Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 20: Tê Cừ Và Bì Bì (2)
Tại tổng bộ hiệp hội các Xã Dị Văn.
Trong một phòng họp rộng lớn, có hơn một trăm người được sắp xếp ngồi theo thứ tự nhất định. Bọn họ cùng nhau xem hình ảnh được chiếu trên một màn hình lớn và thấy rõ con trâu khổng lồ rõ ràng đã rơi vào thế bất lợi hơn.
Bì Bì là mãnh thú, có tính cách kiêu ngạo và hung bạo. Dù là cuộc chiến đồng cấp Tôn thì giữa hai Chiến Linh vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Từ trước đến nay, Bì Bì chưa bao giờ ký kết khế ước với ai cả. Vậy mà giờ đây, nó lại bị cô gái này dễ dàng triệu hồi ra, ngay cả bản thân nó cũng chưa thể suy nghĩ cẩn thận được lý do là gì.
Chỉ có thể nói rằng, linh lực của vị hậu duệ nhà họ Khương này thật sự quá mạnh mẽ.
“Cô ấy triệu hồi ngẫu nhiên mà lại thực hiện nhẹ nhàng như uống nước vậy. Vị chưởng môn nhỏ tuổi này thật sự có tương lai tươi sáng đấy.”
“Nhà họ Khương trải qua kiếp số ba trăm năm mới xuất hiện một vị này. Cô ấy vừa thức tỉnh đã đạt được thực lực {Thịnh Dạ} rồi. Đối với hiệp hội thì có thêm một pháp sư triệu hồi cấp bậc Thịnh Dạ cũng là một chuyện tốt!”
“Tôi không tin rằng cô ấy có thể thắng được. Đối phương cũng thuộc dòng dõi nhà họ Nam, thức tỉnh năng lực triệu hồi từ năm sáu tuổi. Năm mười hai tuổi, cậu ấy đã đột phá ba bậc, cũng là một pháp sư triệu hồi cấp bậc Thịnh Dạ. Càng không cần nói đến chuyện sự ăn ý giữa cậu ấy và Tê Cừ sẽ hơn xa cô gái Khương Khương và con mãnh thú kia!”
“Thật vậy, tôi cũng lạc quan về vị con cưng của trời thuộc dòng dõi nhà họ Nam này hơn.”
Người kia vừa dứt lời thì mọi người đã thấy con hồ ly đang bay trên cao kia nện mạnh toàn thân xuống dưới, thân thể của nó giáng xuống Tê Cừ một đòn nặng tựa nghìn cân!
Đất đá bụi mù!
Một bên mặt của Tê Cừ chảy đầy máu tươi, nó đau đớn kêu rên một tiếng, lùi lại về phía sau.
Mặc dù Nam Bình An ngồi trong xe và mắt cũng không nhìn thấy gì nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được ý định rút lui của Chiến Linh.
Anh ta căm giận cuồng bạo ấn còi ô tô: “Súc sinh! Không được lùi về phía sau!”
Thân thể của Tê Cừ dừng lại, lớp giáp bạc bao bọc trên sừng của nó đã bị vỡ nát trong khi chiến đấu, nhìn qua cực kỳ chật vật. Nhưng chủ nhân của nó đã lên tiếng thì nó không thể không làm theo.
Tê Cừ gầm khẽ một tiếng rồi lại xông lên trước.
Đôi mắt của hồ ly hơi nheo lại: “Rõ ràng đánh không lại mà vẫn còn muốn sai khiến Chiến Linh đi tìm cái chết. Cho nên, ta cực kỳ chán ghét pháp sư triệu hồi…!”
Khương Khương im lặng.
Cô nhìn Tê Cừ lại một lần nữa bị đánh gục, thân thể nặng nề ngã xuống bên cạnh chiếc ô tô kia. Nó đã bị gãy mất một nửa sừng trâu, cơ thể co thắt lại vì đau đớn.
Bên trong xe, một bàn tay vươn ra ngoài.
Nam Bình An hạ thấp giọng: “Súc sinh, còn cần ta giúp ngươi nữa sao? Ăn nó đi!”
Trong lòng bàn tay của anh ta là một viên thuốc màu đen.
Tê Cừ gian nan đứng lên. Nó cúi đầu, ngậm viên thuốc kia vào trong miệng. Ngay sau đó, chiếc sừng trâu bị gãy của nó đã dần dần được chữa khỏi, thân thể cũng bành trướng to hơn gấp ba lần lúc đầu!
Trong bóng đêm, Tê Cừ như biến thành một con quái vật. Đôi mắt của nó đỏ ngầu như sắp chảy máu, rống lớn một tiếng khiến núi non bốn phía hơi rung chuyển.
Hai mắt của hồ ly bừng bừng lửa giận: “Thằng nhãi chó má kia! Ngươi đã đưa cho nó ăn thứ gì vậy!”
Trên khuôn mặt của Bì Bì lộ rõ sự tức giận. Đây là pháp sư triệu hồi loài người đấy! Đê tiện! Ác độc! Vô liêm sỉ đến cực điểm!
“Cẩn thận!” Khương Khương lên tiếng nhắc nhở.
Tê Cừ đã cuồng hóa phun ra một tia laser màu xanh lá cây. Hồ ly phản ứng chậm nửa nhịp nên một bên cánh của nó đã bị bắn thủng!
Hồ ly kêu rên một tiếng.
Nó ngã xuống bên cạnh một gốc cây, hơi thở hổn hển dần trở nên không ổn định.
“Đồ khốn kiếp kia…” Bì Bì hùng hổ đứng lên: “Ông đây đánh không lại! Nếu cô có thứ đồ kia thì nhanh chóng đưa cho ông đây một viên đi!”
Bì Bì biết rõ viên thuốc kia không phải là thứ tốt lành gì! Nhưng nó cũng không cho phép bản thân mình thua!!
Pháp sư triệu hồi loài người không phải đều giống hệt nhau sao, tất cả đều là loại người không từ thủ đoạn vì chiến thắng. Chiến Linh bọn họ ở trong lòng đám người kia chẳng qua chỉ là một loại công cụ mà thôi.
Công cụ bị thương thì thế nào, đã chết thì làm sao?? Dù sao thì đám người kia vẫn có thể ký kết khế ước với Chiến Linh thứ hai! Thứ ba!
Tất cả pháp sư triệu hồi đều là lũ khốn nạn, Bì Bì hoàn toàn không muốn có bất cứ liên hệ gì với đám người đó!
Nó đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến chết cũng không rút lui! Hơn nữa, pháp sư triệu hồi nếu không rút cạn đến giọt máu cuối cùng của Chiến Linh thì làm sao có thể để chúng nó quay về Hư Giới được?
Khương Khương biết Chiến Linh của mình đang bị thương rất nặng.
Cô nâng tay lên: “Bì Bì, trở về đi.”
“… Cái gì cơ?” Hồ ly tưởng rằng bản thân nghe nhầm.
Nó sững sờ nhìn về phía cô gái, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự lo lắng không thể che giấu: “Bạn bị thương quá nặng rồi, mau quay về Hư Giới đi.”
Bì Bì: “…”
Sao lại có thể như vậy được? Pháp sư triệu hồi sao có thể để Chiến Linh lùi bước dễ dàng như vậy chứ?
Nếu nó đi rồi cô gái này chỉ còn một mình, dự định đối mặt với con quái vật to lớn đang cuồng loạn kia như thế nào đây?
Khương Khương biết thời gian không còn nhiều nên đã lập tức kết ấn luôn, đích thân đưa Bì Bì trở về Hư Giới. Ngay lập tức, bóng dáng hồ ly đã biến mất trong một đám sương trắng.
Trong một phòng họp rộng lớn, có hơn một trăm người được sắp xếp ngồi theo thứ tự nhất định. Bọn họ cùng nhau xem hình ảnh được chiếu trên một màn hình lớn và thấy rõ con trâu khổng lồ rõ ràng đã rơi vào thế bất lợi hơn.
Bì Bì là mãnh thú, có tính cách kiêu ngạo và hung bạo. Dù là cuộc chiến đồng cấp Tôn thì giữa hai Chiến Linh vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Từ trước đến nay, Bì Bì chưa bao giờ ký kết khế ước với ai cả. Vậy mà giờ đây, nó lại bị cô gái này dễ dàng triệu hồi ra, ngay cả bản thân nó cũng chưa thể suy nghĩ cẩn thận được lý do là gì.
Chỉ có thể nói rằng, linh lực của vị hậu duệ nhà họ Khương này thật sự quá mạnh mẽ.
“Cô ấy triệu hồi ngẫu nhiên mà lại thực hiện nhẹ nhàng như uống nước vậy. Vị chưởng môn nhỏ tuổi này thật sự có tương lai tươi sáng đấy.”
“Nhà họ Khương trải qua kiếp số ba trăm năm mới xuất hiện một vị này. Cô ấy vừa thức tỉnh đã đạt được thực lực {Thịnh Dạ} rồi. Đối với hiệp hội thì có thêm một pháp sư triệu hồi cấp bậc Thịnh Dạ cũng là một chuyện tốt!”
“Tôi không tin rằng cô ấy có thể thắng được. Đối phương cũng thuộc dòng dõi nhà họ Nam, thức tỉnh năng lực triệu hồi từ năm sáu tuổi. Năm mười hai tuổi, cậu ấy đã đột phá ba bậc, cũng là một pháp sư triệu hồi cấp bậc Thịnh Dạ. Càng không cần nói đến chuyện sự ăn ý giữa cậu ấy và Tê Cừ sẽ hơn xa cô gái Khương Khương và con mãnh thú kia!”
“Thật vậy, tôi cũng lạc quan về vị con cưng của trời thuộc dòng dõi nhà họ Nam này hơn.”
Người kia vừa dứt lời thì mọi người đã thấy con hồ ly đang bay trên cao kia nện mạnh toàn thân xuống dưới, thân thể của nó giáng xuống Tê Cừ một đòn nặng tựa nghìn cân!
Đất đá bụi mù!
Một bên mặt của Tê Cừ chảy đầy máu tươi, nó đau đớn kêu rên một tiếng, lùi lại về phía sau.
Mặc dù Nam Bình An ngồi trong xe và mắt cũng không nhìn thấy gì nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được ý định rút lui của Chiến Linh.
Anh ta căm giận cuồng bạo ấn còi ô tô: “Súc sinh! Không được lùi về phía sau!”
Thân thể của Tê Cừ dừng lại, lớp giáp bạc bao bọc trên sừng của nó đã bị vỡ nát trong khi chiến đấu, nhìn qua cực kỳ chật vật. Nhưng chủ nhân của nó đã lên tiếng thì nó không thể không làm theo.
Tê Cừ gầm khẽ một tiếng rồi lại xông lên trước.
Đôi mắt của hồ ly hơi nheo lại: “Rõ ràng đánh không lại mà vẫn còn muốn sai khiến Chiến Linh đi tìm cái chết. Cho nên, ta cực kỳ chán ghét pháp sư triệu hồi…!”
Khương Khương im lặng.
Cô nhìn Tê Cừ lại một lần nữa bị đánh gục, thân thể nặng nề ngã xuống bên cạnh chiếc ô tô kia. Nó đã bị gãy mất một nửa sừng trâu, cơ thể co thắt lại vì đau đớn.
Bên trong xe, một bàn tay vươn ra ngoài.
Nam Bình An hạ thấp giọng: “Súc sinh, còn cần ta giúp ngươi nữa sao? Ăn nó đi!”
Trong lòng bàn tay của anh ta là một viên thuốc màu đen.
Tê Cừ gian nan đứng lên. Nó cúi đầu, ngậm viên thuốc kia vào trong miệng. Ngay sau đó, chiếc sừng trâu bị gãy của nó đã dần dần được chữa khỏi, thân thể cũng bành trướng to hơn gấp ba lần lúc đầu!
Trong bóng đêm, Tê Cừ như biến thành một con quái vật. Đôi mắt của nó đỏ ngầu như sắp chảy máu, rống lớn một tiếng khiến núi non bốn phía hơi rung chuyển.
Hai mắt của hồ ly bừng bừng lửa giận: “Thằng nhãi chó má kia! Ngươi đã đưa cho nó ăn thứ gì vậy!”
Trên khuôn mặt của Bì Bì lộ rõ sự tức giận. Đây là pháp sư triệu hồi loài người đấy! Đê tiện! Ác độc! Vô liêm sỉ đến cực điểm!
“Cẩn thận!” Khương Khương lên tiếng nhắc nhở.
Tê Cừ đã cuồng hóa phun ra một tia laser màu xanh lá cây. Hồ ly phản ứng chậm nửa nhịp nên một bên cánh của nó đã bị bắn thủng!
Hồ ly kêu rên một tiếng.
Nó ngã xuống bên cạnh một gốc cây, hơi thở hổn hển dần trở nên không ổn định.
“Đồ khốn kiếp kia…” Bì Bì hùng hổ đứng lên: “Ông đây đánh không lại! Nếu cô có thứ đồ kia thì nhanh chóng đưa cho ông đây một viên đi!”
Bì Bì biết rõ viên thuốc kia không phải là thứ tốt lành gì! Nhưng nó cũng không cho phép bản thân mình thua!!
Pháp sư triệu hồi loài người không phải đều giống hệt nhau sao, tất cả đều là loại người không từ thủ đoạn vì chiến thắng. Chiến Linh bọn họ ở trong lòng đám người kia chẳng qua chỉ là một loại công cụ mà thôi.
Công cụ bị thương thì thế nào, đã chết thì làm sao?? Dù sao thì đám người kia vẫn có thể ký kết khế ước với Chiến Linh thứ hai! Thứ ba!
Tất cả pháp sư triệu hồi đều là lũ khốn nạn, Bì Bì hoàn toàn không muốn có bất cứ liên hệ gì với đám người đó!
Nó đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, đến chết cũng không rút lui! Hơn nữa, pháp sư triệu hồi nếu không rút cạn đến giọt máu cuối cùng của Chiến Linh thì làm sao có thể để chúng nó quay về Hư Giới được?
Khương Khương biết Chiến Linh của mình đang bị thương rất nặng.
Cô nâng tay lên: “Bì Bì, trở về đi.”
“… Cái gì cơ?” Hồ ly tưởng rằng bản thân nghe nhầm.
Nó sững sờ nhìn về phía cô gái, trong ánh mắt của cô tràn ngập sự lo lắng không thể che giấu: “Bạn bị thương quá nặng rồi, mau quay về Hư Giới đi.”
Bì Bì: “…”
Sao lại có thể như vậy được? Pháp sư triệu hồi sao có thể để Chiến Linh lùi bước dễ dàng như vậy chứ?
Nếu nó đi rồi cô gái này chỉ còn một mình, dự định đối mặt với con quái vật to lớn đang cuồng loạn kia như thế nào đây?
Khương Khương biết thời gian không còn nhiều nên đã lập tức kết ấn luôn, đích thân đưa Bì Bì trở về Hư Giới. Ngay lập tức, bóng dáng hồ ly đã biến mất trong một đám sương trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất