Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau
Chương 40: Suýt chút nữa bại lộ
Nguyên Gia Khánh không hiểu ý của hắn nhưng vẫn lên tinh thần.
"Rau của cậu thực sự bán rất tốt, dược thiện của chúng tôi đã sớm cung không đủ cầu rồi. Vẫn luôn muốn tìm cậu nói chuyện để xem liệu cậu có thể cung cấp đồ ăn nhiều hơn mỗi ngày hay không, mà cậu cũng thấy đấy, nhu cầu về rau ở các cửa hàng khác của chúng tôi cũng rất lớn, không biết cậu có thể cung cấp một số loại rau cho các cửa hàng khác không."
Thì ra là như thế.
Sau khi Nguyên Gia Khánh biết được mục đích của hắn, cậu mới thở dài một hơi.
Trước đó không biết Điền Thành bán thuốc gì trong hồ lô khiến trong lòng cậu sợ hãi.
Nhưng sau khi nghe hắn nói, Nguyên Gia Khánh không đồng ý ngay mà hỏi: "Vậy tổng số lượng mỗi ngày, cần khoảng bao nhiêu?"
Điên Thành duỗi ra hai ngón tay: "Hai ngàn cân."
Hai ngàn cân.
Tính theo diện tích vườn rau sau nhà bọn họ, nếu tất cả các loại rau đã trưởng thành thì số lượng vừa lúc không sai biệt lắm.
Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào vườn rau sau nhà, dù sao tất cả những loại rau đó đều không thể trưởng thành trong cùng một ngày.
Trong trường hợp này cậu sẽ phải trồng rau ở những nơi khác trong nhà của họ, việc này sẽ tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực hơn. Nhưng hai ngàn cân, nếu vẫn là giá tám đồng một cân, một ngày... Cậu có thể kiếm được mười sáu nghìn trong một ngày??
Không phải chứ...
Nguyên Gia Khánh tính toán giá cả, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Cuối cùng, tất nhiên là tiền bạc chiến thắng trở ngại.
"Thành giao!"
Điền Thành thấy cậu đồng ý thì cũng an tâm.
Những gì hắn nói với Nguyên Gia Khánh vừa rồi cũng không ngoa chút nào, nhưng có một số điều hắn không nói ra.
Tại sao chỉ vì một chén dược thiện lại có nhiều người bắt buộc phải mua như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì ăn ngon thôi sao?
Có quá nhiều món ăn ngon, không thể ăn được dược thiện thì quay người đi tìm chỗ khác ăn.
Ở một mức độ nhất định, thời gian cũng tượng trưng cho tiền bạc và họ thường không lãng phí thời gian cho những gì họ ăn.
Dù sao thì hầu hết những người đến nhà bọn hắn ăn dược thiện đều là những người không giàu thì quý, ở một mức độ nhất định, thời gian cũng tượng trưng cho tiền bạc và bọn họ thường không lãng phí thời gian cho thức ăn.
Nhưng thật sự có một số người trong số bọn họ thà đợi nửa tiếng, thậm chí cả tiếng đồng hồ chỉ để uống một chén dược thiện.
Đa số họ là những người cao tuổi.
Điền Thành đã từng hỏi quản lí nói bóng nói gió một vài khách hàng cũ, hỏi bọn họ tại sao lại đặc biệt quan tâm đến dược thiện rau quả như vậy, và cho ra một kết luận nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tất cả các khách hàng từ một số hộ gia đình đều nói cùng một câu.
Đó chính là: "Sau khi tôi ăn nó, cơ thể tôi cảm thấy càng ngày càng tốt hơn."
Mặc dù dược thiện có thể được coi là một loại thuốc bổ, nhưng hầu hết mọi người đều biết hiệu quả của nó kém hơn so với thuốc và thời gian để phát huy tác dụng rất là lâu.
Làm sao có người uống dược thiện mấy ngày thì có thể rõ ràng cảm thấy khá hơn nhiều?
Nếu đúng như vậy thì nó không được gọi là dược thiện nữa, nên gọi thẳng là thuốc Bắc được rồi.
Điền Thành không tin nhưng những khách hàng cũ đó, không thể nào cố tình nói những lời tâng bốc như vậy để nịnh nọt bọn hắn.
Cho nên để tìm ra chân tướng sự thật, ngay cả bản thân hắn cũng ngày nào cũng uống một chén dược thiện, liên tục một tuần không đứt đoạn.
Sau khi phát hiện mình bị đau dạ dày do lâu ngày không ăn sáng, không ngờ một buổi sáng thức dậy nào đó, lần đầu tiên hắn không bị đau dạ dày làm tỉnh lại.
Mấy lời của bọn họ nói với Điền Thành khiến hắn tin hơn một chút.
Sau đó hắn mang dược thiện cho một người bạn để nghiên cứu, người bạn đó là một nhà sinh vật học.
Sau khi đưa ra kết luận về nghiên cứu của mình, Điền Thành đã hoàn toàn tin.
Kết quả điều tra của hắn cho thấy, chén dược thiện chứa rất nhiều năng lượng và các nguyên tố vi lượng, tất cả đều là những thứ có vai trò quyết định đối với sức khỏe con người.
Ban đầu hắn nghi ngờ các loại thuốc Bắc được chọn làm món ăn là đồ tốt nhưng sau khi phân tích với bạn bè từng cái một, hắn mới phát hiện ra rau củ mới là thứ góp phần lớn nhất.
Nhưng hắn muốn tiếp tục nghiên cứu sâu về mấy loại rau này nhưng không có kết quả, hắn chỉ biết chất dinh dưỡng bên trong nó rất phong phú, thậm chí còn cao hơn cả những loại thuốc Bắc.
Lấy lại tinh thần Điền Thành nhìn đồng hồ trên tay một cái, sau đó còn phải xử lý mấy ông già cứng đầu nên rời đi trước.
Trước khi rời đi nói với Nguyên Gia Khánh là đến lúc đó hắn sẽ đích thân tới ký hợp đồng với cậu, để Nguyên Gia Khánh không cần phải đến một chuyến nữa.
Nguyên Gia Khánh ước gì người này mau chóng rời đi, đứng dậy tiễn hắn tới cửa, sau đó cùng gia đình ăn cơm tối.
"Khánh Khánh, lời anh ta vừa mới nói, là thật?"
Mặc dù mẹ Nguyên đang cúi đầu ăn cơm, nhưng tai của bà vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, bà đã rất sốc khi nghe tới nhu cầu lớn đến mức cần đến "hai nghìn cân" đồ ăn.
"Có lẽ thật, ông chủ ký hợp đồng với con lần trước hình như rất nghe lời anh ta."
"Hai ngàn cân kia, chúng ta có thể theo kịp không?"
Thật ra đừng nói là hai ngàn cân, hai mươi ngàn cân Nguyên Gia Khánh cũng có thể trực tiếp lấy ra.
Nhưng số lượng quá lớn, chắc chắn không bằng năm trăm cân trước đây làm vật che chắn, đành phải trồng rau ở những vườn rau xa nhà, kiểu này mới có thể che giấu tai mắt người khác.
Nguyên Gia Khánh giải thích những điều này với mẹ Nguyên, "Sau này chúng ta có thể sẽ mệt mỏi rất nhiều."
Mẹ Nguyên không hề lo lắng mà còn cười.
"Con còn lo lắng việc mẹ con không thể làm công việc đồng áng? Thật sự là nửa tháng nay, ngày nào mẹ cũng làm việc nhà, da dẻ gần như mềm nhũn ra. Giờ quá rãnh rỗi không có chuyện để làm."
Mẹ Nguyên đã nói như vậy, đương nhiên Nguyên Gia Khánh sẽ không nói mệt mỏi.
"Đúng đó anh ơi, em cũng có thể giúp đỡ! Chân của em khỏe rồi!"
Nguyên Gia Bảo ở một bên cũng không chịu cô đơn, duỗi chân đạp lên không trung, "Nhìn xem, em không đau chút nào."
Mẹ Nguyên vỗ nhẹ lên đầu bé, trách cứ: "Chớ lộn xộn, cẩn thận lại xảy ra chuyện, quên lời bác sĩ vừa mới nói hả."
Nguyên Gia Khánh thấy mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo ăn cũng không kém nhiều nữa, cậu mở cửa đi ra ngoài trả phòng, sờ sờ sờ soạng hơn hai ngàn đồng trong túi quần, rất tiếc của.
Mà khi cậu còn lo lắng không biết liệu số tiền mang theo có đủ để thanh toán hóa đơn hay không.
Kết quả là ngay khi xuống lầu, cậu được nhân viên cho biết hóa đơn của cậu đã được thanh toán bởi Điền Thành rồi. Bọn họ có thể rời đi ngay sau khi ăn xong.
Nguyên Gia Khánh ngạc nhiên một lát, sau đó cảm ơn nhân viên, lên lầu gọi mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo.
Mẹ Nguyên thấy cậu trở lại, hỏi cậu bỏ ra bao nhiêu tiền.
"Không trả tiền, Điền tiên sinh vừa giúp chúng ta thanh toán."
"Hả? Vậy nên cảm ơn nguời ta, chắc bữa này tốn nhiều tiền lắm, lần sau đợi anh ta đến nhà chúng ta nhất định phải chiêu đãi tốt cho anh ta."
"Dạ."
Ba người ra khỏi cửa hàng, sau đó đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.
Mục đích lần này ra ngoài của Nguyên Gia Khánh thật ra là muố nmua một số quần áo cho mẹ Nguyên.
Quần áo của mẹ Nguyên đều là những kiểu cổ điển, mấy bộ đẹp là do bà mang tới khi kết hôn, đã sớm không thể mặc được.
Nhưng mẹ Nguyên nói bà đã lớn tuổi rồi nên có thể tùy tiện mặc một chút. Mua mấy bộ quần áo cho Nguyên Gia Khánh và Nguyên Gia Bảo mới là thật.
Hai người đến khu quần áo trẻ em để mua vài bộ quần áo cho Nguyên Gia Bảo.
Những gì Phùng Thành Anh nói lần trước, thật ra Nguyên Gia Khánh vẫn luôn giữ trong lòng. Không phải bây giờ cậu không có tiền, hoàn toàn có thể mua quần áo đẹp cho em trai.
Mà sau khi mua xong, cậu còn muốn cố ý để cho Nguyên Gia Bảo mặc quần áo mới cho Nhị Oa nhà bà ta nhìn rõ, cậu trẻ con như thế đó!
Nguyên Gia Khánh nhìn thoáng qua một bộ quần áo nhỏ, quần yếm kaki và áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, mặc lên người mẫu nhỏ trông rất đáng yêu.
Bởi vì hiện tại chân của Nguyên Gia Bảo vẫn chưa thuận tiện lắm, cậu chỉ có thể cầm quần áo lên so sánh kích cỡ như thế này, nhưng có vẻ vừa vặn.
Mà gần đây Nguyên Gia Bảo cũng ăn đồ của không gian, cả người trước đó xanh xao vàng vọt đã thay đổi, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn có thêm không ít thịt, trông mũm mĩm rất đáng yêu.
"Rau của cậu thực sự bán rất tốt, dược thiện của chúng tôi đã sớm cung không đủ cầu rồi. Vẫn luôn muốn tìm cậu nói chuyện để xem liệu cậu có thể cung cấp đồ ăn nhiều hơn mỗi ngày hay không, mà cậu cũng thấy đấy, nhu cầu về rau ở các cửa hàng khác của chúng tôi cũng rất lớn, không biết cậu có thể cung cấp một số loại rau cho các cửa hàng khác không."
Thì ra là như thế.
Sau khi Nguyên Gia Khánh biết được mục đích của hắn, cậu mới thở dài một hơi.
Trước đó không biết Điền Thành bán thuốc gì trong hồ lô khiến trong lòng cậu sợ hãi.
Nhưng sau khi nghe hắn nói, Nguyên Gia Khánh không đồng ý ngay mà hỏi: "Vậy tổng số lượng mỗi ngày, cần khoảng bao nhiêu?"
Điên Thành duỗi ra hai ngón tay: "Hai ngàn cân."
Hai ngàn cân.
Tính theo diện tích vườn rau sau nhà bọn họ, nếu tất cả các loại rau đã trưởng thành thì số lượng vừa lúc không sai biệt lắm.
Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào vườn rau sau nhà, dù sao tất cả những loại rau đó đều không thể trưởng thành trong cùng một ngày.
Trong trường hợp này cậu sẽ phải trồng rau ở những nơi khác trong nhà của họ, việc này sẽ tiêu tốn nhiều thời gian và sức lực hơn. Nhưng hai ngàn cân, nếu vẫn là giá tám đồng một cân, một ngày... Cậu có thể kiếm được mười sáu nghìn trong một ngày??
Không phải chứ...
Nguyên Gia Khánh tính toán giá cả, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Cuối cùng, tất nhiên là tiền bạc chiến thắng trở ngại.
"Thành giao!"
Điền Thành thấy cậu đồng ý thì cũng an tâm.
Những gì hắn nói với Nguyên Gia Khánh vừa rồi cũng không ngoa chút nào, nhưng có một số điều hắn không nói ra.
Tại sao chỉ vì một chén dược thiện lại có nhiều người bắt buộc phải mua như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì ăn ngon thôi sao?
Có quá nhiều món ăn ngon, không thể ăn được dược thiện thì quay người đi tìm chỗ khác ăn.
Ở một mức độ nhất định, thời gian cũng tượng trưng cho tiền bạc và họ thường không lãng phí thời gian cho những gì họ ăn.
Dù sao thì hầu hết những người đến nhà bọn hắn ăn dược thiện đều là những người không giàu thì quý, ở một mức độ nhất định, thời gian cũng tượng trưng cho tiền bạc và bọn họ thường không lãng phí thời gian cho thức ăn.
Nhưng thật sự có một số người trong số bọn họ thà đợi nửa tiếng, thậm chí cả tiếng đồng hồ chỉ để uống một chén dược thiện.
Đa số họ là những người cao tuổi.
Điền Thành đã từng hỏi quản lí nói bóng nói gió một vài khách hàng cũ, hỏi bọn họ tại sao lại đặc biệt quan tâm đến dược thiện rau quả như vậy, và cho ra một kết luận nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tất cả các khách hàng từ một số hộ gia đình đều nói cùng một câu.
Đó chính là: "Sau khi tôi ăn nó, cơ thể tôi cảm thấy càng ngày càng tốt hơn."
Mặc dù dược thiện có thể được coi là một loại thuốc bổ, nhưng hầu hết mọi người đều biết hiệu quả của nó kém hơn so với thuốc và thời gian để phát huy tác dụng rất là lâu.
Làm sao có người uống dược thiện mấy ngày thì có thể rõ ràng cảm thấy khá hơn nhiều?
Nếu đúng như vậy thì nó không được gọi là dược thiện nữa, nên gọi thẳng là thuốc Bắc được rồi.
Điền Thành không tin nhưng những khách hàng cũ đó, không thể nào cố tình nói những lời tâng bốc như vậy để nịnh nọt bọn hắn.
Cho nên để tìm ra chân tướng sự thật, ngay cả bản thân hắn cũng ngày nào cũng uống một chén dược thiện, liên tục một tuần không đứt đoạn.
Sau khi phát hiện mình bị đau dạ dày do lâu ngày không ăn sáng, không ngờ một buổi sáng thức dậy nào đó, lần đầu tiên hắn không bị đau dạ dày làm tỉnh lại.
Mấy lời của bọn họ nói với Điền Thành khiến hắn tin hơn một chút.
Sau đó hắn mang dược thiện cho một người bạn để nghiên cứu, người bạn đó là một nhà sinh vật học.
Sau khi đưa ra kết luận về nghiên cứu của mình, Điền Thành đã hoàn toàn tin.
Kết quả điều tra của hắn cho thấy, chén dược thiện chứa rất nhiều năng lượng và các nguyên tố vi lượng, tất cả đều là những thứ có vai trò quyết định đối với sức khỏe con người.
Ban đầu hắn nghi ngờ các loại thuốc Bắc được chọn làm món ăn là đồ tốt nhưng sau khi phân tích với bạn bè từng cái một, hắn mới phát hiện ra rau củ mới là thứ góp phần lớn nhất.
Nhưng hắn muốn tiếp tục nghiên cứu sâu về mấy loại rau này nhưng không có kết quả, hắn chỉ biết chất dinh dưỡng bên trong nó rất phong phú, thậm chí còn cao hơn cả những loại thuốc Bắc.
Lấy lại tinh thần Điền Thành nhìn đồng hồ trên tay một cái, sau đó còn phải xử lý mấy ông già cứng đầu nên rời đi trước.
Trước khi rời đi nói với Nguyên Gia Khánh là đến lúc đó hắn sẽ đích thân tới ký hợp đồng với cậu, để Nguyên Gia Khánh không cần phải đến một chuyến nữa.
Nguyên Gia Khánh ước gì người này mau chóng rời đi, đứng dậy tiễn hắn tới cửa, sau đó cùng gia đình ăn cơm tối.
"Khánh Khánh, lời anh ta vừa mới nói, là thật?"
Mặc dù mẹ Nguyên đang cúi đầu ăn cơm, nhưng tai của bà vẫn luôn lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, bà đã rất sốc khi nghe tới nhu cầu lớn đến mức cần đến "hai nghìn cân" đồ ăn.
"Có lẽ thật, ông chủ ký hợp đồng với con lần trước hình như rất nghe lời anh ta."
"Hai ngàn cân kia, chúng ta có thể theo kịp không?"
Thật ra đừng nói là hai ngàn cân, hai mươi ngàn cân Nguyên Gia Khánh cũng có thể trực tiếp lấy ra.
Nhưng số lượng quá lớn, chắc chắn không bằng năm trăm cân trước đây làm vật che chắn, đành phải trồng rau ở những vườn rau xa nhà, kiểu này mới có thể che giấu tai mắt người khác.
Nguyên Gia Khánh giải thích những điều này với mẹ Nguyên, "Sau này chúng ta có thể sẽ mệt mỏi rất nhiều."
Mẹ Nguyên không hề lo lắng mà còn cười.
"Con còn lo lắng việc mẹ con không thể làm công việc đồng áng? Thật sự là nửa tháng nay, ngày nào mẹ cũng làm việc nhà, da dẻ gần như mềm nhũn ra. Giờ quá rãnh rỗi không có chuyện để làm."
Mẹ Nguyên đã nói như vậy, đương nhiên Nguyên Gia Khánh sẽ không nói mệt mỏi.
"Đúng đó anh ơi, em cũng có thể giúp đỡ! Chân của em khỏe rồi!"
Nguyên Gia Bảo ở một bên cũng không chịu cô đơn, duỗi chân đạp lên không trung, "Nhìn xem, em không đau chút nào."
Mẹ Nguyên vỗ nhẹ lên đầu bé, trách cứ: "Chớ lộn xộn, cẩn thận lại xảy ra chuyện, quên lời bác sĩ vừa mới nói hả."
Nguyên Gia Khánh thấy mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo ăn cũng không kém nhiều nữa, cậu mở cửa đi ra ngoài trả phòng, sờ sờ sờ soạng hơn hai ngàn đồng trong túi quần, rất tiếc của.
Mà khi cậu còn lo lắng không biết liệu số tiền mang theo có đủ để thanh toán hóa đơn hay không.
Kết quả là ngay khi xuống lầu, cậu được nhân viên cho biết hóa đơn của cậu đã được thanh toán bởi Điền Thành rồi. Bọn họ có thể rời đi ngay sau khi ăn xong.
Nguyên Gia Khánh ngạc nhiên một lát, sau đó cảm ơn nhân viên, lên lầu gọi mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo.
Mẹ Nguyên thấy cậu trở lại, hỏi cậu bỏ ra bao nhiêu tiền.
"Không trả tiền, Điền tiên sinh vừa giúp chúng ta thanh toán."
"Hả? Vậy nên cảm ơn nguời ta, chắc bữa này tốn nhiều tiền lắm, lần sau đợi anh ta đến nhà chúng ta nhất định phải chiêu đãi tốt cho anh ta."
"Dạ."
Ba người ra khỏi cửa hàng, sau đó đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.
Mục đích lần này ra ngoài của Nguyên Gia Khánh thật ra là muố nmua một số quần áo cho mẹ Nguyên.
Quần áo của mẹ Nguyên đều là những kiểu cổ điển, mấy bộ đẹp là do bà mang tới khi kết hôn, đã sớm không thể mặc được.
Nhưng mẹ Nguyên nói bà đã lớn tuổi rồi nên có thể tùy tiện mặc một chút. Mua mấy bộ quần áo cho Nguyên Gia Khánh và Nguyên Gia Bảo mới là thật.
Hai người đến khu quần áo trẻ em để mua vài bộ quần áo cho Nguyên Gia Bảo.
Những gì Phùng Thành Anh nói lần trước, thật ra Nguyên Gia Khánh vẫn luôn giữ trong lòng. Không phải bây giờ cậu không có tiền, hoàn toàn có thể mua quần áo đẹp cho em trai.
Mà sau khi mua xong, cậu còn muốn cố ý để cho Nguyên Gia Bảo mặc quần áo mới cho Nhị Oa nhà bà ta nhìn rõ, cậu trẻ con như thế đó!
Nguyên Gia Khánh nhìn thoáng qua một bộ quần áo nhỏ, quần yếm kaki và áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, mặc lên người mẫu nhỏ trông rất đáng yêu.
Bởi vì hiện tại chân của Nguyên Gia Bảo vẫn chưa thuận tiện lắm, cậu chỉ có thể cầm quần áo lên so sánh kích cỡ như thế này, nhưng có vẻ vừa vặn.
Mà gần đây Nguyên Gia Bảo cũng ăn đồ của không gian, cả người trước đó xanh xao vàng vọt đã thay đổi, sắc mặt hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn có thêm không ít thịt, trông mũm mĩm rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất