Những Vị Thần Tôi Triệu Hồi Đều Có Đẳng Cấp Hàng Đầu Thế Giới
Chương 42: Sói Biến Dị
Thị trấn Tam Thủy đêm hôm nay yên tĩnh đến lạ thường.
Ngoại trừ tiếng càu nhàu của Hoắc Diệc Hoành thì Khương Khương gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Ngay cả tiếng gió thổi cũng không có.
Điều này không bình thường chút nào.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng lưỡi liềm đang giấu mình sau những đám mây đen trên bầu trời. Màu sắc của mặt trăng lúc ban đầu là màu trắng bạc rồi sau đó dần dần chuyển thành màu đen.
Như thể vầng trăng đã bị ai đó hắt mực lên vậy, đen ngòm đến mức trông vô cùng đáng sợ.
Khi hai người đi đến một ngã ba thì Hoắc Diệc Hoành đã một mình rẽ sang con đường dẫn đến phía sau ngọn núi. Còn một mình Khương Khương sẽ ở lại canh gác chỗ lối vào phía trước.
Khu vực này có rất ít người dân thị trấn qua lại, địa hình trên núi rất hiểm trở và cũng chưa từng được quy hoạch xây dựng nên còn khá hoang vu. Nếu không cẩn thận bước chân thì rất có thể sẽ tan xương nát thịt vì bị trượt chân ngã xuống dưới.
Dưới chân núi, các bậc thang được phủ kín bởi lá rụng. Khương Khương nhẹ nhàng ngồi xuống trên bậc thềm.
Chú chim sẻ nhỏ bay đến đậu trên đầu vai Khương Khương, nhẹ nhàng mổ vào quần áo của cô. Khuôn mặt của Khương Khương lộ ra một chút ý cười, cô dùng tay nhẹ nhàng vuốt đầu của nó.
Chu Tước vẫn còn nhỏ tuổi nên cực kỳ bám người, bình thường cũng không muốn quay về Hư Giới. Khương Khương ở chỗ nào thì nó sẽ ở chỗ đó, vô cùng giống cái đuôi nhỏ của cô.
Cô nhặt một cành cây lên, tùy ý vẽ vài vòng tròn trên mặt đất.
Trong tai nghe lúc này đang vang lên cuộc trò chuyện của “Tổ ba người tấn công”. Bọn họ đã đi đến giữa sườn núi rồi nhưng tín hiệu không được tốt lắm nên âm thanh truyền lại liên tục bị ngắt quãng.
Lối vào núi Tam Thủy có cỏ hoang mọc um tùm thành từng bụi, cây cối san sát nhau, có nhiều tầng tán cây rộng, đung đưa xào xạc trong bóng đêm khiến khung cảnh trước mắt như trong một bộ phim ma vậy.
Bàn tay của Khương Khương hơi khựng lại, cô ném cành cây đang cầm ra ngoài, găm thẳng vào một thân cây không xa.
Một chất lỏng màu đỏ tươi nhưng dậy mùi hôi thối đột ngột chảy ra từ chỗ cành cây đang găm vào…
Những tán cây rậm rạp của thân cây kia nhanh chóng héo rũ, lá cây khô quắt lại chuyển sang màu ố vàng. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua và thân cây kia đã tan thành tro bụi.
Chuyện này vốn dĩ xảy ra rất thường xuyên vào lúc Khương Khương đi gác đêm. Cô có thể cảm nhận được đủ loại ma vật vừa mới bắt đầu biến dị. Có một số loại thông minh hơn thì sẽ biết cách giấu mình nên sống được lâu hơn một chút.
Trên núi Tam Thủy có một ngôi miếu đổ nát, không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.
Đột nhiên, trong tai nghe vang lên một tiếng hét chói tai, là giọng của Tạ Lâm!
Người đầu tiên trả lời lại là cộng sự của cô ấy – La Văn Hạo: “Tạ Lâm, cậu không sao chứ?”
“Két két két… két két két….”
Tiếng điện từ bị nhiễu vang lên liên tục, xuyên qua màng nhĩ khiến lỗ tai của mọi người đau nhói.
Khương Khương vươn tay ấn tai nghe vào sâu hơn, cẩn thận lắng nghe thêm thì hình như có nghe thấy vài từ như “đi lạc”, “ma vật” vang lên đứt quãng.
“Bì Bì.” Khương Khương triệu hồi hồ ly ra ngoài.
Nó xuất hiện ở trên bậc thềm bên cạnh cô gái, cùng quay lưng về phía ngọn núi giống tư thế cô đang ngồi.
“Bạn canh gác ở nơi này giúp tôi một chút nhé.”
“Có phần thưởng gì không?” Bì Bì hơi lắc nhẹ đôi tai hồ ly của nó, tầm mắt hơi dịch sang bên, liếc Khương Khương một cái.
“Chờ đến khi trận chiến này thắng lợi thì tôi sẽ chiêu đãi bạn ăn cá!”
Khương Khương cực kỳ yên tâm giao nhiệm vụ canh gác cho Bì Bì. Sau đó, cô đứng dậy đi lên trên núi.
Núi Tam Thủy rất rộng lớn, bao bọc xung quanh toàn bộ thị trấn nên vào buổi tối, ngay cả những bác tài dày dặn kinh nghiệm lái xe trong hai mươi năm cũng không dám đi xe vào trong này.
Cây cối trên núi mọc trùng trùng điệp điệp, rậm rạp đến mức không có chút ánh trăng nào có thể lọt xuống mặt đất được.
Chim sẻ nhỏ sau khi đi vào trong núi đã rất cố gắng bay thấp giữa lưng chừng trời. Cánh chim màu đỏ của nó sẽ tỏa ra chút ánh sáng màu đỏ hồng trong màn đêm để dẫn đường cho Khương Khương.
Tuy nhiên, ánh sáng yếu ớt này hoàn toàn không đủ được. Nó khẽ kêu một tiếng và Khương Khương cũng gật đầu: “Được.”
Vào giây tiếp theo, cơ thể của chim sẻ nhỏ đã lập tức biến đổi và những tia lửa lập lòe quanh thân thể của nó cũng dần dần lớn hơn. Trong nháy mắt, ánh lửa màu đỏ bao bọc quanh thân thể Chu Tước đã chiếu sáng rõ hơn con đường lên núi!
Từ làn gió thổi về, Khương Khương cảm nhận được một ít linh khí mỏng manh và đủ loại mùi khác đang trộn lẫn cùng nhau. Bước chân của cô dần chậm lại, cố gắng tìm kiếm hơi thở của Tạ Lâm trong gió rồi lần theo dấu vết xác định vị trí của cô ấy.
Tại một địa điểm nằm sâu bên trong sườn núi, có dấu vết của một cuộc chiến đấu quyết liệt đã xảy ra. Cây cối ở chỗ đó bị vặn gãy, nằm rạp một loạt và trên con đường dẫn đến đó, Chu Tước đang bay trên cao, chiếu sáng đường đi dưới chân Khương Khương.
Điểm cuối con đường xuất hiện một con sói biến dị. Cơ thể của nó phát triển to gấp ba lần những con sói bình thường, bộ lông màu xám trên người đang dựng đứng, cái miệng dữ tợn đang cắn chặt bả vai của một người.
Ngoại trừ tiếng càu nhàu của Hoắc Diệc Hoành thì Khương Khương gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Ngay cả tiếng gió thổi cũng không có.
Điều này không bình thường chút nào.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng lưỡi liềm đang giấu mình sau những đám mây đen trên bầu trời. Màu sắc của mặt trăng lúc ban đầu là màu trắng bạc rồi sau đó dần dần chuyển thành màu đen.
Như thể vầng trăng đã bị ai đó hắt mực lên vậy, đen ngòm đến mức trông vô cùng đáng sợ.
Khi hai người đi đến một ngã ba thì Hoắc Diệc Hoành đã một mình rẽ sang con đường dẫn đến phía sau ngọn núi. Còn một mình Khương Khương sẽ ở lại canh gác chỗ lối vào phía trước.
Khu vực này có rất ít người dân thị trấn qua lại, địa hình trên núi rất hiểm trở và cũng chưa từng được quy hoạch xây dựng nên còn khá hoang vu. Nếu không cẩn thận bước chân thì rất có thể sẽ tan xương nát thịt vì bị trượt chân ngã xuống dưới.
Dưới chân núi, các bậc thang được phủ kín bởi lá rụng. Khương Khương nhẹ nhàng ngồi xuống trên bậc thềm.
Chú chim sẻ nhỏ bay đến đậu trên đầu vai Khương Khương, nhẹ nhàng mổ vào quần áo của cô. Khuôn mặt của Khương Khương lộ ra một chút ý cười, cô dùng tay nhẹ nhàng vuốt đầu của nó.
Chu Tước vẫn còn nhỏ tuổi nên cực kỳ bám người, bình thường cũng không muốn quay về Hư Giới. Khương Khương ở chỗ nào thì nó sẽ ở chỗ đó, vô cùng giống cái đuôi nhỏ của cô.
Cô nhặt một cành cây lên, tùy ý vẽ vài vòng tròn trên mặt đất.
Trong tai nghe lúc này đang vang lên cuộc trò chuyện của “Tổ ba người tấn công”. Bọn họ đã đi đến giữa sườn núi rồi nhưng tín hiệu không được tốt lắm nên âm thanh truyền lại liên tục bị ngắt quãng.
Lối vào núi Tam Thủy có cỏ hoang mọc um tùm thành từng bụi, cây cối san sát nhau, có nhiều tầng tán cây rộng, đung đưa xào xạc trong bóng đêm khiến khung cảnh trước mắt như trong một bộ phim ma vậy.
Bàn tay của Khương Khương hơi khựng lại, cô ném cành cây đang cầm ra ngoài, găm thẳng vào một thân cây không xa.
Một chất lỏng màu đỏ tươi nhưng dậy mùi hôi thối đột ngột chảy ra từ chỗ cành cây đang găm vào…
Những tán cây rậm rạp của thân cây kia nhanh chóng héo rũ, lá cây khô quắt lại chuyển sang màu ố vàng. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua và thân cây kia đã tan thành tro bụi.
Chuyện này vốn dĩ xảy ra rất thường xuyên vào lúc Khương Khương đi gác đêm. Cô có thể cảm nhận được đủ loại ma vật vừa mới bắt đầu biến dị. Có một số loại thông minh hơn thì sẽ biết cách giấu mình nên sống được lâu hơn một chút.
Trên núi Tam Thủy có một ngôi miếu đổ nát, không biết đã ở đó bao nhiêu năm rồi.
Đột nhiên, trong tai nghe vang lên một tiếng hét chói tai, là giọng của Tạ Lâm!
Người đầu tiên trả lời lại là cộng sự của cô ấy – La Văn Hạo: “Tạ Lâm, cậu không sao chứ?”
“Két két két… két két két….”
Tiếng điện từ bị nhiễu vang lên liên tục, xuyên qua màng nhĩ khiến lỗ tai của mọi người đau nhói.
Khương Khương vươn tay ấn tai nghe vào sâu hơn, cẩn thận lắng nghe thêm thì hình như có nghe thấy vài từ như “đi lạc”, “ma vật” vang lên đứt quãng.
“Bì Bì.” Khương Khương triệu hồi hồ ly ra ngoài.
Nó xuất hiện ở trên bậc thềm bên cạnh cô gái, cùng quay lưng về phía ngọn núi giống tư thế cô đang ngồi.
“Bạn canh gác ở nơi này giúp tôi một chút nhé.”
“Có phần thưởng gì không?” Bì Bì hơi lắc nhẹ đôi tai hồ ly của nó, tầm mắt hơi dịch sang bên, liếc Khương Khương một cái.
“Chờ đến khi trận chiến này thắng lợi thì tôi sẽ chiêu đãi bạn ăn cá!”
Khương Khương cực kỳ yên tâm giao nhiệm vụ canh gác cho Bì Bì. Sau đó, cô đứng dậy đi lên trên núi.
Núi Tam Thủy rất rộng lớn, bao bọc xung quanh toàn bộ thị trấn nên vào buổi tối, ngay cả những bác tài dày dặn kinh nghiệm lái xe trong hai mươi năm cũng không dám đi xe vào trong này.
Cây cối trên núi mọc trùng trùng điệp điệp, rậm rạp đến mức không có chút ánh trăng nào có thể lọt xuống mặt đất được.
Chim sẻ nhỏ sau khi đi vào trong núi đã rất cố gắng bay thấp giữa lưng chừng trời. Cánh chim màu đỏ của nó sẽ tỏa ra chút ánh sáng màu đỏ hồng trong màn đêm để dẫn đường cho Khương Khương.
Tuy nhiên, ánh sáng yếu ớt này hoàn toàn không đủ được. Nó khẽ kêu một tiếng và Khương Khương cũng gật đầu: “Được.”
Vào giây tiếp theo, cơ thể của chim sẻ nhỏ đã lập tức biến đổi và những tia lửa lập lòe quanh thân thể của nó cũng dần dần lớn hơn. Trong nháy mắt, ánh lửa màu đỏ bao bọc quanh thân thể Chu Tước đã chiếu sáng rõ hơn con đường lên núi!
Từ làn gió thổi về, Khương Khương cảm nhận được một ít linh khí mỏng manh và đủ loại mùi khác đang trộn lẫn cùng nhau. Bước chân của cô dần chậm lại, cố gắng tìm kiếm hơi thở của Tạ Lâm trong gió rồi lần theo dấu vết xác định vị trí của cô ấy.
Tại một địa điểm nằm sâu bên trong sườn núi, có dấu vết của một cuộc chiến đấu quyết liệt đã xảy ra. Cây cối ở chỗ đó bị vặn gãy, nằm rạp một loạt và trên con đường dẫn đến đó, Chu Tước đang bay trên cao, chiếu sáng đường đi dưới chân Khương Khương.
Điểm cuối con đường xuất hiện một con sói biến dị. Cơ thể của nó phát triển to gấp ba lần những con sói bình thường, bộ lông màu xám trên người đang dựng đứng, cái miệng dữ tợn đang cắn chặt bả vai của một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất