Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 34: Gia Nhập Xã Sài Phong
Căn nhà kia nằm ở dưới chân núi, có vị trí địa lý cực tốt, dựa núi gần sông, sau khi được sửa chữa lại thì cũng là một căn biệt thự có sân vườn, có lầu gác, không tệ chút nào.
Hoắc Diệc Hoành đã đặc biệt mua nó để tặng cho Khương Khương. Để báo đáp ân tình của cô và cũng là để xin lỗi về hành vi lỗ mãng của mình lúc trước.
Khương Khương bận rộn với công việc trước mắt nên cũng không có thời gian ngẩng đầu lên: “Nhà họ Khương có giáo huấn của tổ tiên rằng vinh quang đã bị mất đi thì thế hệ con cháu chúng tôi phải tự kiếm trở về bằng năng lực của bản thân.”
Hoắc Diệc Hoành nói như lẽ đương nhiên: “Cô dùng năng lực của bản thân mà. Cô đã cứu tôi, tôi báo đáp cho cô. Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Cô cảm thấy tòa nhà kia quá đắt à? Nhưng mà, đối với nhà họ Hoắc thì mạng sống của tôi càng đáng giá hơn. Tôi cũng đã suy nghĩ về những gì mà tôi có thể tặng cho cô xem có đủ tốt hay không… Trang sức, vàng bạc, quần áo hay gì đó đều không thể đủ được.”
“Nếu tôi đưa tiền mặt cho cô thì có dọn sạch đống sách trong cửa hàng này cũng không đủ chỗ để hết được.”
Thiếu niên nói chuyện đến khô cả cổ nên không khách khí tự rót cho mình một cốc nước để uống.
Sau khi uống xong một hớp lớn, anh ấy mới cẩn thận dò hỏi: “Mua thì tôi cũng đã mua rồi. Nếu không, cô hãy cứ nhận lấy đi?”
Hoắc Diệc Hoành cũng là lần đầu tiên không tặng được quà ra ngoài.
Đám bạn bè không nên thân ở thủ đô của anh ấy vào lúc bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi lợi ích đã đổ xô tự tìm đến rồi. Mỗi khi tâm trạng của anh ấy khá tốt thì cũng rải tiền cho bọn họ như chơi trò chơi vậy.
Khương Khương lắc đầu.
“Anh đã bày tỏ lòng biết ơn rồi. Tôi rất thích những chiếc bánh kem kia.”
Làm gì có người nào không cần khu nhà cao cấp mà chỉ cần bánh kem chứ?
Hoắc Diệc Hoành đang định phản bác thì lại lập tức nghĩ đến chuyện tâm trí của Khương Khương rất trong sáng. Cô sẽ không làm chuyện trước mặt anh thì giả vờ một chút, sau lưng lại là bộ dạng khác đâu.
Anh ấy suy nghĩ một lát rồi nói:
“Vậy đi, tôi sẽ thay cô giữ hộ căn nhà này trước. Chờ đến sau này cô có đủ khả năng thì sẽ mua nó lại trực tiếp từ tay tôi, hoặc là trao đổi bằng một đồ vật quý hiếm gì đó cũng được.”
“Nhưng mà, trong thời gian tôi ở lại thị trấn Tam Thủy này thì cần có một nơi để ở. Cô không để ý nếu tôi chuyển vào ở trong căn nhà kia chứ?”
Theo quan điểm của Hoắc Diệc Hoành thì căn nhà cũ kia đã thuộc về sở hữu của Khương Khương rồi.
“Không để ý.”
Khương Khương sắp xếp gọn gàng lại các phần bánh kem, cũng để lại cho chim sẻ nhỏ một phần, đặt trên bậu cửa sổ. Chẳng mấy chốc, chim sẻ nhỏ đã nhanh chóng bay qua.
Trên cổ của nó vẫn còn đeo sợi dây chuyền có xâu viên đá băng “Nước Mắt” được ngưng kết từ linh khí kia. Hoắc Diệc Hoành cũng nhìn thấy và trên khuôn mặt của anh ấy vô thức lộ ra một chút ý cười.
“Còn có một chuyện khác…”
Anh ấy có chút khó nói.
“Làm sao vậy?” Khương Khương nhìn về phía anh ấy.
Thiếu niên ấp a ấp úng mãi.
“Là thế này, các cô… Xã Sài Phong các cô còn tuyển người không? Như lúc trước đã tự giới thiệu, tôi cũng là một Người Săn Quỷ. Nhưng mà, tôi chưa gia nhập vào bất kỳ Xã Dị Văn nào.”
“Anh muốn gia nhập Sài Phong sao?” Khương Khương lập tức hoạt bát hơn.
Xã Sài Phong vừa mới nhận được giấy phép săn quỷ. Nơi này chỉ có cô, chú Trình và… Hòn Đá Đen. Loại xã nhỏ như bọn họ bình thường rất khó có thể tuyển thêm được Người Săn Quỷ.
Bọn họ thậm chí còn ăn bữa nay đã phải lo bữa mai thì càng đừng nói đến chuyện có thể cung cấp thêm phúc lợi cho các thành viên mới gia nhập.
Hoắc Diệc Hoành vô cùng hưng phấn nói: “Vốn dĩ tôi muốn…” Tầm mắt của anh ấy liếc về phía chim sẻ nhỏ.
“A, nhưng mà mục tiêu bây giờ của tôi đã thay đổi rồi! Tôi muốn gia nhập Xã Sài Phong. Có một vài chuyện mà tôi muốn đích thân tìm kiếm được đáp án.”
“Làm một Người Săn Quỷ rất mệt đấy.” Khương Khương thổ lộ với biểu cảm “người từng trải”.
Hoắc Diệc Hoành cũng không dám xem thường cô chút nào. Anh ấy biết rõ, Khương Khương mạnh hơn mình rất nhiều!
Các cấp bậc năng lực của Người Săn Quỷ được chia từ thấp đến cao như sau:
[Sơ Dương] – [Băng Lam] – [Thịnh Dạ] – [Bản Hải] – [Nhất Chước Tử] – [Nhị Chước Tử] – [Tam Chước Tử] – [Điên Phong] – [Hạo Nguyệt] – [Linh Tôn].
Bản thân anh ấy trước mắt chỉ mới là “Thịnh Dạ” mà thôi. Cấp bậc này ở trong một đội ngũ Người Săn Quỷ bình thường thì cũng không phải kém lắm.
Nhưng mà, Khương Khương lại khác biệt hẳn.
Lúc ban đầu, khi cô thức tỉnh năng lực triệu hồi thì đã được một trăm thành viên trực thuộc tổng bộ hiệp hội các Xã Dị Văn nhất trí xác định có cấp bậc là “Nhị Chước Tử”.
Nhưng vào thời điểm Chu Tước tiến hóa thì thực lực của Khương Khương phải nằm ở cấp bậc “Điên Phong”!
Cô là một vị thiên tài trăm năm khó gặp… Vừa thức tỉnh đã đạt đến thực lực “Điên Phong”!
Hoắc Diệc Hoành đã đặc biệt mua nó để tặng cho Khương Khương. Để báo đáp ân tình của cô và cũng là để xin lỗi về hành vi lỗ mãng của mình lúc trước.
Khương Khương bận rộn với công việc trước mắt nên cũng không có thời gian ngẩng đầu lên: “Nhà họ Khương có giáo huấn của tổ tiên rằng vinh quang đã bị mất đi thì thế hệ con cháu chúng tôi phải tự kiếm trở về bằng năng lực của bản thân.”
Hoắc Diệc Hoành nói như lẽ đương nhiên: “Cô dùng năng lực của bản thân mà. Cô đã cứu tôi, tôi báo đáp cho cô. Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Cô cảm thấy tòa nhà kia quá đắt à? Nhưng mà, đối với nhà họ Hoắc thì mạng sống của tôi càng đáng giá hơn. Tôi cũng đã suy nghĩ về những gì mà tôi có thể tặng cho cô xem có đủ tốt hay không… Trang sức, vàng bạc, quần áo hay gì đó đều không thể đủ được.”
“Nếu tôi đưa tiền mặt cho cô thì có dọn sạch đống sách trong cửa hàng này cũng không đủ chỗ để hết được.”
Thiếu niên nói chuyện đến khô cả cổ nên không khách khí tự rót cho mình một cốc nước để uống.
Sau khi uống xong một hớp lớn, anh ấy mới cẩn thận dò hỏi: “Mua thì tôi cũng đã mua rồi. Nếu không, cô hãy cứ nhận lấy đi?”
Hoắc Diệc Hoành cũng là lần đầu tiên không tặng được quà ra ngoài.
Đám bạn bè không nên thân ở thủ đô của anh ấy vào lúc bình thường chỉ cần ngửi thấy mùi lợi ích đã đổ xô tự tìm đến rồi. Mỗi khi tâm trạng của anh ấy khá tốt thì cũng rải tiền cho bọn họ như chơi trò chơi vậy.
Khương Khương lắc đầu.
“Anh đã bày tỏ lòng biết ơn rồi. Tôi rất thích những chiếc bánh kem kia.”
Làm gì có người nào không cần khu nhà cao cấp mà chỉ cần bánh kem chứ?
Hoắc Diệc Hoành đang định phản bác thì lại lập tức nghĩ đến chuyện tâm trí của Khương Khương rất trong sáng. Cô sẽ không làm chuyện trước mặt anh thì giả vờ một chút, sau lưng lại là bộ dạng khác đâu.
Anh ấy suy nghĩ một lát rồi nói:
“Vậy đi, tôi sẽ thay cô giữ hộ căn nhà này trước. Chờ đến sau này cô có đủ khả năng thì sẽ mua nó lại trực tiếp từ tay tôi, hoặc là trao đổi bằng một đồ vật quý hiếm gì đó cũng được.”
“Nhưng mà, trong thời gian tôi ở lại thị trấn Tam Thủy này thì cần có một nơi để ở. Cô không để ý nếu tôi chuyển vào ở trong căn nhà kia chứ?”
Theo quan điểm của Hoắc Diệc Hoành thì căn nhà cũ kia đã thuộc về sở hữu của Khương Khương rồi.
“Không để ý.”
Khương Khương sắp xếp gọn gàng lại các phần bánh kem, cũng để lại cho chim sẻ nhỏ một phần, đặt trên bậu cửa sổ. Chẳng mấy chốc, chim sẻ nhỏ đã nhanh chóng bay qua.
Trên cổ của nó vẫn còn đeo sợi dây chuyền có xâu viên đá băng “Nước Mắt” được ngưng kết từ linh khí kia. Hoắc Diệc Hoành cũng nhìn thấy và trên khuôn mặt của anh ấy vô thức lộ ra một chút ý cười.
“Còn có một chuyện khác…”
Anh ấy có chút khó nói.
“Làm sao vậy?” Khương Khương nhìn về phía anh ấy.
Thiếu niên ấp a ấp úng mãi.
“Là thế này, các cô… Xã Sài Phong các cô còn tuyển người không? Như lúc trước đã tự giới thiệu, tôi cũng là một Người Săn Quỷ. Nhưng mà, tôi chưa gia nhập vào bất kỳ Xã Dị Văn nào.”
“Anh muốn gia nhập Sài Phong sao?” Khương Khương lập tức hoạt bát hơn.
Xã Sài Phong vừa mới nhận được giấy phép săn quỷ. Nơi này chỉ có cô, chú Trình và… Hòn Đá Đen. Loại xã nhỏ như bọn họ bình thường rất khó có thể tuyển thêm được Người Săn Quỷ.
Bọn họ thậm chí còn ăn bữa nay đã phải lo bữa mai thì càng đừng nói đến chuyện có thể cung cấp thêm phúc lợi cho các thành viên mới gia nhập.
Hoắc Diệc Hoành vô cùng hưng phấn nói: “Vốn dĩ tôi muốn…” Tầm mắt của anh ấy liếc về phía chim sẻ nhỏ.
“A, nhưng mà mục tiêu bây giờ của tôi đã thay đổi rồi! Tôi muốn gia nhập Xã Sài Phong. Có một vài chuyện mà tôi muốn đích thân tìm kiếm được đáp án.”
“Làm một Người Săn Quỷ rất mệt đấy.” Khương Khương thổ lộ với biểu cảm “người từng trải”.
Hoắc Diệc Hoành cũng không dám xem thường cô chút nào. Anh ấy biết rõ, Khương Khương mạnh hơn mình rất nhiều!
Các cấp bậc năng lực của Người Săn Quỷ được chia từ thấp đến cao như sau:
[Sơ Dương] – [Băng Lam] – [Thịnh Dạ] – [Bản Hải] – [Nhất Chước Tử] – [Nhị Chước Tử] – [Tam Chước Tử] – [Điên Phong] – [Hạo Nguyệt] – [Linh Tôn].
Bản thân anh ấy trước mắt chỉ mới là “Thịnh Dạ” mà thôi. Cấp bậc này ở trong một đội ngũ Người Săn Quỷ bình thường thì cũng không phải kém lắm.
Nhưng mà, Khương Khương lại khác biệt hẳn.
Lúc ban đầu, khi cô thức tỉnh năng lực triệu hồi thì đã được một trăm thành viên trực thuộc tổng bộ hiệp hội các Xã Dị Văn nhất trí xác định có cấp bậc là “Nhị Chước Tử”.
Nhưng vào thời điểm Chu Tước tiến hóa thì thực lực của Khương Khương phải nằm ở cấp bậc “Điên Phong”!
Cô là một vị thiên tài trăm năm khó gặp… Vừa thức tỉnh đã đạt đến thực lực “Điên Phong”!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất