Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 26: Chú Trình Xa Nhà (1)
Mộ Uyên đang ngồi trong phòng mở hai mắt ra, nhìn về phía viên linh thạch mà người đàn ông trung niên đang dâng lên. Phẩm chất tinh khiết, có thể nói là một linh phẩm thuộc hàng cao cấp.
“Lấy được viên linh thạch này chắc hẳn ông cũng cực kỳ không dễ dàng.”
Trên thân thể của chú Trình có một vài vết thương nhưng ông ấy đã cố tình che giấu đi. Khi nghe thấy lời này thì nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy có cứng đờ một chút.
Mộ Uyên: “Ông muốn đổi lấy cái gì từ chỗ bổn vương?”
Chú Trình mở rộng cả hai lòng bàn tay, dập đầu mạnh xuống đất. Vầng trán của ông ấy kề sát trên mặt đất, mở miệng nói:
“Viên linh thạch này đáng lẽ nên được tôi dâng lên cho đại nhân không kèm theo bất cứ điều kiện gì. Nhưng mà… quả thật có một việc, tôi muốn nhờ đại nhân ra tay giúp đỡ.”
Nói đến đây thì chú Trình cũng không tính toán chần chừ thêm nữa.
Ông ấy gằn từng tiếng, biểu đạt rõ ràng: “Tôi phải rời khỏi thị trấn Tam Thủy một thời gian. Đại nhân, tôi không yên tâm về Khương Khương. Cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, cũng chưa bao giờ sống một mình.”
“Nếu có thể thì tôi muốn xin đại nhân hãy giúp đỡ chăm sóc một chút. Đợi đến khi tôi hoàn thành việc cần làm thì chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy để báo đáp đại nhân.”
Mộ Uyên: “Bổn vương đã đồng ý với cô bé ấy là sẽ ở tạm nơi này đến khi hoàn thành lời thề của mình.”
Chú Trình không nói lời nào.
Mộ Uyên trầm tư: “Chỉ ở lại thôi còn chưa đủ sao?”
“Đại nhân, còn một phần nhỏ trí tuệ của Khương Khương vẫn chưa thu hồi lại được. Có đôi khi con bé sẽ cư xử như một đứa trẻ vậy. Nếu đại nhân đồng ý thì trong cuộc sống hàng ngày…”
“Ông muốn bổn vương chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của cô bé ấy sao?”
Giọng nói của Mộ Uyên vang lên lạnh nhạt, không bộc lộ rõ cảm xúc. Nhưng nếu trong căn phòng này có người thứ ba thì chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Kẻ nào lại dám yêu cầu Võ Tổ hầu hạ một cô gái vậy?
“Không không không.” Chú Trình vội vàng phủ nhận: “Ý của tôi là xin đại nhân hãy chú ý đến con bé nhiều hơn một chút là tốt rồi.”
“Những sự việc đơn giản thì Khương Khương vẫn có thể tự giải quyết được. Chỉ là có đôi khi gặp phải những vấn đề khó khăn hoặc là con bé quên mất việc cần làm thì mong đại nhân có thể nhắc nhở con bé đôi lời.”
Tầm mắt của Mộ Uyên dừng trên viên linh thạch màu trắng kia. Một lúc lâu sau, anh mở miệng nói: “Thống nhất vậy đi.”
Chú Trình vốn dĩ chỉ ôm tâm tư muốn thử xem một lần nhưng không ngờ được rằng đối phương lại thật sự đồng ý…?
Mộ Uyên nâng tay lên, viên linh thạch màu trắng từ từ bay về phía anh. Sau khi cầm nó trong tay thì một luồng ánh sáng óng ánh trong suốt đã lập tức bao phủ toàn bộ thân thể của Mộ Uyên.
Chú Trình kích động dập đầu thêm vài cái, run rẩy nói: “Nhiều nhất là nửa năm! Tôi nhất định sẽ trở về!”
Ông ấy hiểu rõ rằng, nếu có thể thức tỉnh năng lực triệu hồi và gọi ra được Chiến Linh thuộc về mình thì đó sẽ là kết cục tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, nếu không được thì ông ấy cũng sẽ trở về chỗ này, tiếp tục trông coi Xã Sài Phong.
Để lại một mình Khương Khương ở đây thì ông ấy cũng cực kỳ không yên lòng. Nhưng Võ Tổ đã đích thân đồng ý rồi nên sự lo lắng của chú Trình đã hoàn toàn được bình ổn.
Căn cứ theo ghi chép trong sử sách, Đại Đế Thần Võ là một người “Đã nói là sẽ làm, đã làm thì sẽ ra được kết quả”. Vì vậy, bất kể Võ Tổ đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ luôn thực hiện, không sai một lời.
“Vào mười sáu năm trước, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Mộ Uyên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện này. Anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chú Trình và Chu Sanh.
Chú Trình nâng người lên, ngồi thẳng dậy: “Mười sáu năm trước, hai vợ chồng chưởng môn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Lúc ấy, có tất cả mười một thành viên trực thuộc Xã Sài Phong đi hộ tống.”
“Bởi vì tôi bị thương trước đó nên đã ở nhà và cũng thuận tiện chăm sóc Khương Khương lúc đó mới vừa tròn hai tuổi. Nhưng sau đó, cả mười ba người đã rời đi rốt cuộc không bao giờ trở về nữa.”
“Hiệp hội các Xã Dị Văn vẫn luôn điều tra về sự việc này nhưng không thu hoạch được gì cả. Chu Sanh đã nói rằng lần này có thêm một vài manh mối, hy vọng sẽ có thể sớm ngày tìm được bọn họ.”
Mộ Uyên: “Tất cả mười ba người khi chấp hành nhiệm vụ đều sử dụng thuật {mời Thần} sao?”
Chú Trình: “Đúng vậy, Gốc rễ linh căn triệu hồi của Xã Sài Phong đã bị chặt đứt từ ba trăm năm trước. Do đó, thế hệ sau này đã sáng tạo ra {thuật mời Thần}. Nếu sử dụng một cách cẩn thận thì vẫn có thể miễn cưỡng được tiếp tục nhận nhiệm vụ.”
Mộ Uyên đã hấp thụ xong toàn bộ năng lượng của viên linh thạch màu trắng.
“Chiêu thức đó quả thật có thể sử dụng vào lúc khẩn cấp.” Ngày hôm đó, Mộ Uyên cũng đã chứng kiến thuật pháp này rồi.
Trên khuôn mặt của chú Trình lộ ra ý cười nhẹ: “Chưởng môn đời trước rất mạnh về phương diện này nên Xã Sài Phong ở những ngày tháng trước kia có tình cảnh tốt hơn rất nhiều so với bây giờ.”
“Chờ đến khi nhận được giấy phép săn quỷ thì chắc hẳn từ từ rồi cũng sẽ có người mới nguyện ý gia nhập. Tôi phải nhanh chóng thức tỉnh được năng lực triệu hồi để có thể góp một chút sức lực xây dựng Xã Sài Phong lớn mạnh thêm.”
Đây là lời nói thật lòng của chú Trình.
Khi ông ấy rời đi còn xoay người lại, cúi đầu chào tạm biệt Mộ Uyên.
“Lấy được viên linh thạch này chắc hẳn ông cũng cực kỳ không dễ dàng.”
Trên thân thể của chú Trình có một vài vết thương nhưng ông ấy đã cố tình che giấu đi. Khi nghe thấy lời này thì nụ cười trên khuôn mặt của ông ấy có cứng đờ một chút.
Mộ Uyên: “Ông muốn đổi lấy cái gì từ chỗ bổn vương?”
Chú Trình mở rộng cả hai lòng bàn tay, dập đầu mạnh xuống đất. Vầng trán của ông ấy kề sát trên mặt đất, mở miệng nói:
“Viên linh thạch này đáng lẽ nên được tôi dâng lên cho đại nhân không kèm theo bất cứ điều kiện gì. Nhưng mà… quả thật có một việc, tôi muốn nhờ đại nhân ra tay giúp đỡ.”
Nói đến đây thì chú Trình cũng không tính toán chần chừ thêm nữa.
Ông ấy gằn từng tiếng, biểu đạt rõ ràng: “Tôi phải rời khỏi thị trấn Tam Thủy một thời gian. Đại nhân, tôi không yên tâm về Khương Khương. Cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, cũng chưa bao giờ sống một mình.”
“Nếu có thể thì tôi muốn xin đại nhân hãy giúp đỡ chăm sóc một chút. Đợi đến khi tôi hoàn thành việc cần làm thì chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy để báo đáp đại nhân.”
Mộ Uyên: “Bổn vương đã đồng ý với cô bé ấy là sẽ ở tạm nơi này đến khi hoàn thành lời thề của mình.”
Chú Trình không nói lời nào.
Mộ Uyên trầm tư: “Chỉ ở lại thôi còn chưa đủ sao?”
“Đại nhân, còn một phần nhỏ trí tuệ của Khương Khương vẫn chưa thu hồi lại được. Có đôi khi con bé sẽ cư xử như một đứa trẻ vậy. Nếu đại nhân đồng ý thì trong cuộc sống hàng ngày…”
“Ông muốn bổn vương chăm sóc việc ăn uống và cuộc sống hàng ngày của cô bé ấy sao?”
Giọng nói của Mộ Uyên vang lên lạnh nhạt, không bộc lộ rõ cảm xúc. Nhưng nếu trong căn phòng này có người thứ ba thì chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Kẻ nào lại dám yêu cầu Võ Tổ hầu hạ một cô gái vậy?
“Không không không.” Chú Trình vội vàng phủ nhận: “Ý của tôi là xin đại nhân hãy chú ý đến con bé nhiều hơn một chút là tốt rồi.”
“Những sự việc đơn giản thì Khương Khương vẫn có thể tự giải quyết được. Chỉ là có đôi khi gặp phải những vấn đề khó khăn hoặc là con bé quên mất việc cần làm thì mong đại nhân có thể nhắc nhở con bé đôi lời.”
Tầm mắt của Mộ Uyên dừng trên viên linh thạch màu trắng kia. Một lúc lâu sau, anh mở miệng nói: “Thống nhất vậy đi.”
Chú Trình vốn dĩ chỉ ôm tâm tư muốn thử xem một lần nhưng không ngờ được rằng đối phương lại thật sự đồng ý…?
Mộ Uyên nâng tay lên, viên linh thạch màu trắng từ từ bay về phía anh. Sau khi cầm nó trong tay thì một luồng ánh sáng óng ánh trong suốt đã lập tức bao phủ toàn bộ thân thể của Mộ Uyên.
Chú Trình kích động dập đầu thêm vài cái, run rẩy nói: “Nhiều nhất là nửa năm! Tôi nhất định sẽ trở về!”
Ông ấy hiểu rõ rằng, nếu có thể thức tỉnh năng lực triệu hồi và gọi ra được Chiến Linh thuộc về mình thì đó sẽ là kết cục tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, nếu không được thì ông ấy cũng sẽ trở về chỗ này, tiếp tục trông coi Xã Sài Phong.
Để lại một mình Khương Khương ở đây thì ông ấy cũng cực kỳ không yên lòng. Nhưng Võ Tổ đã đích thân đồng ý rồi nên sự lo lắng của chú Trình đã hoàn toàn được bình ổn.
Căn cứ theo ghi chép trong sử sách, Đại Đế Thần Võ là một người “Đã nói là sẽ làm, đã làm thì sẽ ra được kết quả”. Vì vậy, bất kể Võ Tổ đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ luôn thực hiện, không sai một lời.
“Vào mười sáu năm trước, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Mộ Uyên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện này. Anh đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chú Trình và Chu Sanh.
Chú Trình nâng người lên, ngồi thẳng dậy: “Mười sáu năm trước, hai vợ chồng chưởng môn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Lúc ấy, có tất cả mười một thành viên trực thuộc Xã Sài Phong đi hộ tống.”
“Bởi vì tôi bị thương trước đó nên đã ở nhà và cũng thuận tiện chăm sóc Khương Khương lúc đó mới vừa tròn hai tuổi. Nhưng sau đó, cả mười ba người đã rời đi rốt cuộc không bao giờ trở về nữa.”
“Hiệp hội các Xã Dị Văn vẫn luôn điều tra về sự việc này nhưng không thu hoạch được gì cả. Chu Sanh đã nói rằng lần này có thêm một vài manh mối, hy vọng sẽ có thể sớm ngày tìm được bọn họ.”
Mộ Uyên: “Tất cả mười ba người khi chấp hành nhiệm vụ đều sử dụng thuật {mời Thần} sao?”
Chú Trình: “Đúng vậy, Gốc rễ linh căn triệu hồi của Xã Sài Phong đã bị chặt đứt từ ba trăm năm trước. Do đó, thế hệ sau này đã sáng tạo ra {thuật mời Thần}. Nếu sử dụng một cách cẩn thận thì vẫn có thể miễn cưỡng được tiếp tục nhận nhiệm vụ.”
Mộ Uyên đã hấp thụ xong toàn bộ năng lượng của viên linh thạch màu trắng.
“Chiêu thức đó quả thật có thể sử dụng vào lúc khẩn cấp.” Ngày hôm đó, Mộ Uyên cũng đã chứng kiến thuật pháp này rồi.
Trên khuôn mặt của chú Trình lộ ra ý cười nhẹ: “Chưởng môn đời trước rất mạnh về phương diện này nên Xã Sài Phong ở những ngày tháng trước kia có tình cảnh tốt hơn rất nhiều so với bây giờ.”
“Chờ đến khi nhận được giấy phép săn quỷ thì chắc hẳn từ từ rồi cũng sẽ có người mới nguyện ý gia nhập. Tôi phải nhanh chóng thức tỉnh được năng lực triệu hồi để có thể góp một chút sức lực xây dựng Xã Sài Phong lớn mạnh thêm.”
Đây là lời nói thật lòng của chú Trình.
Khi ông ấy rời đi còn xoay người lại, cúi đầu chào tạm biệt Mộ Uyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất