sư, nhiều người ủy thác hổ thẹn với ma quỷ, lúc đầu đều không chịu nói rốt cuộc có thù hận gì với chúng, cứ đập tiền ép thiên sư làm phép đánh ma quỷ hồn phi phách tán, đẩy tất cả tội lỗi lên người ma quỷ, cho đến khi bị ép đến mức nhất định mới chịu nói thật.
Tình hình của Bàng Tâm Hạo khác với những người này, nhưng giống trạng thái tâm lý.
Chung Cửu Đạo không nhìn rõ lòng người, nhưng thiên phú của anh quá mạnh, có thể nhìn rõ tình trạng của linh hồn, là sợ hãi hay trốn chạy, anh thấy hết trong mắt. Dù là hồn chết hay hồn sống, đều không chạy thoát ánh mắt của anh.
“Xem video đi, luôn phải bước ra bước đầu tiên.” Chung Cửu Đạo bảo.
Bàng Tâm Hạo không thể chống lại, chỉ đành bất chấp xem diễn xuất của mình, nhìn thấy cảnh đầu tiên mình cứng nhắc trước ống kính, cậu ấy lộ rõ vẻ mặt chán ghét, rõ ràng là rất ghét mình đóng phim.
Nhưng đi sâu vào tình tiết, Bàng Tâm Hạo thấy mình dần dần thể hiện vẻ mặt sinh động và tự nhiên dưới sự dẫn dắt của Thích Vãn Liên, vẻ chán ghét trôi đi, trái lại có hơi kinh ngạc.
Rõ ràng cậu ấy không ra sức bày nét mặt và góc độ đẹp trai trước ống kính, mà là bị dọa sợ chết khiếp, nhưng vừa mắt không ngờ.
Biểu cảm hoảng sợ chắc chắn không đẹp, nhưng vô cùng tự nhiên, so sánh với vẻ mặt lúc trước, một là con rối cứng đờ, một là con người.
Chung Cửu Đạo ấn nút tạm ngừng, hình ảnh đúng lúc dừng ở gương mặt vặn vẹo của Bàng Tâm Hạo, xấu đến mức có thể cầm đi làm gói biểu cảm, Bàng Tâm Hạo lập tức vô cùng đau đớn.
“Hình ảnh tĩnh khác hình ảnh động, hình ảnh động chú trọng nối liền động tác và dáng vẻ. Cho dù là giá trị nhan sắc hoàn hảo nhất, diễn xuất đạt đến cấp ảnh đế ảnh hậu, thì chặn hình ảnh tĩnh từ trong hình ảnh động, đều sẽ có mặt rất xấu.” Chung Cửu Đạo nói: “Chỉ cần nổi tiếng thì sẽ đối mặt với lời đồn đại, dù làm tốt thế nào đi nữa cũng sẽ có người bới khuyết điểm. Trong một nghìn lời khen, cậu chỉ để ý một lời phê bình, có phải làm khó bản thân lắm không?”
Bàng Tâm Hạo lộ vẻ mặt suy tư.
“Đừng sợ phá nét mặt, thật sự có vấn đề thì đạo diễn sẽ giúp cậu điều chỉnh sửa chữa. Cũng đừng sợ ống kính, ngoại hình của con người liên tục thay đổi theo độ tuổi. Ống kính có thể lưu lại mỗi khoảng thời gian của cậu, cho dù là tốt hay xấu, đợi mười mấy năm sau xem lại, đều là hồi ức quý giá.” Chung Cửu Đạo khuyên.
“Nhưng mà... tôi sợ ống kính…” Cuối cùng Bàng Tâm Hạo đã nói ra lời trong lòng.
“Không cần lo lắng.” Chung Cửu Đạo tự tin nói, “Diễn viên trong đoàn sẽ giúp cậu quên máy quay, chậm rãi giải mẫn cảm.”
Bàng Tâm Hạo: “...”
Thật sự thì đừng nói máy quay nữa, cậu ấy cũng sắp quên chuyện bản thân vẫn còn sống.
“À, đúng rồi, có phải gần đây cậu luôn thấy ảo giác hoặc là mộng du không? Đừng quá lo lắng, do áp lực lớn gây ra thôi, có thể về sau vẫn sẽ xuất hiện tình trạng này, quay phim xong giảm bớt áp lực là được.” Chung Cửu Đạo nói bóng gió, “Cậu cũng có thể uống chút vitamin, nâng cao sức miễn dịch, sẽ khỏe thôi.”
Đừng uống thuốc chữa trị tinh thần linh tinh, làm bản thân mắc bệnh thật.
“Vâng.” Bàng Tâm Hạo gật gật đầu.
Sau khi trò chuyện sâu sắc với đạo diễn Chung, Bàng Tâm Hạo cảm thấy bản thân như được hồi sinh, tràn đầy hi vọng về quay phim sau này, vui vẻ mà về phòng.
Sau khi cậu ấy đi, Chung Cửu Đạo cầm nửa chai nước sốt cà chua trên bàn lên, anh cảm thấy có thể lợi dụng đạo cụ này, quay video ngắn gì đó.
Để ý ống kính là để ý hình tượng và bảo vệ tâm lý, lơ là máy quay chỉ là bản năng sống còn của động vật ăn cỏ.
Rõ ràng là cô gái vừa đẹp vừa dịu dàng, cánh tay mảnh khảnh cứ như gập cái là gãy, lại mang đến cho Bàng Tâm Hạo cảm giác nguy hiểm như bị rắn độc nhìn chằm chằm, khiến cậu ấy phải vực dậy tinh thần để đối phó Thích Vãn Liên.
“Uống trà.” Thích Vãn Liên nho nhã mà đưa cốc trà cho Bàng Tâm Hạo.
“Cảm ơn.” Bàng Tâm Hạo căng thẳng nặn ngón tay, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi lạnh.
“Tôi đã nghe nói chuyện giữa cậu và con gái tôi.” Thích Vãn Liên đi thẳng vào vấn đề: “Nói thật, cậu không phù hợp với tiêu chuẩn chọn con của tôi lắm.”
Lời nói này hơi kỳ lạ, Bàng Tâm Hạo hít một hơi khí lạnh, gắng gượng nói chuyện với Thích Vãn Liên: “Cô nói đúng, cháu không xứng với Tiểu Nguyệt, cho nên chúng cháu đã chia tay rất lâu rồi.”
“Nhưng nếu Tiểu Nguyệt thích cậu, thì cứ cho cậu một cơ hội đi.” Thích Vãn Liên bưng cốc trà lên khẽ nhấp một ngụm, khóe miệng để lại chút nước đọng, cô ta lè lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, ánh mắt lại nhìn thẳng Bàng Tâm Hạo, giống như đang mong đợi bữa ăn lớn.
“Không cần cho cháu cơ hội, chúng cháu đã chia tay rồi.” Bàng Tâm Hạo xua tay nói.
Cậu ấy không thể đối diện với sức áp bức từ tầm nhìn của Thích Vãn Liên, ánh mắt của Bàng Tâm Hạo bắt đầu di chuyển, vô tình đối mặt máy quay, sau khi nhìn thấy ống kính thì biểu cảm lại cứng đờ.
Nhà quay phim nhíu mày, nét mặt này lại hỏng rồi, phá cả đoạn quay. Anh ta nhìn Chung Cửu Đạo, đạo diễn Chung vẫn không hô ngừng, mà chuyên chú nhìn diễn xuất của Thích Vãn Liên.
“Nhìn gì mà chăm chú vậy?” Thích Vãn Liên đứng lên đi đến trước mặt Bàng Tâm Hạo, ánh mắt lướt qua máy quay, cho một góc chính diện rất đẹp, hơn nữa còn lộ ra một vẻ mặt khinh thường, giống như chỗ máy quay có gì đó khiến Bàng Tâm Hạo sợ hãi, nhưng Thích Vãn Liên không đếm xỉa tới.
Cô ta đi lên nắm cằm của Bàng Tâm Hạo, ép cậu ấy quay qua đối mặt với cô ta. Móng tay sắc nhọn bấu trên da của Bàng Tâm Hạo, cậu ấy cảm thấy xương cằm sắp bị móng tay đâm qua.
“Đằng đó, tôi đẹp không? Tim của cậu, nên đặt trên người tôi mới đúng.”
Thích Vãn Liên đặt tay lên ngực Bàng Tâm Hạo.
Trong mắt người khác, Thích Vãn Liên chỉ xoa ngực của Bàng Tâm Hạo thôi.
Nhưng trong mắt Bàng Tâm Hạo, cậu ấy nhất thời hoảng hốt, như thật sự nhìn thấy Thích Vãn Liên hơi dùng sức, bàn tay đâm sâu vào ngực của cậu ấy, moi trái tim ra.
Không biết đau đớn ở ngực là thật hay ảo giác, nhưng Bàng Tâm Hạo đã không lo nổi nữa, cậu ấy sợ hãi hét to rồi bò dậy, đẩy Thích Vãn Liên ra chạy trốn.
Đôi mắt như bị sương máu che lại, trong phạm vi tầm nhìn đều là một khoảng đỏ như máu. Bàng Tâm Hạo không biết nên chạy đi đâu, chỗ nào mới an toàn, nhưng mà trong cơn sợ hãi, cậu ấy lại nhìn thấy Chung Cửu Đạo đứng bên cạnh máy quay.
Trong màu máu đầy trời, chỉ có màu sắc của Chung Cửu Đạo là bình thường, khiến người ta vô cùng yên tâm.
Bàng Tâm Hạo ôm ngực, hoàn toàn không nhìn máy quay, mà là chạy về phía Chung Cửu Đạo, giơ tay ra nói: “Cứu, cứu mạng!”
Máy quay đang đối diện Bàng Tâm Hạo, chân thật và rõ ràng mà quay lại sự hoảng sợ, vẻ mặt cầu cứu của cậu ấy, đến cả con ngươi liên tục rung động vì sợ hãi cũng rất rõ nét.
“Cắt!” Cuối cùng Chung Cửu Đạo cũng hô ngừng.
Theo tiếng hô này, màu đỏ trước mắt Bàng Tâm Hạo bỗng nhiên biến mất, cậu ấy như đã được cứu, đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển, cuối cùng cũng chạy ra đường sống từ trong chỗ chết.
Mấy người vây xem cùng vỗ tay, Lạc Hòe vui vẻ nói: “Lão Bàng, cậu diễn thật sự quá tốt!”
Ngay cả nhà quay phim cũng gật đầu, giơ ngón cái lên với Bàng Tâm Hạo.
Bàng Tâm Hạo vừa sống sót sau tai nạn lại hoang mang, cậu ấy… diễn rồi?
Không phải Thích Vãn Liên quá đáng sợ, cậu ấy không nhịn được bỏ chạy sao?
Nhưng Bàng Tâm Hạo không biết là phải, người khác vốn không nhìn thấy sương máu và trái tim bị moi đi. Họ chỉ thấy biểu cảm vừa đẹp vừa độc ác của Thích Vãn Liên, cảm thấy đáng sợ nhưng cũng không đến nỗi bị dọa.
Trong đoạn diễn xuất này, người xuất sắc hơn lại là Bàng Tâm Hạo, ánh mắt hoảng sợ, dáng vẻ cướp đường bỏ chạy của cậu ấy, làm nổi bật vẻ đáng sợ của Thích Vãn Liên.
“Cậu giỏi quá!” Lạc Hòe nói: “Hơn nữa cậu thật biết nhìn ống kính, biểu cảm cuối cùng, biểu cảm nhìn về máy quay thật sự tinh tế, quá giỏi rồi!”
Bàng Tâm Hạo: “...”
Vừa nãy cậu ấy… nhìn máy quay sao? Cậu ấy vốn không nhìn thấy thứ đó! một lòng chỉ muốn tìm đạo diễn Chung cứu mạng.
“Nghỉ ngơi một chút, lấy lại tâm trạng.” Chung Cửu Đạo bảo: “Cuối cùng diễn xuất có hơi khởi sắc rồi, tối nay cậu đến họp, tôi giải thích kịch bản với cậu.”
“Được, được!” Bàng Tâm Hạo vội vàng trả lời.
Buổi tối tìm đạo diễn Chung, cho Bàng Tâm Hạo một cảm giác an toàn rất lớn, may mà là đạo diễn Chung! Nếu lúc này Thích Vãn Liên đưa cho cậu ấy một chiếc thẻ phòng, bảo tối nay đến phòng tôi, có lẽ Bàng Tâm Hạo sẽ khóc tại chỗ, quỳ xuống đất xin Thích Vãn Liên tha cho cậu ấy.
Sau đó Thích Vãn Liên giống như ác ma trong mắt Bàng Tâm Hạo lại quay thêm mấy cảnh đối diện máy quay, còn thật sự cầm một mô hình trái tim giả, đổ nước sốt cà chua, liếm nước sốt cà chua đầy tay, vừa tanh tưởi vừa xinh đẹp, mang vẻ đẹp đáng sợ.
Vì để Thích Vãn Liên diễn chân thật hơn, trước khi quay Chung Cửu Đạo đã đốt hương cúng chai nước sốt cà chua, khiến nó trở thành thứ ma quỷ có thể ăn.
Lúc nước sốt cà chua dính trên trái tim, Thích Vãn Liên ngửi thấy mùi ngọt, mất khống chế mà thật sự liếm một cái, lộ vẻ mặt say mê, cầm lòng không đậu nói: “Ngọt quá.”
Khi còn sống Thích Vãn Liên ở một thời đại vật chất vô cùng thiếu thốn, vốn chưa từng gặp đồ phương Tây như nước sốt cà chua, chứ đừng nhắc tới các loại thực phẩm sản xuất ở thời hiện đại, vì để nâng cao vị ngon đều sẽ liều mạng bỏ đường, rõ ràng độ ngọt của chai nước sốt cà chua này đã vượt tiêu chuẩn.
Phần đường sẽ mang đến cảm giác rất vui vẻ cho não bộ, não bộ và linh hồn thần bí lại có quan hệ khó nói, đường sau khi cúng cũng có thể khiến linh hồn thích thú, khi còn sống và sau khi chết Thích Vãn Liên chưa từng ăn đồ ngon như vậy, cô ta không để ý hình tượng mà ăn thêm một miếng.
“Ọe…” Bàng Tâm Hạo ngồi trên ghế nghỉ ngơi nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà quay mặt đi nôn mửa.
Bị ảo giác vừa nãy ảnh hưởng, cậu ấy luôn có cảm giác Thích Vãn Liên đang liếm láp trái tim của mình.
Vị ngọt mà con người không ngửi thấy lan ra khắp biệt thự, những con ma khác cũng ngửi được, bầy ma không có kiến thức lập tức chảy nước miếng.
Có Chung Cửu Đạo trấn áp, bầy ma không dám phá cảnh quay để tranh giành nước sốt cà chua.
Chỉ có Phó Nguyệt mặc kệ phát điện bao nhiêu lần cũng có thể phấn chấn hoàn toàn không sợ đạo diễn Chung, cô ta xông vào hiện trường quay phim, đôi mắt đỏ thẫm nhìn Thích Vãn Liên: “Cô dám!”
Với tình hình xông vào cảnh quay thế này, mấy nhân viên làm việc ít ỏi rất hoảng loạn, nhà quay phim nhìn Chung Cửu Đạo xin giúp đỡ, nhưng Chung Cửu Đạo đè tay, không ngăn cản.
Phó Nguyệt đã thay trang phục (trang phục của diễn viên ma là do đạo diễn Chung dùng giấy cắt rồi đốt, rất tiết kiệm tiền), cô ta mặc váy dài đỏ hiện đại, rất đẹp. . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUMtruyen . ME _
Cô ta trợn mắt nhìn nước sốt cà chua, chỉ Thích Vãn Liên nói: “Cô dám giấu tôi…”
Chung Cửu Đạo âm thầm làm phép, khiến Phó Nguyệt không thể phát ra tiếng, tránh cô ta nói ra câu “giấu tôi ăn đồ ngon”. Lời thoại lưng chừng thích hợp này, càng khiến người ta hiểu thành “giấu tôi moi tim người yêu cũ của tôi”.
Hơn nữa Chung Cửu Đạo âm thầm khống chế tất cả tỉnh bơ làm phép, truyền một suy nghĩ cho Thích Vãn Liên.
Thích Vãn Liên nhận được tín hiệu, lập tức linh hoạt mà quay đầu qua, nói với Phó Nguyệt: “Giận cái gì, không phải không cho ‘con’.”
Cô ta vẫy tay: “Qua đây, con gái ngoan của mẹ.”
Phó Nguyệt nghiêm mặt đi tới, Thích Vãn Liên đưa nước sốt cà chua, cười lên giống ma nữ quyến rũ người ta rơi vào tà đạo, cô ta hạ thấp giọng, dùng giọng điệu vô cùng độc ác nói: “Thử xem.”
Nước sốt cà chua ngọt như vậy, tất nhiên Phó Nguyệt không để ý đến tức giận, cũng ăn một miếng. Cô ta và Thích Vãn Liên đều là ma không có kiến thức ở xã hội cũ, từ nhỏ không được ăn nhiều đồ ngọt. Phó Nguyệt được ăn món ngọn, cũng không nhịn được rưng rưng nước mắt, cảm động nói: “Ngọt quá!”
Rõ ràng Phó Nguyệt còn có tính người, dưới sự dụ dỗ của Thích Vãn Liên, hình tượng hoàn toàn rơi vào địa ngục vô gián, cho dù là đánh vào thị giác hay sợ hãi trong lòng đều đạt đến đỉnh điểm.
“Ọe!” Lần này không phải Bàng Tâm Hạo, Tiền Đa Quần và diễn viên nữ Tiểu Nghiên cũng không chịu nổi, cùng quay lưng với Bàng Tâm Hạo ngồi xổm dưới đất nôn khan.
Còn lại Tiểu Vân vẫn chưa sợ đến ói, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, xoay người đi không thể xem tiếp.
Chỉ có Lạc Hòe xuyên qua hiện tượng xem bản chất mà nhìn cảnh quay, nhỏ giọng nói một câu: “Muốn ăn nước sốt cà chua quét bánh mì, tiếc là calorie quá cao, không thể ăn.”
“Được rồi.” Chung Cửu Đạo ngừng quay, cảnh cáo Phó Nguyệt: “Lần ngẫu hứng này của cô có hiệu quả khá tốt, tạm thời tha cho cô, nhưng lần sau không được tái phạm.”
Phó Nguyệt khịt mũi, tham lam mà hít vị ngọt, lúc này mới bất mãn bảo: “Được”
Thích Vãn Liên nhoẻn miệng cười, nói với mọi người: “ Vừa nãy diễn hơi quá, xin lỗi mọi người, tôi đi rửa tay ngay.”
Cô ta cầm đạo cụ trái tim vội vàng chạy, trông có vẻ không chịu nổi cảm giác nhớp nháp của nước sốt cà chua, thật ra Chung Cửu Đạo biết rõ, Thích Vãn Liên vội chạy đi ăn mảnh.
Nhà quay phim và Chung Cửu Đạo cùng xem lại hình ảnh vừa nãy, kiểm tra có hình ảnh cần quay thêm không.
Nhà quay phim xem hình mà xoa cánh tay: “Diễn viên hy sinh lớn quá, hình ảnh này trông mà ghê rợn.”
Chung Cửu Đạo thấy cảnh này quay rất hoàn hảo, nhìn chằm chằm nửa chai nước sốt cà chua còn lại suy nghĩ.
Sau đó quay thêm một con rối bị cắt như vải rách, kiểu tóc của con rối này hơi giống với Bàng Tâm Hạo, bên trên còn viết một chữ “Hạo”.
Vốn dĩ không có cảnh của con rối này, nhưng vì trước đó Bàng Tâm Hạo bất ngờ nhìn thấy ống kính sắc mặt lại cứng đờ, Thích Vãn Liên ngẫu hứng phát huy, dùng cảnh này để giải thích Bàng Tâm Hạo nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, cho nên cần quay thêm một cảnh khá khủng khiếp, để hậu kỳ chế tác cắt đổi cảnh.
Trong biệt thự có nhiều búp bê, có lẽ là chủ nhà có con. Nhưng lúc họ chuyển nhà thì ném tất cả búp bê ở trong biệt thự, chắc hẳn từng bị không ít búp bê dọa.
Chung Cửu Đạo chọn một con búp bê tóc đen, tiện tay cắt thành kiểu tóc của Bàng Tâm Hạo, tạo ra một đạo cụ con rối kinh dị dùng để quay thêm.
Mọi thứ đều tinh xảo, tiết kiệm.
Bận rộn cả ngày, lúc ăn cơm tối ngoài Lạc Hòe ra, những người khác đều có vẻ mặt không tốt.
Thím Dương bí mật làm một chai sốt ớt vừa thơm vừa cay, mọi người ăn đều nói ngon, Tiền Đa Quần còn từng nói rằng có chai sốt ớt, cuối cùng anh ta có thể tăng cân rồi.
Ai ngờ lúc cơm tối ngoài Lạc Hòe thì không ai động đến chai sốt ớt, hai cô gái lại chỉ ăn canh.
Lúc ăn cơm, Chung Cửu Đạo nói: “Sau này trong đoàn làm phim, bình thường ở chung với nhau, diễn viên đóng vai ma không được nói bản thân là ma hù dọa người khác. Mọi người thích ứng với vai diễn cũng đã thích ứng tốt rồi, thích ứng nữa sẽ ảnh hưởng đến tình trạng tâm lý của diễn viên khác.”
Bốn diễn viên con người giơ hai tay đồng ý, thêm hai cánh tay khác của Tiền Đa Quần.
Tiền Đa Quần đã chịu đủ rồi, người khác còn có thể xem tất cả là diễn, nhưng anh ta biết những diễn viên đó là ma, mỗi cảnh đều có thể dọa chết anh ta!
“Tôi sẽ chuyển lời cho diễn viên hôm nay không đến.” Chung Cửu Đạo bảo.
Phải dạy dỗ bầy ma này cho tốt, đừng cứ luôn miệng nói “lúc còn sống tôi thế này thế kia”, “lúc tôi chết thê thảm cỡ nào”, lẽ nào đó là thứ đáng để so sánh khoe khoang sao? Toàn là bã đậu của xã hội phong kiến, phải sửa!
Sau bữa cơm, người khác về phòng nghỉ ngơi, hai cô gái khóa trái cửa phòng luôn, trừ khi là đạo diễn Chung, bằng không ai đến cũng không mở cửa. Bàng Tâm Hạo thì nghe lời mà đến phòng của Chung Cửu Đạo.
“Đến xem diễn xuất hôm nay của cậu.” Chung Cửu Đạo phát hình ảnh quay buổi sáng cho Bàng Tâm Hạo xem.
“Không cần đâu…” Bàng Tâm Hạo hơi kháng cự, “Đáng sợ lắm, tôi không muốn xem lần nữa.”
“Là thấy sợ hay là không thể nhìn thẳng diễn xuất và gương mặt của mình?” Chung Cửu Đạo hỏi.
Ánh mắt của Bàng Tâm Hạo lập tức cứng đờ, không trả lời.
Chung Cửu Đạo: “Đã bao lâu cậu không xem phim mình đóng rồi?”
Bàng Tâm Hạo né ánh mắt dò xét của Chung Cửu Đạo, đã mấy năm cậu ấy không nhìn mình trong ống kính.
Chung Cửu Đạo: “Không xem bản thân thể hiện thế nào trên phim, nhưng lại lướt bình luận trên mạng, ngày ngày xem gói biểu cảm do dân mạng chế mà buồn bực?”
Cuối cùng lời này đã cạy được miệng của Bàng Tâm Hạo: “Đạo diễn, anh lắp máy quay trong nhà tôi à? Sao chuyện gì cũng biết?”
“Không có, là tôi từng thấy rất nhiều người như cậu, biết bản thân làm không đúng, không muốn nhìn thẳng vấn đề, mà sẽ dùng rất nhiều cách để che giấu.”
Trước đây lúc theo bố mẹ làm thiên sư, nhiều người ủy thác hổ thẹn với ma quỷ, lúc đầu đều không chịu nói rốt cuộc có thù hận gì với chúng, cứ đập tiền ép thiên sư làm phép đánh ma quỷ hồn phi phách tán, đẩy tất cả tội lỗi lên người ma quỷ, cho đến khi bị ép đến mức nhất định mới chịu nói thật.
Tình hình của Bàng Tâm Hạo khác với những người này, nhưng giống trạng thái tâm lý.
Chung Cửu Đạo không nhìn rõ lòng người, nhưng thiên phú của anh quá mạnh, có thể nhìn rõ tình trạng của linh hồn, là sợ hãi hay trốn chạy, anh thấy hết trong mắt. Dù là hồn chết hay hồn sống, đều không chạy thoát ánh mắt của anh.
“Xem video đi, luôn phải bước ra bước đầu tiên.” Chung Cửu Đạo bảo.
Bàng Tâm Hạo không thể chống lại, chỉ đành bất chấp xem diễn xuất của mình, nhìn thấy cảnh đầu tiên mình cứng nhắc trước ống kính, cậu ấy lộ rõ vẻ mặt chán ghét, rõ ràng là rất ghét mình đóng phim.
Nhưng đi sâu vào tình tiết, Bàng Tâm Hạo thấy mình dần dần thể hiện vẻ mặt sinh động và tự nhiên dưới sự dẫn dắt của Thích Vãn Liên, vẻ chán ghét trôi đi, trái lại có hơi kinh ngạc.
Rõ ràng cậu ấy không ra sức bày nét mặt và góc độ đẹp trai trước ống kính, mà là bị dọa sợ chết khiếp, nhưng vừa mắt không ngờ.
Biểu cảm hoảng sợ chắc chắn không đẹp, nhưng vô cùng tự nhiên, so sánh với vẻ mặt lúc trước, một là con rối cứng đờ, một là con người.
Chung Cửu Đạo ấn nút tạm ngừng, hình ảnh đúng lúc dừng ở gương mặt vặn vẹo của Bàng Tâm Hạo, xấu đến mức có thể cầm đi làm gói biểu cảm, Bàng Tâm Hạo lập tức vô cùng đau đớn.
“Hình ảnh tĩnh khác hình ảnh động, hình ảnh động chú trọng nối liền động tác và dáng vẻ. Cho dù là giá trị nhan sắc hoàn hảo nhất, diễn xuất đạt đến cấp ảnh đế ảnh hậu, thì chặn hình ảnh tĩnh từ trong hình ảnh động, đều sẽ có mặt rất xấu.” Chung Cửu Đạo nói: “Chỉ cần nổi tiếng thì sẽ đối mặt với lời đồn đại, dù làm tốt thế nào đi nữa cũng sẽ có người bới khuyết điểm. Trong một nghìn lời khen, cậu chỉ để ý một lời phê bình, có phải làm khó bản thân lắm không?”
Bàng Tâm Hạo lộ vẻ mặt suy tư.
“Đừng sợ phá nét mặt, thật sự có vấn đề thì đạo diễn sẽ giúp cậu điều chỉnh sửa chữa. Cũng đừng sợ ống kính, ngoại hình của con người liên tục thay đổi theo độ tuổi. Ống kính có thể lưu lại mỗi khoảng thời gian của cậu, cho dù là tốt hay xấu, đợi mười mấy năm sau xem lại, đều là hồi ức quý giá.” Chung Cửu Đạo khuyên.
“Nhưng mà... tôi sợ ống kính…” Cuối cùng Bàng Tâm Hạo đã nói ra lời trong lòng.
“Không cần lo lắng.” Chung Cửu Đạo tự tin nói, “Diễn viên trong đoàn sẽ giúp cậu quên máy quay, chậm rãi giải mẫn cảm.”
Bàng Tâm Hạo: “...”
Thật sự thì đừng nói máy quay nữa, cậu ấy cũng sắp quên chuyện bản thân vẫn còn sống.
“À, đúng rồi, có phải gần đây cậu luôn thấy ảo giác hoặc là mộng du không? Đừng quá lo lắng, do áp lực lớn gây ra thôi, có thể về sau vẫn sẽ xuất hiện tình trạng này, quay phim xong giảm bớt áp lực là được.” Chung Cửu Đạo nói bóng gió, “Cậu cũng có thể uống chút vitamin, nâng cao sức miễn dịch, sẽ khỏe thôi.”
Đừng uống thuốc chữa trị tinh thần linh tinh, làm bản thân mắc bệnh thật.
“Vâng.” Bàng Tâm Hạo gật gật đầu.
Sau khi trò chuyện sâu sắc với đạo diễn Chung, Bàng Tâm Hạo cảm thấy bản thân như được hồi sinh, tràn đầy hi vọng về quay phim sau này, vui vẻ mà về phòng.
Sau khi cậu ấy đi, Chung Cửu Đạo cầm nửa chai nước sốt cà chua trên bàn lên, anh cảm thấy có thể lợi dụng đạo cụ này, quay video ngắn gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất