Những Ngày Tháng Yêu Đương Cùng Chí Tôn
Chương 24: Vai diễn.
Trì Lạc chẳng hiểu bọn họ đang nói gì, cậu chuẩn bị rời đi thì lại nghe bạn nữ kia lên tiếng:"Nhưng chị ấy cũng có nói nếu không phải diễn cùng đàn anh Cố Triển Phi chị ấy sẽ không nhận vai."
Trì Lạc khựng lại, cậu nghe Diễn Thy Vân đáp:"Nhưng mời được đàn anh diễn khó lắm, với cả nói thật lòng thì Trì Lạc diễn vai này đẹp hơn."
Hựu Trí đương nhiên cũng nghe được, cậu ta vỗ vai cậu:"Các bạn nữ trông khó khăn quá, hay cậu giúp họ đi?"
Trì Lạc nhìn cậu ta, Hựu Trí tiếp lời:"Thì giúp họ diễn xong vở kịch này đi. Bí bách quá tớ diễn vai Romeo chung với cậu cho cậu đỡ run."
Nếu vậy thì cũng ổn, diễn với người quen cậu sẽ bớt lo hơn rất nhiều. Cậu quay lại nói với Diễn Thy Vân:
"Tớ nhận vai này, nhưng có thể nào chọn vai Romeo là người tớ quen biết được không?"
Chỉ cần Trì Lạc chịu nhận vai thì điều kiện có khó nhằn như thế nào cũng không quan trọng. Diễn Thy Vân vô cùng hớn hở, cô gật đầu lia lịa:
"Không thành vấn đề, chắc chắn bọn tớ sẽ tìm cho cậu một Romeo mà cậu quen biết."
Trì Lạc gật đầu đồng ý, cậu cùng Hựu Trí rời đi, Diễn Thy Vân vui đến mức quên luôn trời đất, lúc này một bạn nữ khác mới lên tiếng thắc mắc:
"Nhưng người Trì Lạc quen có thể là ai được?"
....
Cố Triển Phi đang cùng Hứa Dĩ Tranh sắp xếp lại tài liệu thì thấy có hai bóng hình cứ thập thò bên ngoài cửa. Anh nhướng mày huých Hứa Dĩ Tranh một cái:
"Có người đến tìm cậu kìa."
Hứa Dĩ Tranh nghe có người tìm mình thì ngẩng đầu, anh ta vô cùng thắc mắc mở cửa đi ra bên ngoài. Ngay lập tức anh ta bắt gặp Diễn Thy Vân và La Chi đang khuỵu gối đứng bên ngoài.
Hai cô gái vô cùng hoảng hốt không biết phải làm sao, Hứa Dĩ Tranh đứng tựa vào cửa lên tiếng hỏi:
"Các em làm gì ở khoa bọn anh vậy?"
Diễn Thy Vân nhìn La Chi, hai cô nàng đẩy qua đẩy lại một lúc cuối cùng người lên tiếng vẫn là Diễn Thy Vân:
"Chuyện là...các anh có thể giúp bọn em tìm người phù hợp để diễn vai Romeo trong vở kịch sắp tới của hai khoa không ạ?"
Hứa Dĩ Tranh nhướng mày:"Không phải bên khoa các em đảm nhiệm phần này sao?"
Vẻ mặt Diễn Thy Vân nhăn nhó:"Đúng là như vậy nhưng vai diễn Romeo lần này được yêu cầu phải là người quen với Juliet, nhưng người quen của Juliet bên khoa bọn em toàn là những tên bận dành thời gian cho bạn gái rồi ạ."
Hứa Dĩ Tranh tò mò:"Juliet của các em là ai?"
La Chi lúc này mới lên tiếng:"Trì Lạc đấy ạ! Cậu ấy được mệnh danh là mỹ nhân khoa báo chí đấy, anh có biết cậu ấy không?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Cố Triển Phi đứng bên trong ngẩng đầu nhìn. Bắt gặp được ánh mắt của anh, La Chi ngượng ngùng cúi đầu, nép sau lưng Diễn Thy Vân.
Hứa Dĩ Tranh tựa người xoa cằm:"Cậu ấy thì anh có quen nhưng tối hôm đó anh bận làm quản gia trong quán cà phê rồi. À, hay là anh giới thiệu một người bạn cho Trì Lạc và cậu ấy làm quen với nhau trước nhé, thế thì đến lúc diễn cũng trở thành người quen rồi."
Logic của Hứa Dĩ Tranh vô cùng có tính thuyết phục, Diễn Thy Vân vừa định cảm ơn anh ta thì Cố Triển Phi đã đi từ bên trong ra:
"Tôi diễn cho."
Hứa Dĩ Tranh đang cầm điện thoại gọi cho người ta kia lúc này cứng đờ người, điện thoại trong tay cũng mém bị rơi xuống đất.
Biểu cảm của hai cô nàng kia cũng chẳng khá hơn Hứa Dĩ Tranh là bao, họ mất một lúc lâu mới hiểu được ba chữ anh thốt ra.
Người đầu tiên lên tiếng chính là Diễn Thy Vân:"Thật, thật sao ạ?"
"Ừ"- Cố Triển Phi đáp lạnh tanh.
Hứa Dĩ Tranh đứng bên cạnh xen lời:"Nhưng cậu vừa bảo không thích tham gia những hoạt động kiểu này mà, cậu nói nó phiền phức còn gì?"
"Đổi ý".
Được thôi, Hứa Dĩ Tranh không bắt kịp đầu óc của những người nổi tiếng như anh. Anh ta cầm điện thoại của mình, nép vào một góc lén gửi tin nhắn cho Bối Y Tường:
Tranh Tranh: Triển Phi Phi hôm nay uống nhầm thuốc rồi, yêu cầu cậu sang hỗ trợ gấp.
Rất nhanh sau đó Bối Y Tường liền trả lời.
Bối Y Tường: Cậu ấy làm sao?
Tranh Tranh: Cậu ấy chấp nhận tham gia diễn kịch, đã thế còn tự nguyện đóng vai chính.
Bối Y Tường đang sắp xếp lại đồ đã trong phòng thí nghiệm, sau khi đọc tin này liền đặt ống nghiệm xuống bàn, cởi áo khoác ra, nói với người ở trong phòng:
"Tớ có chút việc phải đi trước, các cậu giúp tớ sắp xếp phần còn lại nhé."
Cậu bạn kia ngơ ngác gật đầu:"Ờ, được."
Cố Triển Phi không biết hai tên bạn thân của anh đang lén lút bàn tán sau lưng mình, anh đứng nghe La Chi giải thích về sự phân công vai diễn cùng lời thoại trong vở kịch một lúc, đến khi hai cô nàng rời đi cũng là lúc Bối Y Tường đứng trước mặt anh.
Anh không quan tâm tại sao hắn lại ở đây, chỉ nói:"Đừng mang bất kì loại hóa chất kì lạ nào đến đây."
Thấy bản thân bị xua đuổi như thế, Bối Y Tường cũng chẳng dông dài:
"Nghe nói cậu chịu nhận vai chính trong vở kịch sắp tới ở lễ hội trường sao?"
Anh liếc mắt nhìn Hứa Dĩ Tranh đứng trong góc, anh ta chột dạ quay mặt đi, anh lại nhìn vẻ mặt hứng thú của Bối Y Tường, mãi mới đáp:
"Thấy thú vị nên tham gia."
"Phải là do thú vị không?"- Bối Y Tường áp sát người anh.
"Tin hay không tùy cậu."- Cố Triển Phi trả lời mà mặt không đổi sắc.
Bối Y Tường thấy anh không có phản ứng nào khả nghi cũng đành nhún vai chịu thua, hắn ghét nhất chính là khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc này của anh. Hắn chỉ đành khoác vai anh và Hứa Dĩ Tranh, nói:
"Lâu rồi không đi ăn cùng nhau, tối nay nhậu một bữa cho đã ghiền đi."
....
La Chi đã rời khỏi tòa nhà khoa Quản trị kinh doanh rồi mà tim vẫn đập thình thịch, cô vừa trấn an mình vừa nói với Diễn Thy Vân:
"Cậu không biết đâu, nói chuyện với đàn anh Cố Triển Phi áp lực lắm. Tớ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy luôn, đến bây giờ mà mặt tớ còn nóng bừng đây nè."
Diễn Thy Vân tán thành:"Đúng vậy, nói chuyện với anh ấy không khác gì nói chuyện với thần tượng cả, ai làm người yêu anh ấy chắc áp lực lắm đấy."
La Chi suy nghĩ rồi bật cười:"Nghĩ đến việc ngày nào cũng được ngắm khuôn mặt ấy thì dù có áp lực thế nào tớ cũng có thể chấp nhận được."
Diễn Thy Vân bật cười, cô vỗ vai bạn mình rồi dường như nhớ ra điều gì đó, cô hỏi La Chi:"À, dạo gần đây cậu có xem diễn đàn trường không?"
"Có, sao vậy?"
"Thì là bài viết đàn anh Cố Triển Phi bế cô gái nào đi trong khuôn viên khoa chúng ta đó. Chủ nhân bài viết đã đăng một lần nhưng không được duyệt nên đã đăng lại cho chúng ta xem, chuyện đó hình như diễn ra cách đây khoảng hơn một tuần rồi đấy."- Diễn Thy Vân càng kể càng hăng.
La Chi đứng bên cạnh tỏ vẻ ao ước:"Không biết đó là ai nhỉ? Tớ cũng muốn được trở thành người đó, nghĩ đến việc được chạm vào đàn anh thôi cũng đủ khiến tớ vui vẻ cả một ngày.
"Cậu biến thái quá đi mất! Đàn anh mà nghe được là anh ấy sẽ xa lánh cậu đấy!"
Trì Lạc khựng lại, cậu nghe Diễn Thy Vân đáp:"Nhưng mời được đàn anh diễn khó lắm, với cả nói thật lòng thì Trì Lạc diễn vai này đẹp hơn."
Hựu Trí đương nhiên cũng nghe được, cậu ta vỗ vai cậu:"Các bạn nữ trông khó khăn quá, hay cậu giúp họ đi?"
Trì Lạc nhìn cậu ta, Hựu Trí tiếp lời:"Thì giúp họ diễn xong vở kịch này đi. Bí bách quá tớ diễn vai Romeo chung với cậu cho cậu đỡ run."
Nếu vậy thì cũng ổn, diễn với người quen cậu sẽ bớt lo hơn rất nhiều. Cậu quay lại nói với Diễn Thy Vân:
"Tớ nhận vai này, nhưng có thể nào chọn vai Romeo là người tớ quen biết được không?"
Chỉ cần Trì Lạc chịu nhận vai thì điều kiện có khó nhằn như thế nào cũng không quan trọng. Diễn Thy Vân vô cùng hớn hở, cô gật đầu lia lịa:
"Không thành vấn đề, chắc chắn bọn tớ sẽ tìm cho cậu một Romeo mà cậu quen biết."
Trì Lạc gật đầu đồng ý, cậu cùng Hựu Trí rời đi, Diễn Thy Vân vui đến mức quên luôn trời đất, lúc này một bạn nữ khác mới lên tiếng thắc mắc:
"Nhưng người Trì Lạc quen có thể là ai được?"
....
Cố Triển Phi đang cùng Hứa Dĩ Tranh sắp xếp lại tài liệu thì thấy có hai bóng hình cứ thập thò bên ngoài cửa. Anh nhướng mày huých Hứa Dĩ Tranh một cái:
"Có người đến tìm cậu kìa."
Hứa Dĩ Tranh nghe có người tìm mình thì ngẩng đầu, anh ta vô cùng thắc mắc mở cửa đi ra bên ngoài. Ngay lập tức anh ta bắt gặp Diễn Thy Vân và La Chi đang khuỵu gối đứng bên ngoài.
Hai cô gái vô cùng hoảng hốt không biết phải làm sao, Hứa Dĩ Tranh đứng tựa vào cửa lên tiếng hỏi:
"Các em làm gì ở khoa bọn anh vậy?"
Diễn Thy Vân nhìn La Chi, hai cô nàng đẩy qua đẩy lại một lúc cuối cùng người lên tiếng vẫn là Diễn Thy Vân:
"Chuyện là...các anh có thể giúp bọn em tìm người phù hợp để diễn vai Romeo trong vở kịch sắp tới của hai khoa không ạ?"
Hứa Dĩ Tranh nhướng mày:"Không phải bên khoa các em đảm nhiệm phần này sao?"
Vẻ mặt Diễn Thy Vân nhăn nhó:"Đúng là như vậy nhưng vai diễn Romeo lần này được yêu cầu phải là người quen với Juliet, nhưng người quen của Juliet bên khoa bọn em toàn là những tên bận dành thời gian cho bạn gái rồi ạ."
Hứa Dĩ Tranh tò mò:"Juliet của các em là ai?"
La Chi lúc này mới lên tiếng:"Trì Lạc đấy ạ! Cậu ấy được mệnh danh là mỹ nhân khoa báo chí đấy, anh có biết cậu ấy không?"
Nghe được cái tên quen thuộc, Cố Triển Phi đứng bên trong ngẩng đầu nhìn. Bắt gặp được ánh mắt của anh, La Chi ngượng ngùng cúi đầu, nép sau lưng Diễn Thy Vân.
Hứa Dĩ Tranh tựa người xoa cằm:"Cậu ấy thì anh có quen nhưng tối hôm đó anh bận làm quản gia trong quán cà phê rồi. À, hay là anh giới thiệu một người bạn cho Trì Lạc và cậu ấy làm quen với nhau trước nhé, thế thì đến lúc diễn cũng trở thành người quen rồi."
Logic của Hứa Dĩ Tranh vô cùng có tính thuyết phục, Diễn Thy Vân vừa định cảm ơn anh ta thì Cố Triển Phi đã đi từ bên trong ra:
"Tôi diễn cho."
Hứa Dĩ Tranh đang cầm điện thoại gọi cho người ta kia lúc này cứng đờ người, điện thoại trong tay cũng mém bị rơi xuống đất.
Biểu cảm của hai cô nàng kia cũng chẳng khá hơn Hứa Dĩ Tranh là bao, họ mất một lúc lâu mới hiểu được ba chữ anh thốt ra.
Người đầu tiên lên tiếng chính là Diễn Thy Vân:"Thật, thật sao ạ?"
"Ừ"- Cố Triển Phi đáp lạnh tanh.
Hứa Dĩ Tranh đứng bên cạnh xen lời:"Nhưng cậu vừa bảo không thích tham gia những hoạt động kiểu này mà, cậu nói nó phiền phức còn gì?"
"Đổi ý".
Được thôi, Hứa Dĩ Tranh không bắt kịp đầu óc của những người nổi tiếng như anh. Anh ta cầm điện thoại của mình, nép vào một góc lén gửi tin nhắn cho Bối Y Tường:
Tranh Tranh: Triển Phi Phi hôm nay uống nhầm thuốc rồi, yêu cầu cậu sang hỗ trợ gấp.
Rất nhanh sau đó Bối Y Tường liền trả lời.
Bối Y Tường: Cậu ấy làm sao?
Tranh Tranh: Cậu ấy chấp nhận tham gia diễn kịch, đã thế còn tự nguyện đóng vai chính.
Bối Y Tường đang sắp xếp lại đồ đã trong phòng thí nghiệm, sau khi đọc tin này liền đặt ống nghiệm xuống bàn, cởi áo khoác ra, nói với người ở trong phòng:
"Tớ có chút việc phải đi trước, các cậu giúp tớ sắp xếp phần còn lại nhé."
Cậu bạn kia ngơ ngác gật đầu:"Ờ, được."
Cố Triển Phi không biết hai tên bạn thân của anh đang lén lút bàn tán sau lưng mình, anh đứng nghe La Chi giải thích về sự phân công vai diễn cùng lời thoại trong vở kịch một lúc, đến khi hai cô nàng rời đi cũng là lúc Bối Y Tường đứng trước mặt anh.
Anh không quan tâm tại sao hắn lại ở đây, chỉ nói:"Đừng mang bất kì loại hóa chất kì lạ nào đến đây."
Thấy bản thân bị xua đuổi như thế, Bối Y Tường cũng chẳng dông dài:
"Nghe nói cậu chịu nhận vai chính trong vở kịch sắp tới ở lễ hội trường sao?"
Anh liếc mắt nhìn Hứa Dĩ Tranh đứng trong góc, anh ta chột dạ quay mặt đi, anh lại nhìn vẻ mặt hứng thú của Bối Y Tường, mãi mới đáp:
"Thấy thú vị nên tham gia."
"Phải là do thú vị không?"- Bối Y Tường áp sát người anh.
"Tin hay không tùy cậu."- Cố Triển Phi trả lời mà mặt không đổi sắc.
Bối Y Tường thấy anh không có phản ứng nào khả nghi cũng đành nhún vai chịu thua, hắn ghét nhất chính là khuôn mặt ngàn năm không đổi sắc này của anh. Hắn chỉ đành khoác vai anh và Hứa Dĩ Tranh, nói:
"Lâu rồi không đi ăn cùng nhau, tối nay nhậu một bữa cho đã ghiền đi."
....
La Chi đã rời khỏi tòa nhà khoa Quản trị kinh doanh rồi mà tim vẫn đập thình thịch, cô vừa trấn an mình vừa nói với Diễn Thy Vân:
"Cậu không biết đâu, nói chuyện với đàn anh Cố Triển Phi áp lực lắm. Tớ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy luôn, đến bây giờ mà mặt tớ còn nóng bừng đây nè."
Diễn Thy Vân tán thành:"Đúng vậy, nói chuyện với anh ấy không khác gì nói chuyện với thần tượng cả, ai làm người yêu anh ấy chắc áp lực lắm đấy."
La Chi suy nghĩ rồi bật cười:"Nghĩ đến việc ngày nào cũng được ngắm khuôn mặt ấy thì dù có áp lực thế nào tớ cũng có thể chấp nhận được."
Diễn Thy Vân bật cười, cô vỗ vai bạn mình rồi dường như nhớ ra điều gì đó, cô hỏi La Chi:"À, dạo gần đây cậu có xem diễn đàn trường không?"
"Có, sao vậy?"
"Thì là bài viết đàn anh Cố Triển Phi bế cô gái nào đi trong khuôn viên khoa chúng ta đó. Chủ nhân bài viết đã đăng một lần nhưng không được duyệt nên đã đăng lại cho chúng ta xem, chuyện đó hình như diễn ra cách đây khoảng hơn một tuần rồi đấy."- Diễn Thy Vân càng kể càng hăng.
La Chi đứng bên cạnh tỏ vẻ ao ước:"Không biết đó là ai nhỉ? Tớ cũng muốn được trở thành người đó, nghĩ đến việc được chạm vào đàn anh thôi cũng đủ khiến tớ vui vẻ cả một ngày.
"Cậu biến thái quá đi mất! Đàn anh mà nghe được là anh ấy sẽ xa lánh cậu đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất